Truyện:Đăng Ký Kết Hôn Trễ - Chương 092

Đăng Ký Kết Hôn Trễ
Trọn bộ 154 chương
Chương 092
Bà lão trong quán cà phê
0.00
(0 votes)


Chương (1-154)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Ai cũng nói mùa thu là mùa thu hoạch, vậy còn tình yêu của cô thì sao? Có thể chờ mong một sự thu hoạch tốt đẹp trong mùa thu này không?

Quý Dương đi đã ba ngày, ba ngày này, Sầm Tử Tranh cảm thấy khó qua hơn cả ba năm, nghĩ đến đây cô không khỏi cười khổ một tiếng, con người đúng là một loại động vật tham lam, lúc đau khổ thì cầu mong hạnh phúc sẽ đến, có được hạnh phúc rồi thì lại mong muốn có được càng nhiều hơn, như một đứa bé tham ăn vậy, có được càng nhiều thì lại muốn càng nhiều hơn.

Khi cà phê được bê ra, mùi hương thơm lừng của nó vây phủ lấy Sầm Tử Tranh, nồng đượm như mùi vị của nhớ nhung khiến môi Sầm Tử Tranh nhẹ câu lên một nụ cười nhàn nhạt.

Thật lâu chưa có được thời khắc thoải mái như vậy, bất luận là thân hay là tâm đều có được một sự thư giãn hiếm hoi. Sầm Tử Tranh xoay nhẹ tách cà phê trên tay, nhìn vào chất lỏng đen thẫm trong tách, cô chợt có một loại ảo giác, tưởng chừng thấp thoáng xuất hiện nụ cười của Cung Quý Dương trong đó.

Bất giác Sầm Tử Tranh nhớ đến lời của Cung Quý Dương đã nói...

Đợi hắn trở về từ chuyến công tác Paris sẽ lập tức đi đăng ký!

Đúng vậy, cô và Quý Dương hai người đã trải qua quá nhiều chuyện, trong lòng sớm đã không thể chứa thêm bất kỳ một cái gì khác, không phải sao?

Chậm rãi thưởng thức một ngụm cà phê thơm lừng...

Hai cô gái trẻ đi ngang qua cô, nhìn thấy Sầm Tử Tranh, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc...

'Nhìn kia, hình như là nhà thiết kế Leila thì phải, mfinh đã thấy ảnh chụp của cô ấy trong một chuyên đề trên tạp chí, xem ra người thật còn đẹp hơn ảnh chụp nữa!' Một trong hai cô lên tiếng.

'Nếu như không phải xinh đẹp như vạy thì làm sao gây được sự chú ý của t tổng giám đốc của Cung thị tài phiệt chứ? Nghe nói cô ấy trở thành nhà thiết kế làm việc với Cung thị tài phiệt, không phải dựa vào cái đó thì dựa vào cái gì chứ?' Một giọng nữ khác nói vẻ khinh miệt.

'Cái nào? Dựa vào cái nào mà được vậy?'

'Ngốc à, đương nhiên là dựa vào công phu tren giường rồi. Có cái gì mà đáng để tâm chứ, chỉ cần chuyện gì có lợi cho bản thân thì làm thôi. Nói sao đi nữa, Cung tổng giám đốc vẻ ngoài điển trai như vậy, tin rằng công phu trên giường cũng không tệ!'

'Cậu nha, đúng là không biết xấu hổ!'

'Haha, chẳng lẽ cậu không nghĩ tới chuyện kia sao?'

Hai cô gái càng đi càng xa, tiếng cười tiếng nói châm chọc cũng nhỏ dần.

Từ đầu đến cuối, vẻ mặt của Sầm Tử Tranh cũng không lộ ra chút kích động nào, ngược lại cô rất nhàn nhã ngồi nơi chỗ ngồi của mình, lẳng lặng uống cà phê, hưởng thụ cảnh đẹp của mùa thu qua cửa sổ, không chút để tâm đến lời bàn tán của hai cô gái kia.

Nếu như là trước đây khi cô nghe được những lời này nhất định sẽ bất chấp tất cả bước đến cùng hai cô gái kia lý luận một phen nhưng bây giờ thì khác rồi.

Cô biết rõ tâm ý của Quý Dương dành cho mình, cũng biết rõ năng lực của mình vậy thì vì sao phải phí tâm tư đi biện giải những lời đồn thổi của những người không liên can chứ.

