Truyện:Đăng Ký Kết Hôn Trễ - Chương 059

Đăng Ký Kết Hôn Trễ
Trọn bộ 154 chương
Chương 059
Kế hoạch trộm con
0.00
(0 votes)


Chương (1-154)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Vốn đang tránh nắng dưới một gốc cây to, Cung Quý Dương đúng là bị tiếng ve làm ồn đến không chịu nổi. Không biết làm thế nào anh đành ra khỏi tán cây, phơi mình dưới ánh nắng mặt trời. Trời ạ, vốn muốn tiêu sái chụp mấy tấm ảnh chứ anh nào muốn để cho Sầm Tử Tranh nhìn thấy bộ dạng thê thảm hiện giờ của anh.

Chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà Cung Quý Dương đã sắp thành người da đỏ rồi, không cần đi tắm nắng làm gì nữa, bây giờ làn da của anh đã là màu đồng cổ đậm rồi.

Nhưng mà ... điều khiến anh cảm thấy an ủi chính là rất nhanh, nỗi khổ này sẽ không còn nữa!

Không lâu nữa anh sẽ đến một căn biệt thự sang trọng, trên mặt Cung Quý Dương lộ ra nụ cười thật đẹp, trong căn biệt thự này, màu xanh của trúc đã làm giảm đi không ít cái nóng của buổi chiều hè, lưu lại một cảm giác mát mẻ thật thư giãn, thoải mái.

Căn biệt thự quen thuộc này chính là Thanh Vận Viên ... là nhà cũ của Lăng Thiếu Đường.

Cung Quý Dương ngay cả chuông cửa cũng chẳng buồn ấn mà trực tiếp đập thùng thùng lên cửa ...

Dưới lực đập của anh, toàn bộ hệ thống cảnh báo đều hú lên, thậm chí anh có thể nhìn thấy nơi cửa lớn của căn biệt thự, hệ thống camera đang xoay về phía mình.

Ngay lúc Cung Quý Dương đang hướng về phía camera làm mặt xấu thì cửa lớn biệt thự chợt mở ra...

'Xin hỏi... ' Từ trong biệt thự một người bảo an trẻ tuổi bước ra, nhìn thấy một người đàn ông đang hướng về phía camera làm những động tác kỳ lạ, anh ta thoáng sửng sốt rồi vội hỏi: 'Vị tiên sinh này, xin hỏi ngài tìm ai?'

Cung Quý Dương vẫy tay về phía camera lần nữa rồi mới xoay người lại...

'Ồ, anh là người mới tới phải không?' Anh vòng qua bên người người bảo an trẻ tuổi, tò mò hỏi.

Anh ta lại sửng sốt một lúc mới hắng giọng nói: 'Chuyện này cũng không liên quan gì đến ngài. Xin hỏi ngài muốn tìm ai?'

Cung Quý Dương nhàn nhã khoanh hai tay trước ngực nhìn anh ta cười, ngay cả Cung Quý Dương anh mà còn không biết, khẳng định là người mới đến rồi!

'Ồ, người tôi muốn tìm đến rồi!' Anh chỉ tay về phía dì Phùng, quản gia ở đây đang mặt đầy lo lắng bước vội đến.

Người bảo an nhìn thấy dì Phùng, vội bước đến nói: 'Dì Phùng, người này... '

'Được rồi, tôi biết rồi! Để anh ta vào đi. Lăng tiên sinh đã biết rồi!' Dì Phùng vội nói.

Người bảo an không dám chậm trễ, vội vàng mời anh vào.

'Dì Phùng, con nhớ dì quá đi mất!!!' Cung Quý Dương cho dì Phùng một cái ôm đầy nhiệt tình, cười híp mắt nói.

'Con đó, còn có thời gian đi nhớ bà già này sao? Nếu thật sự nhớ dì thì đã sớm đến thăm dì Phùng này rồi!' Dì Phùng cố tình làm ra vẻ tức giận, đánh anh mấy phát, nói.

Giống như dì Trần, dì Phùng là quản gia cho Lăng gia đã nhiều năm, bốn người bọn họ bà xem từ nhỏ cho đến lớn, tình cảm đương nhiên là rất sâu sắc.

'Haizzz, dì Phùng tức giận rồi, phải làm sao bây giờ đây? Dì mà tức giận thì con đau lòng lắm đó!' Cung Quý Dương cười nhìn dì Phùng nhưng giọng nói thì cố làm ra vẻ rầu rĩ.

'Cung thiếu gia từ lúc nào mà biết lấy lòng người khác thế, hử?'

Dì Phùng hơi đẩy anh ra, nhìn anh một lúc rồi đau lòng nói: 'Con làm gì mà nhìn đáng thương thế này? Đúng rồi, con đi bộ đến đây sao? Xe đâu? Vệ sĩ đâu? Chẳng lẽ con gặp cướp?'

Một loạt câu hỏi đầy quan tâm khiến Cung Quý Dương nhịn không nổi nữa, anh vội lên tiếng chặn lời dì Phùng: 'Dì à, con tốt lắm, chỉ là muốn đi du lịch một mình mà thôi. Vừa hay đi ngang qua nơi này nên ghé vào một lát. Dì đừng lo lắng. '

'Đi du lịch một mình?' Dì Phùng nghe anh nói vậy kinh ngạc kêu lên một tiếng, sau đó nói ai oán: 'Trong số bốn đứa, con là đứa thích làm những chuyện khác người nhất, con không nghĩ đến thân phận tổng giám đốc Cung thị tài phiệt hiện giờ của con sao? Lỡ như gặp chuyện nguy hiểm gì thì làm thế nào? Ta nghĩ Cung lão gia và phu nhân nhất định là không biết con làm vậy, bằng không họ sẽ lo lắng chết mất!'

Bà vừa lên tiếng là liên miên không dứt.

Trên mặt Cung Quý Dương lộ ra một nụ cười, anh vừa đẩy nhẹ dì Phùng về phía trước vừa kiên nhẫn nói: 'Được rồi, dì Phùng, con biết rồi mà! Con đây không phải đến mượn vệ sĩ của Thiếu Đường đây sao?'

Dì Phùng xua xua tay: 'Haizz, thật là không biết mấy người thanh niên bọn con đang làm gì nữa, đúng rồi, con cứ vào thẳng bên trong đi, đại thiếu gia đã biết con đến rồi!'

'Được rồi, lát nữa gặp, dì Phùng!'

Cung Quý Dương nghịch ngợm hôn má dì Phùng một cái, sau đó đi xuyên qua thảm hoa lớn về phía biệt thự.

'Đứa bé này!' Dì Phùng cười hiền hòa, lẩm bẩm, sau đó vội đi bận những việc khác.

Cánh cửa mở ra phòng khách lớn sớm đã mở rộng, khi bóng dáng cao lớn của Cung Quý Dương xuất hiện trong phòng khách lớn, các vệ sĩ đứng ở hai bên cửa cung kính nói: 'Xin chào ngài, Cung tiên sinh!'

'Xin chào, xin chào!'

Cung Quý Dương xua xua tay, sau đó nhìn về phía Lăng Thiếu Đường đang ngồi trên sofa trong phòng khách lớn: 'Hello, người anh em!'

Anh vừa lên tiếng chào hỏi vừa không chút khách sáo quăng mình lên sofa.

Ừm, trời nóng bức thế này được ngồi trong phòng máy lạnh thực là thoải mái!'

'Cậu là Cung Quý Dương sao?' Lăng Thiếu Đường nhàn nhã ngồi thẳng dậy, vừa đẩy một ly rượu đỏ về phía anh, vừa hỏi.

Cung Quý Dương lười nhác đưa tay đón lấy ly rượu, nhướng mày nói: 'Mình chắc còn chưa đến nỗi nhếch nhác đến độ cậu không nhận ra mình đấy chứ?'

