Vay nóng Tinvay

Truyện:Đêm Săn Xuân Sắc - Chương 09

Đêm Săn Xuân Sắc
Trọn bộ 11 chương
Chương 09
0.00
(0 votes)


Chương (1-11)

Siêu sale Lazada


Giọt sương rơi trên cánh hoa trắng, nhẹ nhàng kéo thân hoa, Bảo Nhi nhìn đến thất thần, sau đó lại khôi phục dáng vẻ yên lặng.

Cô cứ ngẩn người như vậy trong vườn hoa được một lúc rồi, mãi cho đến khi có người đi tới phía sau cô.

"Em đang nhìn gì?"

Một giọng nói trầm ấm của đàn ông truyền đến, Bảo Nhi đứng dậy, hai cánh tay mạnh mẽ lập tức nắm eo cô kéo vào lồng ngực.

"Làm sao lại ngẩn người ở đây?" Lương Bằng Uy ôm cô vào trong ngực, cánh môi ở bên tai cô thì thầm. Mùi vi ngọt ngào tiến vào lòng cô, cảm giác hạnh phúc lan toàn thân, cô mỉm cười nói:" Không có, em chỉ cảm thấy hoa mẫu đơn ở đây rất đẹp, đến đây lâu như vậy chưa từng ngắm nhìn thưởng thức." Lương Bằng Uy nhìn xung quanh sân vườn một vòng theo tầm mắt của cô, "Em nói đúng, anh cũng giống em cho tới bây giờ chưa từng thưởng thức mấy thứ rực rỡ này!"

Cô cảm thấy rất buồn cười:" Anh bận rộn như vậy, làm sao có thời gian ở đây ngắm hoa?"

"Ừm.......... Cũng không nhất định là như vậy, nếu có em ở đây, trái lại anh sẽ nguyện ý bớt thời gian cùng em ngắm hoa." Anh ôm cô càng khẩn trương, căng thẳng. Trong giây lát, Bảo Nhi cảm động đến phát khóc, "Anh............. Chỉ biết nói lời ngon ngọt, em không tin.......... . Buông em ra! Mới sáng sớm, nếu để người dưới của anh nhìn thấy sẽ cười anh."

"Yên tâm, bọn họ sẽ tự giác nhắm mắt lại." Anh hôn cổ cô. Cô giãy dụa, "Này! Anh....... ."

"Đừng cứ gọi này này mãi, gọi anh là Uy đi!" A sửa lại lời cô cho đúng, ở trên tai cô cắn xuống một ngụm.

"A! Rất nhột nha!" Cô rụt vai lại.

Anh không buông tha cho cô, "Gọi nhanh lên! Nếu không anh tiếp tục cắn em!"

"Không cần như vậy, a.......... . A Uy.........." Cô gọi không lưu loát. Nghĩ lại cô chưa từng gọi tên anh như vậy. Lương Bằng Uy cười thỏa mãn, "Ngoan! Thưởng cho em này." Nói xong, anh hôn mạnh lên môi cô.

"Ưm........." Cô không thể kháng cự chỉ có thể tùy theo ý anh. Nhấm nháp ngọt ngào của cô, ngón tay của anh tham lam tiến vào trong nội y của cô, xoa bộ ngực đầy đặn, chơi xấu xoa nắn bầu ngực.

"Ưm.... ." Cô mở mắt nhìn anh, vùng vậy. Không thể nào! Ở đây là bên ngoài nha!Biểu hiện giật mình của cô khi anh anh môi khiến anh bật cười, "Nhìn em khẩn trương chưa kìa, anh nói đùa!" Ngón tay của anh cố ý mơn chớn một lúc mới rời đi. Bảo Nhi lùi ra, cách anh mấy bước, khẩn trương chỉnh lại quần áo, bộ ngực phập phồng lên xuống, trái tim lại càng loạn nhịp không ngừng.

"Anh...... Anh thật là xấu xa!" Cô thật sự cho rằng anh sẽ muốn cô ở đây.

Lương Bằng Uy cười càng lớn hơn, tiếng cười to lại chững chạc, khiến cho mặt cô càng đỏ bừng.

