Người đàn ông tên Khương Ngự Kình
← Ch.072 | Ch.074 → |
'Tử Tranh, hai người thế nào?'
Tĩnh Nghiên dè dặt lên tiếng hỏi, thực ra cô biết không nên tìm hiểu chuyện tình cảm của người khác nhưng Tử Tranh là bạn tốt của cô, cô vẫn luôn muốn quan tâm người bạn này.
Sầm Tử Tranh cười khổ một tiếng, đôi môi hồng nhẹ nhếch lên: 'Mình với hắn ... vĩnh viễn cũng không có khả năng!'
'Sao lại thế được chứ, hai người lúc đó rất yêu thương nhau kia mà ...'
'Mình chỉ hận không thể giết chết hắn!' Sầm Tử Tranh tâm tình có chút kích động, lớn tiếng ngắt lời Tĩnh Nghiên.
'Tử Tranh ...' Tử Tranh thấy trong mắt bạn mình toát ra một tia phẫn hận, sợ đến giật mình, cô không có nhìn lầm đấy chứ?
Chừng như nhận ra mình biểu hiện quá lộ liễu, Sầm Tử Tranh vội điều hòa lại tâm tình, dù sao người biết được chân tướng của câu chuyện cũng không có mấy người.
'Đừng nói mình nữa, nói về bạn đi. Bạn sao rồi?' Cô vội lên tiếng hỏi, hy vọng dời đi sự chú ý của bạn mình.
Tĩnh Nghiên biết mình cũng không tiện hỏi nhiều vì vậy nở nụ cười, nói: 'Mình hả, về cơ bản thì vẫn như vậy, đi làm mấy năm cảm thấy rất chán vì vậy từ lúc hết hạn hợp đồng đến giờ mình là người làm việc độc lập. Cũng may là có anh trai làm chỗ dựa bằng không thì chắc chỉ có nước uống gió Tây Bắc!'
Nói dứt lời cô che miệng cười.
Sầm Tử Tranh cũng cười, sự lạc quan của Tĩnh Nghiên trước giờ vẫn giữ nguyên, xem ra cô không hề thay đổi gì cả.
'À này, vừa nãy bạn nói anh trai bạn đang làm luật sư?' Cô chợt nghĩ đến một chuyện.
'Đúng đó, hơn nữa còn là kim bài luật sư đánh đâu thắng đó, Khương Ngự Kình, có nghe qua cái tên này chưa?' Khương Tĩnh Nghiên vẻ mặt kiêu ngạo nói.
'Khương Ngự Kình? Tĩnh Nghiên, anh trai cậu đúng là đại luật sư Khương Ngự Kình sao?'
Đôi mắt trong trẻo của Sầm Tử Tranh chợt lóe lên một tia kích động, cô giống như người chết đuối vừa vớ được chiếc cọc.
'Đương nhiên là thật rồi, Tử Tranh, sao nhìn bạn lại có vẻ kỳ lạ thế? Có điều ...'
Trong mắt Tĩnh Nghiên lộ ra một chút xảo quyệt: 'Ha ha, mình nói cho bạn biết, anh trai mình cho đến bây giờ vẫn còn độc thân nha, mà bạn thì cũng đang cô đơn, mình rất sẵn lòng làm bà mai cho hai người nha!'
'Tĩnh Nghiên, nói nhảm gì vậy?' Sầm Tử Tranh vô lực lắc đầu, nha đầu này, từng tuổi này mà vẫn như thế, sao lại nghĩ đến chuyện vô bổ đó chứ.
Khương Ngự Kình, là người châu Á duy nhất có thể đứng vững trong giới luật quốc tế, nghe nói tính tình nghiêm túc cẩn mật, ngôn hành sắc bén, tâm tư tỉ mỉ, nghe nói những vụ án anh ta thụ lý đều chưa từng thất bại bao giờ, nếu như có thể nhờ anh ta giúp đỡ, nói không chừng có thể giữ lại Leila cũng nên.
Nghĩ đến đây, cô như thấy được ánh sáng cuối đường hầm!
Rất trùng hợp, khi hai cô gái đang nói nói cười cười thì từ sau lưng Sầm Tử Tranh truyền đến một giọng trầm ấm của nam giới ...
'Tĩnh Nghiên, nha đầu này, mới được một lát thì đã không thấy người đâu, lại trốn việc nữa chứ gì!'
