Vay nóng Tima

Truyện:Đúng Lúc Gặp Đúng Người - Chương 03

Đúng Lúc Gặp Đúng Người
Trọn bộ 28 chương
Chương 03
Bảo vệ
0.00
(0 votes)


Chương (1-28)

Siêu sale Lazada


Căn cứ vào địa chỉ trên hồ sơ, ba người dừng xe dưới một khu chung cư, nhấn chuông nhà số 602.

"Ai vậy?" Một giọng nữ.

"Chào cô, chúng cháu là bạn học của Thiếu Vân, có một số việc cần điều tra một chút." La Bích nói.

"Thiếu Vân xảy ra chuyện gì sao?" Giọng người phụ nữ hơi căng thẳng.

"Không, không ạ, chúng cháu chỉ tới để tìm hiểu một chuyện về cô ấy." Lý Hoài Nhân phản ứng chậm một nhịp tiếp lời, "Chúng cháu có thể đi lên nói tường tận với cô không?"

Do dự một lát, người phụ nữ cuối cùng vẫn mở cửa.

Khi ba người ngồi trong phòng khách, người phụ nữ có phần căng thẳng.

"Thiếu... Thiếu Vân làm sao?"

"Cô ạ, Thiếu Vân không có chuyện gì hết, cô ấy còn đang đi học, chúng cháu chỉ tới để tìm hiểu một chút về hoàn cảnh của cô ấy." La Bích cười một cái, "Cô có thể nói cho chúng cháu nghe một chút về chuyện trước kia của Thiếu Vân không ạ?"

Người phụ nữ có điểm không tình nguyện, "Tại sao phải tìm hiểu chuyện trước kia? Đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Con gái bà có thể là tội phạm giết người, bà cảm thấy có muốn nói hay không?" Giọng nói lạnh lùng trong trẻo của Du Kinh vang lên bên tai, anh nhíu mày có chút khó chịu.

Người phụ nữ nghe mấy từ "tội phạm giết người" rõ ràng bị giật mình, "Sao... sao lại thế?"

Du Kinh ném cho Lý Hoài Nhân một ánh mắt, Lý Hoài Nhân lập tức hiểu ý, sơ lược giải thích vụ án này cho người phụ nữ.

"Không thể nào, từ nhỏ Thiếu Vân đã là một đứa bé yên lặng rất nghe lời, làm sao con bé có thể giết người được?"

"Cho nên cô à, bây giờ chúng cháu đang điều tra rõ vụ án này, nếu không tất cả mọi người sẽ bất an."

Gia đình hiện nay của Lý Thiếu Vân là gia đình thứ hai của mẹ cô ấy. Sau khi Lý Thiếu Vân chào đời, bố ruột hờ hững, thường xuyên lấy tiền trong nhà đi hút thuốc phiện. Lý Thiếu Vân dần lớn lên, phải đi học, của cải trong nhà đã bị bố ruột phá hết, không có tiền hút thuốc phiện, mỗi khi lên cơn nghiện ông ta lại đánh Lý Thiếu Vân. Mẹ cô ra ngoài làm việc, đôi khi thấy trên người Lý Thiếu Vân có vết thương xanh tím mới biết con mình bị ngược đãi đã lâu, trong gia đình bắt đầu liên tục cãi vã. Sống trong khó khăn như vậy mấy năm, sau khi Lý Thiếu Vân tốt nghiệp tiểu học, cuối cùng cha mẹ cũng ly hôn. Một mình mẹ cô dẫn Lý Thiếu Vân đến thành phố khác sinh sống, cho tới khi gặp người chồng bây giờ mới được sống cuộc sống bậc trung. Nhưng hạnh phúc không được bao lâu, bố ruột của Lý Thiếu Vân lại tìm tới cửa đòi tiền, đe dọa nếu không đưa tiền sẽ thiêu rụi nhà bọn họ, còn túm lấy Lý Thiếu Vân quyền đấm cước đá, mẹ cô rất đau lòng nên cho tiền rồi đuổi tên vô lại kia đi.

"Sau đó, mấy ngày sau, thấy tin tức nói hắn... hắn đã bị người ta đâm nhiều dao cho tới chết ở phố đèn đỏ." Người phụ nữ kể mà lòng còn sợ hãi. "Hiện giờ cuộc sống của chúng tôi rất tốt, không lý nào lại..." Người phụ nữ lo lắng nói.

"Bà có chú ý tới thần thái thường ngày của con gái bà không?" Du Kinh đặt vấn đề, "Ví dụ như, thỉnh thoảng thay đổi sắc mặt rất nhanh, giống như biến thành một người khác, hoặc là có phải càng về sau khi bị đánh Lý Thiếu Vân đã không khóc không hô nữa?"

