Xin tha thứ
← Ch.100 | Ch.102 → |
Thường Yến Hành vươn tay về phía Chu Hi Thánh, nét mặt như thường, nhã nhặn giới thiệu tên mình: "Thường Yến Hành!"
Chu Hi Thánh cũng nói ngắn gọn: "Chu Hi Thánh!" Hai người họ bắt tay nhau, có thể cảm giác được ngón tay hắn thon dài có lực, có lẽ xuất phát từ một loại tâm lý khó hiểu, anh ta nhanh chóng buông ra.
Thường Yến Hành cũng không nhanh không chậm thu hồi tay lại, người đi qua đi lại ở cầu thang khá nhiều, hai người bọn họ không hẹn mà cùng đứng về phía tay vịn bờ tường, Thường Yến Hành nói trước: "Chu tiên sinh về sao?"
Chu Hi Thánh trả lời: "Trong xưởng đang đẩy nhanh tốc độ sản xuất, thật sự không rời đi lâu được." Lại bổ sung một câu: "Ni Ni và A Chi phải phiền Thường tiên sinh chăm sóc."
Thường Yến Hành mỉm cười nói: "Phiền gì chứ! Chăm sóc Ni Ni và A Chi vốn chính trách nhiệm của người làm cha làm chồng như tôi mà."
Chu Hi Thánh vốn đã buồn rầu sẵn, bị câu nói này làm cho càng thêm rầu rĩ, mím môi không nói gì muốn nhấc chân muốn vượt qua người hắn.
Thường Yến Hành bỗng nhiên nói: "Cảm ơn anh!" Có một người phụ nữ ôm đứa con đang khóc lóc ầm ĩ đi ngang qua, Chu Hi Thánh không nghe rõ hắn nói gì, nhìn hắn đầy nghi hoặc, hắn lại lặp lại một lần nữa: "Cảm ơn anh!" Tiếng nói trầm thấp, thái độ chân thành từ tận đáy lòng.
Chu Hi Thánh gật đầu, tiếp tục đi xuống dưới, anh ta hiểu hắn đang ám chỉ cái gì, tuy rằng vẫn có chút không cam lòng nhưng cũng không ghét Thường Yến Hành chút nào, hắn nho nhã lại khiêm tốn, không hề thể hiện quan lớn cao quý hơn người một bậc, vênh mặt hất hàm sai khiến, cũng chưa từng ném tiền làm nhục anh ta, cũng coi như nhân trung long phượng.
Bệnh của Ni Ni cũng ổn định hơn khá nhiều, Ni Ni không còn đi ngoài ra máu nữa, nhưng vẫn rất yếu, khuôn mặt nhỏ trắng xanh, thường xuyên khóc nỉ non rồi ngất đi, ăn cũng rất ít, giống như con mèo nhỏ chỉ còn lại hơi thở thoi thóp.
Phùng Chi theo y tá đi vào văn phòng, Tưởng Dĩ Thành đang chờ cô, vội vàng đứng lên cười nói: "Thường phu nhân mời ngồi."
Phùng Chi cũng không có tâm tình sửa lại cách xưng hô của anh ta, chỉ lo lắng sốt ruột hỏi: "Ni Ni có chuyện sao bác sĩ?" Đây là triệu chứng thường thấy của người nhà bệnh nhân, hễ bị bác sĩ mời nói chuyện riêng, luôn có cảm giác tai họa sắp đến.
"Cô đừng gấp." Tưởng Dĩ Thành an ủi cô: "Bệnh kiết lỵ của Ni Ni đã được kiểm soát rồi, tôi tìm cô tới là để nói về việc trị liệu tiếp theo."
"Trị liệu tiếp theo?" Phùng Chi nghe thì có chút không hiểu, Tưởng Dĩ Thành nói tiếp: "Tôi đã kiểm tra toàn bộ cho Ni Ni, căn bản từ khi sinh ra đã yếu ớt, cơ thể lại suy dinh dưỡng, lại gặp phải trận bệnh nặng như này, hai ngày nay các cơn ho tăng lên, sợ là chuyển thành viêm phổi, con bé khó lòng chịu được, điều kiện ở đây có hạn, thuốc thang khan hiếm, tôi kiến nghị cô nên mang con bé lên bệnh viện Thượng Hải để điều trị, lại an tâm điều dưỡng, có thể khỏe mạnh lại."
"Nhất định phải đi Thượng Hải sao?" Phùng Chi nhẹ nhàng hỏi, Tưởng Dĩ Thành nói: "Cũng không nhất định, tôi là bác sĩ, chức trách của tôi là đưa ra kiến nghị tốt nhất cho bệnh nhân, đương nhiên, cô cũng có thể để con bé ở bệnh viện này tiếp tục trị liệu, chúng tôi cũng sẽ dốc hết toàn lực để điều trị cho con bé."
Sau Phùng Chi đi ra khỏi văn phòng, Thường Yến Hành bước ra từ tấm màn che màu trắng, kéo ghế ngồi xuống, móc ra thuốc lá và bật lửa, Tưởng Dĩ Thành ngăn cản: "Ở đây là bệnh viện, cấm hút thuốc." Thấy hắn đút vào túi áo, mới tấm tắc cười nói: "Cậu không tự mình nói với cô ấy, lại lợi dụng tớ làm lá chắn, là có ý gì?" Thường Yến Hành cầm cốc lên uống trà: "Cậu là bác sĩ, bác sĩ nói ai dám không nghe!"
Trong lòng Tưởng Dĩ Thành vẫn có nghi ngờ khó hiểu: "Tớ nhớ rõ từng thấy tin cậu đính hôn với Dư Mạn Lệ ở trên báo, khoảng hai năm trước, sao lại bây giờ lại nhảy ra vợ con ở đây?"
