Đại kết cục
← Ch.121 |
Thường Yến Hành đang nói chuyện với giám đốc bách hóa, ánh mắt lại luôn nhìn sang bên phía quán cà phê, đột nhiên hắn đứng lên nói: "Tôi phải đi đón vợ tôi."
Đi thẳng về phía Phùng Chi, nghe thấy câu cuối cùng của Uyển Phương nói: "Cậu giúp cô ấy một chút đi...." Hắn cũng không thèm hỏi lại, chỉ vươn tay, ôn hòa nói: "A Chi chúng ta đi thôi!"
Đôi môi Phùng Chi có chút run run, nắm tay hắn đứng lên, lòng bàn tay hắn khô ráo ấm áp, ngón tay thon dài hữu lực.
Thường Yến Hành nhìn Uyển Phương một cái, khẽ gật đầu.
Uyển Phương có thể cảm giác được ánh mắt lạnh lùng của hắn, hơi sững sờ, nhìn theo bóng dáng của bọn họ, cậu ta đuổi theo vài bước gọi "A Chi", bọn họ dường như không nghe thấy, bước đi thẳng.
Nhân viên trong cửa hàng cầm mẫu vải thời thượng nhất trên thị trường hiện nay trong tay làm mẫu, hao hết nước bọt để giới thiệu, hiện nay chất liệu may sườn xám thích hợp nhất có sa tanh, lụa cát, the hương vân, còn có lụa gấm, lụa dệt nổi, thời tiết cũng dần lạnh, có một vài chất liệu vừa tốt mà giá cả lại phải chằng, mua về tích trữ nhất định sẽ có lời, nhung thiên nga, nhung khắc hoa, nhung lụa, ... mua luôn bây giờ chắc chắn sẽ lời hơn, trời càng lạnh giá cả sẽ càng đắt. Bây giờ đàn ông đều mặc được cả áo dài và tây trang, nếu mặc áo dài có thể dùng vải tơ và vải thô, màu sắc có thể chọn màu xanh đen, thể hiện được khí thế uy nghi, tây trang thể chọn len thuần lông dê là hoàn mỹ nhất, tiết kiệm một chút có thể dùng vải dạ, mỏng có thêu hoa, mùa đông thì dùng vải twill, ....
Thường Yến Hành xua tay chặn ngang anh ta, mỉm cười nói: "Chúng tôi muốn tự đi xem." Nhân viên rất tinh ý, vội nói: "Dạ! Khi nào hai vị thấy ưng ý thì chỉ cần gọi một tiếng, tôi đứng ngay ở cửa."
Chờ xung quanh không có người, Thường Yến Hành kéo Phùng Chi tránh sau một cuộn vải xa tanh in vạn đóa hải đường, nâng cằm cô lên cười hỏi: "Một câu em cũng không nghe vào, thất thần nghĩ cái gì?"
Lời Phùng Chi muốn nói đến bên môi lại nuốt trở về, lắc đầu: "Phụ nữ mang thai tính tình vốn yếu đuối, lúc vui lúc buồn, thích miên man suy nghĩ! Nhị gia nên dỗ dành em nhiều hơn!"
Thường Yến Hành cúi đầu nhỏ giọng nói: "Lúc em mang thai Ni Ni, đáng tiếc anh không ở bên cạnh em, sự tiếc nuối này cả đời cũng không thể bù đắp."
Phùng Chi đáy mắt ứa nước mắt, chủ động hôn lên mặt hắn: "Không trách anh... Không phải anh sai!" Cô hiểu ý hắn muốn nói.
Thường Yến Hành im lặng, lại hỏi: "Lúc đó đều là Chu Hi Thánh ở bên cạnh dỗ dành em sao?"
Phùng Chi "Ừ" một tiếng, nghĩ lại lại thấy không đúng, muốn giải thích lại nghe hắn nói: "Vậy chúng ta cần phải vực lại tinh thần, chọn cho anh ta và Hách tiểu thư mấy cuộn vải tốt chuẩn bị cho hôn lễ!"
Phùng Chi cảm động vươn tay ôm cổ hắn: "Em và Chu Hi Thánh chưa từng phát sinh chuyện gì, em vẫn luôn coi anh ấy như anh trai... Em chỉ yêu một mình anh!"
Thường Yến Hành nhìn cô thật lâu, đôi mắt đột nhiên toát ra ý cười, hôn cô thật mạnh: "Anh biết.... Em muốn thổ lộ với anh cũng không nên chọn chỗ này chứ, hẹn gặp em trên giường đêm nay!"