"Được rồi! Không trêu em nữa, phải rồi, hôm nay anh không bận, em muốn đi đâu không? Anh sẽ đưa em đi." Một tay anh để trong túi quần, một tay kia vén sợi tóc xõa xuống trán. Bảo Nhi kinh ngạc, "Anh muốn dẫn em ra ngoài?"

"Ừm! Khó có được thời tiết đẹp như hôm nay, đi ra ngoài một chút, thả lỏng tâm tình!"

"Thật vậy chăng?" Cô nhìn anh không thể tin nổi, đối với hành động của anh cô nghĩ mãi cũng không hiểu. Vì sao anh lại đột nhiên trở nên như vậy? Chẳng lẽ đúng như lời dì Phương nói, anh muốn bù đắp cho cô? Không! Không có khả năng, làm sao anh lại nghĩ cách muốn bù đắp cho cô? Nếu có, không phải là chứng tỏ anh xin lỗi cô sao? Đây.......... Hành động hai ngày này của anh rốt cuộc có ý gì? Lòng Bảo Nhi đột nhiên thấy băn khoăn không rứt. Đối với anh cô chỉ có giá trị lợi dụng không phải sao? Nhưng mà......... Vì sao anh lại đối xử tốt với cô như vậy? Cô trái lo phải nghĩ, mãi vẫn không ra được đáp án. Lương Bằng Uy quan sát nét mặt của cô, đoán được cô đang suy nghĩ miên man, hai tay duỗi ra, ôm cô vào lòng.

"Nói nha lên! Hiện tại em muốn đi chơi ở đâu?"

Suy nghĩ của cô vì cái ôm của anh mà phân tâm, "Đây.......... Em muốn đi chơi công viên, có được không?" Lời của cô khiến anh trố mắt nhìn, "Hả! Đi chơi công viên?"

Bảo Nhi gật đầu thật mạnh, cười nói, "Ừm! Cho tới bây giờ em vẫn chưa được đi, cho nên rất muốn đi."

"Không thể nào! Cho tới bây giờ em chưa từng đi đến đó sao?"

"Vâng! Mặc dù ba và các anh đều rất thương em, nhưng lại rất ít khi mang em ra ngoài du ngoạn, bọn họ luôn luôn không cho em đi đến nhiều nơi, tuy nhiên lúc em còn nhỏ, thân thể thật sự rất khỏe mạnh! Dù sao, rất nhiều nơi em chưa được đi, mỗi lần nghe người khác kể đều tưởng tượng về nơi đó, em rất buồn. Thật ra......... Em lại không muốn cho người nhà lo lắng khó xử............" Nói đến chuyện này, tầm mắt cô hướng về phía xa, trong con mắt tràn ngập âu sầu. Tim Lương Bằng Uy thắt lại, "Được! Vậy chúng ta đi công viên chơi! Đi thôi!"

Bỗng nhiên, hai chân của cô rời khỏi mặt đất, cả người bị anh ôm ngang.

"Này! Anh đừng làm như vậy, thả em xuống, tự em đi! A Uy." Cô xấu hổ vỗ vai anh, hai gò má vì lo lắng bị người khác nhìn thấy mà đỏ ửng lên. Anh cười rất vui vẻ, bước chân thật nhanh hướng tới phòng đi vào, mà đôi tay của anh không có ý muốn buông ra, khiến cho cô không thể không đem khuôn mặt đỏ bừng vùi vào vai anh.

Lương Bằng Uy thực sự mang Bảo Nhi tới công viên, mặc dù không phải ngày nghỉ, nhưng vẫn rất đông người. Bảo Nhi vui vẻ chơi rất nhiều trò chơi, cô quên hết tất cả phiền não, thoải mái giải tỏa lòng mình. Không ngờ Lương Bằng Uy vẫn ở bên cạnh cô, thấy hai người ân ái, ngọt ngào khiến cho người khác phải ngưỡng mộ. Bảo Nhi cực kì kinh ngạc, Lương Bằng Uy lại có thể không để ý đến ánh mắt của người khác, đặc biệt là không mang theo vệ sĩ bên người, điều đó lại càng khiến cho cô cảm thấy khó tin.

