Toại nguyện
← Ch.119 | Ch.121 → |
Thực ra lần họp mặt qua vệ tinh từ xa này, một phần đúng là vì quan tâm Quý Dương nhưng vụ án mưu sát kia cũng chưa đủ nghiêm trọng đến mức ba người đều khẩn trương mà cùng nhau hỏi thăm hắn bởi bọn họ cũng không phải không biết, bằng vào năng lực của Cung Quý Dương, hắn hoàn toàn có thể xử lý mọi chuyện ổn thỏa.
Trọng điểm của cuộc hội ngộ qua vô tuyến này là vì.... họ muốn nhân dịp này có một cuộc tụ hội nho nhỏ. Bởi vì ngày thường ai nấy đều bận bịu công việc riêng của mình, đương nhiên cơ hội gặp nhau đã thiếu lại càng ít hơn.
Cung Quý Dương ngay lập tức phát huy bản tính "bà tám" của mình, đem chuyện của Hoàng Phủ Ngạn Tước và Liên Kiều kể lại rành mạch, đem hết những tình tiết gay cấn kể hết cho Lãnh Thiên Dục và Lăng Thiếu Đường nghe mặc kệ Hoàng Phủ Ngạn Tước đang nhăn mặt phản đối.
Hai người nghe xong ai nấy đều không nhịn được mà bật cười thật lớn, ngay cả người suốt ngày mặt lạnh như băng là Lãnh Thiên Dục cũng không ngoại lệ!
'Được rồi được rồi, mọi người đừng lẫn lộn đầu đuôi thế chứ, hôm nay nhân vật chính là Cung Quý Dương cơ mà, sao lại chuyển hướng sang mình thế này?'
Hoàng Phủ Ngạn Tước lần này bị Cung Quý Dương nắm thóp nên đành mở miệng cầu hòa nhưng món nợ này hắn nhất định phải tìm cơ hội báo thù mới được!
'Thực ra chuyện của Quý Dương cũng dễ thôi mà... '
Lăng Thiếu Đường nói đến đây trong mắt xẹt qua một tia hứng thú, hắn hào hứng đề nghị: 'Quý Dương, như thế này đi, chúng ta đánh cược một ván nhé!'
'Đánh cược? Được thôi! Cược cái gì?' Vừa nghe đến vui đùa, Cung Quý Dương tỉnh táo hẳn ra, hắn vội lên tiếng hỏi.
'Thế này, bây giờ chúng ta bắt tay điều tra từ giới truyền thông. Trước giờ rất nhiều cơ quan truyền thông trên thế giới không dám tùy tiện đăng lên những thông tin có liên quan đến chúng ta nhưng lần này theo mình biết, một tờ báo ở Pháp lại đăng tin lên trước tiên, chắc rằng người đứng phía sau cũng không đơn giản. Hai chúng ta nếu không ngại thì cược một ván, xem hệ thống trinh thám của Cung thị nhanh hay Lăng thị nhanh hơn. Thấy thế nào?' Lăng Thiếu Đường hào hứng đề nghị.
Cung Quý Dương bật cười ha hả...
'Thật là hợp ý mình. Được thôi. Mình đồng ý nhưng mình tốt bụng nhắc nhở cậu một câu, chuyện này mình sớm đã ra lệnh khởi động hệ thống điều tra cho nên cậu phải nhanh một chút bằng không... thua mình thì mất mặt lắm đấy!'
'Có gan cược thì có gan chịu thua thôi! Chúng ta so tài một phen đi!' Lăng Thiếu Đường không hề có ý rút lui.
'Hai người... thật là nhàm chán!' Lãnh Thiên Dục chán nản nhìn hai người bạn. Tuy nói như vậy nhưng hắn biết, Lăng Thiếu Đường muốn dùng cách này để tham gia vào cuộc điều tra và cũng là một cách quan tâm bạn tốt.
'Lãnh Thiên Dục nói đúng, có trò vui thì hai người giành chơi mất rồi, mình chẳng có gì làm cả. Đành vậy, biết rõ cậu có năng lực giải quyết mình cũng yên tâm nhiều rồi!' Hoàng Phủ Ngạn Tước cười nói.
