← Ch.65 | Ch.67 → |
"Chiêu Chiêu không thấy chua chút nào à?"
Lão phu nhân không nhịn được bèn hỏi.
A Yên lập tức ngẩn người, có chút kinh ngạc.
Không đợi nàng lên tiếng, lão phu nhân hỏi Bảo Trân đứng bên cạnh: "Tháng này cô nương của các ngươi có chuẩn ngày không?"
Bảo Trân nhìn thấy niềm vui không che giấu được trong đáy mắt lão phu nhân, cũng lập tức hiểu ra ý của lão phu nhân.
Nàng ấy cũng vui vẻ, trả lời: "Đã muộn mấy ngày rồi."
Nàng ấy mới nói câu này, lão phu nhân tràn đầy ý cười, nói với trưởng công chúa ngồi ở một bên: "Mau truyền thái y vào phủ bắt mạch cho Chiêu Chiêu."
Trưởng công chúa cũng hiểu ra, bất giác nhìn sang quả quýt trong tay A Yên, vội gật đầu, ra lệnh cho truyền thái y.
Chỉ một lúc sau, thái y đã đến phủ Trấn Quốc Công.
Chờ đợi A Yên đặt cổ tay lên gối bắt mạch, trái tim của mọi người như bị treo lên cao.
Thái y nghiêm mặt bắt mạch cho A Yên, một hồi lâu mới mặt lộ vẻ mặt vui mừng đứng lên chắp tay nói: "Chúc mừng lão phu nhân, chúc mừng trưởng công chúa, mạch của quận chúa đập nhanh, là dấu hiệu có tin vui."
Ông ta vừa dứt lời, lão phu nhân tươi cười: "Tốt quá rồi, chẳng trách Chiêu Chiêu thích ăn đồ chua."
Ma ma bên cạnh đưa cho thái y một phong bao dày, đích thân tiễn thái y ra về.
Trưởng công chúa thấy vậy thì có hơi ngẩn người nhìn A Yên có vẻ vẫn còn ngơ ngác, không nhịn được đưa tay sờ đầu của nàng, cười nói: "Nương không ngờ Chiêu Chiêu của chúng ta có tin vui nhanh như vậy."
Lão phu nhân ở một bên nói: "Cũng không biết bộ lễ và phủ Nội Vụ dự định khi nào thì tổ chức hôn sự của Chiêu Chiêu và Vương gia? Xem ra hôn sự phải tổ chức sớm mới được."
Trưởng công chúa nghe vậy cũng cười nói: "Đương nhiên là phải vậy rồi."
Nói xong lời này, trưởng công chúa sực nhớ ra gì đó, bèn nói với Hoắc ma ma: "Ngươi đích thân đến phủ Ung Vương báo tin vui cho Vương gia, để Vương gia cũng được mừng."
Hoắc ma ma cười đáp một tiếng rồi quay người đi, bà ta thầm nghĩ có lẽ phủ Trấn Quốc Công bọn họ lại tôn quý hơn vài phần. Ung Vương điện hạ là tân quân sau này, vậy nếu đứa bé trong bụng quận chúa bọn họ là bé trai, thì sẽ là tiểu điện hạ.
Hoắc ma ma ra cửa, không nhịn được chắp hai tay, trong lòng cầu xin Phật tổ phù hộ tiểu quận chúa sinh hạ ra tiểu điện hạ.
Hoắc ma ma mặt mày tươi cười, đi thẳng ra thuỳ hoa môn, ngồi xe ngựa đi về hướng phủ Ung Vương.
Thái y mới từ phủ Trấn Quốc Công đi ra, chỉ chốc lát sau Khương Uyển đã nghe được tin tức.
"Cái gì?" Khương Uyển nhướng lông mày, tràn đầy vẻ không dám tin nhìn nha hoàn phía dưới.
Làm sao có thể, sao Bùi Chiêu đó lại có phúc như vậy, nay đã có thai rồi?
Nàng bị Châu lão gia coi làm lễ vật tặng cho Cố Thận Chi, lúc trước ở phủ Ngụy Quốc Công chẳng qua cũng chỉ là di nương thân phận hèn mọn, thậm chí ngay cả thân phận di nương mà Khấu lão phu nhân cũng không chịu cho nàng. Người có thân phận như vậy, sao ngày đó Khấu lão phu nhân không ban cho nàng canh tránh thai? Không được, theo như hiểu biết của nàng ta về Khấu lão phu, bất luận thế nào thì chắc chắn sẽ ban cho Chiêu Chiêu canh tránh thai.
