Hối lộ nhạc mẫu tương lai
← Ch.054 | Ch.056 → |
Không khí của buổi sáng sớm thật tươi mát, cũng không thể phân biệt được là mùi hương ấy từ đâu đến, dù sao thì Sầm Tử Tranh chính là thức giấc trong một buổi sáng đầy nắng thế này.
'Ưmmm!'
Cô vươn vai, duỗi người một cái thật thoải mái, cảm giác thoải mái trước giờ chưa từng có tràn ngập trong mỗi một tế bào trên cơ thể cô, nhất là khi được ngủ trên một tấm đệm thoải mái như vậy ...
Hử???
Hình như có gì đó không đúng!
Sầm Tử Tranh chợt ngồi bật dậy, tấm chăn mỏng đắp trên người bởi vì hành động đột ngột của cô mà trượt xuống thảm. Cô nhìn xung quanh một vòng ... sao cô lại ngủ ở trên giường được nhỉ?
Bất giác tầm mắt cô rơi xuống một mảnh giấy dán nơi đầu giường, sự nghi hoặc trong ánh mắt sau khi nhìn thấy chữ viết cứng cáp mạnh mẽ trên mảnh giấy đó thì trở nên phức tạp, trong lòng như có một góc nhỏ nào đó bị mở ra ...
"Tranh Tranh, vai và ngực anh vẫn luôn sẵn sàng cho em mỗi lúc em muốn dựa vào, nhìn tối qua em ở trong lòng anh ngủ ngon như thế, tình cảm trong lòng anh như nước vỡ đê vậy, anh không thể không thừa nhận mình đã trúng độc của em, hơn nữa là trúng độc rất nặng, khó có khả năng tỉnh táo lại... Em trai em sau khi hung hăng đánh anh một trận đã rời đi. Bữa sáng anh đã làm sẵn, là những món mà em thích ăn nhất, đảm bảo em sẽ hài lòng ..."
***
Cả một buổi sáng mấy chữ trên mảnh giấy mà Cung Quý Dương để lại vẫn không ngừng chập chờn trong đầu Sầm Tử Tranh, mỗi một chữ đều như một đạo bùa chú vây lấy cô, khiến cô phiền não không thôi.
Xem ra người đàn ông này đã chuẩn bị chiến đấu trường kỳ với cô rồi. Nghĩ đến đây là lòng Sầm Tử Tranh bắt đầu hoảng hốt, thậm chí lúc làm việc cô cũng vẫn luôn nghe thấy, nếu như không phải tiếng chuông điện thoại thì là có người gõ cửa phòng làm việc của cô!
Đã xuất hiện ảo thính rồi sao? Mình chẳng lẽ lại vì cái tên Cung Quý Dương kia mà thần hồn át thần tính đến mức này?
Cô thật sự sợ mình không chống cự nổi trước sự tấn công của Cung Quý Dương mà bó tay chịu trói, cô cũng luôn tự hỏi chính mình, còn yêu anh không? Còn hận anh không?
Câu trả lời cuối cùng chính là: còn. Nếu như không còn yêu sao cô lại có phản ứng như vậy?
Sầm Tử Tranh cười khổ một tiếng ... Sầm Tử Tranh ơi Sầm Tử Tranh, ngay cả mày còn không gạt được chính mình nói gì là đi gạt người khác?
Nhưng mà ... cô phải bảo vệ trái tim mình mới được, không thể để nó lần nữa bị Cung Quý Dương tóm lấy, bằng không cô thật sự là vạn kiếp bất phục rồi ...
Nghĩ đến đây, Sầm Tử Tranh cố lấy lại tinh thần, những chuyện riêng tư ném lại sau đầu chuẩn bị công tác thì lúc này điện thoại của cô lại reo ...
Thật sự là đang reo ...
Sầm Tử Tranh kinh hãi kêu lên một tiếng, tâm trạng vốn đã trở lại gần như bình thường thì bởi vì tiếng chuông này mà lại bắt đầu nhiễu loạn. Cô nhấc điện thoại lên, nhìn lướt qua ...
Lần này chắc không phải là ảo thính đấy chứ?
'Mẹ?'
Khi Sầm Tử Tranh nhìn thấy cái tên hiện lên trên màn hình điện thoại, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc sau đó vội ấn phím: 'Mẹ, sao mẹ lại gọi điện thoại cho con?'