Cung Quý Dương chỉ cười không nói, sự quan tâm của bạn tốt dù không nói thành lời nhưng trong lòng hắn rõ hơn ai hết.
***
Gần tối, Sầm Tử Tranh lê tấm thân mỏi mệt trở lại Cung Viên, khi Trình Thiến Tây từ trên lâu bước xuống vừa hay nhìn thấy cô phờ phạc ngồi nơi sofa thì trong mắt chợt thoáng qua một cảm xúc không biết tên. Đối mặt với con dâu lúc này, ít nhiều gì trong lòng bà cũng có chút không được tự nhiên, dù sao cũng là do lỗi của bà trước, bà đã từng quá hà khắc với cô, thậm chí còn dùng thủ đoạn không được quang minh chính đại đối phó cô.
Nhưng cũng may con dâu của bà tính tình hiền lành, luôn dùng nụ cười để hóa giải những bất mãn khiến cho người mẹ chồng như bà luôn cảm thấy áy náy.
Nhìn thấy Trình Thiến Tây ngây người nơi cầu thang, Sầm Tử Tranh vội đứng dậy cười gọi: 'Mẹ... '
Một tiếng "mẹ" này hoàn toàn lay động lòng Trình Thiến Tây, bà bước xuống cầu thang, nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt Sầm Tử Tranh, bà nhịn không được lên tiếng: 'Con sao vậy? Vừa mới từ ngoài trở về sao?'
Cả ngày hôm nay không thấy bóng dáng cô đâu, hỏi dì Tề thì dì Tề cũng không rõ.
Sầm Tử Tranh cười kéo tay bà cùng ngồi xuống sofa.
'Mẹ, con không sao. Hôm nay con đến sở cảnh sát tìm Tử Dịch xem có thể cùng đi điều tra được manh mối gì không thôi!'
Trình Thiến Tây nghe vậy thoáng sửng sốt sau đó mới nói: 'Tử Tranh à, con không cần phải vất vả vậy đâu. Ta tin chắc Quý Dương nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này. Nếu như để nó biết con cùng đi với đám cảnh sát kia nhất định sẽ rất lo lắng cho sức khỏe của con!'
'Bởi vậy chuyện này mẹ đừng nói với Quý Dương, nói sao thì con không chỉ là muốn giúp Quý Dương mà còn muốn giúp em trai phá án!' Sầm Tử Tranh kéo tay bà, nhỏ nhẹ nói.
Trên mặt Trình Thiến Tây thoáng lộ vẻ khó xử...
'Tử Tranh, thực ra chuyện này đối với Quý Dương mà nói không phải là chuyện lớn cho nên tốt nhất con đừng chen vào, xem con kìa, tiều tụy biết mấy!'
Sầm Tử Tranh cười nhẹ: 'Mẹ, con nào có mệt mỏi gì đâu, thực ra con biết Quý Dương cũng không để chuyện này vào mắt nhưng chuyện này còn liên quan đến người bạn tốt nhất của con. Với lại con cũng thấy Quý Dương không có ý phối hợp với cảnh sát, chuyện hôm đó cũng chỉ nói qua loa sơ sài nhưng mà, mẹ cũng thấy hôm nay báo lớn báo nhỏ đều nhắc đến chuyện liên quan đến Cung thị, cứ thế này ít nhiều gì cũng sẽ ảnh hưởng xấu đến hình tượng của Cung thị. Quý Dương là chồng con, người làm vợ như con phải đứng về phía anh ấy mà suy nghĩ chứ!'
'Thật là làm khó cho con!'
Trình Thiến Tây nghe vậy trong lòng rất xúc động. Bà nhẹ giọng nói: 'Tử Tranh à, thực ra con có từng suy nghĩ, nếu như có một ngày Quý Dương hay Cung thị xảy ra chuyện gì bất trắc thì... '
Trình Thiến Tây chợt khựng lại, tuy bà muốn hỏi vấn đề kia nhưng cảm thấy hỏi vậy không hay lắm nên chỉ nói nửa chừng rồi thôi.
