← Ch.29 | Ch.31 (c) → |
Khi Trái Tim Muốn Nói Lời Yêu!
Tôi cần gặp em.. gặp em một cách nhanh nhất có thể, vì tôi mà em khổ.. vì tôi mà em đau.. so với nỗi đau của em thì bao nhiêu năm tôi đau vì em thì có là gì! Bao nhiều thằng đàn ông đều muốn người yêu của mình là người đầu tiên, tôi thì cũng chẳng ngoại lệ... nhưng sao khi đọc những dòng nhật ký của em, tôi thấy mình thật là khốn nạn, 1 cảm giác ghê tởm chính bản thân mình! Vâng! Chính tôi 1 thằng yêu em bằng cả trái tim đã cướp đi tấm thân trinh trắng của em vào những ngày tháng em sắp lên xe hoa, giá như ngày ấy tôi không say, giá như con quỷ dâm dục trong tôi nó không bị gục gã trước vẻ đẹp thiên thần của em... giá như em đừng yêu tôi, em đừng trao tấm thân trinh trắng cho tôi... giá như hôm con quỷ dâm dục đang dày vò trên cơ thể em thì ngay lúc đó em hãy cho tôi 1 nhát dao vào tim để tôi tỉnh ngộ.... hàng loạt câu giá như xuất hiện trong tôi.. nhưng đó chỉ là giá và như còn bây giờ tôi phải trở về thực tại để chấp nhận bao nhiêu sự thật nghiệt ngã... một sự thật mà tôi có nằm mơ cũng không nghĩ đến đó là tôi đã làm bố.. một người bố bất đắc dĩ.. vô dụng, bất tài, hèn nhát.. liệu khi biết tin này thì người thân của tôi sẽ shock tới mức nào khi mà họ cứ nghĩ bao năm tôi là một người con, người cháu ngoan, người anh gương mẫu cho các em noi theo.. người bạn hiền lành, mẫu mực... một người đc nhiều phụ huynh, hàng xóm láng giềng khen nhiều nhất... đã có giây phút tôi muốn trốn chạy, trốn chạy em, trốn chạy sự thật về em và tôi... cho dù bản chất của tôi có hèn nhát đến mấy thì lương tâm của tôi cũng không sa đọa như bản chất của tôi chí ít thì nó cũng nghĩ đc là có tội thì phải đền tội... đừng trốn tránh trách nhiệm...
....
Tôi phóng xe đến nhà mẹ đẻ của em để gặp em vì lần trước chat với Vân nghe Vân nói là chồng em cờ bạc nên đã đuổi em về nhà mẹ đẻ.. con đường đưa tôi đến nhà em sao ít giao thông qua lại một cách lạ kì, liệu đây có phải là điều ngẫu nhiên của cuộc sống hay ông trời đang tạo cơ hội để tôi chuộc lại bao nhiêu tội lỗi của mình... tôi vít ga thật nhanh để đến nhà em... đứng trước cửa nhà mẹ đẻ của em mà bao nhiêu ký ức trong tôi ùa về... hình ảnh 2 cậu bé lớp 8 đang thập thò phía bên kia đường để chờ một cô bé trong ngôi biệt thự để tặng quà nhân ngày lễ tình yêu... hai cậu bé đó ngây thơ, trong sáng và không biết gì nhiều về cuộc sống bon chen này... 2 cậu bé đó một là tôi, hai là bạn thân của tôi... và mấy năm sau tại nơi này chỉ còn lại một cậu bé đã lớn khôn nhưng bên trong lòng cậu bé ấy có rất nhiều tội lỗi.. đang đứng đợi cô bé mà năm xưa cậu bé đem lòng yêu ra để thú tội...
_Dạ! Cháu chào bác! Bác cho cháu hỏi Hiếu có nhà không ạ! - Mẹ của em ra mở cửa khi tôi đến nhà em.
_Hiếu nó ở nhà chồng nó mà cháu! Mà cháu tìm Hiếu có việc gì vậy!
