Ân ái (cao H)
← Ch.119 | Ch.121 → |
Hắn lại nói thêm một câu: "Anh sẽ không nạp di thái, sẽ không tới kỹ viện, anh chỉ có em!"
Phùng Chi hiểu ngay ý hắn, cần gì phải lấy những tư tưởng cũ kỹ của người khác thành khuôn vàng thước ngọc cho chính mình, bọn họ lấy lòng nhau, cùng nhau hưởng thụ sự vui vẻ là vì tình yêu!
Cô mỉm cười đong đầy nước mắt: "Em cũng chỉ có anh!"
Thường Yến Hành trầm thấp nói: "Kẹp chặt eo anh!"
Phùng Chi nghe lời hắn vòng chân lên eo hắn, hắn vòng tay xuống hai đùi cô dùng lực bế cô lên, dưới thân vẫn còn thân mật gắn liền với nhau, cô vội vàng vòng tay ôm lấy cổ hắn, nức nở thút thít.
Thường Yến Hành vừa đi vừa rút ra đâm vào, để cô lên cửa sổ pha lê, đột nhiên sau lưng tiếp xúc với một mảnh mát lạnh, cô bất ngờ mà rùng mình một cái hét lên: "A, lạnh!"
Thường Yến Hành cắn răng rút ra, xuân dịch ướt át giọt tích tích xuống, lật người cô lại đưa lưng về phía hắn, dùng sức bẻ cánh mông ra, không chờ nổi mà nhét nguyên cây vào lại lần nữa, Phùng Chi bị đẩy về phía trước, hai bầu ngực bị ép chặt vào tấm kính, "A ..." cô la lên: "Bên ngoài có người!" Phòng ngủ của bọn họ ở tầng hai, vú Trương mụ và vú Trình đang ngồi trên băng ghế bóc vỏ đậu trong sân, chuẩn bị sáng mai nấu cháo.
Thường Yến Hành tóm lấy dây đèn "Tách" một tiếng tắt đi.
"Mấy bà ấy không nhìn thấy đâu." Tay hắn xuyên qua nách cô bắt lấy hai bầu tuyết nhũ màu mỡ xoa bóp: "Sao lại lớn lên nhiều như vậy?"
Phùng Chi cũng cảm thấy, cô mặc sườn xám cũng có chút căng, trước ngực càng thêm phập phồng, cũng từng nghe thấy vú Trương lén khen dáng người cô đẹp, mê hoặc ánh mắt tiên sinh đảo quanh cô liên tục.
"Bị anh xoa lớn." Cô thở hổn hển nhìn chằm chằm hai người kia, tuy rằng tắt đèn tối om, biết rằng họ không nhìn thấy, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy sợ, sợ các bà ấy ngẩng đầu nhìn về phía này, cũng bởi vì sợ hãi, phía dưới cô siết chặt vô cùng.
Thường Yến Hành bị bao bọc siết chặt, ra vào quả thực như vượt chông gai, hắn cảm thấy bị kẹp đến nỗi da đầu tê đại, xương cốt như mềm ra, sảng khoái muốn chết.
"Chặt quá.... Sao từng sinh con rồi còn chặt như thế, muốn kẹp gãy anh sao." Hắn cúi đầu nhìn chính mình biến mất bên trong cô lại rút ra, hoa động bị căng mỏng trong suốt, giống cái miệng nhỏ của cô, lúc cắm vào trong thì mở rộng liều mạng nuốt, lúc rút ra bên ngoài thì cắn chặt nước miếng chảy ròng ròng, xuân dịch văng khắp nơi, vùng lông vừa đen vừa cứng và hai túi con cháu phồng lên đánh lên cánh mông chụp đến đỏ lên một mảng to, phía dưới điên cuồng đóng cọc, bên tai chỉ còn lại tiếng cô rên rỉ và tiếng gầm nhẹ thở dốc của chính mình, đó là cực lạc nhân gian, hắn bị kích thích, vươn tay xoay cằm cô nghiêng sang một bên, cúi đầu mút lấy đôi môi kiều diễm ướt át của cô: "Dâm đãng, anh muốn sảng chết trong người em." Phùng Chi cắn lưỡi hắn mút vào, ngày thường hắn thích nhất là đút cho cô, hôm nay đến phiên cô đút cho hắn ăn.
Thường Yến Hành một tay túm chặt búi tóc sau đầu cô ấn vào cửa sổ, một tay duỗi đến bụng cô vốn dĩ là bằng phẳng, bây giờ lại nhô lên một hình dáng hình trụ dài, hắn càng thêm ra sức va chạm, tay hắn cũng tùy theo tiết tấu mà ấn xuống.
Phùng Chi đã không thể nghĩ gì được, bị hắn đè ép khó có thể nhúc nhích, chỉ có thể ư ư a a rên rỉ không ngừng, nghe hắn hỏi: "Chồng lớn không, mạnh không?"
"Lớn, lớn quá không chịu nổi, ưm.... Mạnh cũng không chịu nổi, anh nhanh lên...." Cô nói không thành câu, hai chân bị làm đến run lên rồi, cảm giác như không đứng được, muốn hắn nhanh bắn ra.
"Còn ngại chậm?" Hắn muốn xuyên tạc ý cô: "Tao phụ, còn chưa cho em ăn no sao!" Hắn cắm đến càng sâu, ngón tay trượt xuống đẩy ra hai cánh thịt dính nhớp nhớp, véo hạt châu.
