Tranh Chấp Nhỏ
← Ch.020 | Ch.022 → |
"Ai yô, sao giờ cậu mới đến?" Nguyệt Mai nghe được tiếng rèm châu va chạm vào nhau lách tách, tay chống má nhìn qua bĩu môi, giận dỗi nói.
Phùng Chi cười ngồi xuống bên cạnh cô ấy, vừa đánh giá khắp nơi, vừa nói: "Nơi này khó tìm, hỏi đường tới đây mọi người chỉ biết khách sạn Tân Tân, không biết còn có quán cơm Tân Tân."
"Chờ tới kiếm được nhiều tiền sẽ mời cậu đến quán cơm Hoa Mậu, cậu muốn hỏi đường không sợ không ai biết."
Phùng Chi liếc nhìn cô ấy một cái: "Nói như gai đâm vào da vậy, chẳng qua tớ cũng tùy ý nói như vậy mà thôi." Lại nói thêm một câu: "Nếu đi quán cơm Hoa Mậu còn cần phải hỏi đường sao, tớ cũng không ngốc."
Nguyệt Mai phì cười, đẩy thực đơn trong tay đến trước mặt cô: "Cậu gọi món đi, thích ăn gì thì gọi. Tớ mời khách."
"Chỉ có hai chúng ta?" trang bìa là giấy trắng ngà bình thường, viết bốn chữ thực đơn Tân Tân theo lối chữ khải màu đỏ thẫm, phía dưới là chuỗi tiếng nước ngoài bắt kịp phong trào tây hóa, một bức họa hình mặt quạt vẽ hình hoa sen liễu rủ, cây cầu bắc qua mặt hồ, xa xa là ngọn núi và một tòa Lôi Phong Tháp, mấy nét vẽ màu đơn giản lại rất có ý cảnh, Phùng Chi thầm nghĩ đây là món ăn Chiết Giang, mở ra xem lại vượt qua cả cô suy nghĩ, món chính bao quát khá nhiều.
"Còn có Uyển Phương, cậu ta đi mua nước cam rồi." Nguyệt Mai quay mặt đi: "Thật là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất hiện!"
Uyển Phương tay xách ba bình nước cam vàng óng ánh từ tử tiến vào, trên trán chảy mồ hôi, bê cốc trà lạnh uống một hơi cạn sạch: "Nóng quá, lại là một năm đại hạn hán."
"Mọi người muốn ăn đồ ăn nơi nào?" Phùng Chi hỏi: "Ở đây có đồ ăn Chiết Giang, Tứ Xuyên, Hồ Nam, Phúc Kiến, còn có Huy Châu.... Nguyệt Mai muốn ăn đồ Huy Châu sao? Quê nhà của cậu."
"Không ăn." Nguyệt Mai xua tay cự tuyệt, muốn cùng nơi đó đoạn tuyệt sạch sẽ.
Uyển Phương xen mồm vào: "Không ăn đồ ăn Huy Châu đâu, mùi thối lắm, đậu hủ mà mọc đầy lông trăng trắng(1), nhìn quá kinh khủng."
"Đồ ăn Hồ Nam thì sao? Cay tê tê."
"Đồ ăn Tứ Xuyên cũng cay, còn cay hơn Hồ Nam."
"Tối nay Nguyệt Mai còn phải hát, đừng để giọng bị cay hỏng mất."
"Không cần kiêng dè tớ, các cậu muốn ăn cái gì thì gọi."
← Ch. 020 | Ch. 022 → |