Lễ mừng thọ
← Ch.092 | Ch.094 → |
Editor: Gà
Hai mươi mốt tháng tư âm lịch, là lễ mừng thọ sáu mươi tuổi của Tướng gia phủ Tả tướng, trời còn chưa sáng, tất cả phu nhân tiểu thư trong phủ đã bắt đầu trang điểm, muốn tham gia thọ yến của Tướng phủ với dáng vẻ tốt nhất.
Tại Tướng phủ, tối hôm trước lão phu nhân nhờ người dặn dò Vân Lãnh Ca nghỉ ngơi cho tốt, ngày thứ hai đến phủ Tả tướng chúc thọ.
Quả thật, lão phu nhân hết sức coi trọng thọ yến lần này.
Dù sao trước kia Vân Lãnh Ca không có tài năng gì, không biết chữ, lão phu nhân mang nàng ra ngoài chỉ thêm mất mặt xấu hổ, đương nhiên không muốn bị phủ khác chê cười, hơn nữa trước đây nàng cũng không thân cận gì với phủ Tả tướng, đều do hai tỷ muội Vân Xuân Ca thay nàng tham gia.
Nhưng bây giờ Vân Lãnh Ca tài đức vẹn toàn, có tri thức hiểu lễ nghĩa, thái độ làm người cũng cực kỳ ổn thỏa, trong cung yến hôm đó lại áp chế tất cả phong thái của tiểu thư các phủ khác, tài nghệ xuất chúng, cháu gái ưu tú như vậy, lão phu nhân vốn định nhân dịp thọ yến lần này đi khoe khoang một phen.
Vì vậy, vừa đến ngày hai mươi mốt, giờ Dần (3 giờ - 5 giờ) vừa qua, lão phu nhân lập tức sai Vân ma ma đến Liên Lãnh Uyển trước, bảo nàng mời Vân Lãnh Ca đến Phúc Thọ đường.
Hôm nay Vân Lãnh Ca cuối cùng thay la quần màu hồng nhạt thường ngày bằng váy hồ điệp màu đỏ tươi, chéo quần thêu vài con hồ điệp (bươm bướm) màu bạc đang vỗ cánh, cánh bướm dùng kim tuyến phác hoạ, cực kỳ linh động, búi tóc vẫn không quá nhiều đồ trang sức, chỉ cắm một cây trâm hồ điệp Thanh Ngọc, rủ xuống từng chuỗi trân châu, trong suốt sáng bóng, tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng.
Thọ yến của ông ngoại, bản thân ăn mặc vui mắt, ông chắc chắn sẽ thích.
Tầm mắt lão phu nhân khôn khéo tỉ mỉ quan sát Vân Lãnh Ca một lần, đáy mắt xẹt qua ánh sáng hài lòng, Lãnh Ca càng lớn, dáng vẻ tư thái cũng ngày càng lộ rõ, mặc dù trong Tướng phủ chỉ có một đứa cháu gái này có thể mang đi ra ngoài, nhưng binh quý ở chỗ tinh anh, tao nhã như vậy cũng đủ áp chế các nữ tử khác rồi.
Vân Lãnh Ca thấy lão phu nhân quan sát bản thân giống như xem hàng hóa, âm thầm nhíu mày.
Lão phu nhân tự mình giúp Vân Lãnh Ca sửa sang lại búi tóc và đồ trang sức, còn cố ý dặn dò nàng chú ý mọi việc, đến giờ Thìn (7 giờ - 9 giờ), hai người lúc này mới ngồi nhuyễn kiệu đi đến cửa Tướng phủ, mà lúc này, xe ngựa Tướng phủ đã sớm đợi khoảng nửa canh giờ rồi.
Hai người lên xe ngựa, lão phu nhân thân thiết lôi kéo Vân Lãnh Ca ngồi ở bên cạnh bà, nắm tay nhỏ bé của nàng nói: "Lãnh Ca, ngươi cảm thấy Tứ di nương như thế nào?"
"Cháu gái không rõ lắm, Tứ di nương trầm mặc ít nói, rất ít qua lại với người trong phủ, nhìn qua rất thành thật, dường như chỉ có một thân một mình." Trong lòng Vân Lãnh Ca biết lão phu nhân đang thử dò xét, giả vờ suy tư chốc lát, 'chân chân thật thật' nói.