Nói xong anh hớp một ngụm rượu, chau mày nói: 'Nói thực, lúc này cậu nên chuẩn bị cho mình một ly nước lạnh thì tốt hơn!'

Trên gương mặt chính trực của Lăng Thiếu Đường không giấu được nụ cười, anh ra lệnh cho người làm đi chuẩn bị nước sau đó nhìn Cung Quý Dương nói: 'Nếu như cậu không lên tiếng mình còn cho rằng cậu là người làm Philipine đến nhà mình để ứng tuyển!'

*****

Lời nói của Lăng Thiếu Đường khiến cho Cung Quý Dương bất mãn hét lên một tiếng chói tai, anh nói: 'Làm ơn đi, mình đây là "đen một cách khỏe mạnh" nha!'

'OK, hắc vương tử, xin hỏi điện hạ ngài là đặc biệt đến đây thăm hạ thần hay chỉ là trên đường ngang qua, thuận tiện ghé qua nhà của hạ thần vậy?' Lăng Thiếu Đường đẩy ly nước lạnh đến trước mặt Cung Quý Dương, cười hỏi.

Nói thực, anh thực sự rất tò mò về chuyến xuất hành lần này của Cung Quý Dương, không những là không ngồi máy bay tư nhân mà ngay cả xe cũng không có, vệ sĩ cũng không. Chuyện này quả thực quá kỳ quái! Tuy tên này trước giờ vẫn luôn hành động khác người, nhưng lần này Lăng Thiếu Đường thực sự không đoán ra được anh đang mưu tính gì nữa.

'Haizzz, nói ra thì có chút ảnh hưởng đến tình anh em của chúng ta, nhưng mình vẫn sẽ thành khẩn nói cho cậu biết!' Cung Quý Dương nói đến đây hơi ngừng lại một chút, uống một ngụm nước lớn, trên gương mặt anh tuấn lộ ra nụ cười thỏa mãn, anh thoải mái dựa lưng vào ghế sofa, lười nhác nói tiếp: 'Lần này mình chỉ là đi ngang qua nhà cậu thôi!'

'Cậu muốn đi đâu?' Lăng Thiếu Đường càng thêm nghi hoặc, hỏi lại.

'Hy Lạp, sau đó từ Hy Lạp trở về Mỹ!' Cung Quý Dương trả lời.

Lăng Thiếu Đường nghe vậy sự nghi hoặc càng lớn, anh vội hỏi tiếp: 'Cậu cứ một người mà đi như vậy sao?'

Cung Quý Dương nhướng mắt nhìn anh, vẻ mặt cực kỳ khẳng định.

'Không mang theo gì cả?' Lăng Thiếu Đường lại hỏi tiếp.

'Ừm!' Cung Quý Dương vươn vai, duỗi người, trả lời ngắn gọn.

Biểu tình trên mặt Lăng Thiếu Đường chỉ có thể dùng hai chữ "chấn động" để hình dung. Anh không nói gì thêm mà đứng dậy đi thẳng về phía Cung Quý Dương, bàn tay to đặt vội lên trán anh sau đó nói: 'Nóng thật. Đúng là đang có bệnh mà!'

Cung Quý Dương cười hất tay Lăng Thiếu Đường ra, 'Làm ơn đi người anh em, ngoài trời nóng như lò than vậy, mình vừa mới từ ngoài vào, nhiệt độ thân thể cao cũng là bình thường thôi ...'

Nói đến đây, anh cố ý làm ra vẻ ai oán nhìn Lăng Thiếu Đường: 'Cậu vẫn tưởng là mình nói đùa sao?'

'Mình còn tưởng rằng cậu bị mặt trời ngoài kia thiêu hỏng não mất rồi. Xem ra cậu nên giải thích rõ ràng với mình mới được, bằng không mình sẽ cho rằng cậu mắc một chứng bệnh lạ nào đó!'

Lăng Thiếu Đường ngồi lại xuống sofa, nhìn Cung Quý Dương bằng ánh mắt bỡn cợt.

Cung Quý Dương xua tay: 'Mình chỉ là đánh cược với người ta thôi mà, chẳng có gì mà ngạc nhiên đến vậy cả. Ván cược là trong tình trạng không tiền có thể xuất phát từ bắc Mỹ đi khắp châu Âu một vòng, sau đó quay trở lại Mỹ!'

Động tác cầm ly rượu nhàn nhã của Lăng Thiếu Đường chợt dừng lại giữa không trung, trên gương mặt chính trực lộ rõ vẻ kinh ngạc như nhìn thấy quái vật, qua một lúc lâu anh mới hoàn hồn lại, giọng nói vốn trầm thấp có chút thay đổi: 'Quý Dương, mình chỉ có thể nói cuộc đánh cược này của các cậu cũng đủ biến thái đấy!'

Không phải là anh không tin Cung Quý Dương không có năng lực làm được chuyện này, chỉ có điều anh thấy Cung Quý Dương đã lớn như vậy mà còn đánh cược kiểu trẻ con như thế, thật sự lãng phí bộ óc thiên tài và chỉ số thông minh của anh.

'Này này Thiếu Đường, đổi một góc độ khác để nhìn, nếu như Kỳ Hinh đánh cược với cậu giống vậy thì cậu tiếp nhận hay cự tuyệt?' Cung Quý Dương lên tiếng hỏi.

'Đương nhiên là tiếp nhận rồi! Gì??? Đợi đã ...' Lăng Thiếu Đường vừa trả lời xong thì mới phản ứng lại kịp, trên gương mặt cương nghị như đao khắc kia chợt lộ ra ý cười xấu xa, nói một câu đầy hàm ý: 'Nói như vậy, người cá cược với cậu là một phụ nữ rồi!'

Đôi mắt Cung Quý Dương lóe lên một tia tà tứ, nụ cười tràn từ khóe môi đến tận đầu mày cuối mắt: 'Nói một cách chính xác hơn, là một người phụ nữ rất quan trọng với mình! Những người phụ nữ bình thường có năng lực vậy sao?'

Câu trả lời của anh ngược lại đã khơi dậy sự hứng thú của Lăng Thiếu Đường, anh biết Cung Quý Dương trước giờ nổi tiếng phong lưu, nhưng có thể khiến anh hao tâm tổn trí như vậy, tin chắc chỉ có thể là người phụ nữ trong lòng anh.

'Mình rất muốn biết rốt cuộc người phụ nữ đó là ai, mà lại có khả năng làm cho Cung đại tổng giám đốc không màng sự an nguy của bản thân đi thực hiện cuộc cá cược!'

Nụ cười trên mặt Cung Quý Dương dần dần bị thay thế bởi một sự nghiêm túc, còn trong đôi mắt đẹp chợt xẹt qua một tia cô tịch, điều này rơi vào đôi mắt tinh tường của Lăng Thiếu Đường khiến anh cực kỳ kinh ngạc.

Một lúc sau Cung Quý Dương mới chậm rãi thốt ra ba chữ: 'Sầm Tử Tranh!'

Lăng Thiếu Đường nghe thấy cái tên này, rõ ràng đã sửng sốt một hồi, nhưng rất nhanh, anh lại nở nụ cười: 'Cậu rốt cuộc đã tìm được cô ấy rồi!'

Cung Quý Dương nở nụ cười khổ, ánh mắt đầy phức tạp: 'Cậu muốn cười thì cứ cười đi, mình thừa nhận, lúc cô ấy mới rời khỏi mình, đúng là mình rất hận cô ấy, thậm chí đã từng nghĩ, nếu như gặp lại cô ấy, mình nhất định sẽ tìm cách trả thù một phen, nhưng tiếc là ...'

'Nhưng tiếc là, cậu không thắng được trái tim mình!' Lăng Thiếu Đường vừa nói đã trúng tâm tư của anh.

