Vay nóng Homecredit

Truyện:Đăng Ký Kết Hôn Trễ - Chương 066

Đăng Ký Kết Hôn Trễ
Trọn bộ 154 chương
Chương 066
Cái giá phải trả
0.00
(0 votes)


Chương (1-154)

Siêu sale Lazada


Trong phòng thay áo sớm đã đầy mùi thuốc súng.

Thư Tử Hạo từ trên mặt đất gượng đứng dây, hắn cười lạnh: 'Cung Quý Dương, anh đang sợ hãi. Anh ra tay thu mua thương hiệu thời trang của Leila mục đích chẳng có gì ngoài chuyện muốn cô ấy ngoan ngoãn quay trở lại bên cạnh anh. Anh làm như vậy vốn chẳng phải là yêu cô ấy mà chỉ là muốn thỏa mãn thói hư vinh của mình!'

Nghe tiếng cười lạnh của hắn, đôi mắt đẹp của Cung Quý Dương híp lại đầy vẻ nguy hiểm ...

'Thư học đệ thân ái, ngươi thật là quan tâm Tranh Tranh, xem ra ta cũng nên cùng ngươi tính toán món nợ của tám năm trước!'

Nói xong hắn vung một tay qua, sức lực cực kỳ dũng mãnh đánh một quyền lên mặt Thư Tử Hạo!

Một quyền này, hắn đã muốn đánh từ lâu lắm rồi!

'Ô ...' Thư Tử Hạo rên lên một tiếng, thân hình cao lớn lảo đảo, lần nữa ngã nhào trên mặt đất.

'Thư Tử Hạo, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, tránh Tử Tranh xa một chút, không được tiếp cận cô ấy nữa, bằng không đừng trách ta không nhớ đến tình bạn học cũ!'

Cung Quý Dương khí thế rào rạt nhìn Thư Tử Hạo, lạnh lùng nói.

Thư Tử Hạo hung hăng lau đi vết máu trên khóe môi, nỗi tức giận trong lòng như bắn ra từ trong khóe mắt: 'Cung Quý Dương, anh muốn tính món nợ tám năm trước với tôi sao? Năm đó là ai làm cho Tử Tranh đau khổ? Là ai một đi không trở lại? Nếu như không phải là vì anh, Tử Tranh cũng sẽ không phải chịu nhiều nỗi khổ như vậy ...'

'Cho nên ngươi mới nhân lúc ta rời đi mà chen chân vào? Thư Tử Hạo, thật không ngờ ngươi tâm cơ như vậy, miệng nói những lời ngọt ngào để dụ cô ấy ngả vào vòng tay ngươi!' Cung Quý Dương nghĩ dến đây thì lửa giận trong mắt chừng như thiêu cháy được Thư Tử Hạo.

Sầm Tử Tranh, chẳng lẽ em không chịu nổi tịch mịch sao? Lúc đó anh chỉ rời đi mấy tháng thôi mà, chẳng lẽ thời gian mấy tháng em cũng không chờ nổi sao?

Lòng hắn chợt đau như dao cắt, càng nghĩ lại càng thống hận Thư Tử Hạo trước mặt này!

Cơn giận của Thư Tử Hạo cũng không hề kém hơn hắn chút nào, hắn nói thẳng, giọng sắc bén: 'Cho dù Tử Tranh chọn tôi thì cũng tốt hơn là chọn anh nhiều, anh mang đến cho Tử Tranh không chỉ là đau khổ không mà thôi. Tám năm trước cũng vậy mà tám năm sau cũng vẫn như vậy. Chẳng lẽ anh không biết thương hiệu Leila là sinh mạng của Tử Tranh sao? Anh muốn tôi rời khỏi Tử Tranh, Cung Quý Dương, tôi cho anh biết, không thể nào, vĩnh viễn cũng không thể, Tử Tranh đến cuối cùng vẫn sẽ thuộc về tôi thôi!'