"Không có vệ sĩ chẳng phải rất nguy hiểm sao?" Cô nhận lấy nước trái cây anh mua. Lúc này, hai người đang ngồi ở ghế lạnh nghỉ ngơi. Lương Bằng Uy rót đồ uống lạnh xuống, phản đối nói:"Ai bảo không có bọn họ ở đây? Chỉ là em không nhìn thấy thôi."

Cái gì? Bảo Nhi nhìn bốn phía, vẫn không nhìn thấy một người nào giống vệ sĩ.

Anh ném lọ ðồ uống trống không vào thùng rác bên cạnh, cýời nói:"Thấy chưa, anh đã nói là em không nhìn thấy họ đâu."

Cô thu hồi tầm mắt, đang chuẩn bị uống tiếp đồ uống thì tiếng điện thoại truyền đến, Lương Bằng Uy lấy điện thoại ra đi đến hành lang bắt đầu nói chuyện với đối phương. Cô từ từ uống nước, ánh mắt nhìn anh chăm chú, vào giây phút này bỗng nhiên cô phát hiện bộ dáng của anh cực kỳ chuẩn, dáng người cao hơn một mét chín với cơ bắp săn chắc, được phụ nữ hết sức ưu ái, cô chú ý thấy có nhiều cô gái đang phóng ánh mắt mê thích với anh

Khuôn mặt cương nghị anh tuấn mê người, chỉ cần khẽ mở đôi môi, có thể khiến các cô gái thét chói tai, người đàn ông hoàn mĩ như vậy, lúc này đây đang ở bên người vụng về như cô. Bảo Nhi thở dài, lông mi cụp xuống, dung nhan có phần đau buồn khiến người ta vừa nhìn đã thấy thương tiếc. Bảo Nhi không biết sự hấp dẫn của bản thân, nên căn bản không chú ý tới từng hành động cử chỉ của cô khiến nhiều người đàn ông nhìn kỹ, cô lẳng lặng ngồi đó dáng vẻ trầm tư dường như một pho tượng bóng loáng đẹp đẽ, da thịt như tuyết trắng, ngũ quan sâu sắc lại mê người như thế. Lương Bằng Uy hơi nghiêng người, tầm mắt nhìn về phía Bảo Nhi, giật mình. Những tên đàn ông xung quanh rõ ràng là đang nhìn Bảo Nhi, lúc này anh mới nhìn thấy rõ ràng sức hấp dẫn của Bảo Nhi, ngực Lương Bằng Uy lan tràn sự giận dữ. Anh đã hiểu vì sao người nhà của cô lại không mang cô đi nhiều nơi, bởi vì hình dáng của cô rất đặc biệt, bất kể đến đâu cũng có thể thu hút ánh mắt của người khác, bảo làm sao có thể yên tâm để cho cô ra khỏi cửa? Hiện nay Lương Bằng Uy chỉ có một ý nghĩ, là lập tức mang Bảo Nhi đi về, anh thật sự không thể chịu nổi tầm mắt của người khác cứ nhìn vào Bảo Nhi chằm chằm.

"Được rồi, đừng nói nữa, tôi hiểu, tôi sẽ chú ý." Anh không còn tâm trạng nghe đối phương nói nữa.

"Anh Uy, không phải là đùa đâu, hiện tại bọn họ chia làm hai phe, phe chống đối đang tìm người đối phó với chúng ta!" Đối phương kích động nói.

"Chậc! Tôi biết rồi, Nhiều lời." Nói xong anh ngắt điện thoại, đi về phía Bảo Nhi.

Anh quyết định mang cô trở về. Lương Bằng Uy nhịn không nổi cáu, đi tới bên người Bảo Nhi, nắm tay lôi cô đi theo anh.

"Không được rồi, đi thôi!" Anh nói, giọng điệu không nghe ra hờn giận. Đầu Bảo Nhi mờ mịt nhìn anh, bước chân không yên ổn, "Làm sai vậy? Tại sao đột nhiên đi về?"

Anh đang định trả lời, một tia sáng lướt qua khóe mắt khiến anh chú ý, lập tức phát hiện sự bất thường, cùng lúc đó, có năm tên sát thủ mặc áo sơ mi màu lam từ trong đám người lao ra hướng về phía anh.

