Vay nóng Tinvay

Truyện:Đông Phương Thần Long - Chương 07

Đông Phương Thần Long
Trọn bộ 11 chương
Chương 07
0.00
(0 votes)


Chương (1-11)

Siêu sale Lazada


Khi nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân người tới thì Diệp Mặc Nghiễn liền bình tĩnh buông thiên hạ trong lòng ra, kéo nàng ra phía sau lưng mình.

Vân Thủy Tâm sợ hãi cầm lấy cánh tay hắn, tay nàng sức trói gà không chặt, tối nay là đêm đáng sợ nhất cuộc đời nàng, nàng sợ là tất nhiên, nhưng nàng không có tỏ ra yếu kém, cố gắng hết sức đứng vững, không để cho mình trở thành gánh nặng của hắn.

"Các ngươi đến tột cùng là ai?" Diệp Mặc Nghiễn lạnh lùng nhìn chăm chú vào đám người áo đen kia.

Không có ai trả lời hắn, nhưng có một hắc y nhân đi ra, đứng ở trước mặt mọi người, trực giác cho Diệp Mặc Nghiễn biết người này chính là chủ mưu.

"Giao Mặc Nghiễn đao ra, ta có thể cho ngươi chết toàn thây!" hắn vẫn cố ý đè thấp thanh âm, có thể dễ dàng nhận thấy hắn sợ thanh âm sẽ tiết lộ thân phận của hắn, cho nên hắn mới cố ý biến âm.

Như vậy... hắn là người quen!!!

Sự nhận thức này đánh vào đầu Diệp Mặc Nghiễn một đòn mạnh, ngón tay cầm đao vì tức giận mà trở nên trắng bệch!!!

"Ngươi là ai?" cha mẹ chưa bao giờ đắc tội với ai, nếu như người áo đen này... là bạn hữu của cha mẹ, thì thật không thể tha thứ!!!

"thành thật nói ra Mặc Nghiễn đao ở nơi nào, ta có thể tha cho nữ nhân ngươi yêu mến một mạng!" hắc y nhân chuyển mục tiêu sang Vân Thủy Tâm yếu đuối đứng phía sau hắn.

Diệp Mặc Nghiễn lập tức che chở nàng phía sau mình.

"Vân Nhi, nếu như ta có chuyện, thì phải nghĩ biện pháp tiếp tục sống!" hắn khẽ khàng nói với nàng.

"Không cần!" nàng bắt lấy tay hắn "muội không muốn cách xa chàng!"

"Vân Nhi, nghe lời ta, phải cố gắng sống tiếp!" hắn hạ quyết tâm, đẩy nàng ra sau lưng, giơ đao lên lao về phía trước.

Trước không có đường đi, sau không có đường lui, con đường sống duy nhất chính là giết sạch những hắc y nhân này.

Hắn có thể cùng bọn họ chết chung, có thể trở nên lãnh khốc vô tình mà giết người, nhưng tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp, không có một người đàn ông nào lại cam tâm tình nguyện đem thê tử yêu dấu của mình giao cho người khác, trừ phi hắn chết!!!

Diệp Mặc Nghiễn hạ thủ không lưu tình, đem đao pháp Diệp gia phát huy vô cùng tinh tế, nhưng thời gian trôi qua, hắn dần kiệt sức, mà hắc y nhân vẫn đông đảo vây chung quanh hắn.

Vân Thủy Tâm càng nhìn càng kinh hãi, nhưng cũng không biết phải làm thế nào.

Tên hắc y nhân thủ lĩnh cũng lạnh lùng đứng nhìn.

"Giết hắn đi!" hắn vô tình hạ lệnh.

Đám hắc y nhân giống như là không sợ chết lao lên, Diệp Mặc Nghiễn liều mạng vung đao chém, nhưng thế nào cũng không thể tới gần tên thủ lĩnh, kẻ thù giết cha đứng ngay trước mặt nhưng hắn lại không thể tới gần!