'Bé cưng à, con đoán xem mẹ đang ở đâu?'
Mẹ Sầm Tử Tranh là người Thượng Hải, nhiều năm trước đây bà theo chồng đến Đài Loan nhưng khẩu âm vẫn còn bị ảnh hưởng bởi tiếng Thượng Hải, đôi phi phát âm sẽ pha một chút thổ ngữ.
'Cái gì ở đâu? Đương nhiên là ở Đài Loan rồi. Con còn lạ gì, mẹ thế nào cũng không chịu rời khỏi căn nhà cũ ở đó!'
Giọng nói của Sầm Tử Tranh rõ ràng pha thêm một chút nũng nịu của con gái khi nói chuyện với mẹ, cô thật nhớ mấy món ăn mà mẹ làm.
'Bé cưng, lần này con đoán sai rồi, mẹ bây giờ đang ở khách sạn Stewart đối diện với công ty con đấy!' Có thể dễ dàng nhận ra sự vui vẻ trong giọng nói của mẹ cô.
'Khách sạn Stewart?'
Sầm Tử Tranh không khỏi cảm thấy rất kinh ngạc. Mẹ cô trước giờ rất tiết kiệm, dù là sau này cô kiếm được tiền mỗi tháng đều sẽ gửi về nhà, hơn nữa con số cũng không nhỏ nhưng mẹ cô vẫn luôn duy trì tính tiết kiệm của mình.
Vậy mà hôm nay sao mẹ lại đến đây, hơn nữa còn không báo gì cho cô biết mà lại còn ở khách sạn Stewart chứ? Khách sạn này trước giờ chỉ tiếp những vị khách quý hoặc những nhân vật nổi tiếng, thông thường đều phải có thẻ hội viên thì mới có thể vào ở, hơn nữa chi phí ở đây cũng cao đến dọa người.
'Mẹ, có thật là mẹ đến đây không? Sao mẹ lại vào ở khách sạn đó chứ? Mẹ đợi con một chút, con đem thẻ hội viên đến cho mẹ!'
'Không cần đâu, có một tên nhóc dẫn chúng ta vào đây rồi, bây giờ chỉ thiếu mỗi con thôi!' Mẹ của Sầm Tử Tranh hào hứng nói.
'Tên nhóc? Chúng ta?' Sầm Tử Tranh hoàn toàn bị lời của mẹ mình làm cho hồ đồ, cô vội hỏi lại: 'Cái tên nhóc đó là ai? Với lại, ngoại trừ mẹ ra còn có người khác nữa sao?'
'Đương nhiên là em trai con rồi, còn cái tên nhóc kia hử, con đến thì biết ngay thôi mà!'
Bà Sầm Tử Tranh nói giọng bí mật.
Đặt điện thoại xuống, Sầm Tử Tranh có chút hoang mang ...
Người mời mẹ và em trai đến khách sạn rốt cuộc là ai chứ? Thật là thần bí mà!
Chẳng lẽ là ...
Thư Tử Hạo?
Anh ta đã từng nói với cô muốn đón mẹ cô qua đây nhưng lúc đó mẹ không đồng ý.
Thôi, không cần nghĩ làm gì, đi xem chẳng phải là biết ngay sao?
Đi vào khách sạn Stewart, được nhân viên phục vụ dẫn đường, theo tiếng nhạc dìu dặt vang khắp hành lang khách sạn, Sầm Tử Tranh bước lên những bậc thang cuốn, đèn sáng nhấp nháy đi đến phòng VIP cao cấp ở tầng cao nhất của khách sạn.
Đang lúc cảm thấy kỳ lạ vì sao mẹ mình lại đến tầng này thì Sầm Tử Tranh đã nghe thấy tiếng cười vui vẻ của mẹ, còn có một giọng nói quen thuộc với cô đến nỗi không thể quen thuộc hơn ...
'Bác Sầm, thực ra con đã muốn đến chào hỏi bác từ rất lâu trước đây rồi, nhưng Tranh Tranh nói con quá xấu xí, sợ rằng bác gái gặp con rồi sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của bác. '
'Ai yo, đứa bé này, lời con nói mới ảnh hưởng đến tâm tình của ta đó. Con cao lớn như vậy, gương mặt lại đẹp trai thế này, lần đầu tiên ta gặp được đứa bé đẹp trai như con đấy nha. Một lát bé cưng tới, ta phải nói rõ với nó mới được, có một bạn trai ưu tú như vậy vì sao không sớm chút mang về cho ta xem chứ!'