_Cháu.. cháu.. tưởng.. - Tôi định nói là em đã bị chồng đuổi về nhà mẹ đẻ, , nhưng tôi nghĩ lại là chắc mẹ em biết em bị chồng đuổi về nhà mẹ đẻ nhưng mẹ em muốn giữ kín vì thể diện của em với mọi người, mà chuyện này có nhiều người biết đâu... tôi cũng tình cờ biết thôi... mà một lý do nào đó em đã về nhà vs thằng chồng biến chất. rồi cũng nên..
_Cháu tưởng gì???
_Ah! Không có gì bác ạ! Cháu ở trên HN mới về nên muốn gặp Hiếu thôi ạ! Bạn bè lâu lắm không gặp nhau! - tôi bịa ra là tôi học trên HN
_Thế hả! Hiếu nó ở bên nhà chồng đó, cháu có cần bác dẫn sang không?
_Dạ! Thôi không cần đâu bác ạ! Cháu tưởng Hiếu ở nhà mẹ đẻ nên cháu qua chơi... chứ để khi khác cháu qua nhà của Hiếu... cháu có tí việc.. cháu chào bác!
Nói dối là có việc chứ thực chất tôi qua nhà chồng em luôn.. vì tôi đang cần gặp em gấp.. nếu để sang ngày mai thì bản chất nhút nhát trong tôi lại ùa về thì lúc đó không giám chắc tôi còn dũng khí để đi gặp em nữa hay không? Tôi quay đầu xe để đến nhà chồng em.. cũng không khó để tôi đến đc đó vì lúc tôi cùng bọn lớp đi đầy tháng baby của em cho đến bây giờ tôi vẫn nhớ đường đến nhà chồng em...
Tôi phóng xe thật nhanh đến khu nhà chồng em, nhưng khi đến đấy rồi tôi lại đi chầm chậm lại.. có lẽ là tôi đang run chăng. ?... nếu lần khác mà có cảm giác thế này thì tôi bỏ cuộc luôn.. ai nói là tôi hèn nhát thì tôi cũng chịu tất.. nhưng lần này thì tôi không thể lùi bước đc nữa... tôi cần can đảm hơn để sau này nếu không đến đc với em và đến với 1 cô gái khác tôi sẽ là chỗ dựa vững chắc cho người con gái của tôi... con bây giờ tôi cần thú tội với em trước đã...
Nơi em cùng chồng sinh sống là một khu chỉ dành cho những người lắm tiền vì ngay cả tiền mua đất để xây nhà ngay trong mơ tôi cũng không giám mình có thể mua đc mảnh đất ở đây, mà những ngôi nhà đc xây lên ở đây toàn biệt thự và trồng quanh là những cây lộc vừng đáng giá hàng tiền tỷ... vì thế mà ở đây mới chỉ mọc lên lác đác một số biệt thự... trong đó nhà chồng em đc nằm trong số đó.. chỉ còn vài chục mét nữa thôi là tôi đến đc nhà chồng em rồi... tôi cũng lo lắng không kém.. nhỡ đâu em không có nhà hoặc em và chồng em đều có nhà thì tôi sao thú tội đc với em chứ.... 10 mét... rồi.. 5m.. tôi đi xe máy với tốc độ của người đi xe đạp... và kia rồi.. em đang phơi quần áo cho baby của em, tôi ở ngay sau phía em nên em không thể biết đc sự xuất hiện của tôi... bóng dáng đó.. cho dù không nhìn thấy mặt nhưng tôi không thể nào quên đc bóng dáng đó... em của tôi... Mai Ngọc Hiếu bé bỏng của tôi, người con gái đã yêu tôi bằng cả trái tim mà tôi đâu có hay kia rồi... em ơi.. anh đây.. Lê Ngọc Sơn.. nhút nhát của em đến rồi đây...
Tôi cứ đứng nhìn em mãi không thôi.. mãi cho đến khi em tình cờ quay người lại thì em mới biết đc sự xuất hiện của tôi, vẫn là hình ảnh của nhiều năm trước đó là khi gặp tôi em đều nhoẻn miệng cười với tôi dù có bất kì chuyện gì sảy ra thì nụ cười của em cũng hiện hữu trên đôi môi của em không bao giờ tắt...
