Niềm vui rộn rã
← Ch.115 | Ch.117 → |
Cung Quý Dương cười... chuyện này đối với hắn mà nói rõ ràng rất đơn giản. Thâmt ình nhìn vợ, hắn trầm giọng nói: 'Còn nhớ những lời hôm đó em nói không? Khi em nói với anh thì ra ba và ba vợ quen biết nhau thì anh đã bắt đầu điều tra chuyện này, lại thêm thám tử tư báo với anh Ngải Ân Hà hình như đang điều tra chuyện của nhà họ Cung cho nên anh càng thêm lưu tâm để ý. Nhưng trên tư liệu điều tra cho thấy đúng như cách nghĩ của mẹ. Hôm nay sau khi tan tầm anh đến tìm mẹ vợ hỏi thăm mới biết thì ra là có đến hai Lâm Nam. Đang ngồi với mẹ thì người ở Cung Viên gọi điện đến báo cho anh biết tình hình ở nhà, lúc đó anh chợt nghĩ, có thể mẹ vợ là người có thể giúp giải quyết những rối rắm này nên anh mời mẹ về đây!'
Nghe những lời này Sầm Tử Tranh quả thực quá kinh ngạc, cô nhìn chồng như nhìn một người ngoài hành tinh, không kìm được nói: 'Trời ạ, em còn cho rằng mình được gả cho một nhà tiên tri!'
'Nha đầu, chẳng lẽ bây giờ em mới phát hiện chồng mình có năng lực sao? Lúc anh quả quyết nói rằng anh sẽ cưới em về chính là đã cho em biết anh có năng lực tiên tri rồi!' Cung Quý Dương tinh nghịch trêu cô.
'Hừm, nói khoác không biết ngượng. Đúng là vua tự đại!' Sầm Tử Tranh càu nhàu nhưng nét mặt tràn đầy hạnh phúc tựa vào lòng hắn, đôi gò má hồng hồng.
'Haha... đó là ưu điểm của anh mà!' Cung Quý Dương ôm cô, cười đến sáng lạn.
Trong vòng tay của chồng Sầm Tử Tranh cảm thấy bội phần an toàn, cô biết nếu như không nhờ Quý Dương sớm đã phát hiện manh mối của chuyện này, hoặc không tích cực điều tra thì tối nay cục diện đã rối rắm đến không thể thu thập.
Tự sâu trong lòng mình cô cảm thấy rất cám ơn chồng, người đàn ông thông minh lại tài giỏi như thế khiến cô càng yêu sâu đậm hơn.
Lúc này Trình Thiến Tây mới lên tiếng, giọng áy náy: 'Chuyện tối nay tất cả là lỗi của con cả, nếu như con bình tĩnh một chút, lý trí một chút thì sẽ không bị những tư liệu kia làm mờ mắt, thật xin lỗi cả nhà... '
Lời xin lỗi này xuất phát từ nội tâm bà, tuy bà trước giờ cứng cỏi, cũng rất tinh minh nhưng không phải là người không nói lý lẽ, nhìn thấy tối nay tất cả mọi người đều vì chuyện này mà bôn ba vất vả trong lòng bà đương nhiên rất bất an, hơn nữa, đây còn là một sự hiểu lầm lớn!
Nếu như là người nhà thì cũng có thể dễ dàng thông cảm nhưng ngay cả bà thông gia cũng bị phiền toái chạy đến đây trong đêm mưa gió thế này càng khiến cho Trình Thiến Tây cảm thấy áy náy.
Lúc này Sầm Tử Tranh mới giãy ra khỏi vòng tay của Cung Quý Dương, cô bước đến khoác tay lên cánh tay bà, nháy mắt: 'Mẹ, thực ra mẹ cũng không cần phải áy náy vậy đâu, theo con thấy lần này Ngải Ân Hà coi như vô tình làm được một chuyện tốt đi!'
'Làm một chuyện tốt?'
Trình Thiến Tây nhìn Sầm Tử Tranh vẻ khó hiểu, đây cũng là lần đầu tiên bà tâm bình khí hòa đánh giá cô con dâu này...
Trình Thiến Tây không thể không thừa nhận, khi bà gặp cô gái này lần đầu tiên, ngoại trừ xuất thân, những điều kiện còn lại của cô đều không chê vào đâu được, bất luận là tướng mạo hay tính cách đều là rất ưu tú.