'Anh ...' Tĩnh Nghiên vui vẻ gọi.
Sầm Tử Tranh cũng không nén được sự tò mò xoay đầu lại nhìn ...
Cô nhìn thấy một đôi mắt thâm trầm, đôi mắt đó như sâu thẳm dò không thấy đáy mang theo một sự thông thái và điềm tĩnh khiến người ta không thể xem thường.
Anh ta có thân hình cao lớn không kém gì Cung Quý Dương, trên người mặc một chiếc sơ mi sẫm màu, cổ áo hơi mở ra để lộ làn da rám nắng. Có thể dễ dàng nhận ra, người này rất thích phơi nắng và vận động bằng không làn da cũng không có màu nâu khỏe mạnh và cơ thể rắn rỏi như vậy.
Sầm Tử Tranh cũng khiến người đàn ông kia sửng sốt một chút, đôi mắt thâm thúy của anh ta xẹt qua một tia kinh ngạc, lại có một chút như là tán thưởng, bốn mắt nhìn nhau khiến cho không gian có chút ngượng ngập.
Một lúc sau Sầm Tử Tranh mới phản ứng lại, cô vội xoay đầu lại không nhìn tiếp nữa, cô vì chính hành vi có chút lỗ mãng của mình mà cảm thấy hơi ngượng.
Tĩnh Nghiên nhảy chân sáo đến bên cạnh người đàn ông, cười vẻ trêu chọc: 'Anh, anh nhìn bạn em như vậy sẽ làm bạn em rất xấu hổ đấy!'
'Nha đầu này!' Người đàn ông cười khẽ một tiếng, bàn tay to vỗ nhẹ lên đỉnh đầu Tĩnh Nghiên, động tác đầy sủng nịch.
'Đến đi, em giới thiệu một chút!'
Tĩnh Nghiên hào hứng kéo tay anh trai đến trước mặt Sầm Tử Tranh, lớn tiếng nói: 'Anh à, đây là Sầm Tử Tranh mà em vẫn thường nhắc với anh đó, bạn ấy là người bạn tốt nhất của em đó nha. Tử Tranh, đây là anh trai mình Khương Ngự Kình, anh ấy là luật sư!'
'Chào cô!' Khương Ngự Kình lịch sự chìa tay ra, từng cử chỉ hành động đều có vẻ khiêm tốn nhu hòa nhưng lại không mất phong độ.
'Rất vui được gặp anh!' Sầm Tử Tranh vươn tay ra bắt tay hắn, lịch sự nói, ngay lúc định rút tay về thì lại phát hiện tay mình đang bị hắn nắm chặt lấy.
'Khương tiên sinh, anh ...' Sầm Tử Tranh hơi sửng sốt, cô ngẩng đầu lên nhìn Khương Ngự Kình, đôi mày hơi nhíu lại rồi lại hòa hoãn trở lại ...
Khương Ngự Kình không lên tiếng, chỉ có ánh mắt vẫn nhìn cô chăm chú giống như đang suy nghĩ điều gì đó, đôi mày rậm của hắn hơi nhíu lại sau đó trên mặt lộ ra vẻ chợt nghĩ ra điều gì đó, khi hắn nhận ra hành vi của mình có chút thất lễ, liền vội buông tay cô ra.
'Sầm tiểu thư, thật ngại quá!' Lúc này gương mặt của hắn đã lấy lại vẻ tươi cười như lúc nãy, trong mắt cũng đầy ý cười giống như muốn che đi một điều gì đó mà hắn không muốn cho người khác biết.
Không hổ danh là đại luật sư, ngay cả ánh mắt cũng không giống người thường!
'Ai ya, hai người đó, cái gì mà Khương tiên sinh với Sầm tiểu thư chứ, một người là bạn tốt của em, một người là anh trai em, hai người sao lại khách sáo như thế chứ!' Tĩnh Nghiên chịu không nổi nữa, vội cao giọng càu nhàu.
Khương Ngự Kình nghe vậy cười nói: 'Tĩnh Nghiên nói đúng đó, em dù sao cũng là bạn tốt của em gái anh, vậy về sau anh gọi em là Tử Tranh nhé, em không ngại chứ?'
*****
Sầm Tử Tranh cười lắc đầu tỏ vẻ cô không ngại, nhìn nụ cười hòa nhã của hắn cô chợt nhớ tới sự thất thần vừa nãy của hắn, lúc nãy dường như hắn nhìn cô rồi suy tư điều gì đó, vậy là sao chứ?
