Ngồi Trên Người Anh Tập Thể Dục H
← Ch.17 | Ch.19 → |
Khương Dạng dán sát vào ngực Hạ Tây Chấp, dùng da thịt vuốt ve cử chỉ thân mật, mềm nhũn cầu xin tha thứ.
Tất cả những vết ửng hồng trên khuôn mặt nhỏ đẫm mồ hôi đều mềm mại và ngọt ngào.
Là dáng vẻ Hạ Tây Chấp thích nhất.
Rốt cuộc người đàn ông cũng mềm lòng, hơn nữa anh không có ý định bắn tinh ngay lập tức.
Hạ Tây Chấp xoay người nằm trên giường, ôm Khương Dạng nằm trên người anhTrong lúc di chuyển, hạ thân hai người bọn họ dính vào nhau chưa từng tách ra.
Anh âu yếm phía sau lưng Khương Dạng, đầu ngón tay quấn lấy sợi tóc đang rũ xuống, vừa vuốt ve vừa nhẹ nhàng nói, "Em ngủ đi.
"Nói xong câu này.
Nhưng nửa người dưới của Hạ Tây Chấp, thoáng cái hướng lên trên đỉnh, từ từ rút ra.
Khương Dạng cả người mềm nhũn, thân thể bị từng chút xóc nảy lên trên.
Mặc dù vẫn còn khó chịu, nhưng so với lúc trước cuồng phong bão táp dữ dội, đây đã là một cơn gió nhẹ và mưa phùn.
Thôi bỏ đi...Cứ như thế đi...Dù sao cũng chỉ một lần...Khương Dạng mơ mơ màng màng nghĩ, thân thể không ngừng xóc nảy lên trên, trong đôi mắt mê ly thỉnh thoảng hiện lên khuôn mặt Hạ Tây Chấp.
Khuôn mặt của người đàn ông rất mạnh mẽ, bởi vì nguyên nhân nghề nghiệp, làn da của anh hơi đen, cũng thô ráp hơn người bình thường.
Đó là một hơi thở nam tính thô kệch.
Vết sẹo trên mặt anh, từ khóe mắt đến xương mũi, đặc biệt rõ ràngAnh ấy lại bị thương...Kể từ khi Hạ Tây Chấp xuất hiện ở quán trà sữa, Khương Dạng đã chú ý đến vết thương trên mặt anh.
Cô trông có vẻ bình tĩnh, nhưng ánh mắt vẫn cứ nhìn về phía vết sẹo của anh.
Người đàn ông này luôn không để ý đến bất cứ chuyện gì, bị thương cũng lười bôi thuốc.
Buổi tối hai người ở chung một phòng, Khương Dạng cuối cùng nhịn không được nhắc nhở một câu.
Nhưng tên đàn ông chó này chỉ biết âm thầm vui vẻ, ngay cả hộp thuốc cũng không đụng tới chứ đừng nói đến xử lý vết thươngTiểu huyệt đau nhức lần thứ hai bị va chạm, bộ ngực đầy đặn cọ vào lồng ngực đàn ông, cả người điên đảo lên trên.
Vết sẹo chướng mắt kia, ngay tại nơi lông mi cô có thể lướt qua.
Ôi trời...Trong lòng Khương Dạng bất lực thở dài.
Cô khẽ nhắm mắt lại, hôn lên vết thương trên mặt Hạ Tây Chấp.
Đầu lưỡi hồng phấn mềm mại khẽ trượt, nhẹ nhàng liếm vết máu khô.
Hạ Tây Chấp cảm thấy mặt mình bị chạm vào, toàn thân căng cứng, mạch máu trên huyệt thái dương hơi nhô lên.
Trong nháy mắt như thể anh đã uống phải chất kích thích, cả người bộc phát ra năng lượng mạnh mẽAnh lập tức ôm Khương Dạng ngồi dậy, eo và mông nảy lên, thậm chí ngay cả chiếc giường cũng rung từ trên xuống dưới.
"A... Hức hức..."Khương Dạng ngồi không yên, mềm nhũn dựa vào trong lồng ngực anh, bả vai cô run lên.
Cứ như vậy, không biết đã làm bao lâu.
