Truyện:Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai - Chương 112

Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai
Trọn bộ 122 chương
Chương 112
ℋ𝖔-a-ռ á-i (cao H)
0.00
(0 votes)


Chương (1-122)

Thường Yến Hành khó mà nhẫn nại được, huống hồ Phùng Chi nhiệt tình như thế, ngón tay hắn trực tiếp 𝒸·ắ·𝖒 ✔️à·🔴 thăm dò bên trong động, xuân thủy dính dính ướt ướt, nhưng vẫn chưa đủ, rút tay ra nắm lấy hai chân cô gấp lại, lại nắm hai đầu gối dùng sức bẻ ra hai bên, hai mảnh thịt giữa hai chân bị lực kéo tách ra, lộ ra thịt châu đỏ tươi giống như trong trí nhớ hắn, hắn đột nhiên cúi người xuống vùi đầu vào giữa hai chân cô, bắt đầu 🦵ïế●m láp, cảm giác mềm mềm như cánh hoa hồng nhung, hắn thích, lực 𝐥.𝐢.ế.𝖒 𝐦ú.𝐭 từ nhẹ đến nặng, thi thoảng còn khẽ cắn thịt châu tham lam m*ú*✞ vào, trong khoảnh khắc, hoa môi và thịt châu đã bị hắn 🅓â_𝖒 loạn sưng đỏ đầy mị lực, đầu lưỡi 𝐧óⓝ.g ⓑỏռ.🌀 của hắn chuyển tới cửa động đánh vòng tròn, hút mật dịch chảy ra.

Phùng Chi rầm rì 𝐫·ê·ռ 𝖗·ỉ, ngón tay s*ïế*ⓣ c𝒽ặ*ⓣ đệm giường, mấy năm nay nơi riêng tư giữa hai chân cô chưa từng bị người khác nhúng chàm, cũng đã quên mất tư vị ⓗ_𝐨@_n á_i, lần trước tuy là bị Nini phá ngang chỉ là t.h.â.𝓃 т𝖍.ể cô vẫn phản ứng theo bản năng, trong lòng cô vẫn luôn kháng cự lại, mà bây giờ đã khác, sau khi cởi bỏ khúc mắc, Thường Yến Hành cũng không hề che dấu tình yêu của hắn đối với cô, bởi vì lưỡng tình tương duyệt, ✝️𝐡â.п ✞.♓.ể cô càng thêm mẫn cảm, đột nhiên bị hắn đùa bỡn bằng miệng lưỡi, nháy mắt cả người bị rút hết sức lực, mềm như bông mặc hắn đùa nghịch, trong đầu rối loạn không thể nghĩ được gì khác, cô ngẩng cổ khẽ cử động nhìn xuống, hai chân cô bị gập lên bẻ ra hai bên sườn, hắn vùi đầu ở giữa, cô có thể nhìn thấy bả vai rộng lớn của hắn, cường tráng mạnh mẽ. Cô phát hiện đầu lưỡi của hắn đang đ.â.Ⓜ️ ☑️.à.ⓞ trong hoa động của cô, một cơn tê dại kịch liệt nhanh chóng quét qua khắp người cô, cô hét lên một tiếng, đổ sập xuống giường, ⓡ⛎●𝖓 ⓡ●ẩ●🍸 không ngừng, có dòng nước chảy xuôi ra ngoài, không chịu được lấy tay che mặt, ngượng ngùng không kìm chế được.

Thường Yến Hành lau vệt nước dính trên mặt hắn, ngẩng nhìn cô thì không nhịn được mà cười rộ lên, kéo tay cô ra, kẹp lấy cằm cô hài hước trêu đùa: "Đều làm mẹ rồi còn xấu hổ như vậy." Phùng Chi muốn cãi lại, vừa mở miệng đã bị hắn chặn lại, đầu lưỡi xông vào trong miệng cô, lấp đầy khoang miệng cô, 👢iế●ⓜ 〽️·ú·ⓣ chậc chậc, hai người trao đổi nước bọt còn có cả hương vị mật dịch của cô, lúc này, tay cô cũng không tự chủ được mà ✔️●цố●t v●e ⓝ_🌀ự_🌜 hắn mon men đi xuống, nắm lấy 🅿️_ⓗâ_𝖓 ✝️_𝐡â_п của hắn, cảm giác nơi đó đâu phải là thịt giống như thanh gậy sắt ռ-óռ-𝐠 ⓑỏ-𝖓-𝖌 cứng rắn, còn không ngừng sưng to, cô có thể sờ thấy gân xanh gồ hẳn lên, vì động tác của cô mà run lên kịch liệt. Phùng Chi siết ngón tay: "Vào đi, Yến Hành, * em." Không ngừng muốn hắn, kỳ thật cô vẫn muốn, muốn hắn dùng sức lấp đầy cô.

Thường Yến Hành 𝖙h·ở 𝐡ổ·𝓃 h·ể·ⓝ, bàn tay nắm lấy tay cô động vài cái, tách ra cánh hoa môi, chen vào cửa động, nào ngờ thịt non nhanh chóng co rút đẩy dị vật ra, bảo vệ không cho hắn vào, hắn ra sức đẩy vào bên trong, mới vào được quy đầu, liền nghe Phùng Chi kêu đau: "Chậm một chút, chậm thôi, em chịu không nổi!" Thường Yến Hành chưa bao giờ hỏi cô mấy năm nay có từng có người khác, bên cạnh cô không có người đàn ông khác, vây quanh cô chỉ có Chu Hi Thánh, nếu bọn họ thật sự có gì đó, hắn cũng có thể hiểu được, tư tưởng này có զ⛎●🅰️●𝖓 𝒽●ệ một phần nào đó đến những năm hắn học tập và sống ở ngoại quốc, nhưng cảm nhận thấy Phùng Chi ngây ngô như ban đầu, hắn mừng như điên, kiềm nén lại xúc động mà r·ú·✞ r·𝒶, đưa một ngón tay vào trước, nhân lúc cửa động thả lỏng lại thêm một ngón tay nữa kéo ra đ.â.𝐦 𝖛à.o, không nhẹ không nặng khuấy động bên trong cô, lại thêm một ngón nữa, xuân thủy tuôn ra lũ lụt không thể ngăn được, hắn biết cô đã có thể chấp nhận được hắn, nhanh chóng rút ngón tay ra, cúi người nắm lấy 🅿️_𝒽_â_ռ 𝖙_h_â_𝓃, làm một tiếng trống cổ vũ tinh thần đ·â·m ѵà·𝖔 tận cán.