_Ơ! Sơn... sao cậu lại ở đây?
_Tớ đến thăm Hiếu, lâu rồi bọn mình không gặp nhau nhỉ?
_ Chẹp! Chẹp! sao Tôm lại đến thăm Rồng thế này! Lạ lắm đó nha! - em vẫn hồn nhiên như là chưa có chuyện gì xảy ra vậy, em giữ cảm xúc thật tốt... có lẽ em nên đi đóng phim ^^!
_Hiếu vẫn vui tính như xưa nhỉ, mình có chuyện muốn nói với Hiếu nên mới đến đây!
_Hì hì! Tớ vẫn vậy, làm mẹ rồi mà không bỏ đc cái tính ấy.. híc.. híc.. mà thôi Sơn vào nhà đi, chả nhẽ lại đừng trước cổng nói chuyện sao?
Vừa dứt lời em lon ton chạy ra chỗ phơi quần áo để phơi nốt một số quần áo chưa phơi.. nhìn dáng em chạy làm tôi phì cười... em đúng là cô vợ bé bỏng và đáng yêu tôi thầm có đc... còn tôi thì dắt cái xe máy vào trong sân..
_Hiếu để mình giúp một tay cho nhanh!
_Á à! Muốn thể hiện galang hử! Đây cầm lấy cái này phơi đi - em cúi người xuống chậu quần áo và lấy mấy cái mắc-xi-mai-zơ đưa cho tôi...
_Hiếu... mình.. mình- tôi đỏ lựng mặt và tay không ngừng gãi đầu gãi tai..
_Đấy! Có mỗi thế thôi mà cũng không làm đc. Thôi Sơn vào phòng khách đợi tớ đi.. tớ làm một tí rồi vào sau.
Nghe theo lời em tôi bước vào phòng khách mà trong lòng nặng trĩu bao tâm sự... một khoảng thời gian ngắn nữa thôi.. tôi sẽ giãi bày hết với em, thú tội với em.. và liệu em có tha thứ cho lỗi lầm của tôi hay không? nếu em không tha thứ cho tôi chắc cả đời này tôi sẽ sống trong giằn vặt mất! khi bước vào phòng khách nhà em hình ảnh đập vào mắt tôi đầu tiên đó là baby của em đang nằm ngủ ngon lành trên cái nôi đc trang hoàng như một cung điện thu nhỏ và baby của em là công chúa trong cung điện ấy... ngắm nhìn baby của emvà tôi tự hỏi bản thân mình, đây là con của tôi ư? Là thành quả của mối tình yêu đơn phương bao năm nay hay sao? hay là sản phẩm của lần tôi mây mưa với em lúc tôi say và mất kiểm soát... tôi đang tự dối lòng mình vì tôi sợ... sợ đối diện với sự thật ngay thời điểm này... giả sử đây là giọt máu của tôi thật thì tôi sẽ làm gì với nó đây khi tôi chỉ là cậu sinh viên nghèo đang chập chững bước vào cuộc sống đầy bon chen và mưu lợi này?... Tôi ước gì mình có thể làm đạo diễn của các bộ phim để thay đổi những tình tiết của tôi chỉ bằng một tiếng "cắt.. cắt" dễ dàng hay là một nhà văn nổi tiếng để xử lý những tình tiết một cách khéo léo.. ước mơ thì cũng chỉ là mơ ước mà tôi... chính tôi đây sẽ là đạo diễn, nhà văn của chính cuộc đời tôi.. tôi sẽ quyết định bằng chính con tim của mình...
Đang mải ngắm nhìn baby của em và đấu tranh tư tưởng thì em ở ngoài bước vào phòng khách..
_Bé Suri nhà tớ đáng yêu không?
_Bé Suri??? à! là tên con cậu phải không?
_Hì hì! Đấy là biệt danh thôi, chứ tên thật là Thiên Ân, Trần Ngọc Thiên Ân cơ! - em tiến đến nôi của baby và bế baby vào phòng ngủ... chắc em sợ baby của em thức giấc khi tôi và em nói chuyện.
_Nào! Thế Sơn có việc gì mà tìm tớ thế?