Theo thể lực tiêu hao, đao pháp của Diệp Mặc Nghiễn cũng dần yếu đi, thế công của bọn hắc y nhân lại càng thêm mạnh mẽ, Diệp Mặc Nghiễn mệt mỏi không phân biệt được máu trên người rốt cục là của ai.

"Mặc Nghiễn ca ca..." Vân Thủy Tâm lo lắng không thôi, lại sợ nếu mình tới gần sẽ biến thành gánh nặng của hắn, tên hắc y nhân thủ lĩnh lại đột nhiên tới gần bên nàng.

Diệp Mặc Nghiễn la lên: "Vân Nhi!"

Tên hắc y nhân đánh về phía nàng, Diệp Mặc Nghiễn liều lĩnh chạy về phía trước, tên hắc y nhân lại đột ngột chuyển hướng, đao trong tay bổ về phía hắn.

Diệp Mặc Nghiễn kịp thời dùng đao ngăn trở, nhưng thế công của tên hắc y nhân quá mạnh mẽ, hắn còn chưa kịp hồi thần đã bị kình lực của đối phương đẩy lui, trong miệng phun ra máu tươi.

Tên hắc y nhân lại ra chiêu, Diệp Mặc Nghiễn lui về phía sau, bị buộc đến bên vách núi.

"Huyết mạch Diệp gia tuyệt ở nơi này!" tên hắc y nhân lãnh khốc cười, bổ đao về phía Diệp Mặc Nghiễn.

Diệp Mặc Nghiễn cầm đao cứng rắn ngăn cản, thừa dịp hai người đấu nhau, đám hắc y nhân lao lên xoay người đá vào người Diệp Mặc Nghiễn, thân thể hắn liền bay về phía sau, thẳng tắp rơi xuống vách núi...

"không!!!" Vân Thủy Tâm la lên, lập tức lao về phía vách đá "Mặc Nghiễn ca ca!"

Dưới vách đá không có hồi âm, bốn phía mây mù tràn ngập, ở xa nơi chân trời xuyên qua một vệt ánh sáng.

Vân Thủy Tâm đứng lên, chậm rãi quay người lại.

Tên hắc y nhân đã bị rơi mất mặt nạ, nàng sửng sờ nhìn thấy hắn...

"Kha Độ Phi!"

Lại là hắn!!!

Một tháng trước, Diệp trang chủ trong lúc vô tình cứu được hắn, hắn lại lấy oán báo ân giết hết người nhà Diệp gia, thật là chuyện buồn cười tới cỡ nào!!!

"Vân Thủy Tâm, chỉ cần ngươi chịu đi với ta, nói cho ta biết vị trí của Mặc Nghiễn đao, ta bảo đảm sẽ đối xử tốt với ngươi, so với Diệp Mặc Nghiễn còn tốt hơn!" đối mặt với nàng, hắn lại nhẹ nhàng nói.

Nàng cất tiếng cười to, tiếng cười lại thê lương vô cùng.

"Chỉ vì thanh Mặc Nghiễn đao kia, ngươi đang tâm giết nhiều người như vậy?"

"Vì Mặc Nghiễn đao, lại cũng vì ngươi! Chỉ cần Diệp Mặc Nghiễn mất đi, ngươi mới có thể chết tâm!" Kha Độ Phi bước tới một bước, nàng lại không như hắn dự tính bước lùi về phía sau một bước.

"Vì ta?" nàng thì có giá trị gì?

"Mặc Nghiễn đao sẽ thuộc về ta, mà ta sẽ giành lấy một vị trí trên giang hồ, chỉ có nữ nhân đẹp nhất mới đủ tư cách đứng ở bên cạnh ta!" hắn đã có thê tử, có nữ nhi, nhưng đó là thuộc về một Kha Độ Phi nghèo rớt ngày xưa.

Một khi đã thành danh, hắn muốn nữ nhân của hắn phải là người đẹp nhất!

Vân Thủy Tâm vừa khiếp sợ, vừa tức giận, lại vừa có một cỗ cảm giác buồn cười.