Xa cách hơn hai năm, một lần nữa bọn họ giao hòa về cả thể xác và tinh thần, cảm xúc phức tạp nói không nên lời, bốn mắt nhìn nhau, Thường Yến Hành cất giọng khàn khàn hỏi: "A Chi, còn hận anh sao?"

Phùng Chi lắc đầu, tách chân càng rộng mặc hắn tùy ý va chạm, hai túi con cháu phình phình chụp đánh vào kẽ Ⓜ️.ô.𝖓.ⓖ cô, vùng lông rậm rạp cứng cáp 𝐜·ọ 𝐱·á·𝐭 vào phần bụng ⓜ·ề·ɱ 𝖒ạ·𝖎 của cô, ngứa ngứa đau đau, rồi lại thoải mái.

Thường Yến Hành mới 𝐜ắ_m ✔️_à_𝐨 hoa kính liền cảm nhận được một trận xô đẩy 〽️●ú●ⓣ xoắn, siết lấy hắn còn chưa kịp đâ*𝖒 v*à*🅾️ rú.t 𝐫.🅰️ đã chảy ra dịch, phần xương cụt tê dại, thiếu chút nữa liền tiết, vội vàng ngừng lại không dám cử động, tự kiếm nén lại xúc động.

Phùng Chi không biết vì sao hắn dừng lại, chớp đôi mắt 𝖒ô.n.𝐠 lung, nhịn không nổi mà nhấc Ⓜ️ô●𝖓●🌀 lắc lắc: "Yến Hành.... Muốn!" Lại hô nhỏ một tiếng, hắn sao lại lớn thêm, căng cửa cửa động như muốn nứt ra.

Thường Yến Hành cười rộ lên, sau khi nhẫn qua được trận tiết, hắn bắt đầu đấu đá lung tung bên trong, nhanh chóng ⓡ-ú-✞ r-🔼, lại thật mạnh đ●â●𝖒 ⓥ●à●🔴, như đóng cọc vào bên trong cơ thể cô, tàn nhẫn đẩy vào toàn bộ, cảm giác sáng khoải cực độ, hắn nói: "A Chi, bật đèn." Phùng Chi bị hắn đẩy tới đầu giường, nghe lời hắn duỗi tay sờ công tắc đèn, nghe "Tách" một tiếng, đèn sáng lên.

Thường Yến Hành khẽ nheo mắt lại, cơ thể người phụ nữ diễm lệ զ⛎𝖞.ế.ⓝ 𝓇.ũ, như yêu tinh hút dương khí, nước da trắng ngần ửng hồng, hai bầu ⓝ-𝐠-ự-𝒸 cao ngất lắc lư trước mắt hắn. Vùng bụng trắng trẻo cũng bị 𝖈*ọ 𝖝á*✞ xuất hiện từng vệt đỏ, tay hắn nắm chặt hai đầu gối cô ấn ra hai bên sườn, giữa hai chân mở rộng là hắn thô tráng đang cắm thẳng vào trong hoa động, một ra một vào, da thịt va chạm vào nhau phát ra tiếng bạch bạch rung động, hắn dùng ngón tay nắm hai mảnh thịt hai bên kéo ra, nhìn bên trong hoa động hồng hồng bị hắn lôi kéo mà bị kéo ra ngoài, xuân dịch cũng văng khắp nơi, giàn giụa ướt hết cả phần bụng hắn.

"Sảng không? Đều là nước của A Chi." Thường Yến Hành nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, cái miệng nhỏ mấp máy khép mở, 𝐭●♓●ở ♓●ổ●п ⓗ●ể●п 𝓇.ê.𝓃 г.ỉ không ngừng, hắn thích cực kỳ: "Làm ↪️ⓗế_t em có được hay không?"

"Muốn...." Phùng Chi nhìn hắn thú tính quá độ khuôn mặt hiện lên vẻ dữ tợn, thích hắn vì cô mà mất đi vẻ ôn hòa nho nhã ngày thường, trở nên thô bạo, cô nói: "Muốn, muốn anh vào thật sâu, bắn vào bên trong."

"Nắm lấy vú đ*ư*@ ✔️*à*ο miệng anh." Thường Yến Hành nói, quả nhiên Phùng Chi đưa tay lên ép hai bên 𝓃_𝐠ự_↪️ vào một chỗ đưa đến bên môi hắn, hắn ngậm lấy cả hai quầng vú hồng hồng ⅼ-ⓘế-ⓜ 𝖒ú-𝖙 một chút: "Lẳng lơ." Cô nào biết sinh con xong, 𝓃-ɢự-ⓒ cô càng thêm no đủ căng tròn, 𝐦ôn*🌀 cũng tròn trịa hẳn lên, tràn đầy vẻ đẹp phong tình của thiếu phụ, sợ là người đàn ông nào nhìn thấy cũng bị hút hồn.

Chương (1-122)