"Ta dự định để nàng theo ta học quản gia một khoảng thời gian, đợi đến thời điểm nàng có thể lên được mặt bàn, lập tức giao quyền chưởng gia vào tay nàng, Lãnh Ca, con có đồng ý với cách làm của tổ mẫu không?" Lão phu nhân rất hài lòng đối với câu trả lời của Vân Lãnh Ca, hai người không an phận đã biến mất, bà cũng không muốn kiếm thêm người khác lợi hại hơn đâu.
"Cháu gái không sao cả, chỉ cần nàng có thể thay tổ mẫu chia sẻ, tránh cho tổ mẫu quá mức mệt nhọc, cháu gái tất nhiên hết sức vui mừng." Đáy mắt Vân Lãnh Ca hàm chứa lo lắng chân thành nói.
Hiện tại trong lòng Lão phu nhân không thích nhất những người có tâm tư kín đáo, người bà không thể nắm trong tay, Vạn Phượng Ngô ngang ngược càn rỡ, làm việc liều lĩnh lại có khuyết điểm trí mạng, chính là quá mức kích động, lão phu nhân hoàn toàn không ngại những người có tính tình như vậy, nhưng Lý Ngọc Nhi có thể ẩn nhẫn hơn mười năm, có thể giấu diếm được tính tình thật sự của nàng ta với lão phu nhân, bà sao có thể không để phòng, cho nên vì phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, bà hung ác xuống tay diệt trừ Lý Ngọc Nhi, do bởi Lý Ngọc Nhi vượt khỏi tầm kiểm soát của bà, khiến bà mơ hồ có cảm giác không thể nắm bắt.
Bây giờ lão phu nhân cần nhất là một người bù nhìn, người có thể giúp bà xử lý tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong phủ, nhưng phải biết nghe theo lệnh của bà.
Trần Tố Lan khiến lão phu nhân cảm thấy nàng chính là loại người đó, nhưng nhìn thấy hai người Vạn Phượng Ngô và Lý Ngọc Nhi, cảnh giác của bà đã cao hơn trước, cho nên lúc này mới cần mình trợ giúp, thúc đẩy quyết định của lão phu nhân.
"Ừ, vậy trước tiên xem nàng có năng lực gánh vác trách nhiệm lớn lao này không đã." Lão phu nhân tươi cười rạng rỡ, vỗ vỗ tay Vân Lãnh Ca, cười nói.
Sau khi xe ngựa đến cửa phủ Tả tướng, lão phu nhân dẫn Vân Lãnh Ca xuống xe, mới phát giác hôm nay phủ Tả tướng sớm bị vây chặt đến nước chảy không lọt, xe ngựa các phủ đã sớm làm đường phố rộng rãi trở nên chật kín, ngựa xe như nước, biểu hiện phủ Tả tướng ở Đông Dương quốc, có địa vị hết sức quan trọng trong lòng Hoàng đế!
Lão phu nhân thấy mặt mũi Lâm Hải Bác to lớn như thế, ánh mắt khôn khéo tản ra vẻ hâm mộ, đáy mắt có chút không cam lòng, thoáng qua rồi biến mất.
Vân Lãnh Ca tươi sáng cười một tiếng, bởi vì chuyện của mẫu thân, quan hệ hai phủ ngày càng bất hòa, thường ngày ít qua lại, chưa từng xuất hiện loại tình cảm gọi là thông gia.
Vừa đi vào trong phủ, Vân Lãnh Ca nghe có người khẽ gọi tên mình.
"Vân nhị tiểu thư." Ánh mắt nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy xe ngựa phủ Lý quốc công cũng đang dừng trước cửa phủ Tả tướng, mà Lý Xảo Tuệ này không đợi xe ngựa ổn định, lập tức không kịp chờ đợi vén rèm xe lên phất tay với Vân Lãnh Ca!
Vân Lãnh Ca cười gật đầu, quay đầu giải thích với lão phu nhân người đến là ai, còn bản thân khẽ tiến lên vài bước, chờ Lý Xảo Tuệ xuống xe ngựa.
"Không ngờ, chúng ta có duyên như vậy, ngay cả lúc tới tham gia yến tiệc cũng chọn cùng một thời gian." Xe ngựa vừa dừng hẳn, bọn nha đầu lập tức đỡ Lý Xảo Tuệ xuống đi tới bên cạnh Vân Lãnh Ca, ngay sau đó nhiệt tình khoác tay nàng cười nói.