_Hiếu này! mình hỏi cậu một cậu nhé!
_Uhm! Sơn cứ hỏi đi!
_Hiếu... Hiếu.. lấy chồng không đc hạnh phúc phải không? - tôi nhìn thẳng vào mắt em
_Tớ.. tớ.. mà sao cậu lại hỏi vậy?
_Hiếu cứ trả lời mình đi!
_Tớ.. sống hạnh phúc lắm, cậu không thấy sao tớ đc sống trong một ngôi nhà đầy đủ tiện nghi, một người chồng tốt với tớ và một đứa con ngoan. !!
_Nói dối! Nói dối.. Hiếu nói dối.. mình không tin - tôi nặng lời với em..
_Sơn... cậu sao vậy! Tớ nói thật mà, tớ nói dối cậu làm gì!
_Hiếu! Hiếu nhìn thằng vào mắt mình và nói rằng Hiếu đang sống rất hạnh phúc đi! - tôi giữ chặt bờ vai của em để em đối diện với tôi.
_Cậu nghe rõ đây! TỚ SỐNG RẤT HẠNH PHÚC! cậu hài lòng chưa? - em nhìn thẳng vào mắt tôi và nói "TỚ SỐNG RẤT HẠNH PHÚC" em nói mà mắt em rơi lệ, nhìn em mà tôi đau như đứt từng khúc ruột, đến giờ phút này em vẫn hi sinh vì tôi.. em ơi.. a biết làm gì để đáp lại lòng tốt của em đây em ơi... anh nợ em quá nhiều rồi... kiếp này anh không trả nợ đc cho em thì kiếp sau anh sẽ trả hết nợ... nếu mà anh quên thì em hãy nhắc anh nhé!
_Hiếu.. ơi! mình sai thật rồi... sai thật rồi - tôi từ trên ghế trườn xuống đất và quỳ trước mặt em..
_Sơn! Cậu làm gì thế! Mau đừng lên đi. !! - em hốt hoảng khi thấy tôi có hành động như vậy, em liền kéo tôi đứng dậy.. nhưng cái sức trói gà không chặt của em làm sao có thể kéo đc thân hình của tôi lên đc cơ chứ.. em khờ quá..
_Hiếu ơi! Nếu mình là thằng tội đồ.. mình làm nhiều điều không phải với Hiếu... nhưng mà Hiếu ơi.. sao Hiếu lại khờ thế... sao Hiếu lại yêu một thằng hèn nhát như mình chứ... mình thật không xứng với hiếu!
_Sơn... cậu.. nói.. gì.. tớ không hiểu?
_Hiếu! Cậu đừng giả bộ nữa! mình biết hết tất cả rồi.. mình biết là chồng cậu đang biến chất, anh ta cờ bạc rượu chè.. và còn nữa mình đã là thằng khốn nạn.. tớ đã cướp đi cái quý giá nhất đời con gái của Hiếu... mình khốn nạn lắm phải không Hiếu!
_Cậu.. sao cậu biết đc những cái đó. Hả?
_Mình xin lỗi Hiếu đã đọc nhật ký của Hiếu, và mình đã nghe Dung kể tất cả về Hiếu.. Hiếu ơi, Hiếu tha lỗi cho Sơn đc không? Hiếu.. ơi!! Bé Suri có phải là.. giọt máu của mình không?
_Không.. g.. g. g. g. ! bé Suri không phải là con của Sơn đâu!
_Hiếu nói dối, mình là người đầu tiên của Hiếu mà, vậy thì bé Suri đúng là con gái của mình rồi!
_Không.. g! phải. i. i. i!!!!!!!!!!!!
_Hiếu! Hiếu đừng phủ nhận nữa... cho dù tớ có là thằng hèn nhát và khốn nạn nhưng bé Suri vẫn cần có bố đẻ chứ...
_Tớ.. không muốn nghe.. nữa.. không muốn nữa.. hức.. ức.. - em khóc vừa lấy tay bịp tai lại để không nghe những gì tôi nói.
_Hiếu ơi! Hiếu đừng làm vậy, Hiếu làm thế thì tội lỗi của mình càng ngày càng lớn đấy.. Hiếu có biết không?