Môi Sầm Tử Tranh nhẹ câu lên một nụ cười, vẻ mặt vẫn ung dung tự tại. Cô hoàn toàn không biết, nhất cử nhất động của mình đã lọt vào mắt của một bà lão không sót chút nào.

Bà lão đã già, tóc đã bạc trắng nhưng trên người vẫn lộ ra một khí chất cao quý và sang trọng, một nụ cười từ hòa nở trên gương mặt già nua của bà. Nhìn một lát, bà mới vẫy tay ra hiệu, một người vệ sĩ nãy giờ đứng ở bên cạnh cúi người xuống nghe sau đó gật đầu nhận lệnh.

Sau đó, dưới sự dìu đỡ của người vệ sĩ, bà lão chậm rãi đi về phía Sầm Tử Tranh.

'Cô rất điềm tĩnh mặc dù nghe lời ác ý của người khác nhắm về cô!'

Giọng của bà ôn tồn và hiền hòa nhưng mang một khí chất tôn quý của một phu nhân nhà giàu không lẫn vào đâu được.

Sầm Tử Tranh bị giọng nói đột ngột kia làm cho giật nảy mình. Cô vội ngẩng đầu lên nhìn...

Trước mặt cô là một bà lão khí chất tôn quý thần thái ung dung đang tươi cười nhìn cô, từ phẩm chất của những trang phục trên người bà, tơ lụa màu lam phối hợp thật khéo léo với những món trang sức, hoàn toàn lộ ra vẻ sang quý của một người xuất thân từ hào môn.

'Cô gái nhỏ, dọa đến cô sao? Có ngại cho bà già này ngồi cùng không?' Bà lão vẫn nói bằng giọng từ hòa, lên tiếng hỏi cô.

'Dạ không đâu, xin mời bà!'

Không biết vì sao, vừa nhìn thấy bà lão này là Sầm Tử Tranh lập tức nảy sinh hảo cảm, nhất là khi nhìn thấy vẻ từ hòa trong mắt bà, giống như một tia nắng ấm áp chiếu vào tâm hồn cô vậy.

Bà lão ngồi xuống sau đó nhìn những vệ sĩ nói: 'Các ngươi không cần đứng ở đây đâu, ta với cô gái này muốn tán gẫu một lát. '

'Dạ, lão phu nhân!' Những vệ sĩ cung kính chào rồi lui xuống.

'Cô gái nhỏ, xem tuổi của cháu cũng không lớn lắm, không ngờ tính tình lại tốt đến vậy!' Bà lão gọi một ly trà, rồi nhìn Sầm Tử Tranh nói.

Sầm Tử Tranh mỉm cười nói: 'Miệng là của người ta, muốn nói thế nào là quyền của họ, nếu như quá để ý đến cách nghĩ của người khác thì chỉ tổ hao tốn tinh thần mà thôi!'

'Nói hay lắm!'

Trên mặt bà lão lộ ra vẻ tán thưởng, bà cười: 'Ta rất thích con, cô gái nhỏ, tuổi còn trẻ mà có thể trấn tĩnh trước những lời đơm đặt của người khác là rất hiếm có, hơn nữa lại là lời dèm pha rằng sự thành công của mình có được là nhờ thân phận tình nhân của người giàu có!'

Sầm Tử Tranh nhún vai nói: 'Họ cũng là tốt lắm rồi, chỉ nói cháu là tình nhân mà không nói là tình phụ. Nếu như là cái thứ hai, nói không chừng cháu cũng sẽ không nhịn được!' Trong giọng nói của cô có một chút chua xót.

'Xem ra cháu cũng rất yêu vị tổng giám đốc của Cung thị tài phiệt kia, ừmm, nói như bà lão này nhớ không nhầm, thì tên là Cung Quý Dương phải không?' Lời lẽ của bà lão nghe có vẻ hời hợt nhưng trong mắt lại lộ ra một sự tinh anh không thể xem thường.

Sầm Tử Tranh hơi giật mình sau đó cười nói: 'Lão phu nhân... '

'Này... ' Bà nhanh chóng ngắt lời Sầm Tử Tranh, nói: 'Thực ra tuổi của ta chắc cũng đủ làm trưởng bối của con, trong nhà ta cũng có một đứa cháu tuổi tác cũng tương đương với cháu, nếu như cháu không ngại, cứ gọi ta một tiếng bà nội là được!'

*****

'"Bà nội"?'