Mà Vân Lãnh Ca chỉ mím môi cười một tiếng, nàng cũng không quên ánh mắt thù hận của Lý Xảo Tuệ trong cung yến hôm đó, rất bội phục nàng ta hôm nay hành động tự nhiên như vậy, nhìn thấy Lý phu nhân đi đến, Lý Xảo Tuệ âm thầm khẽ run tay, Vân Lãnh Ca chân thành hành lễ: "Gặp qua Lý phu nhân."
Chắc chắn có âm mưu, nhiệt tình như vậy chỉ sợ sau lưng có âm mưu khác.
"Vân nhị tiểu thư khách khí." Dáng người Lý phu nhân gầy yếu như tờ giấy, tựa như có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào.
"Gặp qua lão phu nhân." Hiển nhiên Lý phu nhân và Lý Xảo Tuệ cũng nhìn thấy lão phu nhân cách đó không xa, vội phúc thân, cùng nhau nói.
Lão phu nhân gật đầu, nói câu khách khí, liền bước vào cửa chính.
Lão phu nhân được một nhóm ma ma trong phủ Tả tướng dẫn tới hậu hoa viên, đó là nơi hôm nay dùng để chiêu đãi nữ tân (khách nữ).
Vân Lãnh Ca tựa như nhẹ nhàng đi theo phía sau lưng lão phu nhân nhưng ánh mắt có chút kỳ dị quan sát quang cảnh trong phủ, cho dù là mùa xuân nhưng trong hậu hoa viên cũng không có bao nhiêu hoa cỏ, ngược lại chỗ nào cũng có cây cối xanh um tươi tốt, mỗi cảnh mỗi vật đều mang vẻ cường tráng, nhìn qua rất độc đáo, trong lòng biết nguyên nhân do trong phủ ông ngoại có nhiều nam nhân.
Mà hạ nhân trong phủ cũng không nhiều, cho dù là ma ma dẫn đường, cũng chỉ nhắc nhở các vị khách chú ý bậc thang, cẩn thận góc tường, ngoài ra sẽ nhất định không mở miệng!
Từ xa Lâm Thư Hàn đã nhìn thấy Vân Lãnh Ca đi tới bên này, vội phân phó bọn nha đầu tiếp đón phu nhân tiểu thư ngồi trong lương đình, an bài mọi chuyện thỏa đáng xong, lúc này ánh mắt mừng rỡ tiến lên chào hỏi: "Biểu tỷ, tỷ tới rồi, nếu không Hàn nhi nhịn không được sai người đến mời tỷ đó." Nói xong, hành lễ với lão phu nhân.
Vân Lãnh Ca nhìn nàng mặc váy dài cùng màu với mình, trong lòng cảm thấy buồn cười, nói: "Chúng ta mặc y phục giống nhau rồi, đi cùng nhau người ta còn tưởng là tỷ muội song sinh đấy."
Nghe Vân Lãnh Ca nói như thế, lão phu nhân cũng chú ý tới chi tiết này, có chút không vui, hôm nay bà vốn có ý định muốn Lãnh Ca độc chiếm danh tiếng, sao mới vừa vào cửa đã gặp chuyện không hài lòng rồi, quả nhiên ra cửa quên nhìn Hoàng Lịch, mọi chuyện đều không thuận.
Lão phu nhân tâm phiền ý loạn, tùy ý viện cớ rời đi, tìm những lão tỷ muội mà bà quen biết thôi.
Lâm Thư Hàn thấy trong mắt biểu tỷ có sự nhạo báng và hài hước, nhưng không mất hứng, liền nghịch ngợm nhếch môi cười nói: "Biểu tỷ nói đúng lắm, trước kia Hàn nhi mong muốn có một tỷ tỷ song sinh, hiện nay mơ ước thành sự thật rồi."
"Biểu muội." Lý Xảo Tuệ phía sau lưng Vân Lãnh Ca thấy Lâm Thư Hàn chỉ cùng Vân Lãnh Ca nói đùa, mụ cười tươi như hoa nhất thời chìm xuống, trong mắt thể hiện sự bất mãn, như muốn nhắc nhở mọi người sự tồn tại của nàng ta.
