Truyện:Đêm Nay Ngủ Ngon - Chương 5

Đêm Nay Ngủ Ngon
Trọn bộ 7 chương
Chương 5
0.00
(0 votes)


Chương (1-7)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Một ngày trước lễ tốt nghiệp của Đại học F, Cảnh Trí và Tưởng Nghiêu từ Bắc Kinh chạy tới, bốn người tụ tập đi ăn đồ nướng.

Ban đầu, bầu không khí có chút ngột ngạt, mọi người đều vùi đầu vào ăn, không ai nói gì.

Đi được nửa đường, Cảnh Trí đi toilet, thừa dịp anh không có ở đó, Tưởng Nghiêu nhịn không được mà bùng nổ với Tang Miên: "Tang Miên, để tôi nói cho cậu biết, hôm nay Cảnh Trí giống như một cô gái nhỏ vậy, chọn cái áo sơ mi đến tận ba mươi phút, lúc thì nói muốn trông hoạt bát hơn, lúc thì nói muốn nhìn chững chạc hơn, lại còn nói sợ ăn mặc già quá rồi đứng bên cạnh cậu không thích hợp...... Có điều nói thật, mấy bộ quần áo kia của cậu ấy, tôi chẳng thấy khác nhau chỗ nào."

Tưởng Nghiêu vừa dứt lời, Đào Nhiên ngồi đối diện anh bỏ đũa xuống, giọng điệu cười nhạo nói: "Tưởng thiếu gia, nhìn xem hôm nay cậu mặc cái gì, khác gì thùng thuốc nhuộm không, không biết còn tưởng cậu là chim công xòe đuôi khoe dáng nữa đó."

"Tôi thích làm chim công đấy, cậu quản được sao?" Tưởng Nghiêu nhìn Đào Nhiên, không cam lòng tỏ ra yếu thế 'Hừ' một tiếng: "Tôi đang nói chuyện với Tang Miên, cậu có chuyện gì không?"

Tang Miên nhìn hai người họ, cười phốc ra tiếng.

Hai người đang giương cung bạt kiếm không hẹn mà dừng lại, nhìn về phía cô, đồng thanh nói: "Cậu cười cái gì?"

Tang Miên đâu dám nói lý do thật, thuận miệng nói bừa: "Lời mà Tưởng Nghiêu vừa nói khá buồn cười."

Trước khi đến bữa liên hoan này, Tang Miên lo lắng hai người bọn họ sẽ lúng túng vì hiểu lầm nhỏ mà Đào Nhiên nói, cô còn cố ý nghĩ ra nhiều cách để làm dịu bầu không khí. Nhưng nhìn thấy hai người họ vừa gặp đã bày ra vẻ cấu véo lẫn nhau, Tang Miên trực tiếp nhét chút tâm tư đó vào trong bụng.

Vỉ nướng bốc khói mờ mịt, thịt ba chỉ nướng nóng hổi phát ra tiếng 'xèo xèo'.

Tưởng Nghiêu dùng cái kẹp dài khéo léo lật miếng thịt, giọng điệu bỗng nhiên trở nên nghiêm túc: "Tôi không nói đùa."

Anh ấy dừng lại, rồi tiếp tục: "Tang Miên, tôi chỉ nói sự thật một cách khách quan."

Tưởng Nghiêu nhớ lại tất cả những chuyện xảy ra ở ký túc xá sáng nay, từng cảnh tượng xẹt qua trước mắt, bỗng nhiên khóe miệng cong lên không ngừng, bên môi tràn ra ý cười: "Kỳ thật tôi cảm thấy, chim công xòe đuôi không phải tôi, mà là......"

Vừa nói xong, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một bóng người quen thuộc, Tưởng Nghiêu thức thời ngậm miệng lại, nuốt xuống cái tên vừa đến bên miệng.

Cảnh Trí trở về ngồi xuống, bắt gặp ánh mắt ba người đang nhìn chằm chằm mình, giật mình, hỏi: "Trên mặt tôi có cái gì sao? Sao mọi người đều nhìn tôi vậy?"