Nghe bà lão nói như vậy, cảm giác thân thiết trong lòng Sầm Tử Tranh càng sâu đậm, cô thì thầm một lần cách gọi này, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác ấm áp bởi vì từ khi cô sinh ra đời thì bà nội đã mất rồi, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng được nếm qua tình cảm bà cháu rốt cuộc là như thế nào.

'Thực ra... cháu rất ngưỡng mộ cháu của bà, anh ấy có thể hưởng thụ mối tình thân này, cháu nghĩ anh ấy chắc cũng rất yêu bà!'

'Đương nhiên rồi, đứa cháu này của ta là đứa bé hiếu thảo nhất trên đời, đối với bà lão như bà lúc nào cũng cẩn thận săn sóc, đối đãi chu đáo!' Nhắc tới cháu trai, trên mặt bà lão càng lộ ra vẻ từ hòa.

'Thật tốt quá... ' Trong giọng nói nhỏ nhẹ của Sầm Tử Tranh không dấu được sự ngưỡng mộ.

Bà lão nhìn cô, trong ánh mắt tràn đầy yêu thương. Rồi như chợt nhớ ra điều gì, bà nhẹ giọng hỏi: 'Cháu gái, nhìn cháu hình như có tâm sự thì phải!'

Sầm Tử Tranh nghe bà hỏi vậy, phản ứng đầu tiên là giật mình nhưng nó chỉ thoáng qua trong nháy mắt, sau đó cô nở mỉm cười, nụ cười như đang tự chế giễu chính mình.

'Xem ra, con người một khi có tâm sự thì giấu không được, hay là ánh mắt của bà nội quá sắc bén chứ?'

Bà lão vẫn cười một cách hiền hòa, nói: 'Nếu đã như vậy, để bà nội đoán thử xem con đang suy nghĩ điều gì nhé?'

'Ồ? Bà muốn đoán tâm sự của con sao?'

Sầm Tử Tranh chợt rất có hứng thú với câu nói của bà, cô thoáng suy nghĩ một chút rồi gật đầu: 'Được ạ!'

Nét cười trên mặt bà lão càng đậm, bà chậm rãi hớp một ngụm trà, giọng nói cực kỳ chắc chắn: 'Nhất định là con đang yêu một người, hai đứa thật lòng yêu nhau nhưng bởi vì xuất thân quá khác biệt nên bị trưởng bối phản đối, đúng không?'

Hả???

Sầm Tử Tranh suýt nữa thì đứng bật dậy, vốn chỉ là muốn tán gẫu với bà để giết thời gian nào ngờ tâm sự của cô bị bà lão vừa mới gặp đoán đúng không sai chút nào, bảo sao cô không kinh ngạc cho được.

Cô cười khổ, nói: 'Tâm sự của cháu thể hiện rõ ràng vậy sao?'

'Xem ra ta đoán đúng rồi!' Bà lão cười ha hả, trong mắt tràn đầy nét tinh anh và tự tin.

Trong một chớp mắt đó, Sầm Tử Tranh thấy nụ cười kia rất quen thuộc...

'Bà nội, sao bà lại biết... '

'Cháu gái... ' Bà lão nhẹ xua tay ngắt lời Sầm Tử Tranh, bà biết cô muốn hỏi điều gì.

'Thực ra, chuyện yêu đương vốn rất đơng ỉan, chỉ cần hai phía tình nguyện là được rồi. Nếu như con và người đàn ông kia đều thật lòng yêu nhau, thì không cần phải băn khoăn lo lắng điều gì khác nữa!'

Sầm Tử Tranh thở dài một tiếng thật sâu, sau đó cười khổ lắc đầu.

'Bà nội, bà không biết đó thôi, có rất nhiều việc không phải chỉ dựa vào đạo lý này mà có thể giải quyết được đâu. Đúng vậy, yêu đương đúng là chuyện của hai người nhưng một khi kết hôn thì đó lại là chuyện của hai gia đình, con không biết mình có thể kiên trì được bao lâu nữa... '

'Cháu gái, ta có thể nhìn ra được, cháu thực sự rất yêu người đàn ông kia. Cháu nói cháu không biết mình có thể kiên trì được bao nhiêu nhưng hiện giờ không phải cháu vẫn đang kiên trì đó sao?'

Bà lão vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô như muốn truyền thêm cho cô sức mạnh, từ giọng nói chậm rãi của bà không khó nhận ra sự bình tĩnh và sâu sắc của một người đã trải qua nhiều sóng to gió lớn.

