Vay nóng Tinvay

Truyện:Đích Nữ Nhị Tiểu Thư - Chương 119

Đích Nữ Nhị Tiểu Thư
Trọn bộ 129 chương
Chương 119
Di hoa tiếp mộc (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-129)

Siêu sale Shopee


[1] di hoa tiếp mộc: (dời hoa nối cây) nguyên là tên một trong 36 kế mà người Trung Quốc thường đề cập đến. Di hoa tiếp mộc là thủ đoạn vu oan giá hoạ, đẩy tội lỗi của người này sang cho người khác bằng cách dựng những chứng cớ giả tạo, đánh lừa cơ quan pháp luật.

Editor: Gà

"Cái gì?!" Hoàng đế đang phê tấu chương nghe vậy thì trở nên kinh hãi, biến sắc, không để ý đến uy nghi, đôi mắt trợn to, không thể tin lớn giọng hỏi ngược lại.

"Nô tài cũng không rõ, vừa rồi có một cung nữ cung Hi Hòa báo lại, nói sáng nay Quý phi không hiểu sao đã qua đời!" Thân thể thái giám Tổng quản run lẩy bẩy, lời nói hốt hoảng rõ ràng.

"Bây giờ ngươi lập tức truyền chỉ, phong tỏa cung Hi Hòa cho trẫm, bất luận người nào cũng không được ra ngoài, chờ trẫm tuyên triệu!" Trong nháy mắt Hoàng thượng lập tức đưa ra quyết định, nổi trận lôi đình truyền lệnh.

"Dạ, nô tài cáo lui." Thái giám thở phào nhẹ nhõm, xoay người rời đi ngay.

"Uông Minh Hải!" Ánh mắt Hoàng thượng lóe sáng, sắc mặt biến ảo, một lát sau, hô to.

Uông công công chờ đợi bên ngoài vội đi vào, cung kính hành lễ.

"Đến vương phủ mời Mộ Dung Thế tử đến đây! Nói trẫm chờ hắn ở cung Hi Hòa! Nhanh lên!" Giọng nói Hoàng thượng cao hơn bình thường vài phần, sắc mặt vô cùng khó coi, thấy tình cảnh này, Uông công công nhất thời thấp thỏm, nhanh chân chạy đến Mộ Dung Vương phủ. sutucuoiga Die nd da nl e q uu ydo n

Đoàn Bắc Nguyệt sứ giả mới vừa đi, Vũ Văn Mẫn đã chết không rõ ràng ở Hoàng cung Đông Dương, quá bất thường rồi, sợ rằng, sắp đại loạn rồi!

Mộ Dung Vương phủ, Mộ Dung Diệp và Vân Lãnh Ca vẫn ngủ nướng không chịu thức giấc, thì nghe Xích Ngôn bên ngoài nói, tiếng nói y vẫn bĩnh tĩnh, nhưng vẫn mơ hồ lộ ra lo lắng: "Thế tử, Thế tử phi, Hoàng cung truyền tin, nói Mẫn quý phi đã qua đời!"

Xích Ngôn nói xong, trong nháy mắt hai người trên giường cùng mở mắt, nghiêng đầu liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hiểu rõ, nhanh chóng mặc y phục xuống giường, mở cửa để Xích Ngôn vào bẩm báo chi tiết.

"Có ý gì? Sao lại nói Vũ Văn Mẫn đã qua đời?" Mộ Dung Diệp vừa rửa mặt vừa hỏi.

"Thuộc hạ cũng không rõ lắm, người truyền tin nói hôm nay Mẫn Tuệ công chúa không rời giường, lúc đầu đám tỳ nữ trong cung Hi Hòa cho rằng trời lạnh nên nàng muốn ngủ thêm, không suy nghĩ nhiều, sau đó, đến giờ ăn điểm tâm, cung nữ cận thân của Mẫn Tuệ quý phi cảm thấy không ổn, lập tức vào điện hỏi thăm, nhưng không ngờ, dù nàng ta gọi thế nào, Quý phi vẫn nằm trên giường không đáp, lúc này cung nữ mới luống cuống, thăm dò hơi thở của nàng, phát hiện thân thể nàng lạnh lẽo, đã chết lâu rồi!" Xích Ngôn nói nhanh.

"Ta lập tức vào cung!" Vẻ mặt Mộ Dung Diệp bình tĩnh, lạnh nhạt nói: "Hoàng thượng nói thế nào?"