"Cẩn thận! Bảo Nhi!"

Lương Bằng Uy đẩy Bảo Nhi sang một bên, hai tên sát thủ xông tới, trong tay xuất hiện thêm một cây đao đâm về phía anh. Anh phản ứng cực nhanh, lập tức đạp đổ thùng rác, thừa dịp bọn chúng bị giật mình xoay người tung chân đá, liên tiếp hạ gục được hai người. Tiếng hét chói tai vang lên, một tên sát thủ khác xông lên tấn công anh, anh bình tĩnh nghênh đón, rất nhanh đã cướp được dao găm của hắn ta, cũng lúc đó đánh trả hắn ta. Hai người ban đầu ngã xuống đất cùng bò dậy, sau đó hai người đều đi tới phía trước, Lương Bằng Uy xem xét tình huống không thuận lợi, bèn xoay người nắm lấy tay Bảo Nhi, "Đi mau!"

Bảo Nhi hiểu ý, chạy theo anh, năm tên kia nhanh chóng đuổi theo, tốc độ cực nhanh xem ra đã được trải qua huấn luyện. Trời ạ! Sao lại thế này? Lúc này Bảo Nhi rất khẩn trương, Lương Bằng Uy mang theo cô chạy khắp nơi, sau đó dừng lại. Cô chưa kịp phản ứng, mấy bóng dáng tựa như xuất hiện như vũ bão, ngay sau đó là cuộc đánh nhau. Vài tên vệ sĩ không biết xuất hiện ở chỗ nào, chỉ thấy có một tốp đánh nhau với sát thủ. Cuối cùng, năm tên kia bị cưỡng chế, Lương Bằng Uy tiến lên, nhì từ trên cao xuống nói:"Trình Thiên Hổ phái các người đến sao?"

Tên đứng đầu lườm anh:"Không phải! Là tự anh em tôi muốn đến, nói thế nào đi nào đi nữa chúng tôi sẽ không cho phép anh cưới cô chủ."

Cái gì! Thân Thể Bảo Nhi ngẩn ra, kinh ngạc nhìn bọn hắn.

Vẻ mặt Lương Bằng Uy không chịu nổi lạnh giọng, "Các người bị bệnh à! Tôi đồng ý cưới cô chủ nhà các người khi nào?"

"Vậy vì sao anh lại tham gia buổi gặp mặt? Lại còn cố ý uống say không biết gì, còn để cho cô chủ của chúng tôi đưa anh về." Tên đàn ông kia tức giận nói.

Nói đến đây, hình dáng của cô gái tự xưng là Thẩm Thiến San đột nhiên lóe lên trong óc của Bảo Nhi, lòng cô buồn bực.

"Tôi đi tham ra gặp mặt không có nghĩa là tôi đồng ý hôn sự, mong các người làm rõ tình hình rồi hãy nói đừng lại đến tìm tôi gây phiền toái." vẻ mặt Lương Bằng Uy phẫn nộ, lời nói ám chỉ bọn thuộc ha của anh dẫn bọn người kia đi.

"Lương Bằng Uy, Anh Hổ chúng tôi phản đối đến cùng, Long Bang tuyệt đối không gia nhập Tường Bang."

Tên bên cạnh vùng vẫy hô to. Lương Bằng Uy nhíu mày, vẻ mặt không hờn giận. Bảo Nhi không có cách nào chấp nhận, suy nghĩ xoay chuyển. A....... . ! Cô ngu ngốc, lại quên bản thân mình chẳng qua chỉ là một tình nhân, một ngày nào đó, anh ấy sẽ lấy vợ, đến lúc đó............... Cô sẽ phải tiếp nhận như thế nào?Trong khoảnh khắc này, mọi chuyện đã sáng tỏ, cuối cùng Bảo Nhi cũng hiểu được sự thực tàn khốc............

Lương Bằng Uy không có giải thích bất cứ điều gì với cô, chi sai người đưa cô về nhà. Bảo Nhi không hỏi gì, có lẽ cái gì cô cũng không được hỏi! Huống hồ, cô có tư cách hỏi đến việc của anh sao?Nghĩ như vậy, cô cảm thấy bản thân mình thật đáng thương, giây phút này, cô rất hy vọng có người nào đó có thể nói hết mọi việc.......... Khi xe dừng lại trước cửa, một bóng dáng xuất hiện, hấp dẫn sự chú ý của Bảo Nhi, vừa nhìn thấy đối phương, cô nhanh chóng xuống xe,

"Anh tư!"