Sắc đẹp... cũng bởi vì nàng xinh đẹp, lại trở thành họa diệt môn của Diệp gia???

Nàng là họa thủy???

Kha Độ Phi bước lên phía trước, nàng lập tức lạnh lùng nhìn về phía hắn.

"Đứng lại!"

"Đến đây với ta, đứng ở nơi đó rất nguy hiểm!" Kha Độ Phi dừng chân lại, lấy thanh âm dịu dàng dụ dỗ nàng nghe lời.

"ta là thê tử của Diệp Mặc Nghiễn!" nàng từng chữ từng chữ rõ ràng nói "sống là người của hắn, chết là hồn ma của hắn. ta hận ngươi, cho dù chết ta cũng vẫn luôn nguyền rủa ngươi!"

"Ngươi!" hắn tức giận la lên! Thật là người không biết điều!

"Mặc Nghiễn ca ca, Vân Nhi đến với chàng!" nàng xoay người, tung người nhảy xuống vực sâu tràn đầy mây mù.

"Vân Thủy Tâm!" Kha Độ Phi lao tới vách đá, nhưng đã không còn kịp nữa.

Đáng ghét! Chưa tìm được Mặc Nghiễn đao, lại không giữ được Vân Thủy Tâm!

"trại chủ, bây giờ nên làm gì?" hắc y nhân ở sau lưng hắn hỏi.

Rơi xuống vực sâu không thấy đáy này muốn sống cũng khó. Kha Độ Phi không lãng phí thời gian, liền quyết định: "Mọi người trở lại Diệp gia trang, coi như lật đổ từng tấc đất cũng phải tìm ra Mặc Nghiễn đao!"

Mặc Nghiễn đao ở trong kim khố của Diệp gia trang, cũng không có khó tìm.

Tìm được đao, Kha Độ Phi ra tay phóng hỏa, thiêu cháy cả tòa Diệp gia trang.

Sau đêm hôm đó, bọn họ đều cho rằng từ đó âm dương cách biệt, muốn gặp lại trừ khi xuống hoàng tuyền. Nhưng trong tình cảnh không xác định được đối phương sống hay chết, ai cũng không muốn buông tha cơ hội tìm kiếm đối phương, coi như chỉ có một tia hy vọng bọn họ cũng không muốn buông tha.

Nàng ở trong lòng hắn khóc một hồi lâu, thật vất vả mới dừng lại nước mắt.

Hắn không có cười nàng, không có oán giận, chẳng qua là sau khi nàng khóc xong hắn nâng mặt của nàng lên, giúp nàng lau đi nước mắt, động tác êm ái giống như ngày xưa.

Một trận khóc to gần như làm hao hết hơi sức của nàng, nàng không muốn cho hắn tiếp tục nhìn mặt của nàng, thế nhưng hắn một chút cũng không ngại, ánh mắt hắn nhìn nàng thủy chung không có chán ghét và né tránh, chỉ có thương tiếc càng lúc càng sâu.

"Nói cho ta biết, sau khi ta rơi xuống núi nàng làm sao?" hắn nhẹ giọng hỏi.

"Ta cũng nhảy núi thôi!" nàng thấp giọng trả lời, giọng nói lạnh nhạt không nghe ra vui giận.

"Nhảy xuống núi?" hắn chấn động. hắn không thể không nghĩ tới kết quả này, nhưng chân chính nghe nàng nói vẫn làm hắn sửng sờ: "ta muốn nàng nghĩ biện pháp sống tiếp, tại sao nàng có thể nhảy xuống núi?"

"thay vì tham sống sợ chết, ta tình nguyện cùng với chàng rơi xuống vách đá, cho dù chết thì cũng được ở cùng nhau!" nàng lần đầu tiên chân chính nhìn thẳng vào mắt hắn, kiên quyết nói lên suy nghĩ của mình.

Lúc này hắn mới biết, lúc đó hắn để nàng lại đối với nàng cũng là một loại tổn thương. Mặc dù nàng đơn thuần, nhưng rất cố chấp, không thể nào học người khác vì sinh tồn mà thỏa hiệp. giống như hắn thề chết bảo vệ nàng, một khi hắn gặp chuyện không may thì nàng cũng sẽ không sống một mình.