"Hoàng thượng ra lệnh phong tỏa cung Hi Hòa, không cho bất cứ ai ra vào, chờ ngài ấy đến hỏi!" Xích Ngôn nói chi tiết.

Vân Lãnh Ca nhanh chóng giúp Mộ Dung Diệp buộc ngọc đái (thắt lưng), nhíu mày nói: "A Diệp, thiếp vào cung với chàng, biết đâu có thể giúp đỡ một chút gì đó!" Cho dù đã chết nhưng thi thể có thể nói chuyện, có thể tìm được không ít dấu vết từ trong đó, mặc dù y thuật đại phu cổ đại tạm được, nhưng năng lực kiểm nghiệm thi thể hẳn không thể bằng nàng.

Mộ Dung Diệp gật đầu, sau khi hai người rửa mặt xong, lập tức chạy đến Hoàng cung.

Một đường không trở ngại, vào Hoàng cung, hai người chạy thẳng đến cung Hi Hòa.

Giờ phút này khắp cung Hi Hòa đều có cấm vệ quân canh giữ, dáng vẻ sẵn sàng đón địch khiến thái giám cung nữ đi ngang qua đều run rẩy, "Tham kiến Thế tử, Thế tử phi!" Cách đó không xa thị vệ nhìn thấy Mộ Dung Diệp và Vân Lãnh Ca, nhanh chóng hành lễ.

Mộ Dung Diệp giơ tay, không lên tiếng, chỉ kéo tay Vân Lãnh Ca bước vào cung.

Không khí ngoài điện nghiêm trang, nhưng trong điện lại rất căng thẳng, ai nấy đều cảm thấy lo lắng, mỗi người đều mang vẻ mặt không giống nhau, Vân Lãnh Ca nhìn ra dưới gương mặt mỗi người, đều cất giấu sợ hãi và lo lắng cực độ.

Vũ Văn Mẫn chết rồi, dưới tình huống đoàn sứ giả Bắc Nguyệt vừa rời đi, điểm khả nghi không ít, người dính líu cũng rất rộng, nếu tin tức này truyền đến Bắc Nguyệt, e rằng đây sẽ là mồi dẫn hỏa phát động chiến tranh!

Lòng Vân Lãnh Ca khẽ động, bỗng nhiên nhớ đến vài ngày trước Mộ Dung Diệp từng nói, sư xuất hữu danh, muốn chinh phạt phải có lý do, Vũ Văn Mẫn chết đi chẳng lẽ chính là mấu chốt ư? Trong lòng hồi hộp một phen, chẳng lẽ Vũ Văn Minh tự tay giết muội muội ruột thịt của mình để khơi mào lên mâu thuẫn này? Ý niệm này chỉ thoáng qua, nhưng khiến Vân Lãnh Ca không rét mà run!

Quá đáng sợ, nếu thật như vậy, thì tâm cơ Vũ Văn Minh thật thâm trầm, thủ đoạn tàn nhẫn, vì đạt được mục đích mà sẵn sàng hi sinh đồng bào muội muội!

Mộ Dung Diệp chú ý thấy sắc mặt Vân Lãnh Ca đại biến, vội vàng dừng chân, hỏi: "Ca nhi, sao vậy."

Vân Lãnh Ca nhón chân, nhỏ giọng nói ý nghĩ của mình vào tai hắn, dứt lời, thấy Mộ Dung Diệp khẽ nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo, lập tức hiểu hắn nhất định đã kinh nghi vài phần.

"Nếu như Ca nhi nói, thiên hạ này sắp bắt đầu thay đổi rồi!" Mộ Dung Diệp buông mí mắt xuống, ý vị sâu xa nói, truyền lệnh cho Xích Ngôn phía sau: "Truyền lệnh bản Thế tử, điều động toàn bộ Tam Thập Lục Thiên Cương, Thất Thập Nhị Địa Sát, đến vương phủ đợi bản Thế tử sai phái!"

Xích Ngôn nghe vậy cả kinh, sau đó sắc mặt nghiêm túc nhanh chóng rời khỏi Hoàng cung.