'Ngươi, cái tên khốn kiếp này!' Lửa giận trong Cung Quý Dương càng bùng lớn, hắn bước đến lần nữa níu lấy cổ áo của Thư Tử Hạo, trong giọng nói tràn đầy hàn ý khiến người ta lạnh người: 'Đây là ngươi tự chuốc lấy, ta sẽ cho ngươi biết, đắc tội với Cung Quý Dương kết quả sẽ là thế nào!' Nói xong tay hắn lại vung lên lần nữa ...'

'Cung Quý Dương, anh dừng tay!'

Ngoài cửa truyền đến một giọng khàn khàn, sau đó cửa phòng thay đồ bị đẩy ra lần nữa.

Cung Quý Dương và Thư Tử Hạo cùng nhìn về phía cửa, chỉ thấy Sầm Tử Tranh đang đứng đó, trên mặt cũng đầy tức giận, cô giãy dụa muốn bước vào nhưng bị vệ sĩ chặn lại.

'Buông cô ấy ra!' Cung Quý Dương vừa ra lệnh thì các vệ sĩ lập tức buông tay!

Sầm Tử Tranh có lại sự tự do, khi nhìn thấy Thư Tử Hạo ngã nhào trên đất thì sắc mặt đầy kinh hãi, chạy vội vào phòng ...

'Tử Hạo, anh chảy máu sao?'

Cô bụm miệng che đi một tiếng kêu sợ hãi, nhìn thấy khóe môi và lưng bàn tay của Thư Tử Hạo đều có dấu máu lòng cô kinh hoàng đến cực điểm.

Sau đó Sầm Tử Tranh hung hăng trừng mắt nhìn Cung Quý Dương, 'Cung Quý Dương, anh thật quá đáng mà, tôi là người đắc tội với anh, sao anh lại phải kéo anh ta vào cục diện rối ren này?'

Cung Quý Dương thấy cô như vậy cơn tức trong lòng hắn càng lớn, ánh mắt hắn cũng càng lúc càng lạnh, hắn chợt bước nhanh về phía trước, ôm cả người cô vào lòng.

'Buông tôi ra!' Sầm Tử Tranh thấy vai mình bị hắn bóp đến phát đau.

'Cung Quý Dương, anh buông cô ấy ra!'

Thư Tử Hạo gượng đứng dậy, vừa định đi đến gần Cung Quý Dương thì đã bị mấy người vệ sĩ nhanh hơn một bước chặn lại trước mặt.

Đối với mấy tiếng kêu to gọi nhỏ của hắn, Cung Quý Dương hoàn toàn chẳng để tâm đến, hắn chỉ cúi đầu, nhìn một cách kỹ lưỡng người phụ nữ trong lòng mình, ngón tay nhẹ nhàng trượt qua gương mặt trắng mịn của cô, đem cơn giận đang bùng cháy trong lòng dần dập tắt ...

'Tranh Tranh, là anh quá dung túng cho em đúng không? Bất luận là tám năm trước hay tám năm sau người em quan tâm vẫn chỉ là tên vô dụng kia đúng không? Anh cho em biết, em càng quan tâm hắn thì anh sẽ khiến hắn chết càng thảm!'

'Rốt cuộc là anh muốn thế nào?'

Sầm Tử Tranh nhướng mắt nhìn vào đôi mắt đen lóa ra những tia dọa người của hắn, vẻ mặt quyết tuyệt hỏi.

Có lẽ là Cung Quý Dương nói đúng, khi gặp lại lần nữa hắn sẽ dùng chiêu "bám riết" này để khiến cuộc sống của cô bị đảo lộn, nhưng bây giờ hắn nhất định là đã hết kiên nhẫn vì thế muốn dùng thủ đoạn ác liệt hơn.

Trên môi Cung Quý Dương nhẹ câu lên một nụ cười nhàn nhạt, hắn nói rành mạch từng chữ: 'Anh muốn em ... cầu xin anh!'

Nói xong hắn buông cô ra, ngón tay chỉ về phía Thư Tử Hạo, lạnh giọng nói: 'Chỉ dựa vào ngươi mà muốn đấu với ta? Ngươi có khả năng sao?'