Thật vất vả mới bình tĩnh lại, hắn hít sâu một cái, tiếp tục hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Có lẽ là may mắn, hoặc cũng là bất hạnh, ta không có rơi xuống dưới đáy vực, ngược lại bị những dây mây cuốn lấy. Ta không biết đã hôn mê bao lâu, khi tỉnh lại thì trên mặt, trên người tất cả đều là vết máu khô!"

"Ta nắm lấy dây mây bò đi, khi ta có thể bò xuống tới mặt đất thì đã kiệt sức ngất đi. Sau đó, khi tỉnh lại thì ta phát hiện mình đã được cứu, nằm ở trong một gian nhà gỗ!" nàng lại rũ mắt xuống.

"ta nhớ được thù của Diệp gia, cho nên ta không có tìm chết, cố gắng sống. Người ra tay cứu ta là một cao thủ dùng độc, ta biết mình không thể nào luyện được võ công, nên liền cầu xin hắn dạy ta dùng độc, để cho ta có khả năng tìm Kha Độ Phi trả thù!"

Học dùng độc? như vậy, độc tố tồn tại trong cơ thể nàng là do vậy?

"ta học dùng độc xong, mới rời khỏi nơi đó đi tìm tung tích của chàng, đi tìm Kha Độ Phi trả thù!" khi đó, vết thương trên người nàng tuy không nghiêm trọng, nhưng lại có quá nhiều, nên nàng đã mất nhiều máu, điều dưỡng thời gian dài mới có thể tự do hoạt động, mà học dùng độc cũng mất của nàng nhiều năm thời gian.

"Cho nên, nàng vào Kha Gia Bảo làm nô tỳ, chính là vì muốn lấy lại Mặc Nghiễn đao, rồi tìm cơ hội ám sát Kha Độ Phi?" nhìn vào ánh mắt nàng, Đông Phương Tình dễ dàng hiểu được kế hoạch của nàng.

"Đúng" nàng gật đầu một cái.

So với chuyện nàng trải qua, hắn hiển nhiên là đã được trời xanh chiếu cố rất nhiều.

Ở nơi vực sâu không thấy đáy đó thật ra có một hồ nước lớn, bởi vì hắn bị đánh bay ra ngoài nên mới cách xa vách đá trực tiếp rơi xuống trong hồ nước, được Thanh Long đường chủ vô tình đi ngang qua cứu được mang về Vân Lưu Cung, trị thương, dạy võ, sau đó kế thừa vị trí đường chủ Thanh Long đường, nổi danh giang hồ.

Mà nàng lại...

"Mặt của nàng là bị sao? tại sao không có trị hết?" vì khuôn mặt tràn đầy vết sẹo mà nàng không chịu nhận hắn, tại sao ban đầu lại không có trị tốt?

"Bị cây mây quẹt làm bị thương, nhưng cây mây lại chứa độc, nên không thể trị được!"

Nàng đột nhiên ngừng nói, thân thể run rẩy.

"Vân nhi?" Cho là nàng lạnh, hắn lập tức vòng tay quanh nàng, che chở nàng khỏi gió núi.

Vậy mà nàng vẫn im lặng run rẩy.

"Vân Nhi, sao vậy?" hắn cúi đầu, phát hiện nàng lại khóc "Vân Nhi?"

"thật xin lỗi..." Nàng đau đớn lên tiếng xin lỗi.

Đông Phương Tình không hiểu, nhưng thấy nàng khóc liền chỉ muốn an ủi nàng.

"Đừng khóc, Vân Nhi! Nàng không cần nói xin lỗi, nàng không có làm sai gì cả!"

