Muốn đưa cơ sở ngầm đến à, không có cửa đâu
← Ch.005 | Ch.007 → |
Edit: La Na, Quỳnh_Ỉn
Liên Lãnh uyển
Vân Lãnh Ca rửa mặt chải đầu xong, nghe tiếng bước chân Vận Nhi không ngừng chạy vào, nhỏ giọng bẩm báo với Vân Lãnh Ca "Tiểu thư, nô tì nghe nói tối hôm qua lão gia đi đến chỗ của Nhị Di Nương, răn dạy Nhị Di Nương, còn đánh quản sự phòng bếp mấy bản." Trên mặt nàng có thể thấy được vẻ vui mừng.
Trên mặt Vân Lãnh Ca nhàn nhạt, khiến người khác không thể nhìn ra hỉ nộ của nàng "Hôm nay vẫn chưa ầm ĩ, không cần phải xen vào, chúng ta cứ yên lặng là được."
"Tiểu thư nói đúng lắm, nô tì chỉ cần tiểu thư không có việc gì là được." Tiểu nha đầu hoạt bát cười, khóe miệng đắc ý hơi nhếch lên, xem ra chuyện Nhị Di Nương bị dạy dỗ khiến tiểu nha đầu này vui đến mức đầu cũng hỏng rồi, Vân Lãnh Ca buồn cười lắc đầu, khịt khịt mũi.
Bảo Vận Nhi đi lấy đồ ăn sáng, nàng đẩy cửa sổ ra, hít lấy bầu không khí tươi mát ở cổ đại, khiến người ta thoải mái tinh thần. Buổi sáng đầu xuân thời tiết vẫn còn hơi lạnh, đứng một lát, sắc mặt hồng hào của Vân Lãnh Ca cũng hơi tái đi, so với ngày thường thì tăng thêm một phần mỹ lệ.
Vận Nhi bưng điểm tâm vào thấy Vân Lãnh Ca chỉ mặc một bộ áo đơn đứng bên cửa sổ đón gió, tuy rằng cảm thấy dung nhan tiểu thư rất kinh diễm, nhưng mặt đã hơi tái, buông thứ trong tay xuống, bước vài bước đi tới "Tiểu thư tốt ơi, bây giờ người vẫn chưa khỏe hẳn, bị gió thổi thì khi nào người mới khỏe lên được đây chứ?" Dứt lời, liền đóng cửa sổ lại, rồi đưa thêm cho Vân Lãnh Ca một chiếc áo nhỏ dày nữa, đỡ nàng ngồi xuống xuống, Vân Lãnh Ca khẽ lắc đầu, cười nhạt ngồi xuống.
Đồ ăn sáng hôm nay rõ ràng tinh xảo hơn hôm qua rất nhiều, một chén chè hạt sen, thêm bốn đĩa nhỏ, còn thêm mấy phần tráng miệng sau khi dùng điểm tâm xong, Vân Lãnh Ca yên lặng dùng đồ ăn sáng, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, hôm nay sẽ không yên tĩnh, phải lấp đầy cái bụng mới đối phó được.
Ăn điểm tâm xong, mở cửa sổ ra, Vân Lãnh Ca lẳng lặng ngồi chờ người hôm nay sẽ đến, nhìn sắc trời bên ngoài, có lẽ nhiều nhất là nửa canh giờ nữa sẽ đến.
Bên ngoài sân truyền đến rất nhiều tiếng bước chân hỗn độn không có quy luật, xem ra người tới không ít, trên mặt Vân Lãnh Ca không có biểu cảm gì ngoại trừ nụ cười nhu hòa, Vận Nhi chạy vào "Tiểu thư, Nhị Di Nương mang theo người môi giới bán người tới, đang chờ ở Thiên sảnh, đi theo bà còn có Họa Nhi và Thanh nhi nữa." Câu cuối cùng nhỏ hơn rất nhiều, trên mặt cũng mang theo tức giận và chán ghét, chú ý liếc mắt nhìn sắc mặt Vân Lãnh Ca một cái.
Họa Nhi và Thanh Nhi là đại nha hoàn bên cạnh Vân Lãnh Ca lúc trước, những nha hoàn khác vì lệnh cưỡng chế của lão thái thái mà không được vào viện của nàng, theo lý thì đại nha hoàn phải ở lại hầu hạ, nhưng sau khi Vân Lãnh Ca rơi xuống nước thì Họa Nhi và Thanh Nhi cũng đi đến bên người Nhị di nương.