Là Cung Quý Dương!
*****
Bàn tay Sầm Tử Tranh vừa đưa lên định đẩy cửa vào chợt dừng lại giữa không trung, giọng nói quen thuộc, đầy ma lực kia khiến cô không rét mà run, cô không ngờ Cung Quý Dương lại đón mẹ mình đến đây, hơn nữa còn nói chuyện vui vẻ như vậy.
Nhưng không để cô kịp suy nghĩ nhiều, nhân viên phục vụ đứng bên cạnh đã lịch sự gõ cửa, sau đó đẩy cửa phòng ra. Cánh cửa phòng vừa mới mở thì bức tranh gia đình hài hòa đập vào mắt khiến Sầm Tử Tranh không thở nổi.
Mẹ cô nét cười đầy mặt, còn ở bên cạnh em trai đang vui vẻ cười nói, cùng với Cung Quý Dương đang ra sức nịnh nọt ...
Nghe tiếng động, ba người ngồi trong phòng cùng lúc hướng tầm mắt về phía cửa ...
'Bé cưng, rốt cuộc con cũng đến rồi, mau đến đây ngồi đi!'
Khi mẹ của Sầm Tử Tranh nhìn thấy con gái, trên mặt lộ ra một nét cười hiền hòa, bà vừa nói vừa vẫy vẫy tay ra hiệu cho cô đến ngồi bên cạnh Cung Quý Dương.
Sầm Tử Tranh hoang mang nhìn mẹ mình, xem ra cô vẫn chưa hoàn hồn lại từ những chấn động mà một màn trước mắt này mang đến.
Mà Cung Quý Dương thì nở nụ cười quyến rũ thường thấy, anh xấu xa vẫy tay nói: 'Tranh Tranh, đến chỗ anh này!'
Hô hấp của Sầm Tử Tranh bắt đầu trở nên gấp gáp, khi cô hoàn hồn lại thì cô chỉ tay về phía Cung Quý Dương, giọng sắc bén nói: 'Anh đang làm gì vậy? Sao anh lại ở chỗ này? Với lại mẹ tôi và em trai sao lại cũng ở chỗ này?'
Cô hỏi liên thanh một tràng khiến cho Cung Quý Dương bật cười, anh khoanh tay trước ngực, giọng bỡn cợt nói: 'Tranh Tranh à, một lúc mà em hỏi anh nhiều câu như vậy, em muốn anh trả lời câu nào trước đây?'
Đôi mắt đẹp của Sầm Tử Tranh bắt đầu bừng lên lửa giận.
Cô vừa muốn phát tiết cơn giận thì biểu tình kích động của cô đã bị một câu nói của bà Sầm áp chế.
'Bé cưng à, chắc là con không biết đó thôi, đứa bé này rất có lòng nha, chẳng những phái máy bay chuyên dụng đến đón mẹ tới đây, hơn nữa còn chuẩn bị cho mẹ một gian phòng lớn, căn phòng đó thật là đẹp nha, còn có cả hoa viên. Không chỉ vậy thôi, mà ngay cả em trai con cũng bị điều từ tổng bộ đến, bây giờ ngay cả cảnh sát trưởng cũng phải nhường nó ba phần nha ...'
Sầm Tử Tranh thực sự không còn lời gì để nói.
Em trai cô thì vừa cười vừa đẩy cô đến bên cạnh Cung Quý Dương, còn bà Sầm thì vẫn chưa thôi, vẻ mặt tràn đầy ý cười nhìn Cung Quý Dương, hoàn toàn là dáng vẻ của một bà mẹ vợ vô cùng hài lòng với đứa con rể.
'Cung tiên sinh năm nay bao nhiêu tuổi?' Bà nhẹ giọng hỏi.
Cung Quý Dương hơi mỉm cười, cực kỳ lễ phép giúp bà châm một tách trà, giọng lễ độ nhưng không dấu được nét cao nhã quý khí, trả lời: 'Bác gái, xin đừng khách sáo, gọi con là Quý Dương là được rồi, con năm nay 28 tuổi, lớn hơn Tranh Tranh 4 tuổi. '
Bà Sầm nghe câu trả lời này càng hài lòng hơn, bà vỗ tay, nói: 'Hai tuổi này thật là xứng, Cung tiên ... ừm, không, Quý Dương, nhìn dáng vẻ của con không phải xuất thân tầm thường, cha mẹ con ở nhà làm nghề gì?'
