Ai chờ đợi, ai tan nát cõi lòng (2)
← Ch.180 | Ch.182 → |
Nhìn đồ ăn màu sắc đẹp mắt dưới ánh đèn, Tiết Nhã bỏ tâm trạng u buồn qua một bên, lắc đầu nói: "Không cần, đợi Vương Gia tới đây rồi dùng bữa, ngươi ra canh cửa đi, bao giờ Vương Gia đến lập tức thông báo!"
Tại nơi không ai nhìn thấy, trong mắt cung nữ hiện lên một tia sáng không biết tên, nàng nhẹ giọng đáp lời: "Vâng, nô tỳ đi ngay!"
Thời gian từng giây trôi qua, đối với Tiết Nhã giống như dài cả một năm. Trong lúc nàng ta đang nôn nóng chờ Hạ Hầu Thuần, trong bụng đột nhiên động đậy. Tiết Nhã cả kinh, tiếp đến là cảm giác mừng như điên bao phủ cả người.
Môi mỏng mím chặt, quanh thân Hạ Hầu Thuần đều là hơi thở nghiêm nghị tràn ngập tức giận. Khấu Nhi còn chưa kịp thông báo, hắn đã không chút lưu tình đá tung cửa lớn.
Bịch một tiếng, Tiết Nhã bỗng nhiên hoảng sợ, nhing về phía phát ra âm thanh, đợi nhìn rõ khuôn mặt tức giận của nam nhân đứng ngoài cửa, trái tim nàng ta không tự chủ được mà nhảy lên liên tục. Tiết Nhã vội vàng đứng dậy, muốn chia sẻ cho hắn tin vui vừa rồi, nhưng mà, đúng lúc sắp chạm được vào tay Hạ Hầu Thuần, hắn lập tức tránh thoát.
Tiết Nhã nhìn bàn tay trống rỗng, lại nhìn nam nhân thân hình cao lớn thẳng tắp, ngũ quan như ngọc trước mắt, khóe môi nhếch lên một nụ cười khổ: "Bây giờ thiếp chỉ chạm vào chàng một chút, chàng cũng không thể chịu đựng được sao?"
Ánh sáng đêm nhu hòa lọt qua cửa sổ tiến vào phòng, bóng dáng Hạ Hầu Thuần càng có vẻ ủ dột cô độc. Khuôn mặt hắn lạnh băng, chán ghét liếc nhìn nữ nhân lúc nào cũng lấy Tiết Gia ra uy hiếp hắn, lạnh lùng chất vấn: "Là ngươi phái người ám sát Tuyết Nhu?"
Tiết Nhã ngẩn ra, ánh mắt liếc nhìn xung quanh, vừa chạm vào ánh mắt hắn liền lập tức dời đi, mím môi: "Chàng tới đây chỉ vì Bạch Tuyết Nhu thôi sao?"
Hạ Hầu Thuần nhìn bàn tay trắng nõn đang siết chặt tấm khăn, khóe môi nhếch lên một độ cong âm lãnh, không thèm để ý tâm trạng của Tiết Nhã, cười lạnh nói: "Ngươi cho rằng ta tới đây làm gì? Thăm ngươi?"
Thoáng nhìn sắc mặt trắng bệch của Tiết Nhã, hắn cười khoái ý: "Đừng có nằm mơ, trước kia ta đã từng nói, trên đời này ai ta cũng có thể thích, chỉ có ngươi là không!"
"Hạ Hầu Thuần, chàng rốt cuộc có trái tim hay không?" Tiết Nhã tức giận chỉ trích, nhìn khuôn mặt tuấn dật trước sau như một, trong lòng giống như nhỏ máu.
"Ta chỉ hỏi ngươi, thích khách có phải do ngươi phái tới hay không?"Hạ Hầu Thuần làm lơ lời oán giận của Tiết Nhã, tiếp tục hỏi.
