Người Trước
← Ch.038 | Ch.040 → |
"Chuyện của bến tàu Ngô Tùng là như nào?" Vương Khiết Thực tò mò hỏi: "Ngay cả hàng của xưởng bên chính phủ còn dám giữ?"
"Thanh vân bang tự xưng đó là địa bàn của bọn họ, không quan tâm tới chính phủ, dù là hàng của ông trời, cũng muốn thu phí bảo kê mới bằng lòng cho ra." sắc mặt Thường Yến Hành hơi trầm xuống, bên môi hiện lên nét lạnh lẽo.
Ông Vân Tự nói: "Lão đại của Thanh vân bang là Vương Đình Diệu cũng không tranh chấp với chính phủ, hồi đầu năm khi Vương Đình Diệu lui về ở ẩn, tiếp nhận vị trí đó là con trai của ông ta - Vương Kim Long, một kẻ lỗ mãng, ra tay khá độc ác, tranh đoạt bến tàu khuếch trương địa bàn không chuyện ác nào không làm, khiến cho mọi người đều sợ gã, bây giờ ngay cả chính phủ cũng không đặt vào trong mắt?"
"Không đặt vào trong mắt?" Giọng nói Thường Yến Hành nghiêm túc hẳn lên: "Tôi sẽ khiến gã ta phải đặt vào trong mắt là được rồi."
Một tràng cười than oán trách truyền đến.
"Nghiêm túc sao?" Cánh tay của Vương Khiết Thực chống trên lan can chỗ ngoặt cầu thang, nhìn về phía đám phụ nữ lẩm bẩm.
Thường Yến Hành nhận cốc cà phê từ trong tay của người giúp việc, nhàn nhạt nói: "Có lúc nào là tôi từng chơi đùa!"
"Tính lúc nào thì kết hôn?" Vương Khiết Thực truy hỏi tiếp: "Cậu cũng già rồi!"
Thường Yến Hành uống một ngụm cà phê: "Cô ấy còn nhỏ, để cô ấy tự do thêm hai năm nữa rồi sẽ trói cánh lại không cho phép bay loạn nữa."
Vương Khiết Thực bật cười ha hả: "Lời cảm tính như thế vẫn là lần đầu nghe cậu nói ra, nếu như khi đó cậu có thể như thế, Dư Mạn Lệ đâu đến nỗi..." lại biết mình lỡ lời liền không nói tiếp, lại quan sát sắc mặt của hắn.
Nét mặt Thường Yến Hành vẫn bình tĩnh, cũng không có phản ứng gì.
← Ch. 038 | Ch. 040 → |