"Rất nghiêm trọng sao? Đáng để chàng lấy ra tất cả ám vệ lợi hại nhất ư?" Vân Lãnh Ca biết đây là ám vệ Mộ Dung Vương phủ nghiêm chỉnh huấn luyện, võ công không chỉ cao hơn một hai bậc so với những thị vệ bình thường, trước kia Mộ Dung Diệp chưa bao giờ phái bọn họ ra ngoài, hiện giờ lại xuất động tất cả, xem ra chuyện rất cấp bách rồi!

"Không quá hai ngày, tin Vũ Văn Mẫn qua đời sẽ truyền đến Bắc Nguyệt, khẳng định Bắc Nguyệt đế sẽ tức giận, công chúa của một nước gả cho Đông Dương làm phi chưa được một tháng đã chết không rõ nguyên do, tương đương với không nể mặt Bắc Nguyệt, mặc kệ thế nào, dù Bắc Nguyệt đế biết có bẫy, cũng sẽ xuất binh thảo phạt! Thái tử cũng sẽ lộ ra răng nanh, đến lúc đó, chúng ta loạn trong giặc ngoài, ta nhất định không thể phân thân, ta phân công bọn họ ở vương phủ bảo vệ nàng, để có thể an tâm đôi chút." Vẻ mặt Mộ Dung Diệp nặng nề, chậm rãi nói, ánh mắt nhìn Vân Lãnh Ca mang theo lo lắng!

"Yên tâm đi, chàng quên rồi ư? Trước đó vài ngày không phải chàng nói khinh công của thiếp có chút thành tựu sao? Mặc dù không thể ứng phó với kẻ địch, nhưng có thể tự vệ mà!" Vân Lãnh Ca cười trấn an.

Mộ Dung Diệp bất đắc dĩ gật đầu, nhưng trong lòng vẫn quyết định phải chú ý tăng cường người bảo vệ vương phủ, Ca nhi là người quan trọng nhất với hắn, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép có một chút sơ sót nào.

Vân Lãnh Ca cảm nhận Mộ Dung Diệp đang siết chặt tay mình, thầm thở dài, mưa gió sắp đến, núi sông rung chuyển, cả vùng đất sắp nhấc lên một cuộc chiến tranh kinh thiên động địa gió tanh mưa máu rồi! Chịu khổ vẫn là những bách tính bình dân muốn an cư lạc nghiệp.

Bước vào cửa điện, hai người trực tiếp đi vào tẩm cung của Vũ Văn Mẫn.

Vân Lãnh Ca nhìn quanh một vòng nội điện, thấy đám người trong phòng, vài tên thái y quỳ xuống trước giường, thân thể run rẩy dập đầu trên đất giữ yên lặng, Hoàng thượng trầm như nước ngồi trên giường lớn có đặt thi thể Vũ Văn Mẫn, không nói một câu.

Cung nữ trông coi cung điện càng câm như hến, không dám thở mạnh, chỉ sợ chọc giận thiên tử, bọn họ chỉ là những con cá nhỏ bé trong chậu thôi.

"Thần phụ/vi thần tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn an!" Hai người đi lên hành lễ với Hoàng thượng.

Hoàng thượng khoát tay áo: "Không cần đa lễ!" Dứt lời, tầm mắt ông ta chuyển từ Vũ Văn Mẫn qua Mộ Dung Diệp và Vân Lãnh Ca, trầm giọng nói: "Người Thái y viện đều là phế vật, không nhìn ra nguyên nhân chết của Quý phi, trẫm nghe nói y thuật Thế tử rất cao, kính xin Thế tử giúp tra xét một phen!"

Vài tên thái y bị Hoàng thượng nhắc đến càng thêm run sợ trong lòng, thân thể càng phát run.

Mộ Dung Diệp quy củ đáp lời, đi đến giường, mắt nhìn xuống Vũ Văn Mẫn đã chết, thấy hai mắt nàng ta khép chặt, sắc mặt hồng nhuận, nụ cười an ổn, vẫn tuyệt diễm khuynh thành, ngay cả đôi môi đỏ mọng cũng còn sáng bóng nhàn nhạt, nếu không phải đã ngừng thở, thì nhìn nàng ta tựa như đang say giấc mộng.

"Ca nhi, nàng đến xem một chút." Mộ Dung Diệp nhìn vài lần, trong lòng đã có suy nghĩ, nhưng ánh mắt thoáng nhìn Vân Lãnh Ca thấy nàng nghễnh cổ muốn xem tình huống bên trong, thấy thế, hắn cảm thấy có chút buồn cười, nên lên tiếng.