'Mẹ, mẹ định nói gì?' Sầm Tử Tranh nở nụ cười dịu dàng nhìn Trình Thiến Tây đang ngập ngừng muốn nói lại thôi.
'Mẹ... muốn hỏi con... ' Người khéo léo như Trình Thiến Tây lúc này cũng không biết nói thế nào.
*****
Sầm Tử Tranh thấy vậy cũng hiểu bà đang lo lắng điều gì, cô nắm tay bà, nói một cách kiên định: 'Mẹ, ngày xưa mẹ vì Cung thị, vì ba mà xông xáo nơi thương trường nhiều năm như vậy, con cũng vậy, thân là con dâu của nhà họ Cung, bất luận sau này Cung thị ra sao, Quý Dương ra sao con cũng đều sẽ đứng bên cạnh anh ấy, giống như mẹ năm xưa không rời không bỏ!'
Trình Thiến Tây nghe cô nói vậy trong lòng rất cảm động, ánh mắt bà xao động, ngay cả tay cũng khẽ run...
'Tốt, tốt... Tử Tranh à, cám ơn con. Trước đây là mẹ có lỗi với con, để con chịu nhiều thiệt thòi như vậy!'
'Mẹ, mẹ nói gì vậy. Mẹ là mẹ của Quý Dương thì cũng là mẹ của con. Nào có đạo lý con hận mẹ bao giờ chứ. Chỉ cần con còn là dâu nhà họ Cung một ngày thì vẫn sẽ hiếu kính mẹ một ngày, trừ phi, một ngày nào đó Quý Dương không cần con nữa thì con cũng sẽ tôn trọng mẹ như một bậc trưởng bối... '
Sầm Tử Tranh cũng xúc động thổ lộ suy nghĩ của mình, cô biết, kể từ hôm nay gút mắc giữa mẹ chồng và con dâu hoàn toàn đã được tháo gỡ.
'Nó dám không cần con xem, hừm, Quý Dương nó làm gì có lỗi với con, ta là người đầu tiên không tha cho nó!' Trình Thiến Tây vội nói.
Sầm Tử Tranh nước mắt rưng rưng nhưng cô cười rất tươi, nụ cười xuất phát từ nội tâm càng xinh đẹp động lòng người.
'Tử Tranh à, nghe lời mẹ, con đừng suy nghĩ vụ án kia nữa. Cho dù sự thể nghiêm trọng đến đâu Quý Dương cũng sẽ có cách giải quyết. Con nên lo cho mình thì hơn, nhìn con kìa, sao lại tiều tụy đến thế chứ?'
Sầm Tử Tranh ngượng ngùng cười...
'Mẹ, chắc là do mấy hôm nay ngủ không được ngon thôi. Con cứ cảm thấy hơi chóng mặt, không sao đâu, lát nữa con về phòng nghỉ ngơi là được rồi!'
Trình Thiến Tây thở dài một tiếng, tuy bà không có con gái nhưng thân là phụ nữ bà cũng biết, làm phụ nữ đôi khi rất vất vả vì vậy bà liền nói: 'Tử Tranh à, vậy con khoan hãy về phòng, đợi một chút... '
Nói đến đây bà quay đầu gọi: 'Dì Tề... dì Tề... '
Nghe tiếng gọi, dì Tề lập tức bước vội đến.
'Dì Tề à, dặn nhà bếp mang một phần huyết yến cho thiếu phu nhân!'
'Dạ, phu nhân!'
Sầm Tử Tranh nhìn Trình Thiến Tây với vẻ khó hiểu.
'Tử Tranh, huyết yến này rất tốt, là từ miền duyên hải của Thái Lan chuyển qua đây, có công dụng rất tốt để điều hòa thân thể, lát nữa con uống xong rồi hẵng về phòng nghỉ ngơi!'
'Mẹ, vậy sao được chứ. Huyết yến này là để mẹ dùng bồi bổ sức khỏe, nếu như con muốn uống thì dặn nhà bếp chuẩn bị thêm một phần là được rồi!' Sầm Tử Tranh vội lên tiếng.