"là lỗi của ta!" nàng vòng tay quanh mình, không ngừng lắc đầu, nước mắt cuồn cuộn rơi, tâm tình lại lần nữa mất khống chế "là ta, là ta làm hại! Kha Độ Phi nói hắn muốn giết chàng cũng là vì muốn lấy ta, bởi vì ta rất xinh đẹp, hắn muốn ta theo hắn! ta xinh đẹp thì có ích lợi gì? Vì nó mà mang tới họa diệt môn cho Diệp gia, ta không cần xinh đẹp, không cần... không cần!"

"Ta hiểu mà, ta hiểu mà!" Đông Phương Tình lập tức ôm chặt lấy nàng an ủi "Vân Nhi, đó không phải lỗi của nàng, nàng không cần phải tự trách mình!"

"là ta, là lỗi của ta! Nếu như không có ta, sẽ không có hại chàng rơi xuống vực sâu, cha mẹ có lẽ cũng sẽ không chết, là ta..." thanh âm đau đớn tự trách của nàng chợt biến mất khi hắn cúi xuống hôn nàng.

Hắn...... Đang hôn nàng?

Nàng đầu tiên là sợ hãi, tiếp theo nghĩ tới khuôn mặt của mình liền lập tức quay đầu muốn tránh đi.

Nhưng Đông Phương Tình không để cho nàng tránh, hắn một tay ôm chặt hông nàng, một tay giữ sau đầu nàng, đôi môi ấm áp có lực khóa chặt môi nàng, đôi mắt đen chăm chú nhìn đôi mắt yếu ớt của nàng.

Khi nàng bị rung động, quên mất phản kháng thì hắn lập tức hôn sâu hơn, cái lưỡi ấm áp dò tìm vào trong môi nàng, không buông lỏng mút lấy, dụ dỗ cho tới khi hơi thở của nàng gấp rút rối roạn, thân thể run rẩy mềm đi trong lòng ngực hắn.

Cảm xúc đau đớn kích động dần dần bị sự kiên định của hắn làm dịu đi, nước mắt cũng dần ngừng lại, nàng lặng lẽ thuận theo hắn, bình tĩnh lại nhưng vẫn không nhịn được tự trách.

Đông Phương Tình nhẹ nhàng ngừng lại, đầu ngón tay khẽ vuốt ve đôi môi sưng đỏ của nàng.

"Đó không phải là lỗi của nàng. Cho dù không có nàng, để lấy được Mặc Nghiễn đao thì Kha Độ Phi cũng sẽ giết hết toàn bộ người của Diệp gia!" hắn nhẹ giọng nói."mà Kha Độ Phi dám có ý với nàng, chính là hắn lại tìm được thêm một lý do để chết!" câu sau cùng vừa nói ra, cả người hắn tỏa ra cảm giác lãnh khốc khắc nghiệt.

"Nhưng là......"

"Không có nhưng nhị gì hết." Hắn điểm nhẹ môi của nàng, nhẹ nhàng nói: "nàng không có sai, là ta mới nên nói xin lỗi nàng. Là ta không có khả năng bảo vệ nàng, mới khiến cho nàng chịu khổ sở nhiều như vậy!"

Cả người bị dây mây làm bị thương, bị thương sẽ đau, trị liệu cũng sẽ đau, mà nàng không chỉ đau ở trên thân thể, còn bị đau trong lòng, lại phải kiên cường học dùng độc... một năm đó, nàng cũng chỉ là một thiếu nữ không hiểu việc đời, lại phải chịu đựng nhiều như vậy làm sao không khổ sở???

"Không phải, không phải lỗi của chàng." Nàng lắc đầu phủ nhận.

Hắn cảm khái cười một tiếng, cầm lấy con búp bê tân nương trong tay nàng, cất vào trong lồng ngực, đặt ở vị trí gần tim "mười năm nay, mỗi lần ta nhớ nàng thì liền nhìn nó, nó cũng không rời đi thân thể của ta!"

Nàng cúi đầu, nàng cũng như vậy làm thành dây chuyền đeo, không rời khỏi con búp bê tân lang.

Đông Phương Tình giang hai cánh tay, ôm lấy nàng trong ngực, để cho mặt của nàng liền dựa vào tim của hắn.