Tuy đối với đứa con rể tương lai trước mặt này bà cực kỳ hài lòng, vừa nhìn đã biết thằng bé là người không tầm thường, nhưng bà Sầm dù sao cũng là người Thượng Hải, vẫn còn sự kiêu ngạo và tâm lý ưu sinh của người Thượng Hải, hơn nữa, con gái của bà dù sao cũng là một nhà thiết kế chủ đạo rất được hâm mộ, thương hiệu thời trang mà cô sáng lập là sự lựa chọn của rất nhiều tiểu thư, phu nhân nhà giàu. Chính vì vậy, trong suy nghĩ của bà, hoàn toàn không có chút tự ti nào mình là người đẳng cấp thấp.
Sầm Tử Tranh vừa thấy ý đồ của mẹ mình rất lộ liễu, lại không có cách nào xen lời vào, không khỏi cảm thấy choáng váng.
Còn Cung Quý Dương thì vẫn khiêm tốn ung dung trả lời: 'Cha con chỉ là một người làm ăn, bây giờ thì chỉ ở nhà hưởng phúc, còn mẹ thì lo việc nội trợ, cuộc sống cũng tương đối phẳng lặng!'
Sầm Tử Tranh liếc mắt nhìn Cung Quý Dương, lại một lần nữa không còn lời gì để nói.
Anh ăn nói thực khéo, đem hoàn cảnh nhà mình nói đến khiêm tốn như vậy.
'Ồ, vậy sao?'
Bà Sầm nhìn Cung Quý Dương, trong ánh mắt có chút nghi hoặc. Dựa vào trực giác của bà, khi vừa nhìn đến đứa bé này bà đã cảm thấy bất luận là gia cảnh hay là năng lực cá nhân đều không đơn giản!
'Vậy con ...' Bà vừa định hỏi Cung Quý Dương hiện đang làm gì thì ...
'Mẹ, được rồi mà, đừng hỏi nữa, món ăn sắp nguội hết rồi kìa ...' Sầm Tử Tranh vừa nói vừa nhanh tay gắp thức ăn vào trong chén của bà.
'Haizzz, em nói với chị này, chị có quen bạn trai thì cũng đừng có dấu kỹ như vậy, dù sao thì anh rể tương lai cũng ưu tú như vậy kia mà!' Em trai Sầm Tử Tranh nói xong câu này ánh mắt liền xoay về phía bà Sầm ...
'Mẹ, mẹ không biết đâu, ngồi đối diện với mẹ đây đâu chỉ là một người làm ăn tầm thường, anh ta là tổng giám đốc của Cung thị tài phiệt đó, Cung thị tài phiệt có thể nói là một trong những xí nghiệp lớn mạnh nhất hiện nay, cùng xếp ngang hàng với Lăng thị, Hoàng Phủ và Lãnh thị tài phiệt!' Cậu nói, giọng sùng bái.
'Thật vậy sao?'
Bà Sầm vừa nghe vậy lòng vui như mở hội, 'Con, đứa bé này tuổi còn trẻ mà đã có năng lực như vậy nha, à...' Nói đến đây bà như chợt nghĩ ra điều gì, kêu lên một tiếng.
'Mẹ, mẹ sao vậy?' Sầm Tử Tranh bị bà hù đến giật mình, vội vàng định đứng dậy bước đến.
Bà Sầm chỉ tay về phía Cung Quý Dương, vẻ mặt kinh ngạc nói: 'Con ... con là tổng giám đốc của Cung thị tài phiệt sao? Con thật sự là tổng giám đốc của Cung thị tài phiệt?'
Bàn tay đang chỉ về phía Cung Quý Dương chợt run khẽ, không khó nhận ra sự kích động trong lòng bà Sầm ...
Cung Quý Dương lễ độ gật đầu: 'Bác gái, đúng vậy!'
'Ai yo, thật tốt quá, Cung tiên sinh, con không biết đó thôi, những cổ phiếu mà ta mua đều là của quý công ty nha, khó trách sao ta lại cứ cảm giác tên của con quen tai như vậy!' Bà Sầm vỗ nhẹ tay lên trán, vui vẻ nói.
