Truyện:Đăng Ký Kết Hôn Trễ - Chương 095

Đăng Ký Kết Hôn Trễ
Trọn bộ 154 chương
Chương 095
Đêm không ngủ
0.00
(0 votes)


Chương (1-154)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Đêm muộn nhưng Sầm Tử Tranh ngủ không được an ổn...

Một lúc cô lại nằm mơ thấy cô và Quý Dương kết hôn, một lúc cô lại mơ thấy Trình Thiến Tây với ánh mắt dữ dội và lạnh lùng đang đứng trước mặt cô, sau đó lại một cơn ác mộng khác, là Cung thị bắt đầu suy sụp, lòng người hoang mang bất an...

' Quý Dương... '

Sau tiếng kêu thất thanh, Sầm Tử Tranh bừng tỉnh lại từ cơn ác mộng, trên trán toàn là mồ hôi lạnh.

Cô thở hồng hộc giống như vừa chạy qua một quãng đường thật dài, mái tóc dài xõa tung trên vai, phần tóc mái trước trán đã sớm ướt đẫm mồ hôi.

Từ sau khi Quý Dương rời đi, mỗi ngày cô đều mơ thấy ác mộng...

Từ sau khi cô gặp mặt Trình Thiến Tây, cô liền biết trong những ngày tháng sau này, mỗi đêm cô đều khó mà ngủ an ổn được.

Từng lời của Trình Thiến Tây, sắc bén mà lạnh mạc như muốn đông cứng tim cô.

'Tôi hy vọng trước khi Quý Dương trở lại cô có thể chủ động rời khỏi nó, hơn nữa... hơn nữa, cô phải khiến cho nó triệt để hết hy vọng với cô, thậm chí là... tuyệt vọng!'

Câu nói này như một lời nguyền lúc nào cũng văng vẳng bên tai cô!

Lúc này cửa phòng cô chợt bị đẩy ra, bà Sầm bước vào.

'Bé cưng à, con gặp ác mộng phải không? Ở ngoài mà cũng nghe được tiếng kêu của con!'

Bà lộ vẻ quan tâm ngồi nơi đầu giường, vươn tay âu yếm giúp cô lau mồ hôi trên trán.

'Mẹ... '

Sầm Tử Tranh có chút yếu ớt dựa vào người mẹ mình, cô thấy mệt mỏi quá, chính vì như vậy nên tối nay cô mới không về nhà mà trở về nhà mẹ mình.

Bà Sầm nhìn bộ dạng có vẻ mệt mỏi, tinh thần hoang mang của con gái, sự lo lắng bắt đầu xuất hiện trong mắt bà.

'Bé cưng à, sao hôm nay con vừa về là đã thấy con thấp thỏm không yên rồi, có thể nói cho mẹ biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?'

Con gái bà sinh ra làm sao bà không biết tính tình của nó được chứ, rõ ràng hôm nay bé cưng của bà có chuyện gì đó.

'Không có gì đâu... chắc là gần đây công việc nhiều quá thôi... '

Nghe tiếng mẹ ân cần hỏi han, Sầm Tử Tranh thấy mình như một đứa bé bị ủy khuất, trong mũi tràn đầy chua xót, khóe mắt bắt đầu ẩm ướt.

Nhưng cô tuyệt đối không thể rơi lệ trước mặt mẹ được, chỉ đành gắng gượng nhịn xuống.

Bà Sầm nghe cô nói vậy, nỗi lo lắng trong lòng cũng vơi đi, bà vừa vỗ nhẹ sau lưng cô vừa nói: 'Con đó nha, có làm việc thì cũng đừng gắng sức quá, trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy. Quý Dương không phải đã nói rồi sao, đợi nó trở về hai đứa sẽ chuẩn bị kết hôn, hai ngày nay con suy nghĩ thử xem mình cần mua sắm những gì để chuẩn bị cho đám cưới chưa?'

Con gái lấy chồng là chuyện lớn, người làm mẹ như bà đương nhiên phải giúp con suy nghĩ thấu đáo, lo mọi việc cho chu toàn, nhưng cho đến hôm nay vẫn chưa thấy con nhắc gì đến đám cưới nên bà đành phải lên tiếng hỏi trước vậy.

Sầm Tử Tranh nghệm hỏi vậy lòng lại đau thêm một chút, câu hỏi của bà như xát muối vào vết thương đang đau đớn của cô, khiến nó đã đau càng đau thêm...