Khâu Nhậm Uy cười ôn nhu, khiến cho cô suýt chút nữa bật khóc. Bảo Nhi không nghĩ tới sẽ gặp lại Khâu Nhậm Uy, bọn họ đang đứng ở đại sảnh, mà cô thì thủy chung không dám nhìn thẳng vào anh. Khâu Nhậm Uy hiểu rõ suy nghĩ của cô, cười nói lạnh nhạt:

"Bảo Nhi, em yên tâm, anh tư hiểu suy nghĩ của em, thực ra em suy nghĩ cho công ty của anh cả, cho nên mới diễn tới mức anh cả tức giận, phải không?"

Bảo Nhi không mở miệng. Anh tiếp tục nói:"Trong năm anh em chúng ta, em và anh có tình cảm tốt nhất, có lẽ là do tuổi xấp xỉ nhau. Nhưng anh cả không như vậy, từ khi mẹ qua đời, anh ấy coi em như báu vật, anh cả bảo hộ em qua mức, nhưng từ đầu đến cuối anh ấy vẫn là người hiểu rõ em nhất, . Lần này anh cả ra tay đánh em, có thể thấy được anh ấy thực sự tức giận."

Bảo Nhi cắn môi dưới, khiếp sợ nói:"Vậy anh cả bây giờ........."

"Đừng lo lắng, ngày hôm đó sau khi trở về, anh cả bị ba giáo huấn cho một trận. Ba nói em làm như vậy nhất định là vì công ty, một khi đã như vậy, bọn họ quyết định tạm thời không nhúng tay, tất cả đều tôn trọng suy nghĩ của em. Cho nên....... Bảo Nhi, chỉ cần em muốn trở về, mọi người trong nhà lúc nào cũng hoan nghênh em."

Bảo Nhi kinh ngạc nhìn Khâu Nhậm Uy, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, cô cảm động vì người nhà thông cảm cho cô, điều này khiến tâm cô thả lỏng, "Anh tư, em..............."

"Anh tư không biết em và Lương Bằng Uy quen nhau như thế nào, cũng không biết các em có yêu nhau thật lòng hay không, nhưng anh tư biết, em là cô gái lương thiện, vì người nhà, em tình nguyện hy sinh bản thân. Vì thế, bất kể người ngoài nhìn em với ánh mắt như thế nào, anh tư cũng không để ý, bởi vì trong lòng anh tư, em vĩnh viễn là em gái yêu của anh." Khâu Nhậm Uy tươi cười tin tưởng cô. Từ nhỏ cô và anh tư có tình cảm rất tốt, có việc gì chỉ cần tâm sự với anh ấy, nhất định anh ấy sẽ giải quyết giúp cô, bởi vậy khi nghe những lời này, cô không thể kiềm chế khổ sở trong lòng.

"Anh tư, thật ra em.........."

Cuối cùng Bảo Nhi kể lại đầu đuôi cảnh ngộ của mình, thậm chí chuyện cô yêu Lương Bằng Uy cũng không giấu giếm...... Khâu Nhậm Uy nghe xong câu chuyện của Bảo Nhi thì im lặng, giật mình, mặc dù anh đã nghĩ tới trường hợp hai người gặp nhau có thể cực kỳ đặc biệt, nhưng lại không nghĩ tới mức thái quá như vậy.

"Tại sao có thể như vậy?" Anh nhìn cô không thể tin nổi. Bảo Nhi lau nước mắt, bộ dáng thương tiếc này khiến anh bất đắc dĩ.

"Bảo Nhi, hiện tại em định làm như thế nào? Còn con em đâu?"

"Em.......... Chính em cũng không biết nên làm gì bây giờ."

"Lương Bằng Uy đâu? Anh ta không tỏ ý gì với em sao?"