"Nội tử (vợ) có nghiên cứu y thuật, để nàng chẩn đoán một lần sẽ càng ổn thỏa hơn!" Mộ Dung Diệp nhìn ánh mắt nghi hoặc của Hoàng đế, cười nhạt giải thích.

Hoàng đế khẽ đồng ý, gương mặt xưa nay vốn lạnh nhạt thì lúc này đã vô cùng khó coi, mặc dù không phát tác, nhưng chân mày nhíu chặt, môi mím lại, ánh mắt sắc bén, thân thể căng thẳng, tỏ rõ ông ta đang tức giận. Quanh thân Hoàng đế tràn đầy không khí đè nén, khiến người ta không dám nhìn gần.

Vân Lãnh Ca đứng bên cạnh Mộ Dung Diệp, lấy ngân châm dùng vải bao trong ngực ra, lấy ra một cây đâm vào cổ họng Vũ Văn Mẫn, mặt khác lại lấy một cái nữa, cách y phục đâm vào phần dạ dày của nàng ta, hai ngân châm đều biến thành màu đen, lúc này mới nói: "Ngân châm biến thành màu đen, nói rõ Quý phi nương nương đã trúng độc mà chết, châm biến thành đen có xen lẫn mùi hương hoa nhàn nhạt, trong miệng Triệu tiệp dư cũng có mùi giống như thế, hẳn đã bị hoa độc nào đó làm hại, dĩ nhiên, cũng có khả năng là hỗn độc [2]." Nói xong, dừng một chút, lật thi thể Vũ Văn Mẫn qua, khẽ kéo cổ áo của nàng ta, tiếp tục nói: "Phần lưng bắt đầu xuất hiện thi ban [3], thời gian tử vong ít nhất là nửa canh giờ trước." Vân Lãnh Ca lấy ra một bao tay màu trắng, mang vào, đang lúc ánh mắt mọi người kinh hãi, ung dung mở môi Vũ Văn Mẫn ra, phát hiện màng môi nhầy xuất hiện sự thay đổi, khô, cứng, nâu đen, cuối cùng cho ra một kết luận: "Mẫn Tuệ quý phi bị người mưu hại vào tối hôm qua trong khoảng từ giờ sửu đến giờ dần!"

[2] hỗn độc: độc dược được pha chế với nhiều nguyên liệu hỗn hợp

[3] thi ban: sự cương cứng của cơ thể sau khi đã chết vài giờ, thường kéo dài từ 1 đến 4 ngày

"Giải thích của Ca nhi thật mới mẻ độc đáo, phương thức phán đoán cũng rất đặc biệt!" Đôi mắt Mộ Dung Diệp mang theo tán thưởng, khích lệ nói.

Vân Lãnh Ca tức giận lườm hắn, không nhìn thấy bây giờ là tình huống gì sao, lời nói không kiêng kỵ gì cả.

"Mộ Dung Thế tử phi có chắc chắn không?" Ánh mắt Hoàng đế thâm ý nhìn Vân Lãnh Ca, quanh thân nàng tràn đầy hơi thở tự tin và cơ trí khiến đáy mắt Hoàng đế ngưng tụ, trầm giọng nói.

"Thần phụ đương nhiên chắc chắn!" Vân Lãnh Ca đương nhiên tin tưởng vào căn cứ khoa học, đó là kiến thức và kinh nghiệm được tích lũy mấy ngàn năm, dĩ nhiên tin tưởng không nghi ngờ, tuy nhiên, Vân Lãnh Ca chợt cau mày nói: "Kính xin Hoàng thượng cho thần phụ thêm một chút thời gian, tiếp tục kiểm tra cặn kẽ một phen!"

"Vì sao?" Hoàng thượng nhíu mày.

"Thần phụ cũng không nói rõ được, cảm giác Mẫn Tuệ quý phi có chút kỳ lạ." Vân Lãnh Ca quay đầu thoáng nhìn Vũ Văn Mẫn vẫn lẳng lặng nằm trên giường không tiếng động, cảm giác quỷ dị quanh quẩn ở đáy lòng không hề biến mất.

"Để vi thần nói!" Mộ Dung Diệp đột nhiên cười nhẹ, tiếng cười lạnh lẽo: "Nàng ta không phải Mẫn công chúa, có người thay mận đổi đào, muốn man thiên quá hải [4], tạo thành hình dáng công chúa đã chết giá họa Đông Dương!"