'Bác gái, người lại quên rồi, người là trưởng bối, gọi con là Quý Dương là được rồi. Chẳng lẽ đến giờ bác gái vẫn còn xem Quý Dương là người ngoài sao?' Cung Quý Dương lễ phép nói.
*****
Bà Sầm nghe Cung Quý Dương nói vậy nở một nụ cười từ tận đáy lòng, bà nói: 'Xem đứa bé này kìa, thật biết ăn nói, đương nhiên bác gái xem con như người trong nhà rồi!'
Sầm Tử Tranh ... lại lần nữa không còn gì để nói.
'Cám ơn sự yêu thương của bác gái, để hôm nào con sẽ ra lệnh cho nhân viên tự tay xử lý những cổ phiếu của bác gái, như vậy sau này bác gái sẽ không có bất cứ rủi ro nào nữa!'
Cung Quý Dương lần nữa giúp bà Sầm châm thêm một tách trà, lên tiếng.
'Vậy thì tốt quá, Quý Dương à, thật là cám ơn con!' bà Sầm nghe vậy trong lòng càng vui vẻ.
'Bác gái quá khách sáo rồi, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà!'
Lúc này thì Sầm Tử Tranh không còn nhịn nổi nữa, cô vội lên tiếng: 'Mẹ, từ lúc nào mẹ bắt đầu chơi cổ phiếu vậy?'
'Bé cưng à, mẹ cũng chỉ là nhàn rỗi không việc gì làm nên theo bạn bè chơi cho đỡ buồn thôi mà, trước đây thì chỉ là đánh bậy đánh bạ nhưng bây giờ thì tốt rồi, có Quý Dương, cổ phiếu của công ty mình thế nào cũng sẽ có khả năng khống chế thị trường nhất định!'
Bà Sầm vừa uống trà vừa nói
'Mẹ ...' Sầm Tử Tranh cảm thấy hết sức vô lực, chiêu này của Cung Quý Dương quả thật cực kỳ thâm độc, rõ ràng là nhắm vào sở thích của người khác mà ra tay.
Bà Sầm buông ly trà trên tay xuống, nhìn hai người trẻ tuổi đang ngồi đối diện mình, trong lòng cảm thấy đôi trẻ nhìn thế nào cũng rất xứng đôi, con gái thì xinh đẹp tài giỏi còn con rể tương lai thì tuấn tú lịch sự, càng xem càng ưa thích.
'À này Quý Dương, con với bé cưng thế nào mà quen biết nhau vậy?' Bà có chút tò mò hỏi.
Trong mắt Cung Quý Dương tràn đầy ý cười, anh nhẹ vòng tay khoác lên vai Sầm Tử Tranh, cố ý không nhìn đến vẻ bất mãn trong mắt cô, trả lời: 'Con với Tranh Tranh quen nhau từ lúc học ở đại học Đài Loan, lúc đó con và Tranh Tranh đều là sinh viên trao đổi, khi đó con đối với Tranh Tranh vừa gặp đã yêu!'
Sầm Tử Tranh xoay mặt nhìn Cung Quý Dương, thấp giọng hung hăng cảnh cáo anh: 'Đủ rồi, Cung Quý Dương, tôi không biết anh rốt cuộc định làm gì nhưng mau dừng những hành động ngu xuẩn của anh lại đi!'
Nhưng đáp lại vẻ giận dữ của cô là nụ cười sáng lạn của Cung Quý Dương.
'Sinh viên trao đổi à ...' Bà Sầm nghe vậy vội hỏi lại, 'Con là ...'
Cung Quý Dương mỉm cười: 'Con là sinh viên trao đổi đến từ đại học Haward!'
'Đại học Haward? Ồ, trường đại học này rất có danh tiếng nha!' Bà Sầm quả thực cho rằng lần này mình nhặt được vật báu, cười đến không thể khép miệng được.
Trong lòng Sầm Tử Tranh không khỏi một trận ảm đạm ... cô quá hiểu mẹ mình, mẹ là người sùng bái những người tài cao học rộng điển hình, vừa gặp được người như vậy tâm tình của mẹ liền trở nên siêu cấp tốt, hơn nữa cho rằng chỉ cần là người đã từng học ở những trường đại học danh tiếng, tương lai nhất định sẽ là một nhân tài.