Em vẫn khóc, bịp tai và lắc đầu như muốn không nghe những gì tôi nói... tôi đứng dậy và nói với em..
_Nếu cậu không nói tớ sẽ vào phòng và bế bé Suri đi.. - vừa dứt lời tôi tiến về phía phòng của bé Suri
_Sơn... cậu! không đc bế bé Suri đi.. nó không phải con của cậu.. cậu không có quyền bế nó đi!
_Tại sao bé Suri không phải là con mình! Hiếu, Hiếu đừng tốt với mình nữa... mình xin lỗi vì mình mà vợ chồng Hiếu không đc hạnh phúc.. nguyên do chắc là do bé Suri không phải con của chồng Hiếu.. vậy thì để mình mang bé Suri đi và Hiếu với chồng Hiếu sẽ làm lại từ đầu...
_Sơn... cậu.. đã nói thế thì tớ không giấu nữa... bé Suri không phải con cậu đâu! hôm.. cậu say ấy.. hôm đấy tớ mới hết ngày nên không thể có dễ dàng như thế đc.
Nghe em nói vậy thì tôi không đòi bế bé Suri đi nữa... mặc dù không tin lời em nói cho lắm nhưng tôi vẫn phải tin thôi vì tôi còn quá trẻ để có thể làm một người bố tốt.. và nếu làm bố đồng nghĩa với việc tôi sẽ phải bỏ học và đi kiếm tiền nuôi con.. các bạn thử đặt mình vào tình thế của tôi xem... liệu các bạn xử lý tình huống này như thế nào? còn tôi thì tôi đành chấp nhận những lời em nói là sự thật mà thôi.. tôi hèn nhát lắm phải không?
.... Rầm... - cánh cửa phòng khách nhà chồng em đc mở toang ra và đập vào hai bên bờ tường tạo nên một âm thanh lớn... người mở cửa không ai khác mà chính là chồng em..
_Chúng mày... chúng mày... đôi gian phu dâm phụ này, hôm nay tao bắt đc quả tang rồi nhé, chúng mày hẹn nhau ở đâu không hẹn lại hẹn đúng ở nhà tao hả.. ả.. ả.. a.. a... !!!!! Hóa ra là mày à, mày có phải cái thằng hát ở đắm cưới tao không! Lúc đấy tao đã nghi nghi rồi...
_Anh... anh.. anh... - em tức quá không nói lên lời
_chats... chats... - anh ta, thằng chồng biến chất của em tiến đến chỗ tôi đứng và, đã tặng tôi hai cái tát nổ đom đóm mắt.. bị đánh nhưng tôi vẫn cứ đứng chôn chân cho chồng em tát mà không phản kháng... sao tôi có thể phản kháng đc chứ vì tôi là thằng tội đồ mà.. tôi nợ vợ chồng em và giờ đây chồng em đang đòi nợ tôi.
_Anh... anh làm cái quái gì thế? Sao anh lại làm thế với Sơn.. cậu ấy không có tội tình mà anh làm như vậy cả!
_Kinh nhỉ? Đến giờ phút này vẫn bao che cho nhau cơ à... còn mày cũng gan lỳ gớm nhỉ, bị đánh mà không đánh lại hả... - anh ta túm lấy cổ áo tôi và nói với giọng bất cần đời..
_Được rồi. để xem mày gan lỳ đc bao lâu! - vừa dứt lời anh ta cùi người xuống bàn lấy ly nước và ném vào đầu tôi... một dòng nước mát lạnh từ đầu tôi chảy qua mặt 2 bên mai và rơi lách tách xuống sàn nhà(đến giờ cái sẹo trên đầu tôi vẫn còn và chỗ ấy nó không thể mọc đc tóc, cũng may là nó không to lắm)... thật là lạ tôi chẳng thấy đau chút nào... nhớ lại lúc nhỏ tôi bị đứt tay một tẹo thôi là tôi đã khóc thét lên và làm nũng với mẹ rồi.. nhưng giờ đây tôi không có mẹ ở đây để làm nũng như lúc nhỏ nữa rồi... tôi cần chín chắn và trưởng thành hơn... hạnh phúc có đc hay không là do tôi... do tôi quyết định tất cả...