'Không cần đâu mẹ, con đâu có cần mua sắm gì... '

Cô thở dài một tiếng thật sâu, cố nén nỗi đau khiến người ta không thở nổi kia xuống đáy lòng rồi chợt tuyệt vọng phát hiện, thì ra hít thở cũng có thể đau đến như vậy.

Hôn lễ đã không còn, còn mua sắm gì nữa chứ?

Ngược lại bà Sầm cũng không phát hiện ra điều gì bất thường, bà chỉ gật đầu nói: 'Cũng đúng thôi, mẹ nghĩ tất cả mọi chuyện có liên quan đến đám cưới Quý Dương chắc đã sắp xếp xong cả rồi. Bé cưng à, nếu như mấy người bạn già của mẹ mà biết mẹ tìm được một người con rể lý tưởng như vậy chắc là hâm mộ đến chết thôi. Con không biết đấy thôi, con của mấy người đồng hương của mẹ nếu kết hôn thì phải chuẩn bị rất lâu rất lâu, lo lắng đủ thứ, đâu có giống như Quý Dương, chuyện gì cũng chuẩn bị thỏa đáng hết cả. Đứa con rể này, đúng là mẹ đốt đèn cũng không tìm được đứa thứ hai nha... '

'Mẹ... '

Sầm Tử Tranh đúng là không nghe tiếp được nữa, cô vội lên tiếng ngắt lời bà, muốn nói cho bà biết mọi chuyện nhưng rồi lại không biết nên mở lời thế nào.

Cô không biết nên giải thích với mẹ thế nào, rằng cuộc hôn nhân này... không thành!

Ngay lúc này, điện thoại của Sầm Tử Tranh chợt reo lên, bà Sầm giúp cô lấy điện thoại đến, vừa nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình, trên mặt liền lộ ra ý cười.

'Thật đúng là... nói đến người nào thì người đó gọi điện thoại đến ngay. Là điện thoại của Quý Dương, con mau nghe đi!'

Chậm chạp cầm lấy điện thoại, Sầm Tử Tranh thầm thở dài một tiếng, ấn nút nhận.

Bà Sầm cười, rất tâm lý rời khỏi phòng không muốn làm con gái ngượng ngùng.

'Tranh Tranh, ăn tối chưa?' Bên đầu bên kia là giọng nói ân cần của Cung Quý Dương.

'Chưa... ' Lòng cô lại thắt lại.

'Sao vậy? Lúc này không phải em đã tan sở rất lâu rồi sao? Vì sao còn chưa ăn?' Trong giọng nói của hắn không giấu được sự lo lắng.

Sầm Tử Tranh thở dài một tiếng, tìm đại một lý do: 'Về nhà em mới thấy mệt quá nên ngủ thiếp đi, vừa mới tỉnh giấc... '

'Tranh Tranh, không cần phải quá vất vả như vậy làm gì. Bây giờ công việc kinh doanh của thương hiệu Leila đã đi vào quỹ đạo, bên em còn có rất nhiều người tài giỏi có thể giúp được em, em chỉ cần ngoan ngoãn chờ làm cô dâu xinh đẹp của anh là được rồi, biết chưa?' Trong lời dặn dò ân cần của Cung Quý Dương không dấu được sự bá đạo.

'Ân... '

Sầm Tử Tranh chua xót trả lời hắn, đây cũng là lần đầu tiên cô không bởi vì thương hiệu Leila mà phản bác lại lời hắn.

Chừng như cảm nhận được trong thái độ ngoan ngoãn bất thường của cô, hắn lo lắng hỏi: 'Tranh Tranh... em không sao chứ?'

'Không sao, em làm sao có chuyện được chứ? Quý Dương, em... em... ' Sầm Tử Tranh ngập ngừng muốn nói lại thôi.

'Sao vậy? Có chuyện gì thật sao?' Nhạy cảm nhận ra cô có thái độ khác thường, Cung Quý Dương hỏi lại.

'Ừm, không, không có gì, chỉ là em quá mệt thôi!'

Đầu bên kia truyền đến một tiếng cười ấm áp: 'Tranh Tranh, phải nghỉ ngơi thật tốt chứ... ' Trong tiếng cười mang theo sự ân cần và tình ý nồng đượm...