[4] man thiên quá hải: (trong 36 kế) Giấu trời qua biển, lợi dụng sương mù để lẩn trốn

Mộ Dung Diệp vừa dứt lời, người trong điện run cầm cập, không thể tin mở to hai mắt nhìn hắn.

Vân Lãnh Ca sửng sốt, sau đó lộ ra vẻ mặt đã hiểu, trong đầu nhớ đến khi nãy vừa kéo cổ áo Vũ Văn Mẫn ra, ngoài trừ màu đỏ tím lốm đốm trên làn da, còn lại thì hơi đen, rất thô ráp, hoàn toàn không phải làn da mà một công chúa nên có.

Mộ Dung Diệp cười, nhưng nụ cười này không đạt đến đáy mắt, đưa tay đặt lên sườn mặt Vũ Văn Mẫn tìm kiếm, tìm được mép nhỏ khó phát giác, chợt xé ra, mặt nạ da người thật mỏng đã bị hắn giữ trong tay.

Mộ Dung Diệp nắm mặt nạ đưa đến chỗ Hoàng đế, giọng nói cực kỳ châm chọc: "Xem ra Hoàng cung cần quản lý thật tốt, ngay cả Quý phi bị đổi trắng thay đen Hoàng thượng cũng không hay biết, quả thật cung nhân đã quá lơ là nhiệm vụ rồi!" Nói xong, cầm đồ trong tay ném xuống đất, nhận lấy khăn lụa Vân Lãnh Ca đưa đến, lau tay.

Hoàng đế bước đến trước giường, chỉ thấy dung mạo như hoa của Vũ Văn Mẫn đã biến mất, thay vào đó là một dung nhan thanh tú hữu dư, tuấn tiếu bất túc [5], vẻ mặt Hoàng đế tức giận thoáng qua rồi biến mất, làm cửu ngũ chí tôn, phi tử dưới mắt ông ta bị người thâu lương hoán trụ [6], nhưng ông lại không biết tất cả đã xảy ra lúc nào, sao ông ta có thể không tức giận cắn răng nghiến lợi được chứ.

[5] thanh tú hữu dư, tuấn tiếu bất túc: thanh tú nhưng không đủ xinh đẹp

[6] thâu lương hoán trụ: (kế thứ 25 trong Binh pháp Tôn Tử) treo đầu dê bán thịt chó; thay xà đổi cột

"Hoàng thượng, vi thần sẽ tìm được Mẫn công chúa, kính xin Hoàng thượng tận lực trì hoãn thời gian truyền tin tức ra ngoài, nếu không một khi chuyện đã thành định cục, cho dù tìm được Mẫn công chúa cũng vô dụng thôi!" Mộ Dung Diệp nhìn dáng vẻ Hoàng đế đang đè nén lửa giận lại không phát tiết ra được, trong lòng cười lạnh, không biến sắc nghiêm nghị nói.

Kế tiếp về chuyện giả mạo Vũ Văn Mẫn, Hoàng thượng sai người dốc sức điều tra kỹ, tra hỏi tất cả cung nhân cung Hi Hòa, còn Mộ Dung Diệp và Vân Lãnh Ca rời khỏi Hoàng cung ngồi lên xe ngựa trở về vương phủ.

"Xích Ngữ, buổi tối thám thính phủ Thái tử với Ám Nhất, cần phải thăm dò thật rõ động tĩnh phủ Thái tử." Cách màn xe giọng nói Mộ Dung Diệp truyền vào tai Xích Ngữ đang đánh xe.

"Dạ, Thế tử." Xích ngữ trả lời, Ám Nhất là thủ lĩnh Tam Thập Lục Thiên Cương, võ công cao cường, người bình thường tuyệt đối không phải đối thủ của y, có y ở đây, lực lượng phòng ngự của phủ Thái tử chỉ là vật trang trí thôi.

Ánh mắt Vân Lãnh Ca thoáng lên sự linh hoạt, dịu dàng nhỏ nhẹ nói: "A Diệp hoài nghi Vũ Văn Mẫn trốn trong phủ Thái tử?"