'Anh Khương, danh tiếng của anh em đã nghe thấy từ lâu rồi, tuy rằng thật ngại vừ gặp thì đã nhờ giúp đõ nhưng ... em đúng là có một chuyện khó khăn muốn nhờ anh Khương giúp đỡ!'
Sầm Tử Tranh đi thẳng vào vấn đề, nếu như Khương Ngự Kình chịu giúp cô, nói không chừng thật sự có thể xoay chuyển cục diện, tin rằng lúc đó Cung Quý Dương nếu muốn giở chiêu trò gì ra cũng vô dụng thôi.
Khương Ngự Kình nghe vậy mỉm cười nhưng nụ cười này ... dường như có chút khó xử và áy náy ...
'Anh à, nếu như Tử Tranh đã lên tiếng nhờ giúp đỡ vậy anh nhất định phải giúp bạn ấy nha, bằng không em mặc kệ anh!' Tĩnh Nghiên khoác tay lên cánh tay anh trai, nũng nịu nói.
Khương Ngự Kình nhìn Tĩnh Nghiên, trên mặt lộ ra một nụ cười khổ sau đó hắn lấy ra một tấm danh tiếp đưa cho Sầm Tử Tranh.
'Tử Tranh, đây là danh thiếp của anh, ngày mai vào giờ này em đến địa chỉ trên danh thiếp tìm anh!'
'Cám ơn anh, anh Khương!' Sầm Tử Tranh như nắm được chiếc phao cứu sinh, cười đáp lời.
Môi Khương Ngự Kình khẽ nhếch lên, trong đôi mắt thâm thúy lộ ra một chút phức tạp, không biết hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
***
Phòng làm việc của Sầm Tử Tranh cơ bản đã bị dọn gần hết, buổi tối muộn, khi Sầm Tử Tranh rốt cuộc có đủ dũng khí trở về đó thì tất cả đồng nghiệp đều ngừng công việc đang bận trên tay lại, nhìn cô.
'Mọi người ... sao vẫn còn chưa xuống ca?' Cô ngạc nhiên hỏi lại.
Sở dĩ cô quay lại đây vào lúc muộn như thế này là vì sợ phải đối mặt với đồng nghiệp, không biết mình nên giải thích sao với họ. Đối mặt với họ, Sầm Tử Tranh có cảm giác như mình là một tội phạm vậy!
Thương hiệu bị thu mua rồi, những người này phải làm sao? Cô tuyệt đối không tin Cung Quý Dương tốt bụng đến nỗi lưu lại hết những người này làm việc cho hắn. Ở đây toàn là người của cô, người tinh ranh như hắn chắc chắn sẽ phái thêm người đến đây để giám sát mới đúng chứ?
Nghĩ đến đây lòng Sầm Tử Tranh lại ẩn ẩn đau, ngay cả cổ họng cũng như bị nghẹn lại.
Alina thấy Sầm Tử Tranh cứ đứng thẫn thờ ngay cửa, cô vội bước đến nói: 'Leila, các đồng nghiệp đang đợi chị về, mọi người đợi cả ngày rồi đó!'
Từ lúc Cung thị họp báo tuyên bố thu mua thương hiệu Leila, thì cô như rồng thấy đầu không thấy đuôi, cả phòng làm việc đều rất hoang mang, điện thoại của Leila thì vẫn luôn tắt máy, muốn tìm cô cũng không tìm được khiến tất cả mọi người ai nấy đều lo lắng đến chết đi được, cũng may, rốt cuộc cô cũng trở về rồi.
Sầm Tử Tranh nhìn thật kỹ gương mặt của từng người sau đó chuyển ánh mắt nhìn một vòng xung quanh, thủ hạ của Cung Quý Dương đúng là làm việc hiệu suất rất cao, nhanh như vậy đã dọn gần xong phòng làm việc rồi!
Chợt một nỗi thê lương dâng lên trong lòng Sầm Tử Tranh, đây là tâm huyết do một tay cô gầy dựng nên nhưng lại bị hủy trong tay người khác một cách dễ dàng như vậy, chuyện này bảo cô làm sao cam lòng chứ?
'Mọi người về nghỉ ngơi cho sớm đi, đã muộn thế này rồi!'