"A, Yến Hành...." Cô bỗng nhiên run rẩy cả người, cảm giác gần chết đột nhiên ập đến, cô cắn lên vai hắn, bụng dưới căng đầy co rút lại, Thường Yến Hành cũng vừa vặn rút ra, cô ngay lập tức phun ra một luồng xuân dịch, toàn bộ phun ướt hết phần hông hắn trở thành một mảng hỗn độn, hắn thở hổn hển cười rộ lên: "A Chi sướng sao, anh còn chưa ra!" Ôm cả người cô mềm như bông lên giường, xếp cô thành tư thế quỳ bò, mông vểnh cao lộ ra những vết hồng đỏ, bẻ hai cánh mông cô ra tiếp tục từ phía sau làm cô.
Vú Trương ôm Ni Ni đang nghẹn ngào thút thít muốn tìm mẹ vừa mới đến trước cửa phòng của tiên sinh và phu nhân, thì nghe thấy động tĩnh không nhỏ truyền ra, mặt già đỏ lên, xoay người đi xuống dưới lầu: "Chúng ta đi ăn bánh ngọt thôi!"
Ni Ni cắn đầu ngón tay không khóc nữa.
Chẳng mấy chốc đã sắp đến trung thu, cúc tím trong viện cũng đón gió hé nở, Phúc An đưa báo mới hôm nay tới, Phùng Chi nhận tờ báo lật được đến trong thứ ba, hai ngày nay tin cô và Thường Nhị gia kết hôn cũng sẽ được đăng lên, khiến cô chú ý.
Trang thứ ba chia làm hai mặt trái phải, bên trái đăng kết tin bọn họ kết hôn, bên phải đăng tin tang lễ, Phùng Chi vừa nhìn liền thấy tin cô và Nhị gia kết hôn, rất bắt mắt, chiếm một nửa độ dài trang báo, còn đăng ảnh hai người kết hôn, màu đen trắng, cô khoác khăn voan ren nụ hoa, lộ ra gương mặt trái xoan, đôi mắt long lanh, nụ cười xinh đẹp, Nhị gia mặc tây trang đen, nghiêng mặt nhìn cô, cũng nở nụ cười. Cô thích nhất tấm ảnh này.
Vô ý nhìn sang tin báo tang lễ, cô giật mình không dám tin, đôi mắt mở to cẩn thận đọc lại, ngón tay vo chặt tờ báo chạy lên trên tầng, đẩy cửa phòng ngủ ra, tối hôm qua Nhị gia xã giao đến khuya mới về, giờ vẫn còn ngủ nướng trên giường.
"Yến Hành, Yến Hành!" Cô lay chăn, thấy hắn hơi mở mắt, lười biếng ừ một tiếng, vội vàng nói: "Vương Kim Long chết rồi!"
Trên báo viết phát hiện xác chết trôi nổi trên sông Hoàng Phố, vớt lên đã xác nhận đúng là Vương Kim Long mất tích mấy ngày nay.
Thường Yến Hành duỗi tay vuốt ve cái bụng đã hơi gồ lên của cô: "Bình tĩnh, đừng làm con anh sợ." Thấy cô không nói gì thì hỏi: "Sao nhìn anh như vậy?"
"Có phải.... anh làm hay không?" Phùng Chi ngập ngừng hỏi hắn.
Thường Yến Hành cười lắc đầu: "Không phải, anh ngại bẩn tay." Lại nói: "Vương Kim Long muốn xưng vương xưng bá ở Thượng Hải, ngay cả chính phủ cũng dám đắc tội, hắn ta không biết rằng không có chính phủ che chở, hắn và Thanh Vân bang của hắn chẳng là gì cả. Các bang phái khác thừa cơ vùng lên, đen ăn đen khó tránh khỏi, không liên quan tới chúng ta." Hắn ngồi dậy kéo Phùng Chi vào trong lòng ngực: "Yên tâm rồi sao?"
Phùng Chi dựa đầu lên vai hắn: "Hắn làm chuyện xấu, chết không hết tội!" Nghĩ lại có chút phiền não nói: "Hôm qua em nhận được thư của Chu Hi Thánh gửi tới, anh ấy sắp kết hôn với Hách Xuân, dự tính cuối tuần này tới Thượng Hải chơi, thuận tiện mua chút đồ dùng hôn lễ. Em không biết tặng gì cho bọn họ!" Thường Yến Hành thấu hiểu tâm tư của cô, vẫn luôn muốn báo đáp ân tình năm đó Chu Hi Thánh vươn tay cứu trợ, kiến nghị: "Tuy anh không tiếp xúc nhiều lắm với Chu Hi Thánh, nhưng cũng xem như có mắt nhìn người. Em tặng anh ta vàng bạc châu báu, chắc chắn anh ta sẽ không chịu nhận, hơn nữa còn cảm giác như không tôn trọng hắn, ngược lại biến khéo thành vụng, không bằng coi như là bạn tốt, tặng chút vải vóc quần áo hay những đồ dùng thiết yếu khác, tiền biếu thì đi dày hơn là được."
Thấy cô còn do dự, thì cười nói: "Vốn không muốn nói với em, hai tháng trước anh có thông báo với xưởng dệt vải Kim Sơn, điều động thăng chức giám đốc cho anh ta, đương nhiên xác thật là anh ta cũng là người có tài, nếu không chỉ dựa vào việc anh ta có ơn với nhà chúng ta, anh cũng không dám liều lĩnh nâng đỡ anh ta."
Trong lòng Phùng Chi vừa mừng vừa sợ liền ôm cổ hắn, thân mật hôn lên má hắn, Thường Yến Hành hưởng thụ cô chủ động thân thiết, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ tiến vào, lại là một ngày ấm áp.
← Ch. 119 | Ch. 121 → |