Cung Quý Dương không trả lời, chỉ có điều, biểu tình bông lơn trên mặt không che dấu được sự cô đơn tịch mịch trong lòng.

'Người phụ nữ này ... có đáng để cho cậu bỏ ra lần nữa vì cô ấy không?' Lăng Thiếu Đường nhịn không được hỏi.

Thân là bạn tốt, anh sao lại không hiểu rõ Cung Quý Dương chứ?

Nghĩ lại năm đó, Quý Dương vì xử lý sự nghiệp của gia tộc mà trì hoãn thời gian trở lại trường, sau đó lại phải đối mặt với sự thay lòng đổi dạ mà rời đi của Sầm Tử Tranh, tuy rằng anh không biết giữa hai người cụ thể đã phát sinh chuyện gì, nhưng sự đau khổ vì thất tình của Quý Dương anh nhìn thấy rành rành. Nhiều năm như vậy, Quý Dương vẫn hằng đêm chơi bời, có thể là vì muốn quên đi mối tình ấy.

Cung Quý Dương nghe vậy, đôi mày rậm hơi nhíu lại: 'Mình vẫn luôn cảm thấy chuyện xảy ra năm đó không đơn giản như vậy!'

'Ý cậu là sao?' Lăng Thiếu Đường không hiểu hỏi lại.

'Chỉ là trực giác thôi, hơn nữa thái độ và vẻ mặt của cô ấy khiến mình có cảm giác không đúng!'

Cung Quý Dương thở dài một tiếng, trên mặt lộ ra tràn đầy tình cảm, khiến phụ nữ nhìn thấy sẽ không thể kìm chế được mà điên đảo thần hồn.

*****

Lăng Thiếu Đường càng lúc càng khó hiểu, nếu theo như tính cách của Cung Quý Dương, anh không nên để tình cảm làm cho bản thân hồ đồ vậy mới đúng chứ.

Cung Quý Dương ngẩng mặt nhìn Lăng Thiếu Đường, giọng nói trầm thấp mang theo một nỗi bất lực vô hạn: 'Dường như Tử Tranh đối với chuyện năm đó rất phản cảm, hơn nữa khi nhắc đến chuyện tám năm trước, tâm trạng cô ấy cực kỳ kích động. Huống gì hiện giờ cô ấy rất chống đối mình, vì vậy mình muốn hỏi chuyện năm đó cô ấy cũng không chịu nói. Sầm Tử Tranh không giống những cô gái khác, mình không thể dùng bất cứ thủ đoạn xấu nào để ép buộc cô ấy làm chuyện gì!'

Lăng Thiếu Đường nhìn bạn tốt, bất lực lắc đầu.

'Được rồi được rồi, cậu nhiều chuyện quá! Giữa đàn ông với nhau cứ nói chuyện tình cảm hoài không cảm thấy lạ sao. Thiếu Đường, tối nay cậu phải mời mình một ly đó, coi như giúp mình tẩy trần!'

Cung Quý Dương xua xua tay, trên mặt đã khôi phục lại vẻ bông lơn như trước giờ.

Lăng Thiếu Đường cười khổ một tiếng, cái tên Cung Quý Dương này, rõ ràng là anh nhắc đến chủ đề tình cảm trước, giờ lại quay trở lại trách mình!

***

Màn đêm dần dần buông xuống, đây là lúc mà cuộc sống về đêm bắt đầu nhộn nhịp, ánh đèn màu muôn hồng nghìn tía như tô điểm thêm màu sắc cho màn đêm, rực rỡ chiếu sáng cả thành phố khiến nó trở nên có chút không chân thực, mang một vẻ xa hoa lộng lẫy.

Cung Quý Dương cầm ly rượu đỏ trên tay, ánh mắt lơ đễnh nhìn cảnh tượng xung quanh mình, gương mặt anh tuấn đầy sức quyến rũ, dưới ánh đèn mờ ảo càng mang một nét gì đó không chân thật.

'Thiếu Đường, có câu rượu ngon gặp được bạn hiền thì ngàn chén không say... ' Thân hình cao lớn của anh lười nhác dựa sát vào người Lăng Thiếu Đường, lẩm bẩm.

'Quý Dương, đừng có làm ra vẻ như uống say kia nữa!' Lăng Thiếu Đường buồn cười nhìn dáng vẻ lờ đờ như có chút say của Cung Quý Dương, tên kia trước giờ tửu lượng luôn rất khá, chắc sẽ không vì uống mấy ly rượu đỏ mà say chứ? Hay là... không phải say rượu mà là say tình?

Cung Quý Dương nhếch môi, động tác tao nhã nhưng dường như đã có vài phần men say: 'Nhưng mà... người không hợp nhau, nói nửa câu cũng là nhiều... '

Cổ họng Lăng Thiếu Đường bật ra một tiếng cười khẽ, anh nâng ly lên hớp một ngụm rượu, mùi thơm dìu dịu mà nồng nàn của loại rượu ngon dường như vẫn còn lưu lại trong miệng, thật lâu vẫn chưa tan hết.

Quán bar vốn là nơi giải sầu tìm vui, mà hai người đàn ông có khí chất khác nhau, nhưng anh tuấn chẳng ai kém ai, đương nhiên dễ dàng thu hút sự chú ý của các cô gái.

Lăng Thiếu Đường gương mặt chính trực cương nghị, còn Cung Quý Dương thì tuấn suất đầy sức quyến rũ, tuy rằng quán bar huyên náo hỗn độn, nhưng vẫn ngầm tỏa ra một sức thu hút cực lớn, chỉ có điều trên mặt hai người lộ ra vẻ xa cách như đang treo một biển báo "đừng đến gần" khiến cho những cô gái đang muốn tiếp cận bắt chuyện nhìn thấy mà chùn bước.

Chỉ là, vẫn có một loại phụ nữ "biết rõ trên núi có cọp nhưng vẫn cứ muốn lên", dưới ánh mắt theo dõi của mọi người thản nhiên bước đến ngồi bên cạnh Cung Quý Dương.

Lúc này Cung Quý Dương vẫn như không thấy gì, cứ tiếp tục theo đuổi ý thơ của mình ...

'Chớ ngừng tay, rót nữa đừng thôi

Vì mình, ta hát khúc chơi

Vì ta, mình hãy lắng lời mà nghe ...'

'Oa ... anh giỏi thật đấy!'

Cô gái vẻ mặt đầy hâm mộ không ngừng vỗ tay, sau đó tình tứ liếc mắt nhìn hai người đàn ông ưu tú trước mặt: 'Hai anh đẹp trai, có thể mời em một ly không?'

Lăng Thiếu Đường nhướng mày không nói gì, theo tên Cung Quý Dương này ra ngoài là biết sẽ chọc vận đào hoa ngay mà, nếu như bên cạnh mình lúc này là Lãnh Thiên Dục thì nhất định sẽ không ai dám đến bắt chuyện cả, nhất là phụ nữ, bởi chỉ riêng nhìn đến đôi mắt lạnh lẽo của Lãnh Thiên Dục thì đã sợ đến cách xa ba thước không dám đến gần rồi.

Đang lúc suy nghĩ thì Cung Quý Dương chợt nâng ly rượu lên, một tay kia khoác vào cánh tay của Lăng Thiếu Đường, "yêu kiều" lên tiếng: 'Thật là đáng ghét chết đi được, em với Darling (anh iu) ra đây uống rượu ngâm thơ, sao lại có người chạy đến làm mất hết hứng vậy chứ?'

Trời ạ!

Câu nói này của anh khiến cho cô gái trẻ ngồi bên cạnh chấn động chẳng khác nào động đất cấp chín, không chỉ cô ta mà ngay cả những cô gái khác đứng ở gần đó đang nhìn ba người như hổ rình mồi cũng giật mình nhảy dựng, hai anh đẹp trai kia không phải là ... không phải là cái loại đó chứ?