"Không phải hoài nghi, là chắc chắn, Đông Dương trừ Thái tử ra không ai tương giao thân với Bắc Nguyệt như vậy, ngoài phủ Thái tử, Vũ Văn Mẫn có thể đi đâu, hơn nữa, Vũ Văn Mẫn chỉ là phụ nhụ [7], cho dù có mưu lược, có thủ đoạn, nhưng trong Hoàng cung trùng trùng thế này, muốn thoát đi dễ vậy sao? Nếu không phải có người âm thầm tương trợ, nàng ta có chắp cánh cũng khó mà bay khỏi thâm cung!" Mộ Dung Diệp nhàn nhạt cười, vững vàng nói.

[7] phụ nhụ: phụ nữ và trẻ em

"Nhưng tại sao Vũ Văn Mẫn muốn rời khỏi Hoàng cung? Còn bày ra kế sách không chê vào đâu được, mục đích nàng ta đến Đông Dương không phải cùng Vũ Văn Minh trong ứng ngoài hợp, mưu cầu giang sơn Đông Dương sao? Ngộ nhỡ sinh chuyện, nàng ta bị kéo ra ngoài, thì đồng nghĩa với việc phá vỡ toàn bộ an bài của Vũ Văn Minh, Vũ Văn Minh sẽ không bỏ qua cho nàng ta, mà Đông Dương nàng ta cũng không ở được, thiên hạ rộng lớn, nhưng chỗ dung thân thật sự rất ít!" Vân Lãnh Ca nghĩ mãi không ra.

"Thật ra rất dễ hiểu, Vũ Văn Minh thật sự muốn giết chết muội muội ruột thịt Vũ Văn Mẫn này, khiến trên lưng Đông Dương mang tội danh mưu sát công chúa Bắc Nguyệt, đến lúc đó, Bắc Nguyệt xuất binh chinh phạt chính là chuyện thuận nước đẩy thuyền, kế hoạch của Vũ Văn Minh cũng từ từ được triển khai, nhưng có lẽ y không đoán được, y xem thường Vũ Văn Mẫn, Vũ Văn Mẫn đương nhiên hiểu rõ tính toán của y, không dấu vết phản tương nhất quân [8], giết chết ám vệ y phái đến chuẩn bị đoạt đi tính mạng của nàng ta, thay thế mình qua đời, cứ như vậy, chẳng những Vũ Văn Mẫn không chết, hơn nữa vẫn có thể đạt được hiệu quả Vũ Văn Minh muốn, một công đôi việc, vì sao không làm?" Trong mắt Mộ Dung Diệp tràn qua lạnh lẽo, hơi trầm xuống.

[8] phản tương nhất quân: đột nhiên thay đổi mục đích

"Nhưng không phải Vũ Văn Mẫn đã để lại sơ hở bị chàng tìm được ngay sao?" Vân Lãnh Ca cười hì hì, chủ động dựa sát vào lòng Mộ Dung Diệp, cười nói.

"Đây không phải công lao của ta, không thể không nói, tấm mặt nạ da người kia Vũ Văn Mẫn làm rất tốt, trừ phi tinh tế kiểm tra da, nếu không sẽ không nhìn ra, nàng ta nghĩ rằng nàng ta thân là nữ nhân của Hoàng đế, không có nam tử nào dám chạm vào để cẩn thận tra xét mặt của nàng ta, mà đám cung nữ lại không có bản lĩnh đó, cho nên nàng ta mới không sợ hãi làm việc như vậy!" Mộ Dung Diệp nhẹ nhàng sờ mũi Vân Lãnh Ca, chế giễu nói.

"Vậy sao chàng nhìn ra?" Vân Lãnh Ca tò mò hỏi.

"Thứ nhất, da nàng ta có vấn đề, ta tin tưởng Ca nhi cũng đã nhìn ra, thứ hai, ta nhìn tay nàng ta, phát hiện lòng bàn tay nàng ta có vết chai rất dầy, đốt ngón tay cũng có không ít, có thể chứng minh nữ tử trên giường là người luyện võ, hơn nữa nội lực không thấp, thứ ba, sẽ phải cảm tạ Thượng Quan thành rồi!" Khóe môi Mộ Dung Diệp hiện vẻ hớn hở, cười nhẹ nói. editedbysutucuoiga di@en*dyan(lee^qu. donnn)

Càng chi tiết càng không thể coi thường, Vân Lãnh Ca ảo não, nàng chỉ chú ý đến thời điểm và nguyên nhân tử vong của thi thể, lại quên mất thi thể này đến cùng có phải Vũ Văn Mẫn không.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-129)