Vân Lãnh Ca không thèm để ý lắc đầu với Vận Nhi, ý bảo nàng đừng để ý, nha hoàn nhiều thì có ích lợi gì, tất cả đều là ăn cây táo rào cây sung, không chừng ngày nào đó đào cái hố cho mình, ánh mắt Vân Lãnh Ca xẹt qua tia chán ghét, Họa Nhi với Thanh Nhi vốn là cơ sở ngầm của Nhị di nương nhiều năm qua, trước kia Vân Lãnh Ca không phát hiện, còn đối với hai người này cực kì tin tưởng, rất nhiều chuyện của nàng đều là do hai người này nói cho Nhị Di Nương biết.
Vân Lãnh Ca rửa mặt chải đầu đơn giản một chút, rồi đi đến Thiên sảnh, đến Thiên sảnh, thấy Nhị di nương vẫn là bộ dáng kiều mị như trước, nhưng vẫn nhìn ra, trang điểm trên mặt dầy hơn một chút, giấu bớt vẻ tiều tụy, nụ cười nhạt trên mặt Vân Lãnh Ca càng thêm sâu.
Vân Lãnh Ca vẫn mặc một thân gấm màu trắng như trước, vẫn cài một cây trâm đơn giản, không chút phấn son, trên mặt cũng bắt đầu hồng hào hơn, càng có vẻ linh động và thoát tục, Nhị di nương thấy khuôn mặt xinh đẹp và dáng người mỹ lệ của Vân Lãnh Ca, âm thầm cắn răng, nhưng trên mặt lại nhiệt tình chào đón.
"Nhị tiểu thư đến đây, trong viện nhị tiểu thư thiếu người, đều là do nô tì suy nghĩ không chu đáo, vài ngày trước bên nô tỳ thiếu người nên mới nhất thời mềm lòng giữ Họa Nhi với Thanh Nhi lại, bây giờ trong viện nhị tiểu thư thiếu người, trong lòng nô tì vô cùng áy náy, vậy thì để Họa Nhi và Thanh Nhi ở lại Liên Lãnh Uyển hầu hạ đi." Mí mắt Nhị di nương dấu chút châm chọc, mở miệng nói "Họa Nhi, Thanh nhi còn không mau xin nhị tiểu thư cho các ngươi trở về hầu hạ."
Trong lòng Họa Nhi thập phần không muốn, ở bên Nhị di nương này hầu hạ thật tốt, tuy rằng làm nha hoàn nhị đẳng, nhưng lại có mặt mũi hơn làm đại nha hoàn bên cạnh nhị tiểu thư, nhị tiểu thư là một tiểu thư không được sủng ái, chuyện rơi xuống nước vẫn chưa được giải quyết, còn chưa biết sẽ bị trừng phạt như thế nào nữa, hơn nữa tính tình lại không tốt. Thanh nhi không cảm giác gì, Nhị di nương là chủ tử của nàng, nghe lời chủ tử nói mới là nha hoàn tốt, cho nên nàng thoải mái quỳ xuống "Vài ngày trước đều là lỗi của nô tì, xin nhị tiểu thư tha thứ cho nô tì, để nô tì trở về hầu hạ." Giọng nói cực kì thành khẩn.
Họa Nhi thấy Thanh nhi quỳ xuống, mặc dù trong lòng không tình nguyện nhưng cũng quỳ xuống, trong giọng nói mang theo sự khinh thường và không tập trung nồng đậm "Nô tì cũng vậy, khẩn cầu nhị tiểu thư để nô tỳ hầu hạ." Không cảm thấy giọng nói của bản thân kém bao nhiêu, trong lòng nghĩ nhị tiểu thư ngu xuẩn như thế, nhất định là sẽ lập tức đồng ý, chỉ cần nàng hoàn thành chuyện của Nhị Di Nương giao, Nhị Di Nương đã đồng ý đưa nàng lên làm đại nha hoàn, còn ban thưởng rất nhiều nữa, Thanh nhi đã là đại nha hoàn của Nhị di nương, dựa vào cái gì mà bản thân chỉ là một nha hoàn nhị đẳng, bản thân cũng chẳng kém hơn Thanh Nhi.
Nhị di nương trừng mắt nhìn Họa Nhi, khinh thường trong lời nói như vậy, cho người khác là kẻ ngốc sao?
"Nhị tiểu thư, người xem, các nàng trung thành với người như vậy, nô tì cũng thật không đành lòng, nhị tiểu thư hãy để các nàng trở về hầu hạ đi." Nhị Di Nương khẩn thiết mở miệng.
Nhị di nương đã mở miệng trước mặt người ngoài như vậy, đơn giản là muốn Vân Lãnh Ca không có lý do gì để từ chối, nếu nàng cương quyết từ chối, cũng sẽ để lại thanh danh là không bao dung với kẻ dưới, Nhị di nương tính kế thật khéo, hàn ý trong mắt Vân Lãnh Ca được che kín, lạnh lùng nhìn hành động của các nàng, có phải thấy nàng biến hóa không ít nên vội vàng đưa cơ sở ngầm tới không? Không có cửa đâu!