'Cậu thật biết diễn trò!' Tính tình thẳng thắn, Lăng Thiếu Đường hoàn toàn không hề có ý hợp tác diễn kịch với anh, ngược lại lại là vẻ mặt chờ xem kịch vui.

'Darling, anh chuốc người ta say như vậy rồi mà còn trêu người ta sao? Em mặc kệ anh, tối nay anh phải theo người ta ...'

Cung Quý Dương ngả đầu, gối đầu lên bờ vai rắn chắc của Lăng Thiếu Đường, đôi mắt đào hoa mơ mơ màng màng, mênh mông như không có tiêu điểm.

Mấy lời ớn lạnh của anh nhất thời làm cho Lăng Thiếu Đường nổi cả da gà.

Mà cô gái trẻ bên cạnh nghe được lại cảm thấy tim mình vỡ vụn thành từng mảnh ...

'Anh yêu, anh lạnh sao? Đừng sợ nha, lát nữa anh đưa người ta về nhà rồi người ta giúp anh làm ấm ...'

Ngón tay thon dài đặt lên lồng ngực Lăng Thiếu Đường, xoa nhẹ một cách ái muội, nói giọng trêu ghẹo.

Đôi mắt có chút men say sau khi nhìn thấy các cô gái bởi vì hành động ớn lạnh của anh mà đều bỏ đi hết thì chợt xẹt qua một tia sắc bén. Cuối cùng cũng được yên tĩnh một chút rồi!!!

'Được rồi, người ta đi hết rồi, hạ màn được chưa?' Lăng Thiếu Đường không hổ là bạn tốt từ nhỏ đến lớn của anh, hiểu ra ngay ý định của tên kia.

Trở lại trạng thái bình thường, Cung Quý Dương gọi một loạt loại rượu, không ngừng tự chuốc say mình, Lăng Thiếu Đường cũng không cản anh, chỉ chậm rãi uống ly của mình, quan sát từng cử động của bạn tốt.

'Tối nay cậu trả tiền đấy nhé, trên người mình chẳng có đồng nào đâu!'

Cung Quý Dương cực kỳ không biết ngại ngùng lên tiếng, vẻ mệt mỏi chán chường lúc nãy gần như không còn nữa, tinh thần lại trở lại cực kỳ hăng hái.

Lăng Thiếu Đường trầm ngâm một lúc, sau đó ánh mắt sắc bén nhìn anh, tỏ vẻ như biết rõ nội tình, rồi điềm đạm nói: 'Xem ra lần này cậu thực sự đổi tính rồi!'

Cái tên này trước giờ luôn thích tìm vui, thích chơi bời, vậy mà bây giờ cái tính trăng hoa này cũng thay đổi luôn rồi!

Cung Quý Dương mỉm cười, nụ cười thật mê người, đôi mắt đen như hai viên hắc bảo thạch sáng loáng nhìn anh: 'Phải cũng thế mà không phải cũng thế, ngày mai mình lại tiếp tục lên đường rồi!'

'Mình sẽ giúp cậu chuẩn bị mọi thứ ...' Lăng Thiếu Đường vừa nói đến đây thì Cung Quý Dương đã xua tay, ngắt lời anh.

'Cậu không tin mình sao?'

*****

'Quý Dương, cậu đâu phải trẻ con nữa, mình biết rất rõ năng lực của cậu, nhưng với thân phận hiện giờ của cậu rất dễ gặp nguy hiểm!' Lăng Thiếu Đường hiếm có khi nào khuyên anh nghiêm túc như lúc này.

'Cậu nói cũng đúng, mình không phải là trẻ con nữa, cho nên gặp vấn đề thì giải quyết vấn đề thôi. '

Mạch suy nghĩ của Cung Quý Dương dần trôi xa, anh thờ ơ nhìn chất lỏng trong ly, ngón tay thon dài chậm rãi miết trên miệng ly.

Có một loại cô độc khó mà nói thành lời bao vây anh, chỉ là, cảm giác này chỉ thoáng qua trong chớp mắt, rồi Cung Quý Dương lại trở về vẻ bất cần đời như trước.

Lăng Thiếu Đường thở dài một hơi thật sâu, thôi đành vậy, mỗi người đều có cách theo đuổi hạnh phúc của riêng mình, cậu ấy là bạn tốt của mình, nếu cậu ấy đã kiên quyết như thế thì cũng không tiện áp đặt suy nghĩ của mình lên cho cậu ấy.

***

Sáng sớm tỉnh lại, Cung Quý Dương cảm thấy đầu đau như búa bổ, anh lắc lắc đầu gượng ngồi dậy mới nhớ ra tối hôm qua mình quả thật uống hơi nhiều.

Lại là một ngày mới, ánh mặt trời rực rỡ chiếu những tia sáng ấm áp qua cửa sổ.

Lúc Kỳ Hinh đang vui vẻ chơi đùa với đôi song thai long phụng, thì bóng dáng cao lớn của Cung Quý Dương xuất hiện nơi cầu thang, nhìn thấy người phụ nữ tràn đầy tình mẫu tử kia, trên mặt anh hiện lên chút phức tạp.

Trên người Kỳ Hinh luôn có một nét gì đó giống với Tử Tranh, giống như bây giờ vậy, sự ấm áp trong từng cử chỉ của cô luôn khiến anh không tự chủ được mà nhớ đến Tử Tranh. Thì ra lúc đầu anh điên cuồng như vậy, nguyên nhân chỉ là vì xem Kỳ Hinh như thế thân của Tử Tranh.

Có lẽ là do tối hôm qua Lăng Thiếu Đường đã hiểu được điểm này, bằng không cậu ta nhất định sẽ đuổi cổ mình ra khỏi biệt thự.

Đang suy nghĩ miên mang thì Kỳ Hinh nhìn thấy anh, cô cất giọng dịu dàng hỏi: 'Quý Dương, tỉnh rồi sao? Dì Phùng đã chuẩn bị sẵn bữa sáng, nhanh xuống lầu ăn sáng đi!'

Cung Quý Dương mỉm cười, cứ để nỗi áy náy trong lòng biến thành bí mật của riêng mình. Anh xuống lầu, ngồi xuống đối diện với Kỳ Hinh, nhìn đôi song bào thai đang nằm trong xe đẩy, mắt anh chợt bừng sáng ...

'Thiếu Đường sớm vậy đã đi rồi sao?'

Kỳ Hinh nở nụ cười thật tươi, ý cười tràn cả trong mắt: 'Anh ấy trước giờ vẫn là người cuồng công việc. Nhưng mà, tối qua là thế nào? Em chỉ trở về nhà mẹ một chuyến thôi mà các anh, hai người đàn ông đều uống say đến thế chứ?'

Hai người đàn ông lại uống say đến mức đó quả thực khiến cô cực kỳ kinh ngạc.

Cung Quý Dương vươn vai, duỗi người, đưa tay nghịch ngợm mặt của hai đứa bé, ánh mắt tràn đầy ý cười: 'Tối qua Thiếu Đường rất "sung", muốn đấu rượu với anh, cho nên anh chỉ liều mình tiếp chiêu thôi!'

Hai đứa bé này đáng yêu quá đi mất!

'Gì chứ? Nhưng Thiếu Đường nói với em là anh cứ bắt buộc anh ấy đấu rượu, anh ấy không còn cách nào nên mới phải liều mình tiếp chiêu. Lời của hai anh sao lại không giống nhau chút nào vậy?' Trên gương mặt xinh đẹp của Kỳ Hinh lộ ra vẻ nghiêm túc.