Ánh mắt âm hiểm quét qua hai người rồi Cung Quý Dương cười lạnh một tiếng, rời đi.

Sầm Tử Tranh sững sờ đứng ngây tại chỗ, không hiểu vì sao người đàn ông kia rõ ràng là đáng ghét như vậy nhưng khi nhìn thấy bóng lưng của hắn khi rời đi luôn có một cảm thấy cô độc và tịch mịch thì cô lại đau lòng.

Là ảo giác thôi!??

Nhưng giọng nói lạnh lùng của hắn như vẫn còn vang bên tai cô ... cầu xin hắn? Cầu xin thế nào?

Hắn làm vậy chỉ vì muốn trả đũa những hành dộng và lời nói của mình buổi tối hôm đó phải không?

'Tử Hạo ...' Cô xoay người lại, giọng đầy quan tâm hỏi hắn: 'Anh sao rồi?'

'Tử Tranh ...' Thư Tử Hạo kéo cô lại gần, không thèm để tâm đến vết thương đang ẩn ẩn đau, lo lắng hỏi: 'Em tuyệt đối đừng đi cầu xin hắn, Cung Quý Dương nhất định sẽ đề xuất những yêu cầu càng vô lý hơn!'

Sầm Tử Tranh nhìn gương mặt đầy vẻ khẩn trương của hắn, trong lòng nỗi áy náy càng sâu, cô thấp giọng nói: 'Tử Hạo, thực ra hôm nay mọi chuyện thành ra thế này đều là tại em hết!'

'Tử Tranh, em đâu có làm sai cái gì, người làm sai là Cung Quý Dương kìa!' Thư Tử Hạo không ngờ cô lại nói thế, hắn vội lên tiếng phản bác.

Sầm Tử Tranh nhẹ lắc đầu, cô nhìn Thư Tử Hạo: 'Trước ngày công bố sản phẩm một ngày Cung Quý Dương có đến tìm em!'

'Cái gì? Nhưng rõ ràng em đã nói ...'

'Tử Hạo, xin lỗi, em đã giấu anh sự thật! Tối hôm đó Cung Quý Dương rất tức giận hơn nữa hắn còn muốn ép em ... em không còn cách nào chỉ đành nói dối hắn. Lúc đó em ... chỉ vì sự tình cấp bách, không ngờ hôm nay hắn thật sự ...'

Sầm Tử Tranh nói không nên lời nữa, trên gương mặt trắng bệch hiện rõ sự bất lực.

*****

Thư Tử Hạo đau lòng nhìn cô, hắn kìm không được hỏi lại: 'Ý của em chính là, hành động hôm nay của hắn có liên quan đến lời nói dối tối hôm đó của em?'

Sầm Tử Tranh vô lực gật đầu.

'Em nói dối chuyện gì?'

'Em ... em nói với Cung Quý Dương ... em với anh ... em với anh phát sinh quan hệ!' Cô cắn cắn môi, mãi mới nói được trọn câu, giọng nhỏ như muỗi kêu, nét mặt đầy vẻ ngượng ngùng.

Chính bởi vì câu nói đó nên mới khiến cho Cung Quý Dương có phản ứng lớn như vậy???!! Chỉ là, Sầm Tử Tranh không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như vậy.

Thư Tử Hạo nghe vậy trên mặt lộ ra một vẻ dịu dàng khó hiểu, hắn nhẹ vòng tay ôm cô vào lòng, giọng hắn vang bên tai cô: 'Cám ơn em!'

Lời của hắn càng khiến Sầm Tử Tranh khó hiểu gấp bội, cô ngẩng đầu nhìn gương mặt tươi cười của hắn hỏi lại: 'Cám ơn em? Em làm anh bị liên lụy đến thế này anh còn cảm ơn em?'

Chẳng lẽ là bị Cung Quý Dương đánh đến não hỏng mất rồi sao???