Là Khấu lão phu nhân hồ đồ, đã quên chuyện này, hay là Bùi Chiêu may mắn, cho dù đã uống thuốc nhưng nay vẫn có thai?
Bất luận là tình huống nào cũng điều khiến trong lòng Khương Uyển vô cùng ghen tức.
Tại sao chứ, Cố Thận Chi phải là của nàng ta, nàng ta mới là thái tử phi tương lai, là hoàng hậu nương nương sau này thân phận tôn quý khiến người ta phải ngưỡng vọng.
Bùi Chiêu dựa vào cái gì mà vừa quay về đã cướp đi thứ vốn thuộc về nàng ta?
Khương Uyển lòng tràn đầy căm hận, nhất thời nắm chặt chiếc khăn trong tay.
Nàng ta suy nghĩ, vung tay cho tiểu nha hoàn đó lui xuống. Cân nhắc thêm một lát, nàng ta hạ thấp giọng nói với nha hoàn Thu Vận bên cạnh: "Ngươi đi tìm Trình ma ma đến đây."
Thu Vận nghe lời này thì nhất thời kinh ngạc, Trình ma ma là nhũ mẫu của quận chúa nhà mình, chứng kiến quận chúa lớn lên từ nhỏ. Cũng không biết vì sao, mấy năm nay quận chúa lại dần dần xa cách với Trình ma ma.
Còn Trình ma ma bị quận chúa xa cách nhưng cũng không ỷ mình nhiều tuổi mà làm ầm ĩ, ngược lại còn rất an phận, hiện giờ chỉ làm công việc nhẹ nhàng trong thiện phòng.
Ngược lại là trưởng công chúa cảm thấy quận chúa bướng bỉnh, cho Trình ma ma thể diện, cho con trai của bà ta làm quản sự của cửa hàng bên ngoài, người bên ngoài cũng phải nhường ba phần.
Tuy trong lòng Thu Vận thấy rất kinh ngạc, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, mấy ngày nay quận chúa nhà mình vì chuyện của người đó mà bị trưởng công chúa trách mắng mấy lần, còn đang ấm ức, nàng ta tội gì mà hỏi thêm một câu.
Trình ma ma ở ngay trong phủ, nàng ta đi truyền lời kêu bà ta đến là được rồi.
Chỉ một lúc là Trình ma ma đã tới.
Đi vào trong phòng, bà ta phát hiện quận chúa đã đuổi tất cả nha hoàn bà bà lui xuống, nhất thời trong lòng căng thẳng.
Mấy năm nay quận chúa dần dần xa cách với bà ta, người ngoài cũng phải ấm ức thay bà ta, nhưng bà ta lại thở nhẹ nhõm trong lòng.
Dù sao, năm đó quận chúa mới sáu tuổi đã nghĩ ra cách độc ác, bảo bà ta bắt cóc tiểu quận chúa đi.
Tuy bà ta vì phú quý sau này mà làm chuyện đó, mấy năm nay cũng được rất liều lợi ích, nhưng làm ra chuyện trời phạt, từ đó bà ta cũng không được ngủ yên. Đặc biệt thấy quận chúa được hưởng ân sủng của trưởng công chúa và phú quý của phủ Trấn Quốc Công, dĩ nhiên trong lòng càng thấy sợ hãi, bà ta thực sự sợ quận chúa ra tay với cả nhà bà ta.
Cũng may, dù sao bà ta cũng là nhũ mẫu của quận chúa, quận chúa chỉ lạnh nhạt xa cách với bà ta, không ra tay với bà ta, nên bà ta mới nhẹ nhõm.
Đâu có ngờ nay Bùi Chiêu được tìm về.
Bây giờ quận chúa truyền bà ta đến, chẳng lẽ sợ chuyện năm đó bị bại lộ, đặc biệt cảnh cáo bà ta?
Nếu là vậy, quận chúa lo lắng thừa thãi rồi, bà ta giấu nhẹm đi còn không kịp, làm sao lại nói ra một chữ? Làm vậy chẳng phải là nộp mạng sao? Từ sau khi tiểu quận chúa về phủ, bà ta hận không thể không làm người hầu trong phủ, muốn cầu xin trưởng công chúa một ân điển cùng cả nhà con trai chuyển đến phía Nam, rời xa kinh thành mới tốt.