Trước tình hình này cô đoán chắc mẹ mình sẽ hoàn toàn đứng về phía Cung Quý Dương, mà Cung Quý Dương cái tên đàn ông đáng ghét này quả thực đã thành công mua chuộc mẹ cô, nhưng không chỉ có vậy, ngay cả em trai hình như cũng đã bị mua chuộc mất rồi.
'Mẹ, đừng hỏi nữa mà, mẹ đường sá xa xôi đến đây, đợi lát nữa ăn cơm xong con đưa mẹ về nhà con nha, đã lâu rồi không được gặp mẹ, con nhớ mẹ lắm!' Sầm Tử Tranh vội vàng lên tiếng chặn lại mẹ mình.
Bà Sầm nghe vậy ánh mắt đầy yêu thương nhìn con gái mình: 'Bé cưng à, cũng là con nói đúng, người già chỉ mong luôn được ở bên cạnh con cái, lần này mẹ nghĩ thông suốt rồi, nếu đã đến đây thì mẹ sẽ không vội trở về!'
'Thật sao mẹ? Mẹ quyết định ở lại đây rồi sao?'
Trên mặt Sầm Tử Tranh lập tức lộ ra vẻ vui mừng, trong lòng cực kỳ hưng phấn.
'Đương nhiên rồi, mẹ gạt con làm gì. Với lại mẹ đã xem qua căn nhà mà Quý Dương mua rồi, mẹ thích lắm nên quyết định sẽ ở chỗ đó!' Bà Sầm hài lòng nói.
'Mẹ ...' Sầm Tử Tranh cảm thấy cực kỳ khó xử, cô vội nói: 'Thực ra con có thể mua cho mẹ một căn nhà tốt hơn mà, mẹ, hay là mẹ đừng ở chỗ đó!'
'Sao vậy?' Bà Sầm thấy con gái không vui lại nói chuyện ấp a ấp úng liền đặt đôi đũa xuống bàn, nhìn hai người trẻ tuổi đối diện bằng ánh mắt là lạ.
'Ồ, bác gái xin đừng hiểu lầm. Tranh Tranh mấy ngày nay đang giận dỗi với con cho nên mới nói vậy thôi!'
Cung Quý Dương vội lên tiếng giải thích với bà Sầm, sau đó xoay về phía Sầm Tử Tranh, thân thiết nói: 'Tranh Tranh, đừng giận nữa mà, anh cũng hy vọng những ngày sau này của bác gái được thoải mái một chút, hơn nữa, em mua hay anh mua thì có khác gì đâu, dù sao chúng ta cũng sắp kết hôn rồi mà!'
'Cái gì? Kết hôn?'
Ngoại trừ Cung Quý Dương ra, Sầm Tử Tranh, bà Sầm và cả em trai đều cùng lúc kinh ngạc kêu lên.
'Cung Quý Dương, anh điên đủ chưa? Ai nói là chúng ta sắp kết hôn chứ?'
Sầm Tử Tranh tức tối trừng mắt nhìn Cung Quý Dương sau đó vội nói với mẹ mình: 'Mẹ, đừng tin lời anh ta nói, giữa con và anh ta vốn chẳng có gì cả!'
'Không đúng nha, chị à, nếu như thật sự không có gì vậy tối hôm qua sao hai người lại ở cùng với nhau? Hơn nữa còn ngủ chung trong một căn phòng. '
Em trai vò đầu vẻ không hiểu hỏi lại.
'Em im miệng cho chị!'
Sầm Tử Tranh hận không thể dán miệng em trai mình lại được. Đáng chết thật! Sớm đã biết em trai cô trời sinh nhiều chuyện, chuyện gì cũng không giữ bí mật được!'
Trời ạ, thế này thì nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không hết tội rồi.
Mà bà Sầm chừng như cũng bị chuyện của Cung Quý Dương và con gái mình dọa đến, bà sững sờ một lúc lâu mới nhẹ giọng hỏi Sầm Tử Tranh: 'Bé cưng à, con với Quý Dương bây giờ ... đang ở chung sao?'
Tuy bà biết chuyện của giới trẻ bây giờ mình không tiện can thiệp nhưng dù sao cũng là con gái của bà, còn chưa kết hôn mà đã ở chung với nhau khiến cho người có tư tưởng truyền thống như bà có chút không tiếp nhận nổi.
'Mẹ ...con không có ...'
← Ch. 054 | Ch. 056 → |