Cung Quý Dương người đàn ông này bình thường hi hi ha ha nhưng ra tay nặng đến thế nào cô là người hiểu rõ ràng hơn ai hết, tin rằng vừa nãy hắn đánh Thư Tử Hạo cũng không nhẹ chút nào.

Nhưng Thư Tử Hạo lại cho cô một câu trả lời mà cô không thể nào tưởng tượng ra được: 'Anh chỉ muốn cảm ơn em vào giờ phút đó lại có thể nhớ đến anh!'

'Tử Hạo ...'

Sầm Tử Tranh không ngờ hắn lại nói như thế, trong lòng càng thêm áy náy: 'Em ... xin lỗi!'

'Tử Tranh ...' Thư Tử Hạo dịu dàng gọi cô: 'Đừng nói xin lỗi với anh, anh không ngờ Cung Quý Dương ở buổi công bố sản phẩm hôm nay lại làm ra chuyện này, trong chuỗi các ngành thuộc sản nghiệp của Cung thị tài phiệt không có ngành thời trang, hắn làm như vậy rõ ràng là nhằm vào anh và em thôi!'

Sầm Tử Tranh sắc mặt ngưng trọng, cô đi đến một chiếc ghế gần đó ngồi xuống, trong giọng nói lộ rõ sự mệt mỏi.

'Cung Quý Dương người đàn ông này tuy nhìn có vẻ lông bông nhưng trong chuyện kinh doanh không thể không thừa nhận sự nghiêm cẩn của anh ta, em nghĩ lần này anh ta tuyên bố chuyện này trước giới truyền thông, rõ ràng là có chuẩn bị sẵn rồi!'

'Vậy em định làm thế nào?' Thư Tử Hạo lo lắng hỏi cô, hắn chỉ sợ cô nhất thời mềm lòng.

Câu hỏi của hắn được đáp lại bằng một sự im lặng, chỉ có ánh mắt tiết lộ nội tâm đang khổ sở của cô.

'Tạm thời em còn chưa nghĩ ra, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó thôi, nước đến đâu thuyền theo đến đấy nhưng em nhất định sẽ cố hết sức mình để giữ lại thương hiệu Leila bởi nếu như thực sự bị hắn thu mua thành công, chịu ảnh hưởng không chỉ có em mà cũng không thiếu phần anh!'

Sầm Tử Tranh tựa nhẹ đầu vào lưng ghế, một sự bất lực trước nay chưa từng có bao vây lấy cô, tâm càng thêm hỗn loạn.

'Tử Tranh ...'

Thư Tử Hạo nhẹ thở dài một tiếng, trong lòng mang theo vô hạn thương mến và xót xa. Dù sao hắn cũng là một người đàn ông, sao lại có thể hy sinh một phụ nữ để bảo toàn sự nghiệp của mình? Loại chuyện này hắn tuyệt đối hắn không làm được.

'Anh biết thương hiệu Leila là sinh mạng và tâm huyết của em, nhưng anh hoàn toàn không hy vọng em đi cầu xin hắn, cái hắn muốn chỉ là cảm giác chinh phục, em cầu xin hắn ngược lại càng thêm càn quấy!'

Trong nội tâm của hắn có một sự mâu thuẫn trước giờ chưa từng nếm trải qua, theo nhận định của hắn, Cung Quý Dương chuẩn bị tiến hành một trò chơi, vốn thích thống trị mọi thứ, hắn đương nhiên rất thích hưởng thụ cảm giác đối thủ đang chịu nỗi đau khổ dày vò, nhưng, đối thủ lần này là Tử Tranh, Cung Quý Dương không biết sẽ làm ra chuyện gì với cô nữa, cũng không biết hắn sẽ đề ra yêu cầu quái lạ gì. Chỉ sợ là ...'

Cô lần nữa bị luân hãm!

Lúc này Sầm Tử Tranh hoàn toàn không có tâm tình nào đi phân tích sự lo lắng trong lòng Thư Tử Hạo, cô đưa mắt nhìn ra ngoài cửa số, thấy cuộc sống phồn hoa dưới chân mình cô chợt cảm thấy nghẹt thở!