Thường Yến Hành nói đơn giản chuyện của hắn, lại nói thêm một câu: "Năm ngoài, Dư Mạn Lệ đã cử hành hôn lễ với Lục Trường Hữu rồi."
"Tên nhóc Lục Trường Hữu." Tưởng Dĩ Thành cười ha hả: "Năm đó nhìn thấy tên đó lấm la lấm lét không quen, cũng không có ý tốt với Dư Mạn Lệ, quả nhiên tớ đoán không sai." Lại nói: "Cậu cũng là tên lưu manh, Thường phu nhân mới 17 tuổi đã ở cùng với cậu rồi đúng không, thế mà cậu cũng ra tay được, còn làm cô ấy mang thai, tôi nhớ rõ lúc ở Anh quốc, cậu cũng đã từng cẩn thận nghiên cứu quá y học, tránh thai như thế nào có thể không biết sao?" Thường Yến Hành cũng cười: "Đây không phải là quá sung sướng sao, với lại lúc đó làm sao để ý được nhiều như vậy."
Hai người bọn họ trò chuyện một lát, Thường Yến Hành mới cáo từ rời đi, gần hoàng hôn, người cũng ít dần, hắn trở lại phòng bệnh, đèn cũng không bật, chỉ để một cái đèn tường tỏa ra ánh sáng vàng vàng mờ nhạt, Ni Ni đã ngủ say rồi, trên bàn nhỏ còn đặt nửa cốc sữa bột không uống hết, một bát mì chay cũng chưa ăn được mấy miếng.
Phùng Chi ăn không vào, ngơ ngác ngồi trước giường, nghe thấy tiếng bước chân của hắn từ xa đến gần, liền đứng lên, cầm bát đũa ra ngoài rửa, hai bên đều không nói gì, cũng không chỉ là lúc này, mấy ngày nay bận rộn quay vòng, hai người đổ dồn toàn bộ tâm tư vào Ni Ni, mọi chuyện đều gác sang một bên. Cô rửa sạch bát đũa cất vào trong túi, vừa quay đầu lại thì thấy Thường Yến Hành đứng sau lưng cô, dọa cô chết khiếp, nhẹ nhàng hỏi: "Có việc gì sao?"
Thường Yến Hành quan tâm hỏi: "Em đã khỏe hơn chưa?" Phùng Chi gật đầu: "Đỡ hơn rồi!" Muốn về phòng trông Ni Ni, hắn nhìn ra tâm tư của cô, chặn đường nói: "Ni Ni ngủ rồi, chúng ta nói chuyện đi!"
Phùng Chi không chịu mở miệng, cúi đầu nhìn chân, cảm thấy mấy sợi tóc bên tai chạm vào má ngứa ngứa, cô nâng tay vén lên, đột nhiên cô không kịp phòng bị Thường Yến Hành nắm lấy cổ tay tát lên mặt hắn, cô tức khắc sửng sốt, lại bị động tát thêm hai cái mới giật mình tỉnh lại, liền giãy giụa: "Anh làm cái gì? Anh điên rồi sao?" Thường Yến Hành nói: "Em cứ đánh anh bao nhiêu cũng được, cho đến khi tan hết tất cả ủy khuất cùng và oán hận với anh." Phùng Chi dùng sức rút về tay, nghe thấy hắn nói như vậy, tất cả chua xót khổ sở ào tới, cô lập tức quay mặt sang chỗ khác, nhìn giường ngủ của Ni Ni qua cửa sổ, kìm nén nước mắt sắp chảy ra, cô nói: "Anh đừng làm ồn ào, đừng đánh thức Ni Ni." Ngừng lại lại nói: "Em không hận anh, anh cũng không biết chuyện, dưới tình huống đó cho dù xảy ra chuyện gì đều có thể tha thứ."
Thường Yến Hành hy vọng cô vừa khóc vừa mắng hắn, chứ không phải bộ dạng không đau không ngứa không cảm tình như bây giờ, hắn muốn vươn tay ôm cô vào trong ngực nhưng lại thấy cô cảnh giác phòng bị nhìn hắn, cuối cùng hắn vẫn đút tay vào trong túi, thở dài một tiếng nói: "A Chi, anh không thể ở Kim Sơn quá lâu, ngày mai bắt buộc phải quay về Thượng Hải."
Phùng Chi cắn môi, lãnh đạm nói: "Vậy Thường tiên sinh đi thong thả!"
"Anh không đi được!" Thường Yến Hành cười khổ nói: "Theo tình trạng của Ni Ni, viện trưởng Tưởng cũng đã nói, thích hợp nhất vẫn là nên tới Thượng Hải, anh quen biết rất nhiều bác sĩ ưu tú và bệnh viện tốt, có thiết bị và thuốc tốt nhất, có thể điều trị tốt nhất cho con bé, chắc chắn sẽ hồi phục rất nhanh. Em cũng không cần phải sợ Vương Kim Long, có anh ở đây tên đó chắc chắn không thể làm hại đến em và Ni Ni." Hắn nói: "A Chi, hãy cho anh một cơ hội chuộc tội, theo anh về Thượng Hải, nói cho cùng thì anh cũng là ba của Ni Ni, em cũng là mẹ của con bé, hai người đều là máu thịt trong tim anh, sao anh có thể bỏ hai mẹ con em ở đây được chứ."
Trong lòng Phùng Chi trở nên rối loạn, bảo cô ngay lập tức quyết định là không thể, im lặng một lát mới nói: "Ngày mai em sẽ trả lời anh!"
← Ch. 100 | Ch. 102 → |