Tiết Nhã cười tàn nhẫn, cũng không thèm che dấu nữa, có lẽ vì muốn khiêu chiến điểm mấu chốt của hắn, hoặc có lẽ ôm tâm lý bất chấp tất cả, nàng ta thẳng thắn thừa nhận: "Đúng thế, thích khách là ta phái di, thì tính sao? Ngươi muốn báo thù cho nữ nhân kia sao? Thế thì đánh đi!"
Khuôn mặt trắng nõn giương lên trước mắt hắn, trong mắt nổi lên một tia châm chọc, âm thanh tàn nhẫn nói: "Ngươi không phải muốn báo thù cho nàng ta sao? Dùng tay ngươi đánh mạnh vào!"
Rất nhanh, một bàn tay liền hạ xuống, trượt qua mặt Tiết Nhã, tốc độ cực nhanh, khiến người ta không kịp phản ứng.
Tiết Nhã ôm mặt, không thể tin được nhìn nam nhân còn chưa kịp thu tay lại, quen thuộc như vậy, lại xa lạ như thế, nàng run môi không thể tin được nói: "Ngươi thật sự có thể xuống tay!"
Khóe môi Hạ Hầu Thuần mím thành một đường thẳng tắp, không thể nói được một lời nào. Cảm giác ran rát trong lòng bàn tay không kích thích nổi một chút thương tiếc nào của hắn. Từ khi nào, hai người bọn họ lại biến thành như vậy?
"Tốt, tốt, ... ta đúng là đồ ngốc..." Trong mắt nhanh chóng dâng đầy nước mắt, Tiết Nhã oán hận nhìn nam nhân trước mắt. Chính hắn, là động lực mà nàng phấn đấu cả đời, cuối cùng lại vì một nữ nhân mà giẫm đạp lên lòng tự tôn của nàng không chút thương tiếc! Tốt, thực sự quá tốt!
Hạ Hầu Thuần không hiểu ý tứ trong lời nói này, hắn chỉ coi nàng như muội muội, là nàng cưỡng cầu, cường ngạnh muốn xen vào giữa hắn và Tuyết Nhu. Hắn vì Tiết Gia mà không thể không nạp nàng làm Trắc Phi, nhưng mà nữ nhân này quá độc ác, thế nhưng muốn giết chết Tuyết Nhu của hắn, nghĩ đến những lời chất vấn của Tư Nam Tuyệt, trong lòng hắn cực kì hụt hẫng. Trong lúc hắn đang nổi nóng, nha hoàn lại chạy tới cầu kiến, cơn tức của hắn không có chỗ phát, lúc này đã hoàn toàn bùng nổ.
"Ngươi tự giải quyết cho tốt, Tuyết Nhu còn đang đợi ta!" Nhìn nữ nhân đang khóc vô cùng bi thương, Hạ Hầu Thuần lơ đi chút đau xót dưới đáy lòng, xoay người quyết tuyệt rời đi, không có một chút lưu luyến.
Một tiếng gọi thân mật Tuyết Nhu, hoàn toàn giẫm nát tự tôn của Tiết Nhã. Trái tim đau đớn co rút từng đợt, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn theo bóng lưng Hạ Hầu Thuần biến mất trong màn đêm.
Trong phòng chỉ còn lại một mình nàng. Bụng bất ngờ nổi lên đau đớn từng cơn một, Tiết Nhã lập tức thanh tỉnh, ôm bụng, chất lỏng ấm nóng chảy ra từ hạ thân. Nàng ta chậm rãi cúi đầu, hai mắt chạm đến một màu đỏ chói mắt. Tiết Nhã hoảng sợ hét lớn: "Người đâu, người đâu, mau tới cứu ta, cứu con của ta..."
"Vương Phi, Vương Gia đã trở về!" Vẻ mặt Thiên Tầm kinh hỉ từ ngoài chạy vào, thần sắc vô cùng vui mừng.
Không ngờ, Vân Tuyết Phi chỉ "à" lên một tiếng, tiếp tục cúi đầu xem sách, không có bất kì phản ứng gì!
← Ch. 180 | Ch. 182 → |