Phùng Chi lập tức đỏ mặt: "Em không tiện." Nhị gia cũng đã ba tháng bị bỏ rơi, hắn trẻ trung khỏe mạnh, còn như sói như hổ.
Thường Yến Hành tươi cười chậm rãi nói: "Anh đã hỏi bác sĩ, họ nói có thể..." Lại vuốt bụng cô trấn an nói: "Em yên tâm, anh chỉ cọ cọ không tiến vào."
Cọ cọ không tiến vào.... Có quỷ mới tin hắn! Phùng Chi đẩy hắn ra, giơ tay sửa lại tóc, lại cao giọng gọi nhân viên tới, cuộn vải vạn đóa hải đường này thật xinh đẹp!
Hôm sau người gác cửa thông báo, có vị tên Tào Nguyệt Mai muốn gặp.
Phùng Chi biết sau khi cô gặp Uyển Phương, Nguyệt Mai nhất định sẽ tìm tới, nghĩ một chút liền nói: "Tôi không quen biết cô ta, không cần phải gặp! Chú bảo cô ta sau này không cần đến nữa!"
Cách mấy ngày, người gác cửa lại báo, vị Tào Nguyệt Mai kia mỗi ngày đều chờ bên ngoài, cầu xin gặp phu nhân một lần, Phùng Chi cầm tập tranh chữ kể chuyện xưa cho Ni Ni, không hề ngẩng đầu lên nói: "Cô ta thích chờ thì chờ, về sau không cần phải báo lại với tôi."
Từ đây liền thanh tĩnh.
......
Một ngày cuối tuần sau Tết Trung Thu, Phùng Chi đang ngồi trong phòng khách nói chuyện với Dục Trinh, có người hầu vén mành báo: "Chu tiên sinh và Hách tiểu thư tới thăm."
Dục Trinh còn muốn hỏi là Chu tiên sinh nào, Phùng Chi đã đứng dậy cười đi ra nghênh đón, cô nghiêng đầu nhìn ra phía cửa, đang là buổi trưa, ánh mặt trời xuyên qua tấm kính chiếu vào, ánh sáng chói lóa khiến cô không nhìn rõ, người đàn ông vô tình bước vào đầu tiên, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý, liền cảm thấy như sét đánh bên tai, chấn động cả người, cô không nghĩ tới cô còn có thể nhìn thấy Chu Hi Thánh, anh ta mỉm cười nói chuyện với Phùng Chi, âm thanh đó không nghiêng không lệch đánh thẳng lên người cô, giống như sóng thần ập thẳng vào mặt cô. Đến lúc cô nhớ tới phải tránh vào trong phòng, bọn họ đã đi tới trước mặt cô, Phùng Chi giới thiệu đơn giản qua, cô nhìn Hách tiểu thư, hoàn toàn không phải một kiểu như cô và Phùng Chi, nhỏ nhắn xinh xắn, khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu, cười lên còn có má lúm đồng tiền, đáng yêu giống như con thỏ.
Phùng Chi kéo Hách Xuân lên tầng, muốn cho cô ấy xem những sấp vải tốt mà cô ấy đã chọn. Dục Trinh đành tiếp đón Chu Hi Thánh nỗ lực cười nói: "Lâu không gặp, Chu tiên sinh mời ngồi!" Cố tình khi ngồi xuống, không biết làm sao sô pha lại vang lên một tiếng kẽo kẹt, rõ ràng âm thanh rất nhỏ nhưng cô lại cảm thấy như một tiếng vang lớn, còn phải cố để giải thích: "Sô pha này hỏng rồi, ngồi xuống cứ kêu kẽo kẹt kẽo kẹt suốt." Chu Hi Thánh chỉ cười cười, không nói gì, cũng may vú Trương tới rót trà, giải vây cho cô.
Chu Hi Thánh cũng không nghĩ tới sẽ gặp Dục Trinh, trong trí nhớ cô ấy vẫn là thiếu nữ xinh đẹp, thật sự khó có thể hình dung ra là người phụ nữ u sầu tiều tụy trước mắt, nhìn qua dường như cô ấy cũng sống không tốt lắm. Anh cũng không biết nên nói cái gì, chỉ cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh. Vẫn là Dục Trinh mở lời trước, cô khẽ vuốt tóc, cười nói: "Anh và A Chi vẫn như vậy, chỉ có em là già rồi!"
Chu Hi Thánh lắc đầu, Dục Trinh cũng không có ý chờ anh ta trả lời, tiếp tục nói: "Hách tiểu thư hoạt bát đáng yêu, trông hai người rất xứng đôi, hai người muốn kết hôn à?"
