Ôn nhu của Thẩm Hoằng Uyên
← Ch.22 | Ch.24 → |
Vừa mới hồi phủ, Thẩm Hoằng Uyên nghe được tin chính thất Ninh thị đau bụng đến mức hôn mê. Vội vàng tiến vào Cẩm Uyển. Bước vào trong buồng chỉ thấy Ninh thị đang nằm trên giường, khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc. Đôi mi thanh tú nhíu chặt như đang chịu đựng cực hình thống khổ.
Thẩm Tĩnh Sơ nhìn thấy Thẩm Hoằng Uyên đi vào. Đứng dậy hành lễ nói: "Phụ thân."
Thẩm Hoằng Uyên lên tiếng hỏi: "Mẫu thân của con làm sao vậy? Đại phu chuẩn đoán thế nào rồi?"
Hai mắt Thẩm Tĩnh Sơ rưng rưng, cắn môi nói: "Đại phu đã xem qua rồi. Cũng không chuẩn ra được nguyên nhân chỉ nói thân thể của mẫu thân nguyên khí bị hao tổn. Đại phu đã châm cứum kê đơn thuốc."
Kiếp trước mẫu thân cũng như vậy. Đầu tiên là đau bụng sau đó là tim đau thắt, thân thể càng ngày càng suy nhược. Rất nhiều đại phu bắt mạch nhưng cũng không thể tìm ra được nguyên nhân chỉ nói thân thể không tốt, dương khí hư nhược dù có làm cách nào cũng không thể bổ sung lại được.
Chẳng lẽ, đến kiếp này mẫu thân vẫn phải chịu loại tra tấn này sao?
"Không tìm được nguyên nhân?" Thẩm Hoằng Uyên nhíu mày: "Nếu đại phu này không chuẩn ra được thì dùng làm gì đổi đại phu khác mau khám và chữa trị cho mẫu thân con đi."
" Phụ thân..." Thẩm Tĩnh Sơ cúi đầu nhỏ giọng nói: "Thật ra từ tối hôm qua mẫu thân đã bắt đầu đau bụng nhưng vì khó có được phụ thân ghé đến Cẩm Uyển nên mẫu thân cố gắng không muốn để phụ thân mất hứng mới không để cho Tĩnh Sơ nói với phụ thân..."
Tối hôm qua? Thẩm Hoằng Uyên chau mày.
Tối hôm qua, chưa bao giờ Ninh thị lại mềm mại nhu thuận đến như vậy mà ngay cả hắn cũng không biết trúng phải cái tà gì lại cực kỳ yêu thích Ninh thị đến mức không muốn buông tay. Từ trước đến nay hai người chưa từng có thoải mái ăn ý đến như vậy làm cho hắn càng thêm yêu cầu vô độ.
Mà giờ đây, Thẩm Tĩnh Sơ nói cho hắn biết. Từ tối hôm qua nàng đã đau bụng. Tối hôm qua nàng cố gắng chịu đau ở dưới người hắn hầu hạ hắn sao?
Ánh mắt nhìn Ninh thị không khỏi chứa thêm vài phần ôn nhu thương tiếc.
Thẩm Hoằng Uyên ngồi xuống bên mép giường. Dịch dịch một chút ít chăn của Ninh thị. Nhìn khuôn mặt của nàng xanh trắng, hắn chợt phát hiện ký thật Ninh thị dáng dấp rất xinh đẹp. Da trắng như ngọc, đôi mi thanh tú, chiếc mũi thanh tú, đôi môi anh đào xinh xắn mềm mại chỉ tiếc hôm nay có chút tái nhợt.
Đang nhìn Ninh thị, chợt thấy hai hàng lông mi dày đặc của nàng rung động vài cái khó khăn mở mắt.
"Lão.... Gia?"
Thật không ngờ vừa mới tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy lại là Thẩm Hoằng Uyên, Ninh thị có chút mê mang. Thoạt nhìn càng lộ vẻ yêu kiều thương xót không thôi.
"Thư Hủy, nàng tỉnh lại là tốt rồi." Thẩm Hoằng Uyên nhẹ nhàng cầm đôi bàn tay lạnh như băng của nàng: " Nàng phải hảo hảo dưỡng thân thể thật tốt. Lần sau thân thể không khỏe phải nói cho ta biết không được miễn cưỡng chính mình như thế."