'Cháu... '

Sầm Tử Tranh nhất thời không biết nói gì, tự dưng cô có cảm giác, không hiểu vì sao những nỗi lo lắng và băn khoăn của mình dường như bị nụ cười của bà lão trước mặt xua tan hết, trong lòng không khỏi thầm kinh ngạc vì sức mạnh nội tại từ bà truyền cho mình.

'Nghe ta nói, cháu gái... '

Bà lão nhìn cô, giọng nói ý vị sâu xa, 'Kiên trì với tình yêu của con, hơn nữa con phải tin tưởng tình yêu của mình, như vậy bất luận gặp phải phong ba bão táp gì con cũng có thể vững vàng vượt qua!'

'Kiên trì với tình yêu, tin tưởng vào tình yêu?' Sầm Tử Tranh bất giác lẩm nhẩm câu nói này, lòng đầy suy tư.

'Bà nội, chẳng lẽ bà không cảm thấy, môn đăng hộ đối là rất quan trọng sao?'

Bà lão này vừa nhìn đã biết là xuất thân từ hào môn, bất luận là từ phong thái hay cách ăn mặc, thậm chí trong từng cử chỉ hành động của bà đều có một vẻ tao nhã và quý phái, tuy tuổi của bà đã cao nhưng vẫn toát lên một sức quyến rũ khó tả bằng lời.

Nghe cô hỏi câu này, bà mỉm cười, hỏi ngược lại: 'Vậy con cho rằng môn đăng hộ đối là rất quan trọng sao?'

Câu hỏi của bà khiến Sầm Tử Tranh sửng sốt, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Nhìn cô, bà lão lần nữa tao nhã nở nụ cười, hiền hòa nói: 'Thực ra, con người vốn không thể vừa sinh ra đã biết trước số mệnh là giàu hay nghèo nhưng bât luận là phú quý hay nghèo hèn, điều quan trọng hơn cả là, tâm hồn của người đó giàu có hay nghèo nàn, đó mới là điều cần phải lo lắng!'

Câu nói đạm mạc của bà hé lộ ra rất nhiều đạo lý sống, điều này khiến cho Sầm Tử Tranh không khỏi nhìn bà bằng một ánh mắt khác.

Nhưng điều khiến Sầm Tử Tranh tò mò hơn cả là... bà lão rốt cuộc là người như thế nào?

***

Những ngày không có Cung Quý Dương ở bên cạnh, Sầm Tử Tranh mỗi ngày đi làm, tan sở đều không tự lái xe nữa, cô bắt đầu có thói quen đi bộ dọc theo những con đường phồn hoa náo nhiệt của thành phố, cho đến khi mệt mỏi đi không nổi nữa cô mới chịu ngồi xe điện ngầm.

Xe điện ngầm, nơi chứng kiến rất nhiều tình yêu, rất nhiều đôi trai gái nắm tay nhau lướt qua mặt cô khiến Sầm Tử Tranh thấy rất hâm mộ rồi chợt thảng thốt nhận ra, cô và Quý Dương chưa một lần cùng nhau ngồi xe điện ngầm.

Mà cũng đúng thôi, hắn sao có thể ngồi xe điện ngầm chứ? Bất luận Quý Dương đi đến đâu cũng đều có một toán vệ sĩ đặc biệt phái theo bảo vệ, không những là ngoài sáng mà còn cả trong tối nữa. Đường đường là tổng giám đốc của Cung thị tài phiệt lại ngồi xe điện ngầm??? Nếu như bị giới truyền thông biết được thì đúng là một tiêu đề giật gân của họ.

Có lẽ là do mải suy nghĩ miên man nên cô đã không để ý xe đã đến trạm, khi thấy cửa xe điện ngầm sắp khép lại thì Sầm Tử Tranh mới phát giác ra, cô vội đứng dậy xông về phía cửa xe, từ cánh cửa xe điện ngầm phát ra tiếng chuông cảnh báo sau đó mở ra rồi chầm chậm khép lại, chặn lại ánh mắt ngạc nhiên của nhiều người đang đứng trong xe.

Sầm Tử Tranh hoảng sợ thở rút một hơi. Mình sao vậy chứ? Quý Dương không có ở bên cạnh tám năm cô vẫn có thể vượt qua được, lần này đi lại chỉ có tám ngày mà thôi, sao cứ mãi hoang mang lo lắng thế này.

Crypto.com Exchange

Chương (1-154)