Nhất thời, Vân Lãnh Ca cười khổ, trong nháy mắt tất cả đều là chua sót, bi thương mở miệng "Nhị di nương, hai ngày trước ta nằm trên giường cảm thấy ta sắp không ổn, các nàng lập tức lựa chọn chủ tử khác cho mình, chỉ có Vận Nhi còn ở lại bên cạnh chăm sóc ta, tuy rằng ta hiểu được việc làm của các nàng, nhưng việc các nàng làm cũng làm lạnh lòng ta rồi, ta biết Nhị Di Nương không có ý thưởng nha hoàn đã từng mỉa mai ta nhưng vạn nhất lại có lần sau thì sao, ta tuyệt không dám nhận các nàng nữa." Vành mắt Vân Lãnh Ca hơi đỏ lên nói.
Nhị Di Nương nghe câu nói này, châm chọc trong lời nói khiến sắc mặt bà trắng bệch, trong câu nói vừa nãy chẳng những Vân Lãnh Ca từ chối, hơn nữa còn để lại ấn tượng tốt trong lòng mấy người ngoài này, quả nhiên Nhị Di Nương thấy đồng tình trong mắt họ tuôn ra ào ào, trong lòng cảm thấy nhị tiểu thư làm cực kỳ đúng, mình thì nằm trên giường sắp chết, nha hoàn bên người còn đi kiếm người để dựa vào, Nhị Di Nương này cũng không phải là người thiện tâm, thế nhưng còn đồng ý giữ hai người nha hoàn này lại, nghĩ vậy, mấy người môi giới vụng trộm liếc mắt nhìn Nhị di nương, rồi sau đó nhanh chóng thu hồi tầm mắt, Nhị Di Nương không phải là một nô tỳ tùy ý để các nàng đắc tội.
Nhìn những ánh mắt khác thường này, Nhị di nương tức đến muốn thổ huyết. Ngực cảm thấy khó chịu, hít sâu để bình phục tâm tình, Họa Nhi và Thanh Nhi quỳ trên mặt đất không khỏi kinh ngạc, cảm thấy dường như hôm nay Vân Lãnh Ca thay đổi thành một người khác, trong lòng không cam chịu cũng chỉ có thể thối lui đến sau lưng Nhị Di nương, không nói một câu.
Nhìn Nhị Di nương mau nước mắt, những uất ức trong lòng Vân Lãnh Ca cũng thoáng ít đi, trong đầu đều là những kí ức trước kia Nhị Di nương bắt nạt và hãm hại Vân Lãnh Ca, càng làm cho nàng cảm thấy tức giận. Gương mặt của Nhị Di nương bình tĩnh lại rất nhanh, nếu không thể để Họa Nhi và Thanh Nhi hầu hạ vậy cũng đành sắp xếp lại, ánh mắt bà lơ đãng nhìn lướt qua người mà người môi giới mang đến, hơi dừng lại trước mấy người đứng ở trên, tỏ ý không nghe thấy bảo: "Mời Nhị tiểu thư chọn."
Dựa theo quy củ, nàng nên có ba đến bốn đại nha hoàn, sáu nha hoàn nhị đẳng, sáu nha hoàn tam đẳng, sáu ma ma thô sử, còn có bốn người quét dọn, hai người gác cửa, người quét cửa do trong phủ an bài, có thể lựa chọn nha hoàn, nhưng mà nàng cũng không cần nhiều người như vậy.
Nhị Di nương cho rằng việc mình làm đã được che giấu rất kỹ, không ngờ lại bị Vân Lãnh Ca biết được, hơn nữa còn đoán được suy nghĩ của bà, hàn ý trong mắt Vân Lãnh Ca chợt lóe rồi lập tức biến mất ngay, cười yếu ớt nhìn những nha hoàn này, đánh giá người của Nhị di nương một chút, quả thật không tệ, ánh mắt thông minh lanh lợi, vừa thấy đã khiến cho người ta cảm nhận rất cơ trí.
Đưa mắt nhìn một vòng, Vân Lãnh Ca tùy ý chỉ ngón tay vào vài người: "Mấy người bọn họ là được rồi." Vân Lãnh Ca nhàn nhạt mở miệng.