Thế giới và không gian này chỉ có người có tiền có quyền mới có thể thống trị, thế giới, mỗi ngày đều đang diễn một vở kịch buồn cười dưới sức ảnh hưởng của quyền lợi và thế lực, nhưng những người bất lực lại không có cách nào thay đổi được điều đó còn người có khả năng thì vẫn đang hưởng thụ những đặc quyền đó. Trời đất bao la, chẳng lẽ không có một khung trời riêng nào cho mình sao?

***

Cung Viên

Buổi đầu xây dựng Cung Viên, mẹ của Cung Quý Dương – Trình Thiến Tây đặt tên cho nó là "biệt thự Windsor Mucho" nhưng về sau cha của Cung Quý Dương, cũng chính là Lăng lão gia tử Cung Doãn Thần chê cái tên này không thuận miệng, mỗi lần nhắc tới nhà mình đều gọi nó là Cung Viên, vì vậy, qua một thời gian dài, mọi người đều quen gọi nơi đây là Cung Viên, hoàn toàn quên mất cái tên vốn có của nó.

Có thể nói Cung Viên là một căn biệt thự sang trọng, chỉ riêng nơi xây dựng nên nó đã tràn đầy sự lãng mạn rồi.

Căn biệt thự được xây dựng ở nơi vừa có biển vừa có núi, lợi dụng một cách linh động địa thế một mặt dựa núi phía sau nhìn ra biển, người ở trong biệt thự có thể đem cảnh đẹp núi rừng và biển rộng đều thu hút vào trong tầm mắt. Đây có thể gọi là mảnh đất địa linh nhân kiệt.

Điểm thành công nhất của Cung Viên là kiến trúc theo phong cách có hư có thực, có sự giao thoa giữa các cảnh trí thiên thiên như sườn núi, rừng cây, dòng nước, kiến trúc và thiên nhiên giao hòa lẫn nhau, kết hợp thành một thể nhưng lại làm nổi bật lẫn nhau.

Khi bước vào Cung Viên lần đầu tiên sẽ có cảm giác như bước vào một mê cung khổng lồ, nếu như không có người dẫn đường, người lần đầu tiên bước vào Cung Viên nhất định sẽ mất phương hướng.

Trong Cung Viên chỉ riêng phòng ốc đã có hơn năm mươi căn phòng, ba hồ bơi ngoài trời lớn lại thêm hai hồ bơi trong nhà, có một rạp chiếu phim mini có sức chứa khoảng năm mươi người, phòng sách được mạ vàng với những hành lang được ốp đá đại lý sáng loáng, lộ rõ sự xa hoa nhưng không hề kệch cỡm.

Ngoài những điều này, bởi vì Cung Quý Dương bình thường cực kỳ thích vận động bởi vậy trong căn biệt thự còn có sân bóng quần, sân golf mini, phòng chơi bowling, sân tennis, tất cả đều được trang bị đầy đủ, một vườn hoa rộng hơn mười mẫu được thiết kế quy mô, lại thêm một mảnh vườn hoa chuyên trồng hoa oải hương rộng lớn cực kỳ lãng mạn khiến cho cả Cung Viên như được tô điểm thêm không ít màu sắc.

Chuồng ngựa, hầm chứa rượu, bãi đáp trực thăng cũng được bố trí chu toàn, không chỉ như thế, trong Cung Viên còn có riêng một bãi chuyên dụng để đậu những xe thể thao F1 mà Cung Quý Dương sử dụng, còn có những phòng thực nghiệm để hắn thí nghiệm những phát minh cơ giới, súng ống, đạn dược.

Trong Cung Viên rộng lớn này toàn bộ sử dụng một lượng lớn hệ thống máy móc kỹ thuật cao hỗ trợ, ngoại trừ Cung lão gia và Cung Quý Dương và mẹ hắn thì người hầu cũng gần trăm người.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-154)