'Nghe lời mẹ!' Trình Thiến Tây vỗ vỗ bàn tay cô.
Dì Tề lúc này đã kêu phòng bếp mang phần huyết yến vừa chưng lên, Trình Thiến Tây đưa đến trước mặt Sầm Tử Tranh...
'Uống đi!'
Sầm Tử Tranh nhìn chén huyết yến, trong lòng không khỏi cảm động và ấm áp, cô ngoan ngoãn gật đầu đón lấy chiếc chén sứ.
Trình Thiến Tây cũng rất xúc động. Bà nhìn Sầm Tử Tranh trong lòng cũng có chút mủi lòng, đứa con gái ngoan hiền giỏi giang như vậy vì sao lúc đầu bà lại ngoan cố không chịu suy xét mà làm tổn thương con bé chứ?
Bây giờ muốn bù đắp lại tất cả... có muộn quá không?
Món huyết yến không được ăn lúc nguội, khi Sầm Tử Tranh cầm cái chén trên tay thì mới biết nhà bếp đã giữ chén huyết yến ở độ ấm vừa phải, bên trong còn chu đáo cho thêm một ít hoa cúc cho nên khi cô vừa cầm đến tay, một mùi thơm dễ chịu liền ập vào trong mũi.
Nhưng không hiểu sao vừa ngửi thấy mùi này, dạ dày của cô chợt co thắt lại cực kỳ khó chịu, cố nén cảm giác khó chịu xuống, Sầm Tử Tranh uống một hớp...
'Ụa... '
Một cảm giác khó chịu mãnh liệt ập đến khiến Sầm Tử Tranh không kìm được vội đặt chén huyết yến xuống bàn rồi chạy vội vào nhà vệ sinh.
Trình Thiến Tây thấy cô như vậy cũng giật nảy mình, vội chạy theo xem thử.
Sầm Tử Tranh nôn khan một trận rồi lại một trận nữa, dạ dày co rút từng đợt khiến cô muốn ói mà không ói được, chật vật vô cùng.
Một lúc sau cô mới ngưng được cơn ói, Trình Thiến Tây thấy vậy liền bước đến giúp đỡ cô dậy.
'Mẹ, con không sao. Mẹ đừng lo!'
Sầm Tử Tranh yếu ớt nói, mệt đến hết hơi hết sức, cô đành để cho Trình Thiến Tây dìu mình đến sofa.
'Tử Tranh à, con... '
Trình Thiến Tây thấy cô như vậy như nghĩ ra điều gì, bà chút kích động nói, 'Gần đây có phải con thường cảm thấy buồn ngủ không?'
'Dạ, hình như là vậy, mấy ngày gần đây cứ luôn cảm thấy ngủ không đủ lại hơi mệt mỏi, chắc là do trời trở lạnh thôi!' Sầm Tử Tranh cũng không nghĩ nhiều, cô nhỏ nhẹ đáp lời.
Nào hay Trình Thiến Tây nghe vậy càng thêm khẩn trương, bà vội hỏi: 'Vậy trước đây con có ói như vậy chưa?'
Sầm Tử Tranh không biết Trình Thiến Tây vì sao lại hỏi như vậy nhưng thành thực lắc đầu.
'Hình như cảm giác khó chịu này mới có hôm nay thôi, nhưng con cũng không bị đau dạ dày mà!'
Sao lại thế được nhỉ?
Cô không nhớ rõ liệu mình có dị ứng với huyết yến hay không mà hôm nay phản ứng lại mạnh thế này.
Trình Thiến Tây nghe câu này liền đứng bật dậy, kích động nói: 'Tử Tranh, con có thai rồi, nhất định là có thai rồi!'
'Hả?'
Sầm Tử Tranh nhất thời ngây người sau đó liền vội lắc đầu: 'Chuyện... chuyện này sao có thể chứ? Mấy hôm trước con mới đến kỳ sinh lý mà!'