Nhị di nương chú ý thấy, phát hiện không hề có người của mình, kinh hãi, yên lặng suy nghĩ, có phải Vân Lãnh Ca đã biết rồi hay không? Hay là nàng không biết ai an bày cả, chỉ tùy ý chỉ vài người mà thôi, chẳng lẽ thật là ngoài ý muốn? Trong lòng Nhị di nương cảm thấy kỳ quái, những cũng rất bình tĩnh, trong lòng suy nghĩ xem ra phải tìm cách khác: "Nhị tiểu thư, vài người này có lẽ không đủ, hay là lựa chọn thêm mấy người nữa đi."
"Không cần, bây giờ ta không cần nhiều người hầu hạ như vậy, sau này khi nào thiếu lại chọn tiếp." Bộ dạng Vân Lãnh Ca không thèm để ý, lấy khế ước bán thân của mấy người vừa rồi, không chút để ý cầm ở trong tay thưởng thức.
Nhị Di nương cũng không còn cách nào, đành không cam lòng tức giận cáo từ, mang theo người môi giới bán người và những người khác rời khỏi Liên Lãnh uyển, sắc mặt đối lập hoàn toàn với vẻ đắc ý khi vừa mới tiến vào viện.
Nhìn thấy Nhị Di nương đi xa, Vân Lãnh Ca lập tức thu hồi vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng thầm mắng: "Cười nhiều ngày như vậy còn nhiều hơn mình cười kiếp trước." Trong lòng cảm thấy mặt mình cứng ngắc lắm rồi.
Nhìn sáu nha đầu vừa mới lựa chọn, phân phó với Vận nhi: "Mang các nàng theo ta đi vào."
Đi vào bên trong, Vân Lãnh Ca ngồi ở trên sạp nói với sáu nha hoàn đứng thành hàng: "Ta không cần biết tên trước đây của các người là gì? Nhưng nha hoàn nhị đẳng nhất định phải dùng tên ta ban cho." Ngữ khí kiên quyết, ánh mắt sắc bén, khiến người khác không thể từ chối.
"Vâng, tiểu thư." Sáu nha hoàn đồng thời cúi người thi lễ, trong mắt một nha đầu có khuôn mặt xinh đẹp cúi đầu tỏ vẻ không muốn.
Thu vẻ mặt của sáu nha hoàn này vào trong mắt, Vân Lãnh Ca dùng tay chỉ vào một nữ tử mặc bố y màu lam và một nữ tử mặc quần áo màu hồng nhạt: "Hai người các ngươi gọi là Ngâm Thư, Ngâm Cầm, trước làm nha hoàn nhị đẳng, đi theo Vận nhi hầu hạ ta, những người khác làm nha hoàn tam đẳng, mấy ngày sau nếu các ngươi biểu hiện tốt sẽ được thăng chức." Vẻ không muốn trên khuôn mặt nha hoàn xinh đẹp kia càng đậm.
Nâng ly trà nhấp một ngụm, Vân Lãnh Ca tiếp tục mở miệng, giọng nói lạnh lùng: "Ngoại trừ Vận nhi, Ngâm Thư và Ngâm Cầm, các ngươi không được tùy tiện đi vào gian phòng của ta, Vận nhi thưởng cho các nàng." Vận nhi đứng sau lưng Vân Lãnh Ca cầm trong tay hà bao khác nhau đưa có sáu người nha hoàn, nha hoàn đồng thời lên tiếng tạ ơn.
Nhìn các nàng đã nhận hà bao, Vân Lãnh Ca mở miệng: "Trong viện này của ta, không được nhiều chuyện, chỉ cần các ngươi trung thành là được, làm tốt bổn phận của mình, ta sẽ không bạc đãi các ngươi, nếu ăn cây táo rào cây sung cũng đừng trách tiểu thư ta nhẫn tâm? Hiểu chưa?" Hàn ý trong lời nói khiến cho người ta không rét mà run.
"Vâng, tiểu thư." Thân thể nha hoàn chấn động, càng trả lời cẩn thận hơn, ngay cả nha hoàn có khuôn mặt xinh đẹp cũng thu lại một chút vẻ không muốn.
"Vận nhi, ngươi mang các nàng đi làm quen với nơi này sau đó đi làm việc, ta nghỉ ngơi một chút." Đây là một cái tát cho cây táo, trong lòng than nhẹ, Vân Lãnh Ca khinh thường cách làm của mình, nhưng cũng không thể không làm vậy.
"Vâng, tiểu thư." Vận nhi lên tiếng, cúi người thi lễ mang theo nhóm nha hoàn rời đi.
Vân Lãnh Ca ngồi ở trên giường, cần lấy bút lông vẽ lại những mưu kế mà mình suy nghĩ trong đầu ngày hôm qua, lặng lẽ suy nghĩ, thỉnh thoảng thay đổi một chút
← Ch. 005 | Ch. 007 → |