Cung Quý Dương vừa thấy vậy trong lòng thầm than một tiếng ... tiêu rồi. Anh bán đứng Thiếu Đường như vậy, xem ra đợi cậu ta trở về lại không tránh được bị bà xã trừng phạt một trận. Không được, nhân lúc Lăng Thiếu Đường còn chưa trở về phải chuồn nhanh mới được!

'Haha, ai chủ động đấu rượu cũng giống nhau cả thôi, tóm lại, bạn tốt gặp nhau đương nhiên là Happy rồi!'

Anh chột dạ chuyển ánh mắt về phía hai đứa bé, nhìn vào đôi mắt đen sáng long lanh của hai đứa bé.

'Ya ya ...'

Tiểu Lăng Triệt vẫy vẫy bàn tay nhỏ nhắn mập mạp về phía Cung Quý Dương, miệng i a liên hồi, khiến anh bật cười khanh khách.

'Ha ha ... Kỳ Hinh, em xem nè, nó ... nó cười với anh, trời ạ, thật là kỳ diệu!'

Cung Quý Dương mặt đầy kinh ngạc, chỉ tay vào Tiểu Lăng Triệt, nói.

Kỳ Hinh bụm miệng cười: 'Không phải anh luôn đòi phải làm cha nuôi của chúng nó sao, xem ra Tiểu Lăng Triệt thích anh lắm đấy!'

'Trời ơi ...' Cung Quý Dương kêu lên một tiếng kinh ngạc. Đứa bé nhỏ thế này đã biết nhận người quen rồi sao? Thật khiến anh cảm động chết đi được!

Anh đưa một ngón tay qua, Tiểu Lăng Triệt liền ngay lập tức nắm chặt không buông, thậm chí còn hào hứng khua tay múa chân, hai bàn chân nhỏ bé không ngừng quẫy đạp trong không khí.

Tiểu Lăng Lạc nằm bên cạnh cũng dùng đôi mắt trong veo nhìn Cung Quý Dương, không ngừng chớp mắt, hoàn toàn thừa hưởng hết nét xinh đẹp và tính cách ưu nhã mà nhu mì của Kỳ Hinh.

'Nếu như anh hôn chúng nó, chúng nó có khóc không?' Cung Quý Dương thật thích hai đứa bé, hai đứa bé này xinh đẹp như búp bê khiến người lạnh lùng nhìn vào cũng không khỏi động lòng.

Kỳ Hinh trầm ngâm một lúc rồi mới nói: 'Em không biết, nhưng hai đứa bé này ngày thường không thích bị người lạ bế, hôm nay thấy anh lại không khóc không quấy, em cũng cảm thấy rất lạ!'

Mắt Cung Quý Dương chợt bừng sáng, anh vội nói: 'Nhanh, nhanh lên, dạy anh làm sao bế chúng nó đi. Hai đứa nó còn bé quá, anh rất sợ mình không cẩn thận làm chúng nó bị thương!'

Kỳ Hinh nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của anh thì bật cười, cô cúi người ôm lấy Tiểu Lăng Triệt lên, nhẹ nhàng đặt vào lòng Cung Quý Dương, nhẹ giọng nói: 'Thực ra chúng nó không yếu ớt đến thế đâu, xem này, anh chỉ cần cố định đầu của nó là được rồi!'

Cung Quý Dương ôm lấy đứa bé, gương mặt anh tuấn lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc ...

'Nó thật đáng yêu quá!' Nói xong liền không kìm lòng được cúi đầu đặt lên đôi má phúng phính của Tiểu Lăng Triệt một nụ hôn.

'Ya ya ...'

Tiểu Lăng Triệt lại cười, hơn nữa còn vươn đôi tay mũm mĩm ra, miệng liên tục i i ya ya giống như muốn sờ vào khuôn mặt của Cung Quý Dương.

Không kìm được anh cúi thấp đầu, bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu Lăng Triệt liền dễ dàng chạm vào gương mặt anh, trong miệng vừa phát ra âm thanh vừa sờ mặt anh, giống như rất tò mò, lại giống như đang nghiên cứu một "vật thể lạ".

Kỳ Hinh nhìn một màn này cũng cực kỳ ngạc nhiên, hai đứa bé này từ sau ngày đầy tháng đã không gặp lại Cung Quý Dương, vậy mà bây giờ chẳng những không khóc không quấy, mà còn đặc biệt vui vẻ, xem ra Cung Quý Dương cũng khá là có duyên với trẻ con.

'Tiểu Lăng Lạc, búp bê xinh đẹp của ta, đến đây, đến lúc bế con nào!'

Cung Quý Dương dè dặt đặt Tiểu Lăng Triệt trở lại xe nôi, sau đó học theo cách của Kỳ Hinh vừa mới làm, bế Tiểu Lăng Lạc lên, trìu mến nhìn vào đôi mắt trong veo của nó.

*****

Đôi mắt trong veo của Tiểu Lăng Lạc nhìn Cung Quý Dương không chớp mắt, nó không khóc cũng không cười, chỉ dùng ánh mắt tò mò nhìn anh, giống như đang nghiên cứu anh vậy.

'Tiểu Lăng Lạc, con đúng là một thiên sứ đáng yêu!'

Cung Quý Dương thấy con bé như vậy, trái tim như bị mềm hóa, anh dè dặt cẩn trọng đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng cọ cọ mũi của con bé, trên mặt hiện ra vô tận nhu hòa và trìu mến.

Cả một buổi sáng Cung Quý Dương rất vui vẻ, nhanh chóng ăn bữa sáng xong anh hoàn toàn tập trung tinh lực chơi đùa với hai đứa bé.

Khoảng một giờ chiều, trong Thanh Vận Viên cực kỳ yên tĩnh, thời gian này là giờ ngủ của hai đứa bé, vì vậy ngoại trừ những người phụ trách trực ban, những người làm khác ai nấy đều đi nghỉ trưa.

Lăng Thiếu Đường vẫn luôn bận việc công ty, còn Kỳ Hinh cũng bởi vì đột xuất có việc gấp nên giao hai đứa bé cho vú nuôi, còn Lăng Diệu Hồng trước giờ luôn yêu hai đứa cháu còn hơn tính mạng, bởi vì tuổi đã cao nên cần phải nghỉ trưa nhiều một chút.

Cung Quý Dương từ chối lời đề nghị đưa tiễn của Lăng Thiếu Đường, vốn anh định buổi chiều sẽ rời khỏi Lăng gia, nhưng sau khi đi đến phòng khách, trong đầu quẩn quanh chỉ là bóng dáng của Tiểu Lăng Triệt và Tiểu Lăng Lạc, anh lại đổi hướng, chân bước nhanh về phía phòng trẻ em.

Phòng trẻ em bố trí rất đẹp, không gian rộng rãi, toàn bộ dùng những màu nhạt để trang trí, đồ vật trong phòng cũng màu nhạt, xem ra hai vợ chồng Lăng Thiếu Đường dành rất nhiều tâm tư cho đôi long phụng thai này, không chỉ dành cho hai bé một không gian đẹp đẽ như trong truyện cổ tích, mà ngay cả đồ chơi toàn bộ cũng đều là những đồ cao cấp số lượng hạn chế toàn cầu, quan trọng hơn là, trên mỗi món đồ chơi hoặc vật dụng trong phòng đều dán nhãn tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Đức, cùng những ngôn ngữ khác nữa.

Cung Quý Dương có chút tò mò đếm thử, sau đó nhìn về phía đôi long phụng thai, trong ánh mắt mang theo sự đồng tình và yêu mến. Tên Lăng Thiếu Đường này và Kỳ Hinh thật sự là mong con trai thành rồng, mong con gái thành phụng, bởi vì trên mỗi tấm nhãn đều in tổng cộng bảy ngôn ngữ khác nhau.