*****

Điện thoại đã ngắt lâu rồi mà Sầm Tử Tranh vẫn giữ nguyên tư thế ngồi như nãy giờ, đầu gác lên hai gối, điện thoại từ trong tay rơi xuống giường lúc nào cô cũng không hay biết...

Nửa đêm, tất cả đều yên tĩnh đến không chân thật, bốn phía đều không có một tiếng động, yên tĩnh như cái chết.

Người trên giường trở mình qua lại, thân thể sớm mệt đến không chịu được mà một chút buồn ngủ cũng không có.

Sầm Tử Tranh bước xuống giường, cô bước đến bên cửa sổ chậm rãi mở ra. Ánh trăng dịu dàng như nước vây phủ lấy cô. Vừa mới qua nửa đêm vậy mà Sầm Tử Tranh có cảm giác như đã qua một thế kỷ vậy. Dù sao cũng không thể ngủ được, cô quyết định đi xuống vườn hoa dưới lầu đi dạo một vòng.

Gió đêm mát rượi phất qua người Sầm Tử Tranh rồi xuyên thẳng vào lòng cô khiến Sầm Tử Tranh không tự chủ được co người lại...

Gió phất nhẹ qua làn váy trắng của cô, dưới ánh trăng mờ ảo cô như một hồn ma vất vưởng, cô đi một cách không mục đích xuyên qua những khóm hoa, cánh tay bị một nhánh cây khô quẹt trúng làm sượt một đường cô cũng không để ý.

Không âu sầu, không rơi lệ, biểu tình trên mặt cô nhìn có vẻ cứng nhắc dù trong mắt che dấu không được một nỗi đau khổ đến tận cùng.

Cô cũng rất muốn khóc to một trận, muốn kêu to một tiếng cũng rất muốn nhấc lấy điện thoại nói với Cung Quý Dương ở phương xa kia một ngàn, một vạn lần câu nói "Em yêu anh"...

Nhưng những gì cô có thể làm chỉ có thể như thế, dưới ánh trăng, trong hương hoa dìu dịu bước những bước không hồn như muốn để lại trên cỏ những dấu vết đau khổ của mình, một lần rồi lại một lần...

Khi cánh hoa rơi rụng, mùi hương còn vương vấn

Rồi mất đi trong cơn mưa rền gió dữ, không còn ai ngửi thấy

Nếu như tình yêu bảo tôi tiếp tục

Tôi sẽ yêu đến tận cùng

Nếu như tình yêu chết đi trong vinh quang

Thì rồi sẽ trùng sinh trong tro tàn

Lúc khó quên những lời tình tự

Hãy dùng nụ cười của anh, giúp em tiễn đưa...

Một sự mệt mỏi không biết tên dâng lên trong lòng rồi xuyên suốt toàn thân. Trái tim mệt đến không thể mệt hơn! Khi Sầm Tử Tranh ngồi sụp xuống dưới tán một cây đinh hương, ánh mắt nhìn xa xăm về phía chân trời, rất nhiều hình ảnh không ngừng quay cuồng trong đầu cô...

Sầm Tử Tranh chợt cười một cách vui sướng bởi vì cô nhìn thấy từ một góc cách đó không xa, dưới ánh trăng mờ ảo, Cung Quý Dương đang đứng đó nhìn cô, nụ cười tà tứ quen thuộc nở trên gương mặt tuấn tú, hắn cách cô rất gần, gần như chưa từng rời xa, vẫn luôn luôn ở cạnh cô...

Nhưng khi cô đứng dậy, tươi cười đi về phía hắn, nụ cười khiến gương mặt cô càng xinh đẹp diễm lệ, cô bước nhanh đến, rất muốn bổ nhào vào lòng hắn, hưởng thụ sự ấm áp từ vòng tay hắn...

Gió đang khóc...

Trăng đang khóc...

Chịu không nổi áp lực bị dồn nén đã lâu, Sầm Tử Tranh ngã xuống, bất tỉnh.

***

Khi Sầm Tử Tranh tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ, giường màu trắng, chăn đệm màu trắng, còn trên người cô lúc này cũng là một bộ quần áo trắng của bệnh nhân, trên tay đang cắm kim truyền dịch.

'Ô... '

Sầm Tử Tranh day day huyệt Thái Dương nhưng không thể nhớ ra rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với mình.

Nhưng cô biết... nơi này chắc chắn là bệnh viện!