"Vân Nhi, đừng suy nghĩ muốn rời xa ta, ta muốn nàng vĩnh viễn ở lại bên cạnh ta!" hắn khàn khàn nói. Có thể ôm Vân Nhi như vậy, biết nàng còn sống, hắn mới cảm giác mình được đầy đủ, hắn ngày nhớ đêm mong, hi vọng bao nhiêu lâu. Bây giờ mộng đã thành hiện thực, hắn tuyệt đối không thể lại mất đi nàng.

Chần chờ thật lâu, nàng rốt cục cũng đưa tay ra, ôm hắn.

Hắn nhớ nàng mười năm, nàng lại không nhớ hắn sao? thời gian không làm tình cảm vơi đi, chỉ làm cho tình cảm trong lòng nàng càng tích càng sâu.

Nàng thực sự rất nhớ hắn. cũng như hắn đối với nàng, thời điểm lúc không tìm được hắn, nàng cũng cả ngày đêm van xin trời cao phù hộ hắn còn sống bình yên.

Nhưng mà... nàng không dám lên tiếng.

Trừ bỏ chuyện bộ dáng nàng bây giờ, còn có một chuyện nàng không dám nói cho hắn biết. Nàng đối với sinh mạng của mình một chút nắm chắc cũng không có, sao có thể cam kết gì với hắn!!!

Kha Độ Phi mặt không thay đổi nghe thủ hạ báo cáo với hắn.

Không thể nào tất cả ngành nghề hắn kinh doanh đồng loạt xuất hiện nguy cơ. Quán rượu không có khách, tiệm thuốc gây chết người bị kiện lên quan, đơn đặt hàng của mã trường bị hủy, đơn đặt hàng dự tính cũng mất, cuối cùng ngay cả công việc hộ tiêu cũng rơi xuống, đây là có chuyện gì xảy ra???

Nhưng mà Kha Độ Phi chỉ có kinh ngạc, không có sợ hãi. Hắn là giang hồ lão luyện, không có chuyện gì hắn không giải quyết được, ở trên giang hồ, Kha Gia Bảo tuy không tính là lớn, nhưng ở Sơn Đông tuyệt đối là tiếng tăm lừng lẫy.

"Những chuyện này xảy ra từ lúc nào?"

"thưa bảo chủ, những chuyện này bắt đầu không rõ ràng, đến khi chúng ta phát hiện ra thì đã ảnh hưởng tới một nửa thu nhập của chúng ta, mặc dù chúng ta lập tức đối phó nhưng bất kể chúng ta làm gì, thì sự hao tổn càng lúc càng nghiêm trọng, cố gắng hơn mười ngày nhưng thật sự không có hiệu quả, chúng tôi không làm gì khác hơn là tới bẩm báo cho bảo chủ!" tất cả quản sự cúi đầu thật thấp, không ai dám nhìn thẳng vào mặt bảo chủ.

Nói cách khác, hắn phí hết tâm tư gần mười năm thành lập sự nghiệp, chỉ trong vòng mười ngày liền bị người ta ép tới tuyệt lộ???

Kha Độ Phi giận tới sắc mặt tái xanh.

"Là ai giở trò quỷ?" rốt cục là ai dám ở Sơn Đông cùng hắn tranh đấu?

Quản sự phía dưới không ai có thể trả lời, bởi vì bọn họ cũng không có biết nha!!!

Thật là một đám vô dụng! Kha Độ Phi lập tức nghĩ tới, mật thất bị xâm nhập, cộng thêm việc buôn bán gặp nguy cơ, thật là quá mức trùng hợp rồi!!! nhưng mà chỉ một nữ nhân mà có thể khiến cho sự nghiệp của Kha Độ Phi thành ra như vậy sao???

"Bắt đầu từ bây giờ, tất cả cửa hàng chỉ chừa lại vài người quản lý, những người khác toàn lực đi thăm dò xem đến tột cùng là ai muốn đấu với Kha Gia Bảo chúng ta, vừa có tin tức thì lập tức báo cho ta biết!"