"Huệ biểu tỷ." Lâm Thư Hàn lễ phép gật đầu, xem như chào hỏi.
"Biểu muội gọi Vân nhị tiểu thư là biểu tỷ, vì sao khi gọi ta lại thêm một chữ 'Huệ', chẳng lẽ trong lòng biểu muội thiên vị sao? Cảm thấy Vân nhị tiểu thư đến thì vui mừng hơn ư?" Lý Xảo Tuệ ngoài cười nhưng trong không cười, giọng điệu vô cùng kỳ quái.
"Huệ biểu tỷ quá lo lắng rồi, tăng thêm một chữ chỉ để phân biệt thôi, tránh cho lẫn lộn, Huệ biểu tỷ đừng nên suy nghĩ nhiều." Lâm Thư Hàn tuổi còn trẻ đã có thể xử lý mọi chuyện trong hậu viện của Lâm phủ, sao có thể bị những lời châm chọc này làm khó được?
Vân Lãnh Ca nhìn sắc mặt Lâm Thư Hàn bình thản, nói chuyện hết sức rõ ràng, ánh mắt toát ra ý tán thưởng.
"Là ta suy nghĩ nhiều cho rằng biểu muội thiên vị, chỉ có muội mới rõ ràng nhất." Đáy mắt Lý Xảo Tuệ cực kì nhạt lạnh lẽo, chanh chua nói.
"Lý tiểu thư hà tất cố tình gây chuyện, hôm nay là sinh thần của Tả tướng, kính xin chú ý đến đức hạnh một chút, tránh cho bị người cười nhạo." Vân Lãnh Ca khẽ ghé mắt nhìn Lâm Thư Hàn, thấy nàng cũng nhìn mình, mắt to sáng ngời có chút bất đắc dĩ, khóe môi vốn nâng lên giờ đây đã mím chặt.
Vì sao Lý Xảo Tuệ chanh chua bây giờ hoàn toàn khác với vẻ mặt ôn hòa như lúc nãy? Chẳng lẽ chỉ vì một cách gọi hay sao? Nếu thật sự như thế, Lý Xảo Tuệ này bụng dạ thật hẹp hòi, nội tâm còn nhỏ hơn lỗ kim.
Hôm nay là đại thọ sáu mươi của ông ngoại, nàng quyết không cho phép có người phá hư không khí, cho dù là vợ cả của cữu cữu (cậu) ở phủ Lý quốc công cũng không được!
"Tuệ nhi, chúng ta đi thôi, không cần tức giận vì người khác, tự nhiên sẽ làm mất thân phận của bản thân." Ánh mắt Lý phu nhân đứng bên cạnh Lý Xảo Tuệ oán hận liếc mắt nhìn Lâm Thư Hàn trầm mặc không nói, giọng nói the thé.
Vân Lãnh Ca cảm thấy âm thanh này hết sức chói tai, giống như tiếng móng tay xẹt qua tấm bảng đen, làm ngươi ta nổi da gà.
"Mẫu thân nói rất đúng." Lý Xảo Tuệ hả hê đáp một tiếng, cảm thấy lời của mẫu thân hết sức hợp ý nàng ta, là điều mà trong lòng nàng ta đang suy nghĩ.
Mẫu tử Lý phu nhân bỏ rơi đám người Lâm Thư Hàn, đi đến lương đình nơi mà phu nhân tiểu thư khác đang ló đầu quan sát tình cảnh bên này.
Vân Lãnh Ca qua loa quét một vòng vườn hoa, thấy không ít danh môn khuê tú, không khỏi nhỏ giọng nói: "Hàn nhi, hôm nay tân khách rất nhiều, có một mình muội sao còn vội vàng tới đây?"
"Đều có nha đầu dẫn khách ngắm cảnh chung quanh, biểu tỷ không cần lo lắng." Lâm Thư Hàn biết được biểu tỷ đang cố ý tìm chủ đề để giúp nàng giảm bớt tâm tình ủ dột, trái tim tràn ngập ấm áp, nhẹ giọng nói.
"Ông ngoại, cữu cữu đâu hết rồi?" Trong lòng Vân Lãnh Ca hết sức khó hiểu thái độ vừa nãy của Lý Xảo Tuệ, trong đầu luôn có nghi vấn, nhưng cảm giác đây là việc nhà của người khác, cho dù là cữu cữu của nàng, cũng không tiện hỏi quá mức thẳng thắn, đành phải đặt nghi vấn ở trong lòng.