Nhưng năm đó bà ta đã làm chuyện này, vẫn luôn thấp thỏm lo âu trước mặt trưởng công chúa, làm sao dám đích thân đi cầu xin trưởng công chúa.
Hôm nay Khương Uyển kêu bà ta đến, bà ta nên nhắc với nàng ta. Dù sao chuyện năm đó cũng do Khương Uyển đề nghị, nói nàng ta ở Khương gia cả đời sẽ phải chịu khổ, chỉ có tiểu quận chúa Bùi Chiêu mất tích, trưởng công chúa mới đón nàng ta vào phủ Trấn Quốc Công. Còn bà ta cũng sẽ được đến phủ Quốc Công hưởng phúc.
Trình ma ma nghĩ như vậy, ngập ngừng một lúc, liền nói cho Khương Uyển nghe.
"Quận chúa nể tình lão nô trông coi chăm sóc quận chúa từ nhỏ, cho lão nô và cả nhà rời khỏi kinh thành được không? Sau này lão nô tìm một nơi nông thôn hẻo lánh sinh sống, cả đời cũng không quay về kinh thành nữa, chuyện năm đó sẽ không có ai biết, như vậy chẳng phải quận chúa cũng có thể yên tâm sao?"
Nghe những lời này của Trình ma ma, Khương Uyển cười lạnh lùng một tiếng: "Năm đó có chuyện gì? Sao bản quận chúa không biết? Ma ma lớn tuổi tồi, con người cũng hồ đồ theo, nói ra những việc không đầu không đuôi."
Trình ma ma bị lời của nàng ta làm uất nghẹn, không đợi bà ta lên tiếng, Khương Uyển lại nói: "Hôm nay ta gọi ngươi đến là dặn dò ngươi làm một chuyện. Chỉ cần làm tốt chuyện này, bản quận chúa đích thân đi nói với mẫu thân, trả khế ước bán thân của cả nhà người, tùy các ngươi đi đâu thì đi."
"Đương nhiên, bản quận chúa cũng sẽ cho ngươi lợi ích mà người nên được hưởng."
Khương Uyển nói xong, vẫy tay kêu Trình ma ma tiến lên.
Trình ma ma theo bản năng tiến lên, nghe nàng ta thì thầm vài câu, sắc mặt liền tái nhợt.
"Không được, làm sao lão nô dám ra tay với tiểu quận chúa!" Hơn nữa còn hãm hãi đứa nhỏ trong bụng tiểu quận chúa, mà còn khiến nàng không mang thai được nữa.
Bà ta có cách tìm được chất độc như vậy, nhưng tuyệt đối không dám ra tay với tiểu quận chúa. Nếu bị người khác phát hiện, bà ta và cả nhà bà ta đều phải chết.
"Xin quận chúa thương hại lão nô, nếu trưởng công chúa phát hiện, lão nô sẽ chết không có chỗ chôn thân."
Khương Uyển lạnh lùng nhìn bà ta một cái, nói: "Vậy sao? Ngươi sợ mẫu thân, chẳng lẽ không sợ bản quận chúa?"
"Nếu bản quận chúa nói chuyện năm đó ngươi bắt cóc Bùi Chiêu cho mẫu thân, có lẽ dù ngươi giải thích sự việc có liên đến ta, thì mẫu thân cũng sẽ không tin, đúng không?"
"Kể cả mẫu thân trách tội ta vì ta che giấu tội lỗi này, cuối cùng ta vẫn là nữ nhi của bà ấy, huyết mạch này làm sao có thể cắt đứt? Ta cũng sẽ không rơi vào kết cục như Trình ma ma. Ma ma không vì bản thân, cũng nên nghĩ cho cháu nội của mình."
Khương Uyển vốn muốn uy hiếp Trình ma ma, đương nhiên không thể coi là thật. Nhưng trong mắt Trình ma ma, nàng ta có thể làm ra mọi chuyện, cho nên đương nhiên không dám mang tính mạng của cả nhà ra đánh cược. Hơn nữa, nếu thành công, bà ta và người nhà có thể lấy được khế ước bán thân, rời xa kinh thành.
So sánh lợi ích, cuối cùng Trình ma ma gật đầu đồng ý.
← Ch. 65 | Ch. 67 → |