"Vâng!" Tất cả quản sự cửa hàng vội vàng gật đầu, tranh thủ trước tiên đi ra ngoài.

Kha Vô Song vừa đi tới cửa, đã nhìn thấy mấy tên quản sự chạy ra, ngay cả nói chuyện cũng không dám lập tức rời khỏi Kha Gia Bảo, vừa nghĩ cũng biết nhất định là cha lên cơn giận, mới có thể hù dọa những người này sợ chết khiếp như vậy!!!

"Cha!" nàng ta đi vào thư phòng, quả nhiên là thấy cha mình mặt mày xanh mét đang ngồi đó.

"Vô Song, con tới vừa đúng lúc!" Kha Độ Phi phất tay gọi nàng tới gần.

"Cha, đã xảy ra chuyện gì sao?" Kha Vô Song đến gần, kể từ khi mật thất bị xông vào, mọi chuyện ở trong Kha Gia Bảo cơ hồ đều không có thuận lợi.

"Vô Song, cha muốn con đi tới Ngô Sơn trại ở vài ngày!"

"Ngô Sơn trại? Tại sao?" Kha Vô Song biết trại chủ Ngô sơn trại rất nghe lời cha, nhưng tại sao nàng không thể ở lại Kha Gia Bảo mà lại phải đi tới Ngô sơn trại?

Tình huống đột nhiên xuất hiện, khiến Kha Độ Phi không thể không đề phòng trước.

"gần đây việc buôn bán của chúng ta gặp vấn đề, cha hoài nghi là có người muốn đối đầu với Kha Gia Bảo, vì để tránh cho con bị tổn thương thì cha nghĩ con nên đi tới Ngô sơn trại là an toàn nhất!"

"Không cần!" Kha Vô Song lên tiếng cự tuyệt "Cha có khó khăn, con sẽ không ngay lúc này rời khỏi Kha Gia bảo!"

"Song nhi......"

"ai dám cùng Kha Gia Bảo đối đầu, chính là kẻ địch của con, con tuyệt đối sẽ không cho phép bất kỳ ai khi dễ cha!" Kha Vô Song mạnh mẽ nói.

"Vô Song, con còn nhỏ không hiểu được giang hồ hiểm ác, con là con gái duy nhất của cha, cha không muốn con bị bất kỳ tổn thương gì!"

"Con đã trưởng thành rồi, có thể bảo vệ mình, cha không cần lo lắng cho con!" Kha Vô Song lại mềm mại nói "cha, Kha Gia Bảo có chuyện, con là con gái duy nhất của cha sao có thể một mình trốn trước? nếu có người nghĩ muốn lấn lên trên đầu chúng ta con gái tuyệt đối sẽ không làm cho họ có kết cục tốt!"

"Con nha, nếu như thực sự có thể bảo vệ tốt chính mình thì tốt rồi!" Kha Độ Phi cũng không quên chuyện trước đây xảy ra ở Nam Sơn, đúng rồi.... nói tới đây hắn liền nghĩ tới... "Cái vị Đông Phương công tử đã cứu con đâu rồi? tại sao cha mới ra ngoài một chuyến về liền không thấy người?" thật sự là quá bận rộn, trong bảo lại liên tiếp xảy ra chuyện nên hắn nhất thời quên mất người này.

"Hắn đã sớm đi rồi!." Nói đến hắn, nàng liền tức giận.

"Đi? Tại sao?" Nếu như hắn nhớ không sai, con gái của hắn rất để ý nam nhân kia nha.

Kha Vô Song tức giận nói: "Cha biết không? Hắn vì cái ả xấu xí đó mà tranh chấp với con, con chỉ là dạy dỗ người làm trong bảo thế nhưng hắn làm như con làm sai chuyện gì không bằng, đối với con sắc mặt không tốt, còn che chở ả xấu xí đó, trong mắt hắn giá trị của con còn không bằng một ả người làm xấu xí nữa!!!"

Đông Phương Tình cùng ả xấu xí?