"Hình như, đúng là vậy." Người phụ nữ nhớ lại vẻ mặt của con gái khi bị đánh, "Đôi khi con bé trở về phòng, không biết làm gì mà rất ồn ào, giống như hất hết sách vở xuống đất... cảm giác như đang tức giận. Tôi cũng từng hỏi con bé có phải ở trường học không thuận lợi hay không, con bé chỉ cúi đầu không nói gì."

Trong lòng Du Kinh đã hiểu ra, La Bích dường như nghĩ tới điều gì cúi đầu trầm tư.

Lý Hoài Nhân thấy hai người này như vậy vội vàng nói cảm ơn tạm biệt, rời khỏi nhà Lý Thiếu Vân.

Sau khi lên xe, Du Kinh nói một câu, "Về trường học."

La Bích không nhịn được hỏi anh, "Có phải anh đã sớm đoán ra cô ấy bị phân liệt nhân cách hay không? Cho nên mới cố ý đến khoa của chúng em mượn người..."

"Ừ." Du Kinh uống một ngụm nước, "Vụ án trình độ thế này vốn là một vụ rất nhỏ, nhưng trong cục lại quá ỷ lại vào kết quả của máy móc, quan sát Lý Thiếu Vân vài ngày rồi lập tức đi vào ngõ cụt. Cho nên chuyện chúng ta phải làm bây giờ là..."

Du Kinh quay đầu liếc nhìn La Bích, "Dụ rắn khỏi hang."

"Nói đúng hơn là, chúng ta phải dụ nhân cách giết người kia ra."

"Ừ." Đối với Lý Hoài Nhân Du Kinh chỉ lạnh nhạt đáp một tiếng.

Lý Hoài Nhân ở trong lòng nghiêm trọng mất cân bằng nghĩ, vì sao, vì sao đãi ngộ lại chênh lệch lớn như thế!

"Tôi nói này, hai người làm thế nào xác định hung thủ là Lý Thiếu Vân?" Cậu bé Lý Hoài Nhân hiếu kỳ hỏi.

"Em cũng muốn biết." La Bích phụ họa một câu, cô học tâm lý nên có một loại trực giác mơ hồ, "Tuy theo trực giác cảm thấy là cô ấy nhưng em không có suy luận chính xác..."

Theo lý thuyết, dưới tình huống còn chưa thật sự bắt được hung thủ Du Kinh sẽ không chịu giải thích, phải chờ cục cảnh sát mở cuộc họp mới làm báo cáo, nhưng La Bích mới chỉ là một sinh viên, không có tư cách ngồi ở đó...

"Lý Hoài Nhân, cậu nghe một lần nhớ cho kỹ, làm báo cáo gửi về cục, lần sau tôi sẽ không đi họp."

"Vâng." Lý Hoài Nhân gật đầu, hận không thể là người đầu tiên biết quá trình suy luận hoàn chỉnh.

"Đầu tiên, cảm giác đầu tiên mà hiện trường cho hai người là gì?" Du Kinh ân cần giáo dục.

"Lộn xộn nhưng cũng sạch sẽ." La Bích hồi tưởng về hiện trường mà mình vừa mới đọc được.

"Đúng, lộn xộn, chứng tỏ trong quá trình gây án tâm trạng của hung thủ tương đối kích động; sạch sẽ, chứng tỏ hung thủ hẳn là từng có kinh nghiệm gây án, cho nên tuổi của hung thủ sẽ không quá lớn, từ 20 đến 30 tuổi." Du Kinh hỏi tiếp, "Điều gì khiến cho hung thủ đâm người bị hại xong còn tiếp tục sử dụng bạo lực?"

La Bích tưởng tượng bản thân thành hung thủ kia, sau khi hung tàn giết chết một người còn tiếp tục sử dụng bạo lực...

"Thù hận." La Bích nói, "Cô ấy hận người kia, sau khi giết cô ấy cảm thấy còn chưa hả giận cho nên dùng tới tay chân, nhưng cô ấy lại rất cẩn thận, không để lại bất cứ mảnh da hay sợi tóc nào ở hiện trường..." Cô chợt hiểu ra, "Chứng tỏ cô ấy đã chuẩn bị sẵn, ở hiện trường đeo bao tay gì đó nên mới không để lại dấu vết!"