Thật lâu sau cô mới nén được nỗi xúc động muốn khóc kia xuống, nói với các đồng nghiệp, sau đó cô bước vào phòng làm việc của mình, sắc mặt tiều tụy cô đẩy cửa bước vào, bên trong cũng là một cảnh hỗn độn ...
Nỗi đau lòng sớm đã thay thế cho cơn tức giận, cô thấy mình sắp không chịu đựng nổi. Chán nản ngồi phịch xuống chiếc sofa trong phòng, ánh mắt mờ mịt nhìn đèn điện sáng choang bên ngoài khung cửa sổ, mỗi một lần hít thở đều là nỗi đau.
Sao sự tình lại diễn biến thành thế này chứ?
Đúng ra phải là cô hận Cung Quý Dương mới đúng, vì sao lại đổi lại là bị hắn hận?
Khi cô quyết định quên đi quá khứ, khi cô quyết định không muốn tiếp tục yêu ai, không muốn tiếp tục hận ai thì hắn lại xuất hiện với tư thái của một vị Chúa cứu thế nhưng lại dùng sự tà tứ và tàn nhẫn đến để hủy diệt cô?
Tám năm trước rốt cuộc là ai có lỗi với ai? Cho dù tám năm sau cô ở bên cạnh người đàn ông nào thì cũng có liên quan gì đến hắn đâu?
Sầm Tử Tranh thở dài một tiếng thật sâu, cô đặt tay lên trái tim đang đập những nhịp đau đớn, nếu như không làm dịu nó, cô thật hoài nghi mình có phải sẽ đau đến vỡ tim mà chết đi không?
Tám năm trước! Nếu có thể cô thật không muốn nhớ đến bất cứ điều gì có liên quan đến tám năm trước nữa! Khi cô bị xe đụng phải, đứa bé cũng vì vậy mà mất đi thì cả thế giới của cô đều hóa hư không, trong một khoảnh khắc đó cô mới nhận ra một điều, cho dù Cung Quý Dương phụ bạc cô, có lỗi với cô nhưng cô vẫn không có cách nào quên đi mối tình này.
Bởi vì nếu không như vậy, vì sao lúc đó cô cứ mãi chần chừ không chịu bỏ đứa bé chứ?
Chính bởi vì yêu sâu đậm nên mới hận sâu đậm như vậy!
Đạo lý này Sầm Tử Tranh hiểu, Cung Quý Dương cũng hiểu cho nên cô chẳng thà tất cả đều quên lãng để bắt đầu một cuộc sống bình đạm, bởi vì cô không muốn để trái tim mình lần nữa phải chịu nỗi đau tê tâm liệt phế kia.
Vậy mà vẫn sai sao?
Cô nên cố gắng đến cùng mới phải! Chỉ tiếc là, Cung Quý Dương của tám năm sau thủ đoạn càng ác liệt, càng cẩn mật khiến cô cho dù muốn hận, muốn phản kháng thì cũng chỉ đành nhẫn nhịn nuốt xuống.
Sầm Tử Tranh ũ rũ khép mắt lại, nhưng khi cô mở mắt ra, ánh mắt đã sắc bén trở lại, bàn tay nhỏ nhắn chợt nắm chặt lại ...
Cô thật không tin người đàn ông kia có thể một tay che trời!
'Cộc cộc cộc ...'
Đang lúc Sầm Tử Tranh chìm trong suy nghĩ miên man thì từ cửa truyền đến mấy tiếng gõ nhẹ, chừng như người gõ cửa sợ làm đánh động bầu không khí yên tĩnh trong phòng.
Nghe tiếng gõ cửa, Sầm Tử Tranh cố lấy lại tinh thần, điều hòa lại nhịp thở sau đó nói khẽ: 'Vào đi!'
Alina bưng một tách cà phê bước vào, mùi thơm nồng nàn của cà phê trong chớp mắt tràn ngập cả căn phòng. Đây là espresso mà cô thích uống nhất, không thêm đường, không thêm sữa!
Từ khi trở thành Leila, cô đã bắt đầu quen với loại cà phê này rồi!
Cái đắng của loại cà phê này cũng giống như nỗi cay đắng trong lòng cô. Mỗi một ngụm cà phê uống vào đều cảm nhận được vị đắng đến tận cùng, như vậy mới có thể giảm bớt đi nỗi cay đắng trong lòng!
← Ch. 072 | Ch. 074 → |