Thật là một hành vi hủy hoại những mầm non của Tổ Quốc mà!

Vú nuôi không biết đi đâu mà không có ở trong phòng. Tiểu Lăng Lạc thì đang ngủ rất say, chỉ có mỗi Tiểu Lăng Triệt vẫn đang i i a a nhìn mấy món đồ chơi treo trên đầu mình, không biết đang nói cái gì.

'Tiểu Triệt, đến đây, cha nuôi ôm một chút ...'

Cung Quý Dương không định đánh thức Tiểu Lăng Lạc đang ngủ rất say, anh thấy Tiểu Lăng Triệt đã thức thì hào hứng đi đến trước xe đẩy của thằng bé.

Vốn đang i i a a không dứt, Tiểu Lăng Triệt chợt ngưng bặt, nó nhìn đăm đăm người đàn ông đang đứng trước mặt mình, đôi mắt đen trong veo như đang đánh giá Cung Quý Dương.

Đối với Cung Quý Dương mà nói, lúc này đôi mắt của Tiểu Lăng Triệt thuần khiết và thâm thúy hơn bất kỳ đôi mắt nào khác, tản mát ra một sức quyến rũ vô cùng.

'Tiểu Triệt, có biết cha nuôi hay không?'

Anh dè dặt cẩn trọng bế Tiểu Lăng Triệt vào lòng, đôi tay to vỗ nhè nhẹ sau lưng của đứa bé, không phải là anh sợ gì khác, mà là sợ lỡ không cẩn thận làm đứa bé khóc.

Nào hay Tiểu Lăng Triệt lại cực kỳ hợp tác với anh, không khóc cũng không quấy, chỉ hào hứng nằm trong lòng anh i i a a liên tục không ngừng, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười khanh khách khiến cho Cung Quý Dương càng đắc ý.

'Đến nào, đi với cha nuôi đi thăm Tiểu Lạc nha!'

Cung Quý Dương nhìn Tiểu Lăng Lạc đang nằm ngủ say sưa trong một chiếc xe nôi khác, trong lòng ngứa ngáy không thôi, con bé thật đáng yêu quá, khiến người ta chỉ muốn nựng nịu một hồi.

Nhưng ngay lúc anh đang ôm Tiểu Lăng Triệt đi về phía Tiểu Lăng Lạc thì chân phải của anh không cẩn thận đạp trúng một cái lúc lắc đồ chơi, ngay sau đó tiếng lanh lảnh vang lên thật lớn.

'Reng reng!'

Trong biệt thự, bầu không khí vốn cực kỳ yên tĩnh, bình hòa, nhất thời bị một tràng tiến lanh lảnh chói tai kia phá hỏng, điều này không nghi ngờ gì nữa là một viên đá ném thẳng vào mặt hồ yên tĩnh.

'Chết tiệt!' Cung Quý Dương thấp giọng rủa thầm một câu, nét mặt cực kỳ khẩn trương.

'Oa ...' Vốn đang ngủ say sưa Tiểu Lăng Lạc rõ ràng là bị đánh thức đột ngột, sau đó gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn nhăn lại, bắt đầu khóc oa oa.

'Trời ơi!' Cung Quý Dương thấy như có một đám mây đen đang bay qua đầu mình, vẻ mặt bất cần đời trước giờ ngay lúc này chợt trở nên cực kỳ bất lực, đôi mắt điềm tĩnh cũng lộ ra nét hoảng hốt.

Cung Quý Dương vội chạy đến bên chiếc nôi của Tiểu Lăng Lạc, chỉ dùng một tay phải để bế Tiểu Lăng Triệt còn tay trái thì đang bận bịu với Tiểu Lăng Lạc, hết xoa trán rồi lại xoa bụng, vỗ má, nắm tay đủ các kiểu, cùng lúc đó miệng không ngừng dỗ dành Tiểu Lăng Lạc: 'Ngoan đi, đừng khóc, đừng khóc ...'

Trời ạ! Dỗ trẻ con đang khóc bằng cách nào mới được đây? Chẳng lẽ vỗ về như vậy cũng không ngừng khóc sao?

Không có tác dụng!

Thấy không có hiệu quả, Cung Quý Dương càng khẩn trương hơn. Không phải bởi vì anh không chịu nổi tiếng khóc của Tiểu Lăng Lạc, mà là Tiểu Lăng Lạc vừa khóc lên thì lòng anh cũng đau theo, những giọt nước mắt rơi trên má Tiểu Lăng Lạc giống như những ngọn dao đâm vào tim anh vậy.

Dưới tình thế cấp bách, Cung Quý Dương đành dùng tay trái bế Tiểu Lăng Lạc lên, sau đó cùng lúc nhún nhảy thân mình, cả bên trái lẫn bên phải.

Bởi trong ấn tượng của anh, hình như muốn dỗ cho trẻ con đừng khóc thì người ta thường dùng cách này.

Tiểu Lăng Lạc sau khi được anh bế vào lòng, vẻ mặt của con bé trong chớp mắt đã trở lại bình thường, ngay cả tiếng khóc cũng ngừng lại, cùng lúc đó đôi mắt thuần khiết mà tràn đầy sức quyến rũ bắt đầu nhìn Cung Quý Dương như đánh giá.

'Ha ha! Thật không ngờ chiêu này lại có tác dụng!' Cung Quý Dương không khỏi mừng thầm trong lòng.

Anh vừa cười vừa ôm hai đứa bé thong thả nhún nhảy trong phòng.

Thì ra dỗ trẻ con cũng không phải là chuyện lớn lao gì, nhất là khi đối tượng lại là hai đứa bé xinh như thiên thần này, dỗ chúng cũng khá là vui.

Hai đứa bé nhìn Cung Quý Dương như đang nghiên cứu "sinh vật lạ", vừa tò mò vừa nghi hoặc, trong miệng không ngừng bi ba bi bô giống như đang muốn cùng anh giao lưu vậy.

*****

Nhưng dần dần Cung Quý Dương chợt phát hiện, thì ra chuyện này cũng không dễ dàng như anh tưởng, trẻ con chỉ ngoan ngoãn được một lúc thì lại bắt đầu nghịch ngợm ...

Tiểu Lăng Triết giống như rất có hứng thú với tai phải của anh, bàn tay mũm mĩm không ngừng bấu lấy, vừa bấu chiếc miệng nhỏ vừa phát ra những âm thanh bi ba bi bô kỳ quá, giống như cho rằng tai phải của anh là một món đồ chơi mới vậy, không ngừng nghiên cứu.

Còn bên trái, Tiểu Lăng Lạc thì lại giống như bị lạnh, đột nhiên hắt hơi một cái, nước mũi cùng nước bọt toàn bộ đều phun lên bên mặt bên trái của Cung Quý Dương.

Cái hắt hơi này khiến cho Cung Quý Dương rất lo, anh vội vàng đặt hai đứa bé trở lại trên giường, nhưng khi Cung Quý Dương vừa định giúp hai đứa bé đắp chăn lại thì không hẹn mà cả Tiểu Lăng Triệt lẫn Tiểu Lăng Lạc đều khóc thét lên ...

Cảm giác khẩn trương và bất lực lần nữa trở lại với Cung Quý Dương.

Không có cách anh đành bế hai đứa bé lên lại, thật kỳ lạ, khi anh vừa bế hai đứa bé lên thì nét mặt của hai đứa bé lại khôi phục như bình thường.

'Không ngờ mình cũng có duyên với trẻ con quá chứ!' Cung Quý Dương suýt nữa đã bật cười thành tiếng.

Nhưng anh biết, mình không có cách nào dính với hai đứa bé này suốt ngày được, bản thân còn có chuyện phải làm. Nghĩ đến đây anh có chút hối hận vì đã đi đến đây, bằng không cũng sẽ không khiến bản thân lưu luyến không rời.