"Bạo hành xác chết rõ ràng là vì thù hận, hẳn là quanh năm suốt tháng hung thủ đã bị người bị hại tổn thương, về phần tổn thương như thế nào, từ phương pháp hành hạ chân tay này có thể thấy khi còn sống người bị hại từng đối xử với hung thủ như vậy, nhưng hung thủ không đánh trả mà đợi đến cuối cùng, bộc phát trong lúc giết chết Đan Vân San." Du Kinh nói tương đối nhanh, "Người như vậy trong cuộc sống bình thường là một sự tồn tại tầm thường, rất dễ bị bỏ qua, cho nên ở hiện trường mới bộc lộ loại cảm giác mãnh liệt như thế. Còn nữa, hai người không cảm thấy hiện trường thiếu cái gì sao?"

"Điện thoại!" La Bích chợt nghĩ ra, "Em luôn cảm thấy có điểm gì đó khác thường, theo lý mà nói Đan Vân San là con nhà giàu, hơn nữa ở thời buổi này điện thoại là vật bất li thân, nhưng trong số đồ dùng của Đan Vân San tìm thấy ở hiện trường lại không có điện thoại của cô ấy, là hung thủ đã lấy nó đi."

"Hung thủ lấy điện thoại đi chứng tỏ trong điện thoại nhất định có tin tức gì đó không thể tiết lộ, hoặc là nói, từ điện thoại có thể tìm được cô ta. Như vậy, phải chăng có thể hiểu thành, đêm hôm đó Đan Vân San nhận được tin nhắn mới đi ra ngoài? Vậy tin nhắn của ai mới khiến Đan Vân San ăn mặc đẹp như thế để đi gặp?"

"Bạn trai." Lý Hoài Nhân nói tiếp, "Nhưng đêm đó bạn trai cô ấy vốn không hẹn cô ấy, chứng minh có người giả mạo bạn trai cô ấy để gửi tin nhắn."

"Vậy vì sao cô ta đi ra ngoài mà không hề hoài nghi? Nhất định là một người rất quen thuộc với cô ta, biết thói quen của cô ta, biết địa điểm bọn họ thường hẹn hò. Căn cứ vào tính cách của Đan Vân San, gần như không có bạn bè, như vậy chỉ có bạn cùng ký túc xá ngày đêm đối mặt là quen thuộc nhất. Kết hợp những phân tích và tư liệu bên trên, hai người nói xem, ai là người cuối cùng có hiềm nghi lớn nhất?"

"Nhưng bởi vì Lý Thiếu Vân thông qua kiểm tra phát hiện nói dối anh mới nghĩ tới cô ấy có một nhân cách khác, nhân cách chính không biết gì hết cho nên khi thẩm vấn mới có thể thuận lợi thông qua bài kiểm tra, tạo một sự vô tội giả tạo." La Bích có cảm giác chợt hiểu thông suốt.

"Một nhân cách sẽ không bị chia ra mà không có điều kiện, sự phát triển nhân cách cùng một nhịp thở với hoàn cảnh lớn lên của người đó, hơn nữa từ những lời mẹ Lý Thiếu Vân nói có thể biết vì sao có người dùng vũ lực với cô ta mà cô ta lại không phản kháng. Bởi vì khi còn bé, cô ta bị đánh hoàn toàn không có sức đánh trả, loại tâm lý này vẫn ở trong ý thức của cô ta. Lâu dài, nhân cách mang tính bảo vệ cũng bị chia ra." Du Kinh uống một ngụm nước.

"Nói vậy, bố của Lý Thiếu Vân cũng bị cô ta..." Lý Hoài Nhân có phần khó tin, "Ba năm trước ông ta cũng bị người ta đâm chết, có điều ở thời điểm đó mà nói, một tên nghiện bị đâm chết ở phố đèn đỏ là chuyện thường ngày ở huyện. Rất nhiều người sẽ nghĩ, bởi không có tiền hút thuốc phiện nên vay nặng lãi, bị dân xã hội đen chém chết. Nhưng hiện giờ đã qua nhiều năm, chuyện năm đó lại không ai để ý, không có một chút chứng cứ nào, có tác dụng gì đâu?"

"Ít nhất chúng ta đã tìm được nguyên nhân dẫn đến nhân cách phân liệt của cô ấy, như vậy, bây giờ chúng ta phải khiến nhân cách mang tính bảo vệ của cô ấy xuất hiện là có thể chứng minh người giết chết Đan Vân San chính là cô ấy." La Bích giải được mối mê hoặc trong lòng, nhẹ nhàng nói.

Du Kinh ý vị sâu xa nhìn La Bích một cái, La Bích bị người nhìn quen mà còn có phần không chịu nổi ánh mắt như thế, trái tim cũng rung lên, nét mặt lại cố làm ra vẻ bình tĩnh, chớp chớp đôi mắt mèo.

