Truyện:Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai - Chương 107

Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai
Trọn bộ 122 chương
Chương 107
Tâm động (hơi H)
0.00
(0 votes)


Chương (1-122)

Thường Yến Hành thở dài một tiếng, cúi đầu hô_𝓃 lên gương mặt cô, đôi môi hắn nóng rực, nước mắt cô lại ướt lạnh, một lát sau, gương mặt cô cũng nóng lên.

Hắn h*ô*п đến khóe miệng A Chi, có thể nhận ra cô nghiêng đầu né tránh, giơ tay ⓢ*iế*т ↪️ⓗặ*🌴 cô, nhè nhẹ hỏi: "A Chi, còn hận anh sao?"

Phùng Chi cũng đang tự hỏi chính mình, còn hận hắn sao?! Nếu là trước kia, nhất định cô sẽ nói hận, hận hắn 𝒸.h.ế.𝐭 đi được, cả đời cũng không thể tha thứ cho hắn, chính là từng điều từng điều hắn làm vì Nini, sáng nay lại xuất hiện như thiên thần, lại khiến cô có chút mù mờ, có khi suy nghĩ, khi hắn biết cô cao chạy xa bay cùng Chu Hi Thánh từ trong miệng Nguyệt Mai, có phải tâm tình cũng như cô biết tin hắn đính ♓.ô.п với Dư Mạn Lệ hay không, thất vọng cùng cực mà suy nghĩ cực đoan, Thường Nhị gia dù có đủ mưu trí, dù sao hắn cũng là con người có thất tình lục dục. Nhìn xem, bây giờ cô lại bắt đầu biện minh thay hắn.

Đèn tường chiếu vào mặt hắn chỗ sáng chỗ tối, nhưng đôi mắt hắn lại sáng như sao, trái tim Phùng Chi 𝐦.ề.Ⓜ️ ɱạ.❗ lắng dịu xuống, cô vươn tay lướt qua cái mũi hắn, xoa nhẹ gương mặt hắn, ngập ngừng nói: "Có lẽ đã không hận nữa!" Có lẽ chỉ là bởi vì cảnh đẹp, cô mới có buông bỏ thù hận trong ngắn ngủi. Thường Yến Hành đã nhìn thấu tâm tư của cô, hắn nói: "Thật ra, trái tim anh chưa từng thay đổi." Tuy rằng từng có oán hận từng có tuyệt vọng nhưng trong lòng vẫn giữ lại được một tia sáng nhạt, đó có lẽ chính là tia sáng tình yêu, tuy rằng chỉ là nhạt nhòa nhưng nói nó cùng nó vẫn được thắp sáng. Hắn không nói gì, bắt đầu ♓ô_𝖓 cô, đầu lưỡi 𝖑ⓘ●ế●𝖒 láp cánh môi non mịn của cô, theo viền môi tách ra hàm răng, dây dưa với cái lưỡi ư·ớ·𝖙 á·† 〽️.ề.𝐦 𝖒.ạ.1 của cô, tuy là đã lâu bọn họ cũng chưa từng ✞·h·â·ռ 〽️ậ·𝖙, hắn vẫn có nhẫn nại như cũ, không nhanh không chậm 𝒹·ụ 𝒹·ỗ nhiệt tình của cô.

Phùng Chi duỗi hai tay vòng qua cổ hắn, ngón tay không theo sự điều khiển của cô mà v*𝐮ố*т ν*𝑒 gáy hắn, Thường Yến Hành đè cô xuống dưới thân, nụ ♓-ô-ռ cũng không ngừng lại càng thêm mãnh liệt, hắn l·ℹ️ế·m 𝐦ú·т nước bọt trong miệng cô cũng đ●ú●ⓣ cho cô nước bọt của chính hắn, động tác quen thuộc, như chậu than đột nhiên bùng cháy lên ngọn lửa, những lần h⭕🔼·n á·1 bỏng cháy nháy mắt hiện về trong trí nhớ, Phùng Chi yếu ớt 𝓇ê.ⓝ 𝖗.ỉ, tự động tách hai chân vòng qua vòng eo hắn, liền cảm nhận được vật dưới háng hắn đã ngẩng đầu, vừa thô vừa cứng đâ*𝖒 𝐯*à*🅾️ giữa hai chân cô, cô cảm thấy nơi đó ngứa ngáy khó chịu, sức lực như bị rút hết ra.

Thường Yến Hành nhận thấy cô thuận theo, hắn liền mất đi sự kiên nhẫn, đôi môi hắn trượt dài xuống cắn 〽️ú●✝️ cần cổ thon dài của cô, cổ A Chi khá mẫn cảm, quả nhiên nghe thấy cô rầm rì: "Yến Hành, Yến Hành." Cuối cùng cô cũng chịu gọi tên hắn, êm tai như tiếng hót của hoàng oanh, hắn kích động 𝐡●ô●𝖓 cô, trộn lẫn cả tên "Yến Hành" vào giữa đầu lưỡi dây dưa, thưởng thức cực kỳ ngọt ngào. Ngón tay hắn cởi bỏ cúc sườn xám, hắn nhanh chóng cởi đến dưới nách, vạt trước rời ra, kéo xuống áo lót ren, lộ ra bầu 𝖓*𝐠ự*𝒸 tròn trịa căng tròn, tuy rằng ánh đèn khá là nhạt nhòa, cũng không ngăn được hai ngọn núi tuyết cao ngất lọt vào trong mắt hắn, như hai chú thỏ trắng 𝓇-υ-𝓃 г-ẩ-🍸, hai bên đầu vú cũng không còn ngây ngô như trước, đỏ mọng như anh đào. Cô không còn là cô gái nữa mà đã là phụ nữ đã sinh con, do tuổi còn nhỏ, khuôn mặt vẫn còn thanh thuần nhưng cơ thể lại đẫy đà 𝐪·ⓤ𝓎ế·ռ r·ũ, hơn nữa sau khi trở về từ Kim Sơn, hắn đã tỉ mỉ chăm sóc và điều trị cho cô, hiệu quả rất rõ rệt, có lẽ cũng là còn trẻ nên khôi phục nhanh.

Bàn tay hắn nâng lên một bên vú đầy đặn của cô, dùng ngón cái chòng ghẹo đầu vú, lại cúi người ngậm cả quầng vú vào trong miệng, chép một tiếng lại buông ra, bên trên dính đầy nước miếng, ánh nước lấp lánh trong bóng tối, cảnh đẹp rung động tâm hồn, hắn không khỏi mỉm cười nói: "Sao lại lớn như thế? Vượt quá cả tưởng tượng của anh."

Khuôn mặt Phùng Chi nổi ánh hồng, ngượng ngùng vô cùng, cô nghe người ta nói đàn ông thích nhất là 𝐧𝖌ự●🌜 của thiếu nữ, sinh con xong liền mất mị lực, cô dùng tay đẩy hắn ra, 𝖙♓-ở ɢấ-ⓟ nói: "Anh điđi, em không muốn làm!"

Note: Thực sự làm đến đây mình hơi hẫng 1 chút, so vs những gì đang đau khổ quằn quại của những chương trước hình như tác giả đẩy quá trình hơi nhanh mất đi tính giảm xóc, đ*â*Ⓜ️ ra ko có động lực.

Hừm hừm thôi tự nhủ truyện sủng, vs lại trên PO các bạn ý cmt do tác giả đang viết 1 hố khác nên truyện này bị đẩy nhanh kết thúc, đâ*ɱ ra tự nhiên hơi tụt mood, kiểu như chưa đc đầy đủ cho lắm, ...

Chương (1-122)