Ninh thị hơi quay đầu nhìn nhìn Thẩm Tĩnh Sơ. Lúc này mới hiểu ra là Thẩm Hoằng Uyên đã biết chuyện ngày hôm qua. Có chút quần bách sắc mặt có chút ửng hồng càng thêm vài phần diễm lệ: "Thiếp... Không miễn cưỡng..."
Thẩm Hoằng Uyên bất giác nhẹ giọng nói: "Đêm nay ta ở lại đây chăm sóc nàng..."
Ninh thị có chút thụ sủng nhược kinh: "Như vậy sao được chứ? Theo lý là thiếp phải hầu hạ lão gia mới phải."
Thẩm Hoằng Uyên đưa tay vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của nàng: "Không sao, nàng nghỉ ngơi tốt là được rồi."
Thẩm Tĩnh Sơ lặng lẽ lui ra. Để lại không gian cho hai người. Lại phân phó người đi đến chỗ Lão phu nhân bẩm báo bệnh tình của Ninh thị. Bời vì Ninh thị không khỏe, hôm nay cần phải ở bên chăm sóc Ninh thị nên buổi tối không thể tới chỗ Lão phu nhân dùng bữa mong Lão phu nhân thứ lỗi. Lão phu nhân cũng đồng tình với Thẩm Tĩnh Sơ, tán thưởng nàng là một người hiếu thuận trung tín còn phái người mang đến một ít nhân sâm linh chi làm thuốc bổ. Dặn dò Ninh thị phải hảo hảo dưỡng bệnh và miễn Ninh thị ngày mai không cần phải đến thỉnh an.
Thẩm Tĩnh Sơ đứng ở cửa ra vào của toàn viện. Nghĩ đến Thẩm Nguyên Huân cũng sắp trở về, nàng muốn hỏi hắn về chuyện ngày hôm qua nàng nhờ cậy hắn tìm Long Ngâm Nguyệt tới xem bệnh cho mẫu thân. Hôm nay bệnh tình mẫu thân bắt đầu có biến. Phải mau mau thúc giục hắn một chút để hắn nắm chặc chút thời gian nhanh chóng tìm Long Ngâm Nguyệt. Nếu cứ kéo dài như vậy chỉ sợ bệnh tình mẫu thân càng nguy kịch đến lúc đó có khi ngay cả thần y cũng không thể cứu vãn.
Nghĩ đến bệnh tình của mẫu thân, tim Thẩm Tĩnh Sơ co rút đau đớn. Kiếp này nàng đã biết mẫu thân mang trọng bệnh vô luận như thế nào nàng nhất định phải giúp mẫu thân trị tận gốc căn bệnh này. Không thể lại để cho mình tiếc nuối thêm một lần nữa!
Một mình đứng ở dưới gốc cây hoa quế trầm tư, rồi lại trông thấy Trương di nương và Thẩm Tĩnh Di tới đây thăm hỏi. Trương di nương nhìn thấy nàng, vội vàng tiến lên hỏi: "Lục tiểu thư, phu nhân không sao chứ?"
Trước mặt rhần sắc lo lắng như đang rất lo lắng về bệnh tình của Ninh thị.
Thẩm Tĩnh Sơ nhàn nhạt nhìn nàng một cái rồi mới nói: "Đã không còn đáng ngại. Trương di nương thật có tâm."
Đứng ở sau lưng Trương di nương, Thẩm Tĩnh Di nhát gan kêu lên một tiếng: "Sơ tỷ tỷ..."
Thẩm Tĩnh Sơ không nhìn nàng chỉ cất giọng nói: "Hiện giờ mẫu thân cần phải nghỉ ngơi phải tĩnh dưỡng. Các ngươi không nên đi quấy rầy mẫu thân."
Thẩm Tĩnh Di há miệng muốn nói nhưng đã bị Trương di nương đoạt trước: "Lục tiểu thư hôm qua Di nhi không có đối với Tứ tiểu thư để cho Lục tiểu thư hoảng sợ là Tĩnh Di không tốt. Kính xin Lục tiểu thư khoan hồng độ lượng tha thứ cho sơ suất của Di nhi. Chuyện hôm nay cũng chỉ là hiểu nhầm, Lục tiểu thư không nên để trong lòng."
Thẩm Tĩnh Di vẫn như cũ cụp mi rũ mắt. Bộ dáng thật như người vô tội.