'Tiểu Triệt, Tiểu Lạc, cha nuôi chỉ có thể ở bên các con đến đây thôi. Ta biết các con không muốn cha nuôi đi, nhưng mà không còn cách nào khác. Các con đó nha, ngoan ngoãn nghe lời ba mẹ, đợi cha nuôi từ Hy Lạp trở về sẽ đón các con qua nhà cha nuôi chơi, được không? Vậy nha, cha nuôi đặt hai con xuống, các con không được khóc nữa, nghe rõ chưa?'

Cung Quý Dương thâm tình dặn dò một tràng, biểu tình trên mặt chừng như có chút thất lạc.

Anh dè dặt đặt hai đứa bé xuống ... một giây, hai giây, ba giây ...

Tiểu Lăng Triệt và Tiểu Lăng Lạc quả nhiên không khóc nữa. Lúc này Cung Quý Dương mới dám thở phào một hơi, nhưng hai đứa bé vẫn dùng ánh mắt đầy ngây thơ nhìn Cung Quý Dương.

Cung Quý Dương mắt vẫn không rời hai đứa bé, nhè nhẹ bước lùi về phía cửa phòng, khẽ xoay người mở cửa, vừa định bước đi ...

'Ya ... đi...' Tiểu Lăng Triệt đột nhiên lẩm bẩm mấy tiếng trong miệng, sau đó Tiểu Lăng Lạc cũng lên tiếng, giống Tiểu Lăng Triệt, kêu lên một tiếng "đi".

Hai đứa bé vừa phát ra những âm thanh mơ hồ không rõ, vừa đưa đôi bàn tay nhỏ bé mũm mĩm về phía Cung Quý Dương như muốn nắm lấy anh, đôi mắt sáng trong veo cũng cùng nhìn về phía anh, sau đó miệng lại bắt đầu i i a a.

Oanh!!!!

Cả người Cung Quý Dương như vừa bị sét đánh, hai chân anh như nhũn ra sau đó "phịch" một tiếng, té ngồi trên sàn nhà, miệng há hốc thật lớn còn trên trán trong chớp mắt đã nhỏ xuống những hạt mồ hôi lớn.

Mình không có nghe lầm đấy chứ?

Vừa nãy hai đứa bé có phải là đang gọi mình hay không?

Tuy âm thanh phát ra không rõ ràng cho lắm nhưng ... anh dám xác định đó không phải là tiếng i i a a mà nghe như là "Gan di"(cha nuôi) vậy!

Điều này sao có thể chứ?

Hai đứa bé còn nhỏ như thế, lại dường như nhận ra được anh là ai, hơn nữa, xem bộ dáng của chúng nó, dường như là không muốn anh rời đi thì phải?

Nhưng điều khiến Cung Quý Dương càng thêm kinh ngạc đó là Tiểu Lăng Triệt lại lần nữa lẩm bẩm: 'Ya ... đi ... đi ... ya!' Tuy âm thanh phát ra không trọn vẹn nhưng rõ ràng là đang phát ra tiếng "Gan đi"!

Cung Quý Dương mắt trố to, anh vội vàng chạy đến bên cạnh hai đứa bé, trong lòng anh cực kỳ rõ ràng, Tiểu Lăng Triệt và Tiểu Lăng Lạc ngay cả "cha", "mẹ" còn chưa từng kêu vậy mà lần đầu tiên tập nói chúng nó lại kêu "cha nuôi"?

Ngay lúc này lòng anh vui sướng như điên, niềm vui này không có cách nào so sánh được. Đứa bé thông minh như vậy thật sự là lần đầu tiên anh gặp được. Tuy anh có nghe nói trẻ con biết nói từ rất sớm nhưng hai đứa bé này lại chỉ mới biết anh hôm nay ...

Một niềm hạnh phúc lớn lao nhấn chìm Cung Quý Dương trong đó. Anh thật hãnh diện vì chúng!

Vì sao lúc này Lăng Thiếu Đường không có ở đây chứ? Vì sao Kỳ Hinh không có ở đây chứ? Vì sao Hoàng Phủ Ngạn Tước, Lãnh Thiên Dục đều không có ở đây chứ? Vì sao Tử Tranh không có ở đây ...

'Lát nữa gặp được cha của các con, nhớ nói lại lần nữa trước mặt cậu ta nhé, nhất định phải nói một lần nữa, biết chưa?'

Cung Quý Dương cười đến không khép miệng lại được, anh còn muốn Lăng Thiếu Đường phải tận mắt chứng kiến một màn khiến anh kiêu hãnh này, vì vậy anh ôm hai đứa bé lên, đi tìm Lăng Thiếu Đường.

Nhưng vừa mới đi đến cửa phòng, anh lại ngừng bước, một tia quỷ dị chợt xẹt qua mắt, rồi tràn ra cả trên gương mặt anh tuấn.

Anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, chống lưng lên cửa, đôi mắt tà tứ nhìn Tiểu Lăng Triệt và Tiểu Lăng Lạc.

Xem ra hai đứa bé này thực sự thích mình, mà mình cũng cực kỳ thích hai đứa bé, chi bằng ...

'Cuộc đời con người có rất nhiều lần phải lựa chọn, cha nuôi cho rằng bất kể chọn cái gì cũng không có phân biệt đúng hay sai, nhưng nhất định phải chọn thứ mình muốn. Lúc này đây cha nuôi để cho hai con lựa chọn. Các con không được làm cho cha nuôi thất vọng đó nha!' Cung Quý Dương cười xấu xa nói.

Tiểu Lăng Triệt và Tiểu Lăng Lạc vẫn nhìn anh đăm đăm, giống như nghe hiểu được lời anh, lại giống như nghe không hiểu.

'Các con nghe kỹ đây, cha nuôi bây giờ phải lên đường đi du lịch, mà lần du lịch này sẽ rất rất rất vui, cha nuôi muốn đem hai con theo cùng, các con có muốn đi cùng với cha nuôi không? Nếu như muốn thì kêu lên một tiếng cho cha nuôi biết, được không?'

Cung Quý Dương nhìn hai gương mặt mũm mĩm non nớt kia, nói. Rất rõ ràng, anh vốn chưa nghĩ đến hậu quả chỉ tùy hứng mà làm, đây chính là phong cách làm việc, làm người của anh.

'Khách khách ...'

Tiểu Lăng Triệt lên tiếng trước, chú bé bật cười khanh khách giống như vừa gặp được chuyện gì rất thú vị vậy, sau đó nó lại bắt đầu i i a a, bi ba bi bô khua tay múa chân, bàn tay nhỏ nhắn không ngừng bấu lấy mũi của Cung Quý Dương.

Còn Tiểu Lăng Lạc rõ ràng cũng bị anh trai làm ảnh hưởng, con bé cũng bắt đầu đưa bàn tay nhỏ nhắn níu lấy người Cung Quý Dương, trong miệng cũng phát ra tiếng cười khanh khách nghe thật vui tai.

*****

'Hai đứa tiểu quỷ này, có muốn đi với cha nuôi không nè?'

Cung Quý Dương dù sao cũng là đàn ông, tuy thân thể cường tráng nhưng cũng không thể cứ bế mãi hai đứa bé cứ nhún nhảy suốt trong lòng được, vì vậy anh đành đặt hai đứa bé xuống.

'Này, cha nuôi rất muốn mang hai con đi du lịch, các con cùng đi với cha nuôi đến Hy Lạp được không? Các con nghĩ xem, cha nuôi đi du lịch một mình rất cô đơn nha, nếu như các con đi với cha nuôi, thứ nhất vừa được xem phong cảnh nè, thứ hai có thể nói chuyện với cha nuôi, như vậy rất vui, được không?'

Cung Quý Dương hào hứng nhìn hai đứa bé nói, như đang cùng bọn chúng thương lượng đại sự vậy.