Không chớp mắt thì thôi, Du Kinh nhìn thấy ánh mắt quyến rũ của cô như có ý mời gọi khiến trong lòng ngứa ngáy.

Thế này không bình thường, Du Kinh nghĩ thầm, cô gái này thật đáng sợ.

*****

Xuống xe, nhân lúc trời mới xẩm tối, La Bích định tới ký túc xá nữ hỏi một số chuyện. Thế nhưng khi La Bích và Du Kinh đi về phía toà nhà ký túc xá nữ, xa xa ở dưới lầu nhìn thấy Lý Thiếu Vân cùng một nữ sinh đi về phía rừng cây nhỏ đằng sau ký túc xá. Hai người liếc nhìn nhau, rón rén đi theo bọn họ

Hai người không dám theo quá gần, trốn sau thân cây chỉ có thể nhìn thấy cô sinh viên kia luôn miệng nói, thậm chí động tay động chân. Cô gái kia tát một cái lên mặt Lý Thiếu Vân, sau đó dùng cả tay cả chân bắt đầu đánh Lý Thiếu Vân. Ban đầu, Lý Thiếu Ván còn có vẻ ấm ức ngồi xuống ôm đầu, về sau hai tay buông thõng, vẻ mặt châm chọc nhìn nữ sinh đánh người kia không nói một lời. Nữ sinh kia có chút sợ hãi, ngừng tay nhưng vẫn dữ dằn nói mấy câu rồi mới đi.

Sau khi cô gái kia đi, Lý Thiếu Vân bình tĩnh đứng dậy phủi bộ quần áo nhăn nhúm trên người, cười lạnh một tiếng, đi về phía phương hướng ngược lại với nữ sinh kia, tức là nơi Du Kinh và La Bích đang đứng.

La Bích căng thẳng quay đầu lại muốn hỏi Du Kinh phải làm thế nào, nhưng vừa quay đầu đã phát hiện khoảng cách giữa hai người rất gần... Gần đến mức chỉ còn cách một cm môi hai người sẽ chạm vào nhau. Mặt La Bích dần nóng lên, đang định lui về sau thì môi bị bao trùm.

Trong đầu La Bích trống rỗng, lớn thế này rồi cô còn chưa từng có bạn trai, không phải không có ai theo đuổi mà chỉ muốn làm bạn với ông bố độc thân của mình lâu thêm chút nữa, nhưng mà... Hiện giờ là thế nào? Theo tính cách của La Bích, nếu có một người đàn ông đột nhiên làm thế này với cô, đã sớm bị tặng một cái tát kèm theo một cái lên gối. Hôm nay, đầu óc choáng váng, tay chân giống như không nghe lời, tim cũng đập thình thịch...

Khi Du Kinh thấy Lý Thiếu Vân đi về hướng này anh không căng thẳng một chút nào, hai bọn họ không tham dự cuộc điều tra lúc trước, Lý Thiếu Vân đương nhiên không biết bọn họ. Nhưng khi nhìn thấy cô gái trước mặt đột nhiên quay đầu lại, mùi hương thơm ngát đặc biệt trên người cô xông vào mũi, đôi mắt mèo mang chút căng thẳng kia vẫn quyến rũ chết người như thế. Thấy cô lui về sau, Du Kinh không chút do dự cầm gáy cô dán môi tới.

Toàn bộ cảm quan của La Bích tập trung hết lên môi, cô cảm giác được bàn tay vốn nâng sau gáy mình chậm rãi bò xuống ôm eo cô. Anh vươn đầu lưỡi liếm cánh môi La Bích, tiện đà hé miệng ngậm lấy môi cô, đầu lưỡi trêu chọc La Bích. La Bích chưa từng hôn, bị cái hôn có phần trúc trắc này làm cho đầu óc choáng váng, hành động nhanh hơn cái đầu, bỗng dưng nhắm hai mắt lại. Du Kinh càng thêm hưng phấn, tay kia chuyển ra sau lưng La Bích, ấn cô thật sát vào người mình.

Dưỡng khí trong ngực dường như cũng bị người đàn ông đối diện hút hết, toàn thân La Bích bám chặt lên người Du Kinh. Mùa hè ăn mặc tương đối mát mẻ, trên người La Bích mặc một chiếc áo phông trắng mỏng, bên dưới là quần sóc rất ngắn, Du Kinh cảm nhận được đường cong phái nữ càng cảm thấy nóng trong người, môi trực tiếp công thành đoạt đất.