Anh nói "mọi người", nhưng ánh mắt chỉ rơi vào Tang Miên.

Cô gái phồng má, ánh mắt uể oải nhìn anh, thản nhiên nói: "Hôm nay anh đẹp trai đấy!"

Giọng của Tang Miên không lớn, nhưng bốn người đều có thể nghe thấy.

Cửa hàng thịt nướng náo nhiệt, bàn bọn họ nhất thời yên tĩnh.

Cuối cùng là Cảnh Trí phá vỡ sự yên tĩnh này.

"Thịt chín rồi." Anh hắng giọng, nói: "Có thể ăn."

Chủ đề kết thúc, bốn người đều vùi đầu ăn uống.

Một lúc sau, Tang Miên và Đào Nhiên đi lấy trái cây, trên bàn ăn chỉ còn lại Cảnh Trí và Tưởng Nghiêu.

Tưởng Nghiêu tò mò hỏi: "Cảnh Trí, cậu vừa mới nhúng chanh vào giấm, không chua sao?"

Cảnh Trí cụp mắt, nhìn đĩa nước tương trước mặt, khóe môi nhẹ nhàng cong lên: "Không chua."

Dừng một chút, anh thản nhiên bổ sung: "Ngọt."

Tưởng Nghiêu bán tín bán nghi cũng thử, miễn cưỡng nuốt miếng thịt.

Ánh mắt lơ đãng nhìn qua nhìn hai cô gái nói nói cười cười cách đó không xa, Tưởng Nghiêu im lặng cười thầm.

Anh rót cho mình một chén trà, tự dưới đáy lòng nói: Tình yêu quả nhiên khiến con người ta trở nên mù quáng.

Lúc bữa liên hoan kết thúc, mặt trời còn chưa lặn.

Tưởng Nghiêu đề nghị đi dạo quanh ở gần Đại học nhưng bị hai cô gái từ chối.

Tưởng Nghiêu khó hiểu, hỏi Đào Nhiên nguyên nhân.

Đào Nhiên trợn tròn mắt: "Bây giờ từ đầu đến chân tôi đều có mùi thịt nướng, đi trên đường sợ xông khói chết người ta."

Anh vẫn không bỏ cuộc, lại hỏi Tang Miên.

Tang Miên không lên tiếng, chỉ im lặng liếc mắt nhìn Cảnh Trí.

Cảnh Trí cụp mắt, giọng điệu ôn hòa: "Nửa giờ sau gặp lại, được không?"

Tang Miên gật đầu, "Được."

Nói xong, Tang Miên kéo Đào Nhiên đi về phía ký túc xá, Cảnh Trí đi hướng ngược lại.

Tưởng Nghiêu vẻ mặt mờ mịt đuổi theo sau, hỏi anh: "Cậu lại đi đâu?"

Cảnh Trí rảo bước đi về phía trước, giọng điệu hết sức thoải mái: "Quay về khách sạn."

...

Bảy giờ rưỡi tối, ở dưới tầng ký túc xá nữ, Tang Miên gặp Cảnh Trí.

Tang Miên nhìn quanh, hỏi: "Tưởng Nghiêu đâu?"

Cảnh Trí thản nhiên đáp: "Ở khách sạn nghỉ ngơi rồi."

Tang Miên vén tóc, sải bước đi lên phía trước "Đào Nhiên cũng nói cô ấy hơi mệt nên không ra ngoài."

Nói xong cô cười rộ lên: "Đôi khi hai người họ thật sự rất ăn ý, không hổ là thanh mai trúc mã."

Thấy cô cười, chàng trai bên cạnh cũng không tự chủ được, khóe môi nhếch lên: "Thực ra anh cảm thấy, chúng ta cũng rất ăn ý đấy."

Tang Miên suy nghĩ một chút, nghi ngờ hỏi: "Có sao?"

Cảnh Trí chỉ vào quần áo của cô: "Ví dụ như này."

Đèn đường màu vàng dịu nhẹ, ánh sáng ấm áp rơi vào trên người, nhàn nhạt tỏa ra một vầng sáng.

