Uyên ương (cao H)
← Ch.063 | Ch.065 → |
Thường Nhị gia rút ra "hắn" tràn đầy xuân dịch của cô, hắn đứng ở mép giường, duỗi tay tóm lấy mắt cá chân của Phùng Chi kéo tới trước người hắn, xếp cô thành tư thế quỳ bò đưa lưng về phía hắn.
Phùng Chi đã chết một lúc còn đang sa vào dư vị khoái cảm khó mà định thần trở lại, run rẩy mà thở hổn hển, không còn sức lực chống cự hắn đành ngoan ngoãn phối hợp với hắn.
Thường Nhị gia cúi đầu cắn cắn cánh mông nhỏ căng tròn chắc nịnh của cô, lại bẻ ra hai bên, lộ ra vùng đất giữa hai chân hỗn độn vô cùng hai cánh hoa vừa rồi bị cọ xát đến đỏ tươi trở nên kiều diễm ướt át, cửa động còn đang phun xuân thủy và hỗn hợp của hắn vừa bắn vào ra bên ngoài. Cảnh đẹp như vậy quá mức mê hoặc tâm chí người ta, hắn nheo mắt lại, thấy cúc huyệt nho nhỏ co chặt khép kín, sạch sẽ, hồng phấn thẹn thùng, cả người A Chi không chỗ nào hắn không thích, cúi đầu mút một cái thật mạnh, cúc huyệt bị giật mình mà mấp máy, quả thực quá sợ hãi.
Phùng Chi cũng nhận thấy sự khác thường, hoảng sợ mà lắc mông, thở phì phì kêu to: "Không được, đừng động ở đó."
Thường Nhị gia không để ý tới cô, càng ra sức bẻ cánh mông của cô ra, gần như vùi mặt vào đó, dùng đầu lưỡi liếm láp nó thành ướt đẫm, con nhóc này ngay cả chỗ này cũng thơm, hắn vừa hôn vừa mút vòng quanh chơi đùa với các nếp uốn xung quanh, thiếu nữ mới lớn làm sao chịu được dâm loạn như vậy, hoảng sợ mà tách ra, đầu lưỡi hắn thừa cơ chui vào.
Phùng Chi quả thực xấu hổ muốn chết đi được, làm gì có ai lại đi chơi đùa nơi đó chứ, không chê bẩn sao! Hắn hôn thì cũng thôi đi, lại còn đưa đầu lưỡi vào trong...
"Nhị gia, đừng, nơi đó không thể, nha..." Cô nắm chặt cái đệm muốn bò về phía trước, lại bị Thường Nhị gia "Bang" một cái tét vào mông, hắn rút đầu lưỡi ra, cũng quên khống chế lực, mông cô nổi lên vết đỏ của năm ngón tay, hắn dùng bàn tay xoa xoa, lại duỗi tay lên trên xoa nắn bầu ngực cô vì mây mưa mà căng tròn thẳng đứng, ngực hắn dán chặt vào lưng cô, gặm cắn vành tai đỏ lên của cô, tiếng nói khàn đặc cười rộ lên: "Sợ cái gì? Ba cái động của em vừa thơm vừa ngọt lại chặt, tôi rất thích." Lại dụ dỗ: "Tôi sẽ nhẹ nhàng, tuyệt đối không làm em bị đau, nhất định em sẽ thích."
Phùng Chi nghĩ cô nhất định sẽ không thích, nhưng Nhị gia dường như rất thích, vì thế mà cắn cắn môi hừ hừ nói: "Mệnh căn của Yến Hành không được đi vào." Cô sợ hắn khăng khăng không nghe cô mà cưỡng ép tiến vào, lại nói thêm một câu: "Về sau, về sau lại nói đi."
Thường Nhị gia nhịn cười đáp ứng, hắn ngồi dậy, vươn tay ra phía trước lấy một ít chất nhầy bôi lên cúc huyệt, lại nhẹ nhàng đẩy ngón tay dính đầy xuân dịch của cô tiến vào thăm dò, nhẹ nhàng chơi đùa, cho đến khi đẩy hết nguyên một ngón tay vào trong.
Phùng Chi siết chặt đệm bình tĩnh chờ cơn đau ập đến, nhưng lại không chờ được, trải qua sự không khoẻ lúc đầu bị xâm nhập, ngón tay cắm vào càng sâu cô lại nổi lên một cơn khoái cảm khó có thể miêu tả, vừa tê tê vừa ngứa ngứa có chút khó chịu, lại muốn hắn tàn nhẫn chút, thô bạo chút.
Đôi khi cô ở trên gác mái, cũng nghe thấy mấy bà vú phía dưới nói chuyện, nói về những kĩ nữ ở cục cảnh sát, dâm đãng tới mức thích đàn ông làm hậu đình, càng dùng sức càng thích, lại vừa phải xoa nắn hoa tâm, lúc này mới thỏa mãn.
Cô mới không phải đứa con gái như vậy, muốn trách thì trách Nhị gia quá xấu rồi.