Lý Thiếu Vân nhìn thấy đôi nam nữ hôn nhau khó tách rời, cũng biết rừng cây nhỏ này là thánh địa hẹn hò của rất nhiều đôi tình nhân, cô giẫm lá rụng trên mặt đất nhanh chóng bỏ đi.

La Bích bị hôn đến mức ý thức tan rã nghe được tiếng bước chân này bỗng phản ứng lại, dùng hai tay đang vòng quanh cổ Du Kinh chống lên ngực anh muốn đẩy ra.

Cảm nhận được sự chống cự của cô bé, Du Kinh có chút luyến tiếc rời khỏi môi La Bích. Nhưng khi rời ra còn kéo theo một sợi chỉ bạc, La Bích thấy mà mặt "ầm" một cái đỏ lựng lên, Du Kinh thì nhếch khóe môi, tới gần liếm cánh môi La Bích.

"Lưu manh!" Đầu óc trống rỗng của La Bích đã không tìm được từ nào khác để mắng người đàn ông đối diện nữa, đôi mắt mèo ngập nước trừng lên với anh chàng vẻ mặt xuân sắc trước mặt. Nếu ai quen biết Du Kinh nhìn thấy dáng vẻ này của anh, nhất định sẽ nghi ngờ người này có phải Du Kinh hay không, hoàn toàn không phải cái tên lạnh lùng băng giá kia đâu nhé!

Du Kinh nhìn cô gái đối diện, suýt chút nữa không cầm lòng được lại hôn cô, đè nén tâm trạng hỗn loạn trong lòng, dùng giọng nói khàn khàn sau khi động tình nói, "Ừ, vậy sao?"

Lúc này tư duy của La Bích đã dần trở về, nghe anh đáp như vậy thật sự muốn độn thổ, độ ấm trên mặt lại tăng thêm. Làm gì có ai như thế? Vừa quen chưa tới một ngày đã cưỡng hôn một cô gái, càng đáng chết là, vì sao mình lại cảm thấy cảm giác hôn anh ta cũng không tệ lắm nhỉ? Trời ạ, bố ơi, con có lỗi với bố...

Du Kinh nhìn về mặt ảo não của cô gái đối diện, hắng giọng thay đổi đề tài, "Chí ít chúng ta không cần phiền não tìm cách khiến nhân cách thứ hai của cô ta xuất hiện nữa."

La Bích nghe vậy cuối cùng cũng thoát khỏi cảm giác xấu hổ, trong lòng nghĩ, vậy cô ở đây cũng không phát huy được tác dụng gì, "Vì sao anh xác định cô ấy nhất định sẽ ra tay?"

"Nhân cách thứ hai của cô ta không cho phép người khác bắt nạt Lý Thiếu Vân, từ biểu hiện oán hận và vẻ mặt khinh thường của Lý Thiếu Vân khi bị nữ sinh kia đánh có vẻ tình huống này đã tiếp diễn trong một thời gian dài. Em xem, tuần trước vừa mới giải quyết Đan Vân San, đến giờ còn chưa tìm được hung khí của cô ta, không loại trừ khả năng cô ta đã sớm có dự định gây án lần nữa."

Du Kinh nhìn sắc trời đã tối, "Đi thôi, đi ăn cơm."

La Bích nhìn vẻ mặt bình thường của Du Kinh, trong lòng luôn tự an ủi nụ hôn kia chỉ để che giấu bọn họ, không có bất cứ ý nghĩa gì, đừng suy nghĩ quá nhiều...

Sau khi đỗ xe, Lý Hoài Nhân không tìm được hai người, vẫn lang thang bên dưới ký túc xá, thấy hai người một trước một sau đi ra từ rừng cây nhỏ phía sau liền đi tới.

Thế quái nào anh vừa tới gần đã phát hiện vẻ mặt của đại ca hình như rất sung sướng thì phải? Thế quái nào môi của đàn em La Bích hình như hơi sưng? Mang theo một bụng tâm sự rất muốn hỏi mà không dám mở miệng, Lý Hoài Nhân ở trên xe do dự một lúc cuối cùng nghẹn ra một câu, "Có thu hoạch gì không?"

"Trở về bảo anh Hoàng dẫn đội ngày đêm giám sát Lý Thiếu Vân, khả năng gần đây sẽ có hành động, bắt được báo cho tôi biết trước tiên." Nói xong câu này Du Kinh dựa lưng vào ghế, "Đi ăn cơm trước đã."

"Em không đi, đưa em về thẳng nhà em đi." La Bích khe khẽ nói.

Du Kinh nghe vậy ngồi dậy quay đầu nhìn về phía La Bích, dường như nghĩ tới cái gì nhếch khóe môi nói, "Được."


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-28)