Tang Miên cẩn thận xem xét bộ quần áo mới trên người của Cảnh Trí, đen trắng phối với nhau, cùng hợp với màu váy của cô.

Đặc biệt giống trang phục tình nhân.

Cô cúi đầu, không nói lời nào, chỉ cười.

Ánh đèn rơi trên mặt đất, kéo ra hai cái bóng thật dài.

Bọn họ đứng sát vào nhau, hai cái bóng cũng rất gần, nhìn qua như hai người thân mật dựa vào nhau.

Lá cây ngô đồng bay xào xạc trong gió đêm mùa hè, Tang Miên tiếp tục đi lên phía trước, trong lòng tràn đầy vui sướng.

Cảm giác này làm cho cô nhớ tới thời điểm hai người vừa mới ở bên nhau, cô và anh đi dạo trong công viên với nhau.

Cảnh Trí đi phía trước, cô đi ở phía sau.

Cô sẽ vươn tay ra, chơi mấy trò buồn chán với cái bóng của anh.

Nhớ kỹ có một lần, Cảnh Trí đi ở phía trước đột nhiên dừng lại, xoay người đợi cô. Kết quả là cô thoáng cái không dừng kịp, không cẩn thận đụng phải người anh.

Cô vội vàng xin lỗi vì mình hấp tấp, anh rất dịu dàng xoa trán cô, nói với cô: "Không cần xin lỗi, là anh không nên đi trước em."

Sau đó, cả hai kề vai sát cánh đi trên đường.

Ngày đó cụ thể bọn họ đã nói những gì, Tang Miên đã không nhớ rõ rồi.

Cô chỉ nhớ, tối hôm đó, chàng trai đứng bên cạnh cô, còn dịu dàng hơn cả gió đêm mùa hè.

Lòng bàn tay bỗng nhiên truyền đến một luồng hơi ấm, Tang Miên nhìn xuống, ánh mắt rơi vào bàn tay trái đang bị chàng trai nắm, ngẩn người một lúc.

Cô ngẩng đầu, trong ánh mắt sáng ngời phản chiếu khuôn mặt của chàng trai.

"Miên Miên." Cảnh Trí thân mật gọi tên cô, chậm rãi nói: "Nhìn đường."

Tang Miên nhìn quanh bốn phía, không thấy có xe cộ gì nguy hiểm.

Cô thu hồi ánh mắt, ngướcmắt nhìn Cảnh Trí, cười nói: "Em nhìn anh, anh nhìn đường, thế nào?"

Cảnh Trí đưa tay vuốt vuốt tóc cô, giọng nói ấm áp: "Đi đường cẩn thận, an toàn là trên hết."

Tang Miên "Ừm" một tiếng, vô thức nắm chặt tay anh.

——

*****

Chương 7: Sự thẳng thắn của anh ấy

Tang Miên đi dạo với Cảnh Trí ở gần trường Đại học F, nói chuyện phiếm câu được câu chăng.

Đang đi thì bỗng nhiên Cảnh Trí dừng lại, ánh mắt yên lặng nhìn về một hướng khác.

Tang Miên thuận theo tầm mắt của anh nhìn sang, thấy một cửa hàng nhỏ bán quần áo tình nhân.

Lúc này, Cảnh Trí nghiêng đầu sang nhìn cô, khuôn mặt dịu dàng.

Tang Miên đối diện với tầm mắt của anh, bỗng nhiên nhớ tới lời Tưởng Nghiêu nói trong bữa liên hoan, khóe môi cong cong: "Anh muốn mua quần áo?"

Cảnh Trí 'Ừm' một tiếng.

Đọc Full Tại Truyenfull

Tang Miên giả vờ ngạc nhiên: "Nhưng chỗ này chỉ bán quần áo nữ."

Cảnh Trí ho một tiếng, chỉ tay: "Cửa hàng thứ hai bên phải đếm ngược lên không phải."

Tang Miên quét mắt, giả vờ không hiểu, tiếp tục trêu anh: "Lần đầu tiên em biết anh có sở thích đặc biệt như vậy đấy!"

Nói đến đây, bầu không khí có chút vi diệu.