Lại đến nữa...Cái loại cảm giác quen thuộc này lại ùa về...Lần thứ hai.
Khương Dạng bị Hạ Tây Chấp ôm vào trong ngực, cứng rắn đâm nảy sinh cao trào.
Khoảnh khắc khoái cảm truyền khắp toàn thân, thể lực của cô không chống đỡ nổi mà ngất đi.
Loáng thoáng, chỉ nhớ Hạ Tây Chấp lại hôn cô, còn có tinh dịch ở hạ thân nhịn không được mà bắn ra, lấp đầy bụng cô.
Hạ Tây Chấp đã bắn, cuối cùng anh cũng giải tỏa nỗi buồn bực đã kìm nén suốt một tháng, toàn thân thoải mái nói không nên lờiAnh lại hôn lên trán Khương Dạng, nhẹ nhàng đặt cô đã ngủ say xuống, đắp chăn lên.
Sau đó đi lấy nước để rửa sạch dấu vết sau khi hai người họ ân ái.
Một nửa ga trải giường đều bị ướt sũng.
Hạ Tây Chấp nằm xuống bên cạnh coi như sạch sẽ, sau đó ôm Khương Dạng vào trong ngực.
Đèn trong phòng đã tắtHạ Tây Chấp chậm rãi nhắm hai mắt lạiSuốt một tháng qua, thân thể và tinh thần Hạ Tây Chấp đều ở trong trạng thái cực kỳ căng thẳng.
Trong đợt tập duyệt khép kín, anh không thể làm mắc một lỗi nào.
Mấy ngày nay anh căn bản không ngủ được, nhắm mắt lại đều là bóng dáng Khương Dạng, cho nên anh dứt khoát không ngủ nữa.
Với sức mạnh tinh thần khác hẳn người thường, anh đã chống đỡ qua một tháng này.
Tần Minh làm phụ tá của anh, vẫn luôn đi theo bên cạnh anh, biết mấy tháng này anh sống như thế nào, đều nhịn không được nói anh là "quái vật".
Quái vật của ngày hôm nay cuối cùng cũng có thể an tâm ngủ một giấc rồi.
......Ngày hôm sau.
Khương Dạng mặc dù cả người đau nhức khó chịu, nhưng cô có thể xuống giường, cũng không bỏ lỡ thời gian để ra ngoài làm thêm.
Chỉ là trên cổ, ngực và thậm chí cả mắt cá chân của cô đều có vết cắn do Hạ Tây Chấp để lại.
Những vết răng kia, sau một đêm tuy đã biến mất nhưng lại biến thành những mảng đỏ.
Khương Dạng lục tung cả tủ quần áo, miễn cưỡng tìm ra một chiếc khăn lụa để quấn quanh cổ.
Cũng không kịp ăn sáng, liền dùng bánh mì trong giỏ đồ ăn vặt để chống đói.
Cuối cùng trước khi đi ra khỏi nhà, cô quay lại tủ đầu giường trong phòng lấy điện thoại di động, không ngờ lại bắt gặp đôi mắt đen đang mở to của người đàn ông.
Hạ Tây Chấp đã tỉnh dậy.
Anh không ngờ mình lại ngủ sâu như vậy, thậm chí ngay cả Khương Dạng xuống giường từ lúc nào cũng không biếtĐến khi có tiếng kêu lạch cạch trong nhà, anh mới chậm rãi tỉnh dậy.
Kỳ thật Khương Dạng rất yên tĩnh, chẳng qua là Hạ Tây Chấp có thói quen nghề nghiệp khác với người thường, so với người bình thường càng cảnh giác hơn một chút.
Khương Tương nhìn anh tỉnh lại, cũng không nói gì, chỉ dặn dò anh còn có thể tiếp tục ngủ.
Cô nhìn ra được Hạ Tây Chấp rất mệt mỏi.
Hạ Tây Chấp lại vươn tay ra khỏi chăn, kéo cổ tay Khương Dạng.
Anh ngẩng đầu, dùng đôi mắt đen nhìn thẳng Khương Dạng, khàn giọng hỏi, "Tại sao... lại ngọt như vậy?".
← Ch. 17 | Ch. 19 → |