Tôi chảy máu mà vẫn đứng yên một chỗ và nén bao nhiêu tức giận vào trong vì tôi là thằng có tội nên tôi phải chịu tôi là lẽ đương nhiên. Còn em do em là con gái nên em rất sợ máu... thấy tôi như vậy em hét toáng lên và chạy đi lấy bông băng... trong lúc em đi lấy bông băng tôi đã khụy hai đầu gối xuống trước mặt chồng em để mong chồng em thứ tha cho kẻ tội đồ này...
_Tôi.. xin lỗi anh.. mong anh tha thứ cho tôi và Hiếu, Hiếu không có tội tình gì mà anh hành hạ cô ấy... tất cả là do tôi... vì thế anh muốn trút giận thì hãy đánh tôi hay bắt tôi làm gì cũng đc....
Tôi chưa kịp nói hết câu anh ta đã cho tôi một cái đá vào mặt.. thấy tôi như vậy em từ trên tầng chạy xuống trên tay cầm bông băng... em vừa băng vết thương trên đầu cho tôi em vừa cầu xin chồng em tha cho tôi...
_Anh.. anh tha cho Sơn đi... cậu ấy chịu như vậy là đã đủ lắm rồi... xin anh đấy. !
Nghe em nói vậy anh ta càng điên tiết.. anh ta kéo em ra khỏi chỗ tôi và tát em túi bụi rụi tai...
_Con đ.. này! Để tao đánh cho mày tỉnh ngộ ra... mẹ.. kiếp!
Tôi nhìn cảnh đó mà trong lòng đau như cắt.. mà không dám ra can.. tôi làm sao có quyền can đc cơ chứ... em ơi... em khổ quá em ơi... có khi nào hằng ngày những lúc chồng em thua bạc.. uống rượu và rồi đánh em như thế này không? Tôi không thể giương mắt nhìn em chịu cảnh này nữa.. tôi phải làm điều gì đó để giúp em... tôi lấy hết dũng khí của mình để nói tất cả bao tâm sự mà tôi chưa từng giãi bày với ai để nói với vợ chồng em... mong chồng em có thể suy nghĩ lại... không biết có phải ông trời tạo cơ hội để tôi nói hết bao muộn phiền trong lòng hay do cửa nhà em cách âm tốt mà tôi, em, chồng em nói to rồi tiếng cốc vỡ... vậy mà bé Suri vẫn không tỉnh giấc....
_Tôi xin anh đấy, anh đừng đối xử như vậy với Hiếu đc không? Tôi sai... ừ.. tôi chấp nhận là mình đã sai.. nhưng Hiếu cô ấy vô tội... cô ấy không thể nào chịu đc những trận đòn của anh đâu! Tôi yêu Hiếu... yêu tha thiết say đắm.. nhưng tôi không có đc Hiếu vì tôi là một thằng hèn nhát.. bất tài.. vô dụng... tôi yêu cô ấy hơn chính cả bản thân mình.. nhưng đó chỉ là tình yêu đơn phương! Còn anh thì sao... anh cũng là con người đúng không? mà đã là con người thì anh phải hiểu là phần người nhiều hơn phần con chứ... anh làm thế khác gì một loài cầm thú đâu khi mà cô ấy còn đang vất vả chăm sóc giọt máu của anh! Tôi cứ nghĩ bé Suri là con của tôi nhưng sự thật thì không phải, nó là con của anh vậy mà anh đối xử với mẹ con Hiếu như vậy sao! Một phần trong lòng tôi cũng muốn bé Suri là con của tôi để tôi có cớ cướp Hiếu từ tay của anh.. Lúc nghe mọi người nói rằng anh người tốt và có tiềm lực về kinh tế thì tôi đã yên tâm phần nào về Hiếu... nhưng bây giờ anh sao vậy? Có phải a nghĩ rằng bé Suri không phải là con của anh nên anh đã hành hạ mẹ con Hiếu không và anh nghĩ rằng mình không phải là người