"Phụ thân và đại ca, nhị ca đang chiêu đãi nam tân ở sảnh trước, tổ phụ nói ở trong thư phòng để chờ quà mừng thọ của tỷ, Tam ca ca sáng sớm đã không nhìn thấy bóng rồi, chắc là lại đi đâu lười nhác rồi." Lâm Thư Hàn dùng khăn che miệng cười, sau đó lại gần Vân Lãnh Ca nói hết sự việc trong Tướng phủ.
"Thừa dịp lúc này vẫn chưa nhiều người, chúng ta có thể lén lút chuồn đi, Hàn nhi dẫn tỷ đến thư phòng gặp ông ngoại trước đi." Vân Lãnh Ca nhàn nhạt cười, nhỏ giọng nói.
Lâm Thư Hàn nhẹ gật đầu, kéo tay Vân Lãnh Ca vừa đi vừa nói chuyện, chỉ chốc lát đã đến thư phòng.
"Bình thường tổ phụ đều ở trong thư phòng tiền viện, hôm nay vì chờ tỷ, cố ý chọn thư phòng nhỏ ở hậu viện đấy." Lâm Thư Hàn gật đầu với hai thị vệ canh giữ cửa một cái, nhỏ giọng nói.
Thị vệ hiểu ý, thấy tiểu thư dẫn một vị cô nương như hoa như ngọc tới đây, lập tức biết đây là vị biểu tiểu thư mà Tướng gia quan tâm nhất, nhất thời không dám chậm trễ, chắp tay: "Gặp qua biểu tiểu thư."
Vân Lãnh Ca thấy thế, liền biết ông ngoại đã sớm thông báo rồi, lập tức cũng không khách khí, đẩy cửa thư phòng ra, cùng Lâm Thư Hàn đi vào.
"Ông ngoại (tổ phụ)." Hai người cùng nhau cúi người hành lễ.
"Tiểu nha đầu vẫn còn nhận ra lão già này hả? Tiếng nói dõng dạc vang lên." Trong thư phòng trừ Lâm Hải Bác cũng không có ai khác, ông ngồi trước bàn đọc sách như đã đợi từ lâu, thấy Vân Lãnh Ca cung kính hành lễ, trong miệng hừ nhẹ, nói.
"Nếu ông ngoại không muốn gặp ngoại tôn nữ, vậy cháu đi về nha." Ánh mắt Vân Lãnh Ca xuất hiện ánh sáng giảo hoạt, sau đó than thở nói: "Đáng thương cho cháu chuẩn bị lễ thọ lâu như vậy, lại trở về không công rồi, xem ra do người nào đó không có phúc hưởng thụ."
Trên mặt Lâm Thư Hàn tràn ra nụ cười, khóe miệng hơi co quắp, nghe biểu tỷ nói nghiêm trang, không nhịn được muốn cười to, nhưng lại không dám chọc giận tổ phụ, cố gắng kiềm nén đến mức mặt đã đỏ bừng.
"Hừ, ngươi đã chuẩn bị rồi, ta mà cự tuyệt chẳng phải sẽ quá đáng sao? Mau đưa đây." Ánh mắt Lâm Hải Bác hơi lóe, nhìn thấy dáng vẻ Lâm Thư Hàn nén cười nhất thời trên mặt có chút không nhịn được, rồi lại luyến tiếc lễ thọ trong lòng luôn tâm tâm niệm niệm kia, hôm nay rốt cuộc phải lấy được lễ thọ.
Bờ môi Vân Lãnh Ca cũng chứa đựng nụ cười ranh mãnh, nhưng nàng biết chừng mực, còn nữa hôm nay là đại tho của ông ngoại, nếu bị nàng chọc tức thì bản thân khó chối tội này rồi.
"Chúc ông ngoại phúc như Đông Hải, thọ sánh Nam Sơn, niên niên hữu kim nhật, tuế tuế hữu kim triêu (Mỗi ngày trong năm đều có tiền vô, tuổi sống thọ và tiền vào như nước)." Vân Lãnh Ca lấy ra một cái hộp nhỏ màu đỏ, hai tay dâng lên, quỳ xuống đất nghiêm mặt hô to.