"Đừng hiểu lầm." Cảnh Trí nói xong ngoảnh mặt đi chỗ khác, giọng điệu có chút gấp gáp: "Anh chỉ đột nhiên nghĩ đến, ngoài đồng phục, chúng ta chưa từng mặc quần áo giống nhau, có thể thử một chút."

Anh nói xong thì im lặng hai giây, quay đầu nhìn Tang Miên: "Em có hứng thú không?"

Tang Miên sững sờ một lúc rồi lẩm bẩm: "Không chỉ có đồng phục học sinh đâu."

Cảnh Trí không nghe thấy rõ, ghé sát vào tai cô: "Gì cơ?"

Tang Miên khoác vai anh, nhích lại gần về phía anh, giọng nói nhỏ nhẹ: "Em muốn chỉnh lại một chút, trừ đồng phục học sinh, em và anh cũng từng mặc quần áo giống nhau."

"Có sao?" Anh nhìn cô, đáy mắt hoang mang.

Tang Miên mím môi, chậm rãi nói từng chữ một: "Áo choàng tắm có tính không?"

Chàng trai kinh ngạc nhìn cô, yết hầu nhẹ nhàng trượt lên trượt xuống.

Anh trầm mặc hai giây, trầm giọng nói: "Tính."

Nói xong, anh kéo Tang Miên tiếp tục đi về phía trước.

Không phải đi về phía cửa hàng quần áo, Tang Miên tò mò hỏi: "Không mua quần áo sao?"

Cảnh Trí: "Đi một vòng trước, sau đó quay lại mua."

Tang Miên: "Ồ."

Đọc Full Tại Truyenfull

Cả hai người không có mục đích đi về phía trước, gặp được một người cha và cô con gái.

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa, bên hông buộc chiếc áo khoác đồng phục học sinh màu xanh trắng, ôm bụng đi về phía trước, vẻ mặt mệt mỏi.

Người đàn ông trung niên đi bên cạnh cô gái cầm một chiếc cặp sách học sinh màu hồng nhạt, nhẹ giọng nói chuyện, cả người đều lộ ra vẻ cẩn thận từng li từng tí.

Tang Miên nhìn thấy cảnh này, bất giác nghĩ đến ba mình.

Ba cô là người nóng tính, ăn nói lớn tiếng, giống như như pháo nổ đùng đùng vậy. Trong ấn tượng của Tang Miên, cô và ba chưa bao giờ nói chuyện với nhau một cách bình tĩnh, bao giờ cũng nói qua nói lại vài câu rồi cãi vã. Những lúc như thế, mẹ sẽ tới can ngăn, khuyên bọn họ mỗi người nói ít đi một câu.

Vào một ngày năm 13 tuổi, ba cô đột nhiên nói xin lỗi: "Miên Miên, trước kia là ba không tốt, sau này ba sẽ không bao giờ cãi nhau với con nữa."

Lúc ấy cô trả lời: "Con mới không không tha thứ cho ba đâu."

Ba cô quả thật không nuốt lời, không nói chuyện lớn tiếng với cô nữa, trở thành một người cha lý tưởng mà cô muốn.

Một tháng sau, ba cô vào bệnh viện, từ đó bệnh không dậy nổi.

Trước khi trút hơi thở cuối cùng, ba kéo tay cô, nhỏ giọng nói: "Miên Miên, có hai điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời của ba, một là kết hôn với mẹ con, hai là được làm ba của con. Hy vọng sau này con có thể tìm được người bảo vệ và yêu thương con, cùng nhau xây dựng một gia đình hạnh phúc, sống hạnh phúc trọn đời."

Sự chán ghét của cô dành cho ba cũng đã biến mất theo sự ra đi của ông, trong lúc vô tình, cô trở nên đặc biệt lo được lo mất.

Cho đến tận bây giờ, cô vẫn cảm thấy con người không có khả năng dễ dàng thay đổi, trừ khi đã đến lúc phải nói lời chia tay.

Cô gái trước mặt đột nhiên bật khóc, khiến cho Cảnh Trí thoáng cái không biết làm thế nào.