'Bé cưng, con tỉnh rồi sao?'

'Chị... '

Hai giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, nhìn lại lần nữa thì đúng là mẹ và em trai, hai người xem ra đã ở trong bệnh viện chăm sóc cho cô suốt đêm, trong mắt đã có quầng thâm nhưng khi họ thấy cô tỉnh lại, nhất thời hết sức kích động và mừng rỡ.

'Mẹ!' Sầm Tử Tranh thảng thốt gọi bà, 'Con bị sao vậy? Sao lại phải vào bệnh viện?'

'Bé cưng à, con suýt nữa thì hù chết mẹ rồi. Tối qua con ngất xỉu trong vườn hoa, gọi thế nào cũng không tỉnh. Con đó, rốt cuộc có tâm sự gì sao không nói với mẹ chứ? Tại sao nửa đêm nửa hôm lại chạy đến vườn hoa làm gì... '

Trong giọng nói của bà Sầm lộ vẻ kích động, gương mặt đầy lo lắng nhìn con gái mình.

'Đúng đó, chị, rốt cuộc chị sao thế?' Em trai cũng quan tâm, hỏi.

Cuối cùng Sầm Tử Tranh cũng nhớ lại hết những chuyện tối qua, trên mặt cô lộ vẻ áy náy, nói: 'Mẹ, con xin lỗi. Con... tối qua tự dưng con thấy hơi buồn thôi, không có gì đâu... '

Con đó, nha đầu ngốc, thật biết làm cho mẹ lo. Con không biết chứ, cũng may là có một vị luật sư họ Khương báo với mẹ, bằng không con hôn mê bất tỉnh ở vườn hoa cả đêm cũng không ai biết!' Mắt bà Sầm đã rươm rướm nước mắt, bà lên tiếng trách yêu.

'Luật sư họ Khương?' Sầm Tử Tranh kinh ngạc lẩm bẩm... Khương Ngự Kình sao?

Chuyện này có liên quan gì đến hắn?

Bà Sầm thở dài một tiếng noia: 'Tối qua điện thoại của con cứ reo không ngừng mà không ai nghe nên mẹ phải chạy qua xem. Thấy con không có trong phòng nên mẹ nhận điện thoại giúp con. Nghe mẹ nói tìm không thấy con vị Khương luật sư đó rất lo lắng, nửa đêm nửa hôm còn lái xe đến nhà chúng ta, sau đó chúng ta tìm thấy con trong vườn hoa!'

'Ý mẹ nói là... Khương luật sư đưa con đến bệnh viện sao?' Sầm Tử Tranh vẫn chưa hoàn hồn lại từ những tin tức của mẹ mình.

'Phải đó, sau khi anh ta thấy con ngất xỉu liền lập tức ôm con đưa đến bệnh viện! Bác sĩ nói là con bị nhiễm lạnh, hơn nữa còn ăn uống không đầy đủ, thể lực rất kém. Con nói đi, mẹ con mình cùng sống trong một thành phố vì sao ngày thường không chịu về nhà để mẹ nấu vài món ngon tẩm bổ cho con mà để đến thế này chứ... ' Bà Sầm xót con, lên tiếng.

Bà Sầm càng nói, Sầm Tử Tranh càng ngây người, đầu óc choáng váng quay cuồng nhưng cô khẳng định mình không nghe nhầm.

'Mẹ... con cũng đâu phải bị bệnh gì nghiêm trọng đâu, nghỉ ngơi ăn uống nhiều thì tốt rồi. Em à, đưa mẹ về nhà để mẹ nghỉ ngơi đi... '

'Con nha... ' Bà Sầm nào chịu rời đi, bà nhìn cô muốn nói lại thôi...

'Bé cưng à, mẹ hỏi con một chuyện, con phải thành thật trả lời mẹ!'

Sầm Tử Tranh gắng gượng thoát ra khỏi cơn choáng váng nhìn mẹ, không biết bà định hỏi chuyện gì.

'Bé cưng à, có phải tối qua con với Quý Dương cãi nhau hay không? Với lại... '

Trên mặt bà Sầm lộ vẻ thiếu tự nhiên, bà thở dài một tiếng, hắng giọng hỏi: 'Con với vị luật sư họ Khương kia rốt cuộc là có quan hệ như thế nào?'

Crypto.com Exchange

Chương (1-154)