"Đứng lên, đứng lên, không cần phải quỳ, làm như ta là lão già nghiêm túc lắm không bằng." Lâm Hải Bác nhìn thấy hai đầu gối Vân Lãnh Ca quỳ trên nền nhà lạnh lẽo, chỗ sâu nhất trong đáy mắt thoáng qua đau lòng nồng đậm, cả giận nói.
Vân Lãnh Ca biết rằng ông ngoại nghĩ một đằng nói một nẻo, khẩu thị tâm phi, không thèm để ý nhẹ nhàng cười, ngoan ngoãn đứng lên, nhưng vẫn khẽ cúi người cung kính dâng quà tặng trên tay cho ông.
Lâm Hải Bác nhìn Vân Lãnh Ca đã trưởng thành, dung mạo xinh đẹp càng lúc càng giống Tuệ Tâm, trong lòng cảm khái, Tuệ Tâm gả cho Vân Bá Nghị, nửa đời cực khổ, nhưng lại có được một nữ nhi tốt, nếu con bé dưới cửu tuyền biết được, cũng có thể nhắm mắt rồi.
Nhận lấy hộp quà trong tay Vân Lãnh Ca, Lâm Hải Bác có chút ngạc nhiên quan sát hôp quà được bao bọc hình thù kỳ quái, hỏi: "Đây là vật gì?"
"Có phải rất đẹp mắt hay không? Cháu gái rất dụng tâm chuẩn bị lễ thọ cho ngài nhé." Dáng vẻ Vân Lãnh Ca như hài tử giành công chờ đợi khen ngợi, cười ríu rít nói.
"Bao màu sắc rực rỡ như vậy đều là dạng các tiểu cô nương ưa thích, lão già ta đã nhiều tuổi như vậy rồi, ngươi lại gian xảo như vậy, thật không hiểu tâm tư lão nhân gia ta." Lâm Hải Bác nhếch râu, giả vờ giận trừng mắt liếc Vân Lãnh Ca đang đắc ý, thở phì phò nói.
"Ông ngoại không thích, trả lại cho cháu gái đi." Vân Lãnh Ca thấy lão đầu này lại phủ nhận dụng tâm lương khổ của bản thân, biết ông nghĩ một đằng nói một nẻo, cũng giả vờ tức giận đưa tay ra, như muốn đòi lại lễ vật.
"Đã tặng rồi sao còn có thể thu lại hả? Nha đầu ngươi thật không biết lễ nghĩa gì cả." Ánh sáng trong mắt Lâm Hải Bác chớp lóe, tay cầm bộ sách ném mạnh vào tay đang giơ ra của Vân Lãnh Ca, trong miệng dạy dỗ.
Lâm Thư Hàn mím môi, nàng rõ ràng nhìn thấy, tổ phụ giơ bộ sách kia lên thật cao, nhìn như dùng sức rất lớn, thật ra thì đã khống chế lực đạo rơi trên tay biểu tỷ, nhẹ như lông hồng.
Vân Lãnh Ca làm một cái mặt quỷ, thu tay lại, tha thiết hỏi: "Ông ngoại, mau mở ra xem một chút đi, ngài nhất định sẽ thích, phần quà tặng này cháu gái đã tốn hết tâm huyết để làm ra đó, tuyệt đối chưa từng có ai làm tốt hơn đâu."
"Còn nhỏ tuổi cũng không sợ đánh vỡ da trâu." Lâm Hải Bác liếc nàng, nhưng vẫn mở hộp ra theo ý nàng, lấy bản vẽ bên trong ra.
"Ông ngoại không thể dịu dàng một chút sao, cái hộp đẹp như vậy bị phá hủy trên tay ngài rồi." Tính tình Lâm Thư Hàn như hài tử, tất nhiên thích những thứ đồ chơi khéo léo tinh xảo như vậy, thấy ông ngoại xé rách chiếc hộp, không nhịn được oán trách.
Nhưng Lâm Hải Bác hoàn toàn không để ý tới lời nói của nàng, đôi mắt không thể tưởng tượng nổi chăm chú nhìn bản vẽ trước mặt, trong lòng kinh hãi làm nội tâm ông đảo loạn, nếu không phải do tính tình trầm ổn, chỉ sợ đã kích động hô lên rồi.
← Ch. 092 | Ch. 094 → |