đầu tiên của Hiếu nên đâm ra ghét cô ấy không? Tôi là con trai vì vậy tôi cũng phần nào hiểu đc những cảm giác đó... nhưng anh hãy vì giọt máu của mình mà làm lại với Hiếu đi... anh đã có một cô vợ hiền dịu ngoan ngoãn.. chỉ có điều cô ấy có một quá khứ không đẹp thôi... vậy thì anh phải biết chăm sóc, che trở và là chỗ dựa tinh thần cho mẹ con cô ấy chứ.. đằng này anh lại cờ bạc.. rượu chè... nếu thời gian có quay trở lại thì tôi sẽ dũng cảm hơn.. mạnh mẽ hơn.. vì có như vậy tôi mới có đc Hiếu... nhưng mà tất cả đã quá muộn mất rồi.. Hiếu đã là của anh... Hiếu đã sinh cho anh một đứa con... những việc làm của Hiếu trong suốt thời gian lấy anh và sinh con đã phần nào bù đắp những lỗi lầm trong quá khứ của anh... vậy anh còn muốn làm gì nữa đây, muốn hành hạ cô ấy đến chết ư?... anh mà làm như vậy thì tôi quá khinh thường anh.. mặc dù bản thân tôi chẳng ra cái quái gì... tất cả những gì trong lòng tôi đã nói hết.. anh có muốn duy trì mối quan hệ với Hiếu thì anh hãy nghĩ lại đi.. nếu anh không làm đc thì hãy để cô ấy đến với tôi... tôi nghĩ anh không để Hiếu đến với tôi đâu vì chí ít anh yêu cô ấy nên mới lấy cô ấy chứ... phải không?
_Hiếu à! Mình xin lỗi Hiếu về tất cả... về những gì mình đã gây ra cho Hiếu... Hiếu có thể tha thứ cho kẻ tội đồ này chứ!
_Tớ.. tớ.. tha lỗi cho Sơn từ lâu lắm rồi.. !! - em nấc nói không thành câu.
_Mày... mày... chúng mày... - chồng em tức nghẹn không nói đc câu nào.. anh ta cầm chặt cốc nước trên bàn như muốn đáp nó vào đầu tôi 1 lần nữa... em thấy vậy nên đã ngăn chồng em lại..
_Anh... anh đừng làm thế! Sơn bị 1 lần là đủ rồi... anh hãy tha thứ cho cậu ấy đi... em xin hứa em sẽ yêu anh và chăm sóc con mình thật chu đáo.. đc không anh! Sơn... cậu về đi.. tớ rất cảm ơn cậu vì cậu đã nói hết ra còn việc ở đây cứ để tớ lo. ! - em lao đến ôm chặt chồng em để anh ta không đáp cốc nước vào đầu tôi 1 lần nữa.
_Bỏ ra... bỏ ra - chồng em chỉ nói thôi chứ không có hành động nào để thể hiện lời nói đó.. có lẽ anh ta đã thông suốt khi tôi nói hết tâm sự của mình rồi chăng?
_Một lần nữa, tôi xin tạ lỗi với anh, còn với Hiếu: Mình xin lỗi cậu - với mỗi một người khi nói lời xin lỗi tôi đều cúi người xuống như người Hàn Quốc khi chào một ai đó... tôi đã khóc.. những giọt nước mắt đã gột rửa những tội đồ của tôi.. dù nó chỉ là những dòng nước nhỏ nó chả thấm vào đâu so vs những tội lỗi của tôi nhưng chí ít tôi cũng thấy lòng nhẹ nhõm hơn! Vậy là trong đời tôi đã chiến thắng đc bản thân.. chiến thắng đc cái bản tính nhút nhát đã theo tôi từ lúc sinh ra cho đến tận bây giờ... gạt những giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mắt... tôi chạy thật nhanh ra nhà của vợ chồng em... phóng xe thật nhanh và trong lòng thầm nhủ câu nói mà tôi đã nói khi dời đắm cưới của em đó là: "Hạnh Phúc Nhé Em"
.... .
← Ch. 29 | Ch. 31 (c) → |