Cô lắc đầu, "Em không biết, em rất sợ biết được suy nghĩ của anh ấy, nếu như có thể, em.......... ." Cô bắt đầu nghẹn ngào, không thể nói tiếp nữa.

"Bảo Nhi.........."Anh cầm tay cô, dành cho cô sự quan tâm.

Bảo Nhi thở sâu, bình tĩnh lại cảm xúc, "Anh tư, rốt cuộc em nên làm gì bây giờ?"

Vì sao? Vì sao cô lại yêu anh? Bảo Nhi thật hận bản thân cô không thế khống chế tình cảm của mình. Lương Bằng Uy càng đối xứ tốt với cô, lại càng làm cho cô thêm đau khổ, tin tưởng nếu còn tiếp tục như vậy, trái tim cô nhất định sẽ tan vỡ.

Khâu Nhậm Uy lâm vào bế tắc, phiền não nói:"Thật sự là không xong rồi, nếu ba và anh cả biết sự thật thì tám phần sẽ phát điên lên! Chắc chắn sẽ đi giết Lương Bằng Uy."

"Không được! Vạn lần không thể cho ba và anh cả biết."

"Em đừng khẩn trương, chuyện này anh sẽ giữ bí mật giúp em, chỉ là.......... . Bảo Nhi, anh tư hy vọng em có thế bình tĩnh suy nghĩ lại từ nay về sau em phải làm thế nào, nếu em muốn rời khỏi Lương Bằng Uy thì làm thật nhanh, ngược lại, nếu như em muốn ở bên cậu ta mãi mãi, thì em phải chuẩn bị tâm lý, chuyện này không hề dễ dàng đâu. Hơn nữa, anh tuyệt đối không đồng ý em lấy thân phận người tình ở lại bên người Lương Bằng Uy."

Đương nhiên Bảo Nhi hiểu được lời anh nói, cô nhìn anh, tâm tình bình tĩnh trở lại.

"Em hiểu mà, anh tư, anh yên tâm đi! Mặc kệ tương lai thế nào, em sẽ cố gắng bước tiếp."

Bảo Nhi khiến cho Khâu Nhậm Uy thấy rõ ràng cô đã thay đối, anh rất vui, cô gái bé bỏng luôn luôn xinh đẹp lại hay e thẹn thực sự đã lớn, lại còn rất kiên cường!

Lương Bằng Uy không đề cập đến, càng không giải thích anh có quan hệ gì với cô chủ của Long bang, từ ngày đó trong lòng Bảo Nhi rất mâu thuẫn, không có cách nào không suy nghĩ mê muội. Thái độ của anh đối với cô vẫn như thường ngày, chỉ là giữa hai người tiếp xúc ngày càng đặc biệt, lúc nhìn nhau luôn nồng đậm tình cảm. Ngày qua ngày, Bảo Nhi càng không thể rời khỏi Lương Bằng Uy.

"Bảo Nhi, làm sao vậy?"

Tiếng dì Dương gọi cô trở về hiện thực, Bảo Nhi đặt chén xuống, cười nhạt một tiếng, "Không có việc gì."

Thiếu chút nữa cô đã quên, hôm nay là ngày trở về nhà họ Lương. Cuối tuần Lương Bằng Uy mang theo cô và con trai trở về nhà gặp Tôn Cầm Yến và Triệu Hương Diễm.

"Có phải chăm sóc thằng bé quá mệt không? Bảo Nhi." Triệu Diễm Hương đang ôm ấp cháu trai quan tâm hỏi. Bảo Nhi lắc đầu

"Không có, có dì Pương giúp cháu, cháu không mệt đâu ạ."

Dương Nhược Phương tươi cời, "Tiểu Hàng rất ngoan, cho nên không có vấn đề gì."

Triệu Hương Diễm ở bện cạnh trêu đùa Tiểu Hàng vừa cười nói:"Nhìn thằng bé khỏe mạnh, tôi và chị cả cũng yên tâm."

"Ơ? Sao cháu không thấy bác gái?" Lúc này Bảo Nhi phát hiện Tôn Cầm Yến chưa xuất hiện.

"À...... ! Chị ấy và A Uy đến thư phòng bàn việc rồi." Triệu Hương Diễm đáp lại.