Thường Nhị gia nhận ra đồng tử cô đột nhiên co rụt lại, kẹp ngón tay hắn rất chặt, trong khoảnh khác lại mở ra, vừa đóng vừa mở như là đã nổi lên sảng khoái.
"Nhóc con nếm được ngon ngọt rồi sao?" Đáy mắt hắn hằn lên tơ máu, không nhanh không chậm mà rút ngón tay, mật dịch từ cúc huyệt bị ép ra tới, ngược lại giống hắn từng cái cắm vào rồi tiết ở bên trong đó.
Cô không đáp chỉ rầm rì rên rỉ, có chút muốn cự còn nghênh, bàn tay Thường Nhị gia càng dính nhiều chất nhầy, bắt đầu đưa đẩy ra ra vào vào, đầu tiên là một ngón tiếp là hai ngón, những ngón khác cũng không nhàn rỗi mà xoa nắn huyệt phía trước, trực tiếp cắm vào càng sâu, moi cào bên trong vách tường mẫn cảm.
Phùng Chi cảm thấy mình sắp bị hắn làm cho hồn tiêu phách tán rồi, cô không ngừng rên rỉ kiểu suyễn, mồ hôi chảy xuống, càng ngày càng không có sức lực gì, cuối cùng cánh tay không chịu đựng nổi mà ngã xuống, bởi vì phần bụng bị hắn giữ chặt lại vững vàng nên cái mông nhếch lên cao cao, phối hợp với ngón tay hắn mà đong đưa, tới lui trước sau.
Thường Nhị gia lại không dùng mệnh căn của hắn, chỉ dùng ngón tay đã làm cô sống không bằng chết.
Ngón tay hắn thon dài có lực, bên trên còn có vết chai mỏng, không ngừng ra vào trong hai cái động trước sau của cô, tiếng động phụt phụt không ngừng lọt vào tai, rung động khiến cả người cô căng chặt như dây cung, mà người khởi xướng cũng không hề có ý định từ bỏ, càng ngày càng ra sức, càng lúc càng nhanh, cả người cô căng càng ngày càng chặt, chân quỳ càng ngày càng cứng lại, hoa môi càng ngày càng đỏ, hoa mắt càng ngày càng mở rộng, cảm giác cả người cô bị ướt sũng nước còn tỏa ra khí nóng hừng hực, bỗng nhiên có một cơn gió nửa đêm từ cửa sổ thổi vào, thổi tới trên giường giống như băng lửa va chạm vào nhau, sống chết tương phùng, cô rùng mình một cái làm dây cung đứt thành hai nửa, trong đầu cô hiện lên luồng ánh sáng trắng xóa, cơ thân cô run run rẩy rẩy không ngừng, cùng với tiếng thét chói tai, hoa kính phun ra xuân thủy.
Thường Nhị gia chờ chính là giây phút này, ánh mắt đổ sẫm nhìn chằm chằm hai cửa động đều vì hắn mà mở rộng, hắn muốn chơi cái nào thì chơi cái đó, cô gái nhỏ dưới thân đã bị hắn làm cho không ra hình dạng gì nữa rồi.
Hắn tưởng tượng chính mình đang cắm vào trong cúc huyệt, chỉ cảm thấy cả người đều cứng rắn thêm, hắn ồ ồ nói: "Tha cho em lần này, lần sau nhất định không tha."
Hắn không hề do dự, siết chặt vòng eo cô, dưới háng hắn đã sưng to đến phát đau dùng khí thế mạnh mẽ, đâm mạnh vào hoa huyệt đang phun nước của cô, toàn căn xâm nhập, lại toàn căn rút ra, hắn không hề khống chế lực, tất cả đều tùy tâm sở dục, như một tên mãng phu thô bạo, miệng tử cung trong hoa kính đã sớm mềm, khó mà chống đỡ được thế tiến công của hắn, chỉ đành há miệng tùy hắn đâm vào trong, hắn cường ngạnh đâm vào bên trong, như con ngựa chạy nước rút, tiếng da thịt va chạm vào nhau bạch bạch bạch vang vọng cả phòng, trên dưới trăm lần, bỗng nhiên quy đầu bị cô siết chặt lại, không thể kềm chế được mình hắn đơn giản cúi xuống đè trên lưng Phùng Chi: "Bảo bối, tôi sảng muốn chết."
Vừa cắn mút cần cổ cô, vừa tiếp tục dùng sức đưa đẩy, bên trong vừa hẹp vừa chặt, vừa nãy còn có thể luật động có tiết tấu, mới được chút xíu, hắn đã bị cô kẹp chặt khó có thể nhúc nhích, hắn lại càng ra sức bành trướng, trong chớp mắt hắn đột nhiên cảm nhận thấy một châm chích một cái, lại thêm một cái, mã mắt đau đớn khó nhịn, hắn gầm nhẹ một tiếng, muốn rút ra lại vẫn bị siết chặt như cũ, xương cụt căng cứng lại, hắn khó nhịn xuống sự kích động, nùng tinh cuồn cuộn bắt đầu bắn ra đổ vào trong tử cung cô.
← Ch. 063 | Ch. 065 → |