Nếu ở kiếp trước, chắc chắn nàng sẽ không tính toán những chuyện này với nàng ta. Nhưng kiếp này bất đồng, Thẩm Tĩnh Di là người phản bội nàng. Đến ngay cả nha hoàn bên cạnh nàng cũng dám mua chuộc như vậy đã quá rõ rành rành dã tâm của nàng ta. Làm sao nàng có thể chịu đựng được?
Ngoài miệng Thẩm Tĩnh Sơ nhàn nhạt đáp: "Việc này với Di muội muội không có quan hệ. Ta không có buồn bực nàng."
Trương di nương hơi nhẹ nhàng thở ra. Một tay nắm tay Thẩm Tĩnh Di còn tay kia thì giơ ra muốn bắt lấy tay của Thẩm Tĩnh Sơ để hai tay đặt lên nhau: "Như thế thì thật tốt rồi. Về sau hai tỷ muội vẫn một lòng..."
Thẩm Tĩnh Sơ ung dung thản nhiên rút tay ra khỏi Trương di nương. Trương di nương nhất thời cứng ngắc ngay cả Thẩm Tĩnh Di cũng ngây ngẩn cả người.
Từ lúc nào Lục tiểu thư lại sinh ra khúc mắc với hai mẹ con nàng?
Ánh mắt Thẩm Tĩnh Sơ lướt qua hai mẹ con Trương di nương. Chỉ nhàn nhạt cười rồi nói: "Khương di nương, Thu muội muội. Các ngươi cũng tới."
Trương di nương đành phải trong ngượng ngùng thu tay lại. Thẩm Tĩnh Di khôi phục nụ cười nhưng trong mắt lóe lên sự oán hận.
Khương di nương tiến lên hành lễ. Cung kính hỏi: "Thân thể phu nhân đã khỏe lên rồi chứ?"
Thẩm Tĩnh Sơ nói: "Mẫu thân đã nghỉ ngơi."
Khương di nương nói: "Biết phu nhân thân thể không tốt. Tỳ thiếp mượn hoa kính Phật. Hôm qua được phu nhân thưởng tổ yến nên nấu chút cháo đưa đới hy vọng thân thể phu nhân sớm ngày hồi phục."
Nha hoàn bên cạnh bước lên. Thẩm Tĩnh Sơ phân phó người đưa vào trong buồng rồi đáp: "Khương di nương thật có tâm. Tĩnh Sơ thay mẫu thân tạ ơn di nương."
Khương di nương chỉ chỉ Thẩm Tĩnh Thu đứng ở sau lưng: "Từ sau khi Thu nhi tỉnh lại mọi chuyện trước kia đều quên hết ngay cả quy củ cũng không biết nên hôm nay mới gây ra chuyện đáng chê cười. Nếu Lục tiểu thư không chê mong về sau chỉ điểm Thu nhi nhiều hơn."
Thẩm Tĩnh Sơ nhìn thoáng qua Thẩm Tĩnh Thu đang cụp mi rũ mắt. Ấn tượng của nàng về Thẩm Tĩnh Thu cũng không quá kém. Hơi vuốt vuốt cắm nói: "Thân là tỷ tỷ ta dĩ nhiên phải chỉ bảo muội muội rồi."
Khương di nương nhẹ nhàng thở ra. Tranh thủ thời gian nói cám ơn: "Cảm ơn Lục tiểu thư. Tỳ thiếp cũng không quấy rầy Lục tiểu thư." sau đó liền dẫn Thẩm Tĩnh Thu cáo lui.
Trương di nương có chút ghen ghét nhìn hai mẹ con Khương di nương. Đồng thời cũng rất khó hiểu, vì sao đột nhiên Thẩm Tĩnh Sơ lại đối đãi với hai người đó có phần kính trọng? Không phải xưa này nàng luôn lạnh nhạt hay sao?
Thẩm Tĩnh Sơ nhìn thấy Trương di nương vẫn còn đang đứng ở đây chưa có ý định rời đi liền lạnh lùng nói: "Còn đứng ngây đó làm gì?"
Trương di nương lúc này mới hồi thần. Dẫn Thẩm Tĩnh Di rời đi. Thẩm Tĩnh Di gắt gao cắn môi. Vừa bước đi vừa suy nghĩ, Thẩm Tĩnh Sơ ngày hôm nay ngươi đối xử với ta như vậy thì đừng trách ta hạ thủ không lưu tình...
← Ch. 22 | Ch. 24 → |