Hai đứa bé không hẹn mà cùng phát ra tiếng cười thanh thúy.

'Cha nuôi bây giờ phải đi, nếu như các con muốn cùng cha nuôi đi thì lại kêu lên một lần nữa, nếu như không kêu thì cha nuôi đi thật đó!' Cung Quý Dương nói xong liền chậm rãi đứng lên.

Anh thấy lòng mình rất khẩn trương và sợ hãi. Trời ạ! Cho dù anh đối diện với những nguy cơ thương nghiệp lớn đến đâu cũng đều chưa từng sợ hãi và khẩn trương như vậy.

Cung Quý Dương mắt vẫn dán vào hai đứa bé, chân bắt đầu bước lùi về phía sau ...

'Ya ... đi ... ya ... đi ...' Lại là Tiểu Lăng Triệt bắt đầu lên tiếng, mặc dù âm thanh vẫn là mơ hồ nghe không rõ như trước, chừng như cảm giác được Cung Quý Dương cách mình càng lúc càng xa, gương mặt nhỏ nhắn bắt đầu nhăn lại, giống như muốn khóc vậy.

Còn Tiểu Lăng Lạc cũng giống như anh trai mình, bắt đầu lên tiếng bi ba bi bô lần nữa, đôi chân nhỏ không ngừng quẫy đạp nhưng sau đó lại hắt hơi một tiếng nữa!

Cung Quý Dương vui vẻ chạy đến, bàn tay to nhẹ nhàng xoa đầu hai đứa bé ...

'Cha nuôi thích nhất là những thần đồng nhỏ như các con, hai đứa thật ngoan. Vậy được rồi, cha nuôi nhất định sẽ mang con đi theo!'

Nói dứt lời, anh bắt đầu hành động, mà hai đứa bé thì cực kỳ ngoan ngoãn giống như nghe hiểu lời anh nói vậy, vui vẻ bi ba bi bô khua tay múa chân không dứt.

Nhìn hai tiểu quỷ đáng yêu kia, toàn thân Cung Quý Dương tràn đầy sinh lực và động lực, nhưng mà ...

Anh ôm Tiểu Lăng Triệt vào lòng, đau lòng và lưu luyến xoa đầu Tiểu Lăng Lạc: 'Tiểu Lạc, không phải cha nuôi không muốn mang con đi, chỉ là vừa nãy con hắt hơi mấy các liền, cha nuôi sợ con chịu không nổi vất vả trên đường mà sinh bệnh. Tiểu Lạc ngoan nha, phải ở bên cạnh cha mẹ để hồi phục sức khỏe, đợi con khỏe rồi, cha nuôi nhất định sẽ mang con đi du lịch thế giới!'

Tiểu Lăng Lạc không khóc mà chỉ mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Cung Quý Dương một cách tò mò khiến anh nhìn mà không đành lòng, sau đó Cung Quý Dương nhét một món đồ chơi vào tay con bé.

Lòng tò mò của trẻ con vốn không mạnh mà sức chú ý cũng rất dễ bị dời đi, không lâu sau Tiểu Lăng Lạc đã quên mất Cung Quý Dương mà mải mê với món đồ chơi mới.

'Tiểu Triệt, hành trình tiếp theo là đến Hy Lạp, chỉ có con đi cùng với cha nuôi thôi đó!' Anh kích động tuyên cáo.

Chỉ mất nửa phút, Cung Quý Dương, Tiểu Lăng Triệt, một cái lục lạc và một quả banh da nhỏ đã biến mất khỏi căn phòng.

Không lâu sau đó, Cung Quý Dương loạng choạng chạy trở lại, cầm lấy hai túi tã giấy đặt ở đầu giường sau đó biến mất lần nữa ...

Cung Quý Dương trộm đi Tiểu Lăng Triệt rất thuận lợi, từ đó trên suốt chặng đường đến Hy Lạp người ta luôn nhìn thấy một người đàn ông cao to ôm một đứa bé. Có Tiểu Lăng Triệt làm bạn đồng hành, cuộc lữ hành của Cung Quý Dương chưa bao giờ có hứng thú như lúc này ...

***

Qua hai ngày nữa đã là ngày hội công bố thương hiệu Leila-J, Sầm Tử Tranh mấy ngày này bận tối mặt tối mũi, ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có. Cũng còn may là có bà Sầm ở bên cạnh cô, tranh thủ những lúc rảnh rỗi nấu canh dinh dưỡng cho cô uống, hơn nữa còn thỉnh thoảng mang những món điểm tâm ngon lành đến cho cô để cô được ăn nhiều món ngon.

Chỉ có điều, khiến Sầm Tử Tranh luôn cảm thấy không thoải mái đó là, bà Sầm lần nào cũng nhắc đi nhắc lại cái tên Cung Quý Dương, mỗi lần trông thấy cô đều quan tâm truy hỏi xem giữa hai người bọn họ phát triển đến đâu rồi, khiến cho Sầm Tử Tranh càng khổ sở.

Hôm nay, khi Sầm Tử Tranh đã ăn no căng bụng những món ngon mà mẹ mình tự tay làm thì bà Sầm lại bắt đầu nhắc nhở: 'Bé cưng à, lần trước Quý Dương nói cuối năm nay sẽ kết hôn, ngày tháng các con đã xác định chưa vậy?'

'Mẹ ...!' Sầm Tử Tranh thầm rên một tiếng, lại bắt đầu nữa rồi!

Sầm Tử Tranh cảm thấy đầu đau quá, cô vội chạy đến đóng cửa văn phòng lại, lầu bầu nói: 'Mẹ có thể đừng nhắc đến con người đó được không? Phiền chết đi được!'

'Bé cưng, Quý Dương là con rể tương lai của mẹ, mẹ không nhắc đến nó thì nhắc đến ai đây? Mà nhắc mới nhớ, sao gần đây mẹ không thấy Quý Dương, hai đứa cãi nhau sao?' Bà Sầm quan tâm hỏi.

'Ai ya, mẹ, con đã nói qua mấy ngàn lần rồi, con với anh ta không có chút quan hệ nào cả, trước đây không có, bây giờ không có, sau này cũng không có. Mẹ muốn con nói bao nhiêu lần nữa mẹ mới tin đây?' Sầm Tử Tranh chống tay lên trán, rầu rĩ nói.

Nét mặt bà Sầm hoàn toàn không tin tưởng: 'Sao có thể không có chút quan hệ nào chứ? Bé cưng, mẹ là người từng trải, nhìn người cực kỳ chuẩn. Quý Dương đứa bé này vừa nhìn đã biết là nó thích con, bằng không vì sao lại đón mẹ đến đây, lại mua nhà cho mẹ, lại giúp em trai con chuyển công tác. Nó làm nhiều như vậy hoàn toàn là để lấy lòng con mà thôi!'

'Mẹ!'

Trên mặt Sầm Tử Tranh bắt đầu lộ vẻ nghiêm túc: 'Riêng về căn phòng mẹ đang ở, mua bao nhiêu tiền con sẽ trả lại cho Cung Quý Dương, còn về công việc của em trai, cứ coi như con nợ anh ta một ân tình đi, sau này con nhất định sẽ trả lại!'

'Con đó, mẹ thật không hiểu nổi con đang nghĩ gì nữa, nhất định là vì con quá chú trọng đến sự nghiệp mà không chịu kết hôn luôn. Nhưng là phụ nữ thì vẫn nên xem gia đình là trọng, hơn nữa, sự nghiệp của Quý Dương đã thành công như vậy rồi, con chỉ cần làm một người vợ hiền của nó là được!' Bà Sầm lại bắt đầu lên lớp cho Sầm Tử Tranh một bài.

Crypto.com Exchange

Chương (1-154)