"Dường như họ đã nói chuyện rất lâu."Bảo Nhi tò mò đứng dậy.

Dương Nhược Phương cũng ra nhập hàng ngũ với Triệu Hương Diễm chêu đùa cháu trai, Bảo Nhi cười cười, đi tới thư phòng. Đi tới ngưỡng của thư phòng, cô phát hiện cửa chưa khép kín, cô nhẹ nhàng đẩy ra, bố trí bên trong rất đơn giản, chỉ là một mặt khác của thư phòng, là một cánh cửa khác, hình như là một phòng nghỉ. Cô nghe thấy tiếng nói chuyện, chủ động đi đến, rất nhanh tiếng trò chuyện của Lương Bằng Uy và Tôn Cầm Yến truyền đến tai, làm cho cô dừng bước chân.

"A Uy, con tính toán trả lời đối phương về việc kết hôn như thế nào?" Tôn Cầm Yến hỏi.

Lương Bằng Uy nghiêng người tựa vào góc bàn, vẻ mặt không hờn giận nói, "Đương nhiên là trực tiếp nói rõ ràng với Long ca, hiện tại con không có suy nghĩ đến chuyện hôn nhân."

"Hiện tại không có, vậy sau này thì sao?"

"Chuyện sau này làm sao con biết được? Tóm lại con không có một chút cảm giác nào đối với Thẩm Thiến San, hôn nhân là do khi ba con còn sống định đoặt, nhưng con chưa từng thừa nhận."

Tôn Cẩm Yến thở dài, "Mẹ cũng không nghĩ tới ba con lại có thể đính ước hôn nhân giúp con, nếu không nhìn thấy bản sao của cuốn băng ghi hình, mẹ cũng không tin."

"Trước mắt là Long bang có thể hợp nhất bang phái với chúng ta, có lẽ ba đã sớm muốn hợp tác với Long bang, cho nên mới đưa việc hôn nhân này nhằm thúc đẩy."

Tôn Cầm Yến nhìn qua cánh cửa sổ về phía chân trời xa xa, "Mặc kệ như thế nào, dù sao đây cũng là di nguyện cuối cùng của ba con."

Lời bà nói khiến Lương Bằng Uy bĩu môi, "Cho dù là nguyện vọng của ba, nhưng đó là việc liên quan đến cả đời con, nói gì thì nói con cũng sẽ không quyết định qua loa."

"Đúng vậy, vả lại còn con bé Bảo Nhi." Tôn Cầm Yến đối mặt với con trai, "A Uy, rốt cuộc con thu xếp Bảo Nhi như thế nào? Không thể để cho cô ấy làm thân phận người tình của con! Con không định cho con bé một danh phận sao?"

Lương Bằng Uy làm như nghe thấy một chuyện kinh người, "Mẹ, mẹ nói đùa sao, làm sao con có thể cưới cô ấy? Cô ấy là em gái Khâu Nhậm Diệu."

"Con bé là người tốt đơn thuần lại lương thiện, con không nên tổn thương con bé."

"Con có tổn thương cô ấy đâu? Chẳng qua.......... quan hệ của chúng con bây giờ vẫn rất tốt, để cho cô ấy làm người tình của con có gì không tốt." Anh nói không kiên nhẫn.

"A Uy........." Hiển nhiên Tôn Cầm Yến không thể hiểu nổi lời nói của con trai.

Bảo Nhi không có cách nào ở lại nữa, cô rời khỏi thư phòng, đi tới chỗ rẽ, toàn thân run rẩy. Nước mắt không có cách nào kìm nén chảy xuống hai gò má, lòng cô chua xót đan xen khổ sở, mặc dù đã sớm biết không có tương lại với Lương Bằng Uy, nhưng khi nghe chính miệng anh thừa nhận sự thật, kỳ vọng ban đầu sụp đổ trong nháy mắt!Ông trời mới có thể giúp cô, để cho cô có dũng khí đối mặt với toàn bộ sự thật!Nội tâm ban đầu còn mâu thuẫn mê man thì lúc này đã bay đi hết, cuối cùng cô đã hiểu bước tiếp theo cô nên làm gì rồi. Cô tin, đây chính là lúc cô nên rời đi................


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-11)