Chu Hi Thánh gật đầu: "Lần này lên Thượng Hải mua ít đồ kết hôn, trở về sẽ làm tiệc rượu, nếu không phải Kim Sơn quá xa, nhất định sẽ mời em và tiên sinh tới tham dự!"
Sắc mặt Dục Trinh bỗng nhiên trở nên lãnh đạm, bưng cốc cà phê nhấp một ngụm, ủ rủ nói: "Em vừa mới hoàn thành xong việc ly hôn." Cô đột nhiên phát giác, ánh mắt đầy ý xin lỗi nói: "Thật xin lỗi, anh đang có việc vui, em làm mất hứng rồi!"
Chu Hi Thánh lắc đầu: "Em cũng không cần quá đau lòng, sống kiên cường như A Chi, về sau tất cả sẽ tốt lên thôi."
Dục Trinh cảm thấy hốt hoảng, cô nói: "Em làm sao có thể giống A Chi chứ, người cô ấy yêu vẫn luôn yêu cô ấy, em vẫn luôn chỉ là đơn phương, Chu tiên sinh, anh biết mà!"
Chu Hi Thánh cảm thấy cuộc nói chuyện này rất khó trả lời, im lặng sau một lúc, anh ta đứng lên cười nói: "Các cô ấy lên trên lâu rồi, sao còn không xuống nhỉ, anh lên xem một chút." Vú Trương vội vàng dẫn đường.
Dục Trinh nước mắt như mưa rơi.
Chờ bọn họ xuống, trong phòng khách đã là không còn một bóng người.
.......
Nguyệt Mai cũng không thể sống ở Thượng Hải này được nữa, cô biết Thường Yến Hành giở trò phía sau nhưng lại không có cách nào khác, đành phải nhịn đau bán Đại Thế Giới cho người khác, lấy được một khoản tiền, mua vé tàu dẫn theo cô hầu gái Tiểu Mi cùng toàn bộ tiền tích trữ đi tới Thiên Tân, trừ Thượng Hải nơi đó cũng coi như là thành phố giàu có thịnh vượng, khách giàu sang cũng có rất nhiều.
Cô gặp được Tiểu Kim Bảo cũng làm buôn bán ở đây, nói là buôn bán nhưng cũng chỉ bề ngoài, chỉ là thuê một gian phòng ở phố xá sầm uất, trang hoàng xa hoa lịch sự, dùng để tiếp đãi những kẻ giàu sang quyền quý đến uống rượu mua vui.
Vốn cô và Tiểu Kim Bảo từng có khúc mắc nhưng lúc này lại thành chị em tốt, đúng lúc có gian phòng cách vách còn trống, mỗi ngày đều có rất nhiều người tới hỏi thăm, chủ phòng cũng là người Thượng Hải, nghe nói cô cũng từ Thượng Hải tới, lại tuổi trẻ thời thượng thân thiện liền đồng ý cho cô thuê nhà.
Nguyệt Mai dùng tiền trang hoàng lại căn phòng thành vàng son lộng lẫy, chọn ngày hoàng đạo, mời những vị khách quen và những người bạn cũ trước kia đến, Tiểu Kim Bảo cũng dẫn theo một số khách tới, cười đùa thâu đêm, chỉ thấy bóng người mơ màng lắc lư, phấn son hương rượu, đúng là một cảnh tượng thịnh vượng.
Từ đó về sau, ngựa xe như nước, khách đến nối liền không dứt, không ai không biết danh tiếng Mai Lan ở kỹ viện Thiên Tân.
Cho đến một ngày, cô tỉnh lại từ trên giường, đèn trong phòng vẫn còn sáng đến chói mắt, mùi rượu đêm qua vẫn còn sót lại, cô duỗi tay muốn lấy thuốc lá trên bàn để hút, đúng lúc thấy một tờ báo do khách hôm qua lưu lại, cô cầm lấy lật ra xem, mặt báo đăng tấm ảnh rất lớn, Thường Yến Hành ôm đứa con trai bụ bẫm, ôm eo Phùng Chi rất thân mật, Phùng Chi mỉm cười, nắm tay con gái bước xuống máy bay, chung quanh đều là người nước ngoài tới đón tiếp, ăn mặc giống công tước quý tộc cô đã từng thấy trong tranh ảnh, hóa ra đây là chụp ở bên kia đại dương.
Cô bỗng nhiên cảm thấy bản thân cô quả thực thấp hèn như bụi bặm, loại mùi vị khó chịu này như kim châm muối xát như móc tim móc phổi ra vậy!
~End~
← Ch. 121 |