Nhưng suy nghĩ kỹ lại, thân là một nhà thiết kế chính như Sầm Tử Tranh, thành tựu này trong mắt nhiều người cũng có thể coi như là rất lớn rồi. Tuy bà không nói ra nhưng cũng đã từng lén xem qua những thiết kế của cô, nói thực lòng là bà cũng rất thưởng thức, chỉ là vì ngại cho mặt mũi nên không lên tiếng tán dương mà thôi.
Lúc này, khi Sầm Tử Tranh ngoan ngoãn khoác cánh tay bà, tự dưng bà lại có một loại ảo giác, rằng đứa con dâu này cũng giống như một đứa con gái đang làm nũng với mẹ vậy.
Giờ phút này Trình Thiến Tây mới nhận ra, trước đây vì cái nhìn sai lệch của mình mà làm khổ đứa con dâu này biết bao nhiêu.
Sầm Tử Tranh hoàn toàn không biết gì về những giãy dụa trong nội tâm của Trình Thiến Tây, cô trước giờ không thích so đo tính toán, hơn nữa bà là mẹ ruột của Quý Dương, đương nhiên cô cũng muốn hiếu thuận với bà.
Nghe Trình Thiến Tây hỏi vậy, cô cười gật đầu nói: 'Đúng đó. Lần này con cảm thấy mình phải cảm ơn Ngải Ân Hà nhiều. Nếu như không phải cô ta giở trò quỷ thì mẹ sẽ không vì nhịn không nổi nỗi ủy khuất nhiều năm mà phát tiết ra, gút mắc bao nhiêu năm qua trong lòng ba cũng không thể cởi ra mà quan hệ giữa mẹ với con nói không chừng cũng vẫn như cũ chưa hòa hảo được. Sau cùng, còn có một cái tốt nữa... '
Cô cố ý quăng một mồi nhử, cười cười nhìn Trình Thiến Tây...
'Còn cái tốt gì nữa?'
Trình Thiến Tây thấy gương mặt tươi cười rạng rỡ của Sầm Tử Tranh, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, giọng nói cũng hòa hoãn hơn nhiều.
Sầm Tử Tranh nắm lấy tay Trình Thiến Tây đặt vào trong tay Cung Doãn Thần!
'Còn có một chỗ tốt nhất chính là... giúp ba mẹ làm hòa, càng thêm tương thân tương ái!' Nói rồi cô vui sướng che miệng cười.
'Nha đầu này... ' Cung Doãn Thần cũng xúc động nói, trải qua những chuyện vừa rồi, nỗi kích động trong lòng ông vẫn chưa tan.
'Con đâu có nói sai? Vốn là như vậy mà! Ba, nếu như mẹ không yêu ba nhiều như vậy thì với người dày dạn kinh nghiệm, nhìn người vô số như mẹ sao lại không nhìn ra sơ hở mà để Quý Dương tranh thủ lập công đầu chứ? Điều này đã cho thấy rõ là mẹ rất quan tâm ba, bởi vì chỉ khi nào đối mặt với chuyện có liên quan đến người mình yêu thì con người mới không còn lý trí như vậy!'
Sầm Tử Tranh rất thông minh và khéo léo, rất biết tận dụng cơ hội giúp Trình Thiến Tây giải vây, quan trọng hơn là, cô khéo hiểu lòng người, hoàn toàn giúp Trình Thiến Tây thố lộ hết tâm tư.
Cung Doãn Thần nghe vậy cũng không kìm lòng được lần nữa ôm vợ vào lòng.
Lúc này Cung lão phu nhân hớn hở vỗ tay...
'Như vậy có tốt không, nhà họ Cung chúng ta rốt cuộc đã giải tỏa hết gút mắc, bà lão này cũng yên lòng!'
Bầu không khí trong phòng tràn đầy niềm vui.
Hai nhà rốt cuộc cũng ngồi lại với nhau nói chuyện không tị hiềm gì nữa, tiếng cười nói rộn rã át cả tiếng mưa ngoài trời.
Cung Quý Dương và Sầm Tử Tranh đôi vợ chồng mới cưới này lúc này cũng nhận được lời chúc phúc của tất cả các vị trưởng bối, trong tiếng cười, Cung Quý Dương không ngừng trêu chọc Sầm Tử Tranh khiến cô tức đến nỗi nắm tay nhỏ nhắn không ngừng đấm vào ngực hắn.
← Ch. 115 | Ch. 117 → |