Trình Thiến Tây nhìn vẻ phờ phạc của cô, trong lòng càng thêm chắc chắn, bà hào hứng nói: 'Nha đầu ngốc, hiện tượng này vẫn thường thấy ở những phụ nữ có thai mà, nhưng điều này chứng minh con rất khỏe mạnh, không có vấn đề gì lớn. Ta thấy không có sai đâu, con nhất định là có thai rồi!'
'Mẹ, mẹ đừng mừng vội, lỡ như không phải thì sao?' Sầm Tử Tranh vội lên tiếng.
*****
Thực ra cô rất lo lắng bởi trước đây cô cũng đã từng mang thai nhưng không hề có hiện tượng xuất huyết này, nếu như không phải có mang vậy thì cả nhà chắc sẽ rất thất vọng.
'Nha đầu ngốc, con với Quý Dương kết hôn cũng một thời gian rồi, hơn nữa, nói không chừng là trước khi kết hôn con cũng đã mang thai rồi!' Trình Thiến Tây tuyệt đối tin tưởng suy đoán của mình.
Sầm Tử Tranh nghe vậy hơi sửng sốt nhưng nghĩ lại có lẽ cũng không sai, Quý Dương mỗi lần cùng cô đều không dùng biện pháp phòng hộ nào cả, chưa nói đến chuyện bá đạo không cho cô uống thuốc ngừa thai, nghĩ chắc hắn rất muốn cô mang thai rồi.
Nhưng... những hiện tượng này có thật là hiện tượng mang thai không? Ngoại trừ buồn nôn, lần này hoàn toàn không giống với lần trước.
Đang lúc cô còn miên man suy nghĩ thì Trình Thiến Tây đã đứng ngồi không yên, bà vội nhấc điện thoại gọi đến phòng Cung lão phu nhân...
'Mẹ, mẹ nhanh đến phòng khác đi, Tử Tranh con bé mang thai rồi!'
Hành động này của Trình Thiến Tây kéo Sầm Tử Tranh trở về với hiện thực, nhưng lúc này có muốn ngăn cản cũng không ngăn cản kịp rồi.
'Mẹ, tạm thời mẹ đừng nói với họ, lỡ như không phải thì sao?' Thấy bà đặt điện thoại xuống, Sầm Tử Tranh vội nói.
'Yên tâm đi, ta thấy nhất định là đúng rồi!'
Trình Thiến Tây hào hứng nói, sau đó bà gọi lớn: 'Dì Tề... '
'Phu nhân, có chuyện gì vậy?'
Dì Tề đã lâu không thấy Trình Thiến Tây kích động như thế, vội vàng lên tiếng đáp lời.
'Dì Tề, mau đến phòng gọi lão gia đến phòng khách, nói với ông ấy có chuyện vui!'
'Có chuyện vui sao? Được được, tôi lập tức đi gọi lão gia!'
Tuy dì Tề không biết rốt cuộc là chuyện vui gì nhưng thấy vẻ mặt hớn hở của Trình Thiến Tây trong lòng bà cũng cực kỳ mừng rỡ.
'Mẹ... '
Lúc này Sầm Tử Tranh muốn khóc không được muốn cười không xong.
'Quý Dương này, sao lúc then chốt như vầy mà điện thoại lại không gọi được chứ?' Thấy vẻ sốt ruột của Trình Thiến Tây khi nói câu này, Sầm Tử Tranh không nhịn được cười.
'Mẹ, mẹ thật là... '
Cô vẫn luôn biết người già đều rất thích trẻ con, nhất là Trình Thiến Tây. Lúc này bà không có vẻ gì giống một nữ cường nhân nữa mà hoàn toàn là dáng vẻ của một người bà đang nóng lòng muốn bế cháu mà thôi, cực kỳ vui vẻ.
'Alo, phòng thư ký sao? Đây là Cung Viên, giúp ta báo với Cung tiên sinh mau trở về nhà. Nói gì? Thì nói là Cung phu nhân mang thai, nhanh trở về nhà là được rồi!'
Trình Thiến Tây gọi cho Cung Quý Dương không được liền gọi đến phòng thư ký của Cung thị.