"Ý của con là Đông Phương Tình che chở cho cô gái muốn lẻn vào mật thất?" Hắn muốn xác nhận lại.

"Chính là nàng ta!" vừa nghĩ tới Đông Phương Tình che chở cho ả ta, Kha Vô Song liền không nhịn được lửa giận.

Kha Độ Phi đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

Người bình thường tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ che chở cho nô bộc của nhà người khác! Huống chi tên nô bộc kia cũng không phải là mỹ nữ xinh đẹp, Đông Phương Tình không có lý do gì mà đắc tội với Vô Song, bọn họ nhất định là người quen cũ.

Người quen cũ?!

Vân nương che giấu thân phận đến Kha Gia Bảo làm tạp dịch, mục đích chính là Mặc Nghiễn đao, nếu như Đông Phương Tình quen biết nàng ta thì như vậy bọn họ đã âm mưu mà đến!

Bọn họ đến tột cùng là người nào? Người của Diệp gia trang mười năm trước đã chết hết, bọn họ là vì báo thù cho Diệp gia mà tới sao???

Không thể nào, chuyện mười năm trước không có sơ hở gì cả, hắn không lưu lại một người nào sống sót, hơn nữa năm năm trước hắn lấy thân phận bằng hữu của Diệp trang chủ giết chết một đám người, nói là báo thù cho Diệp gia, kỳ thực là để cho hắn danh chính ngôn thuận sở hữu Mặc Nghiễn đao, nếu như hai người họ là bằng hữu của Diệp gia thì sẽ phải trước tiên lấy lễ bái phỏng Kha Gia Bảo.

Trừ phi...... hai người rơi xuống vực mười năm trước không có chết!

Nhưng mà... có thể sao? đó là vực sâu không thấy đáy, bình thường ngã xuống không thể nào không chết, hơn nữa Vân Thủy Tâm là một cô gái yếu đuối trói gà không chặt, không thể từ trên cao như vậy rơi xuống mà không có chuyện gì!!!

Mà Diệp Mặc Nghiễn khi rơi xuống đã bị thương, nhưng... Diệp Mặc Nghiễn, Đông Phương Tình... Diệp Mặc Nghiễn, Đông Phương Tình... Kha Độ Phi càng nghĩ càng thấy dung mạo của hai người này rất giống nhau.

"Cha, người đang suy nghĩ gì vậy?" thế nào mà ngẩn người lâu vậy.

"Kha Siêu" Kha Độ Phi lên tiếng gọi "Ngươi lập tức mang tiểu thư tới Ngô sơn trại ở mấy ngày, không có mệnh lệnh của ta không được trở lại đây!"

"Thuộc hạ tuân lệnh." Nhiệm vụ lớn nhất ở Kha Gia Bảo của Kha Siêu là theo sát bảo vệ Kha Vô Song.

"Con không cần..." Kha Vô Song vừa lên tiếng phản đối liền bị Kha Độ Phi ngắt lời.

"Song Nhi, nghe cha nói đi! Chuyện ở Kha Gia Bảo cha sẽ xử lý, con cứ đi tới Ngô sơn trại ở tạm, đừng làm cho lúc cha bận rộn còn phải lo lắng cho con!" hắn nhẹ nhàng nói.

"Vâng ạ!" Kha Vô Song không cam nguyện trả lời. một khi cha đã quyết định thì tất là mọi thứ đã định, có nói gì cũng vô dụng rồi.

"Kha Siêu, ngươi nhớ không cần biết như thế nào cũng phải bảo vệ thật tốt tiểu thư, lấy việc chăm sóc nàng là ưu tiên hàng đầu!" Kha Độ Phi giao phó.

"Thuộc hạ hiểu." Kha Siêu vội vàng trả lời.

Dàn xếp cho con gái xong, Kha Độ Phi lại tiếp tục suy nghĩ.

Đông Phương Tình, nếu như ngươi là Diệp Mặc Nghiễn, vậy bước kế tiếp ngươi sẽ làm thế nào? Giết chết ta? Hay là đoạt lại Mặc Nghiễn đao trước?


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-11)