Một bên anh đưa khăn giấy cho cô, một bên khẽ vuốt lưng cô: "Tang Miên, em làm sao vậy?"

"Thật xin lỗi." Tang Miên lau nước mắt: "Vừa mới nghĩ đến ít chuyện, cảm xúc đột nhiên có chút không khống chế được."

Cô gái cầm tờ giấy trong tay vo thành một cục, hít một hơi, chậm rãi nói: "Em cảm thấy tất cả đều vô cùng không chân thực."

Đọc Full Tại Truyenfull

"Anh đột nhiên viết thư xin lỗi em, lén lút làm em bất ngờ, thậm chí còn tặng hoa hồng cho em, giống như dỗ một đứa trẻ, trước đây anh rất ít khi như vậy." Cô càng nghĩ càng cảm thấy phân tích của mình đúng, sự tủi thân trong ánh mắt từ từ thâm sâu: "Thậm chí có đôi khi em còn suy nghĩ, có phải anh đang định rời khỏi em, muốn để lại một kỉ niệm đẹp cuối cùng, cho nên mới tốt với em như vậy?"

Cảnh Trí không trực tiếp trả lời, chỉ hỏi ngược lại: "Miên Miên, em còn nhớ rõ ngày anh trở về tìm em, vấn đề cuối cùng mà em hỏi anh không?"

Đuôi mắt Tang Miên còn vương lệ, có chút mờ mịt: "Hả?"

Cảnh Trí: "Em hỏi anh, nếu em không viết tên anh lên mảnh giấy vào mùa hè năm đó, giữa chúng ta liệu còn có tương lai không?"

"Bây giờ anh sẽ trả lời em."

Cảnh Trí nâng cằm của cô lên, để cô nhìn mình.

"Câu trả lời của anh là có."

"Từ đầu năm lớp 10 anh đã thích, anh vẫn nghĩ, chờ anh nhận được giấy báo trúng tuyển của trường đại học T, anh sẽ tỏ tình với em. Dù bị em từ chối, anh cũng muốn dũng cảm một lần."

"Từ từ......" Tang Miên lập tức rối bời: "Anh nói từ đầu năm lớp 10, có ý gì?"

Lần đầu tiên họ gặp nhau rõ ràng là vào học kỳ 2 của năm lớp 10. Anh nói đầu lớp 10, chẳng lẽ mất trí rồi à?

Cảnh Trí ôm mặt Tang Miên, chậm rãi nói: "Đầu lớp 10 năm ấy, có một nam sinh tỏ tình với em, em nói em không thích người ngu xuẩn, thi đậu cổng lớn Đại học T mới có tư cách theo đuổi em."

Anh dừng lại, tiếp tục cười: "Anh tưởng thật."

"Lúc học lớp 12, em mê muội phim Hàn, em nói em thích những anh chàng đẹp trai và có cá tính như trong các bộ phim truyền hình." Anh nói: "Anh cũng tưởng thật."

"Thế nhưng đã lâu như vậy, em vẫn không nhận ra anh thích em đến mức nào, cho nên anh nghĩ, anh phải tỏ ra rõ ràng hơn một chút."

Lượng thông tin quá lớn, trong lúc nhất thời, Tang Miên không thể tiêu hóa hết được.

Cả người hoàn toàn lờ mờ.

Cô cầm khăn giấy cứ thế đi thẳng về phía trước.

Cô muốn yên tĩnh một chút.

Đi chưa được mấy bước, tay bị người ta kéo lại.

Tang Miên rũ mắt, nhìn tay phải bị giữ lại, ngẩn người: "Anh yên tâm, em không lạc được."

Bàn tay với khớp xương rõ ràng của chàng trai khẽ dùng sức.

"Tang Miên." Anh nhẹ giọng nói: "Anh sợ mất em."

Gió đêm mùa hè thổi nhẹ, trong dịu dàng mang theo chút hanh khô.

Tang Miên vén lọn tóc ra sau tai, lòng mềm mại đến rối tinh rối mù.

Crypto.com Exchange

Chương (1-7)