Chỉ trong một vài phút ngắn ngủi, căn phòng khách rộng lớn vốn chỉ có Sầm Tử Tranh và Trình Thiến Tây liền rộn ràng lên, dưới sự dìu đỡ của người làm, Cung lão phu nhân vội bước xuống lầu còn Cung Doãn Thần cũng rất nhanh bước vào phòng khách.
'Tử Tranh, nhanh... để bà nội xem xem!'
Cung lão phu nhân lúc này cũng vui như một đứa trẻ, chưa nhìn thấy Sầm Tử Tranh bà đã lớn tiếng gọi.
'Bà nội... '
Sầm Tử Tranh cảm thấy rất ngượng ngùng, cô đang muốn đứng dậy thì Cung lão phu nhân giành nói trước...
'Ai yo, con đừng động, nhanh ngồi xuống đi!'
Bà bước vội đến ngồi bên cạnh Sầm Tử Tranh.
'Thiến Tây à, Tử Tranh có thực là có thai không? Bác sĩ đã đến chưa?' Cung lão phu nhân không giấu được vẻ sốt ruột hỏi ngay.
Trình Thiến Tây còn chưa kịp trả lời thì Cung Doãn Thần đã không nhịn được lên tiếng...
'Thiến Tây, bà nói có chuyện vui, chẳng lẽ Tử Tranh nó... '
Trình Thiến Tây khó có lúc cười tươi đến vậy, vội trả lời ông: 'Tuy vẫn chưa kịp mời bác sĩ đến nhưng những hiện tượng này người có mắt vừa nhìn đã biết là có thai rồi!'
'Thật vậy sao? Tử Tranh à, kể bà nội nghe xem, con có hiện tượng gì rồi? Hay là... ồ, đúng rồi, con có món gì đặc biệt muốn ăn không?' Cung lão phu nhân khó mà kìm được nỗi vui mừng hỏi.
Sầm Tử Tranh thấy các bậc trưởng bối hết sức quan tâm, liền cười trấn an: 'Bà nội, ba, mẹ, mọi người đừng như vậy mà, còn chưa biết có thật mang thai hay không mà!'
Cung Doãn Thần gọi vợ: 'Thiến Tây à, tôi thấy chúng ta lập tức mời bác sĩ đến khám xem, nếu có gì cần chú ý thì cũng kịp thời chú ý!'
'Đúng đúng đó, ông xem, tôi mừng qua nên chuyện quan trọng như vậy cũng quên mất. Dì Tề... dì Tề... gọi điện thoại mời bác sĩ Trần giúp tôi, nhanh!' Trình Thiến Tây không muốn chờ thêm một giây nào nữa, vội lớn tiếng gọi.
'Dạ, phu nhân, tôi lập tức gọi điện thoại!' Dì Tề cũng bị lây không khí vui mừng trong phòng, vui vẻ chạy đi.
'Đúng rồi, Quý Dương đâu? Có báo cho Quý Dương biết chưa? Vợ có thai, người làm chồng sao lại có thể không có ở đây chứ?' Cung Doãn Thần nhìn quanh một vòng không thấy bóng con trai, bất mãn lên tiếng.
'Ai ya, gọi điện thoại hoài mà không được nên tôi đã báo với thư ký của nó rồi, mặc kệ nó đi!' Trình Thiến Tây sốt ruột trả lời.
Sầm Tử Tranh thầm thở dài một hơi... lúc này đúng là náo động từ trên xuống dưới Cung Viên vồi, lỡ như không phải mang thai thì đúng là tự đào hố chôn mình rồi.
***
Bác sĩ còn chưa kịp đến thì Cung Quý Dương đã như con gió chạy vào phòng khách, nét mặt hào hứng vừa vào cửa đã gọi lớn...
'Tranh Tranh... Tranh Tranh... '
Dì Tề vội bước đến đón...
'Thiếu gia, thiếu phu nhân và mọi người đều đang ở trong phòng ngủ chờ bác sĩ đến... '
Lời của dì Tề còn chưa nói hết thì Cung Quý Dương đã như một mũi tên phóng vội đi, nhanh chóng chạy về hướng phòng ngủ chính...
← Ch. 119 | Ch. 121 → |