Lần Đầu Tiên Tiếp Xúc Thân Mật…
Ch.02 → |
Tiêu Tiêu cho rằng trong cuộc sống 23 năm của mình chẳng có gì may mắn lại còn rối tinh tối mù, trước khi mẹ qua đời bà có tìm đến một ông thầy tướng số, còn nói là có quý nhân cao chiếu, cuộc sống về sau căn bản không cần phải lo âu.
Đáng tiếc, Tiêu Tiêu còn chưa thực hiện được cuộc sống "không cần lo âu" thì mẹ đã qua đời để đi tìm người cha đã chết.
Nhưng khi Tiêu Tiêu tỉnh lại ở trong một khách sạn xa hoa, lúc thấy mình nằm trần truồng ở trên chiếc giường lớn thì trong đầu cô chỉ hiện lên một câu: không có xui xẻo nhất, chỉ có xui xẻo hơn!
Huyệt thái dương như bị đâm vào đau đớn, tiệc rượu tối qua cô uống quá nhiều, say đến nổi không biết sau đó xảy ra chuyện gì, chỉ còn lại ký ức rải rác, cuối cùng có một cảnh cô nhớ rõ, dường như mình và đạo diễn Ôn hàn huyên vài câu, sau đó...
Tiêu Tiêu tưởng tượng đến cái bụng phệ của đạo diễn Ôn, thông minh "Tuyệt" đỉnh, vẻ mặt bóng nhoáng kiêu căng thì cô nhịn không được mà đem thức ăn tối qua của khách sạn năm sao toàn bộ cống hiến cho toilet.
Cô đỡ ở phía sau thắt lưng của mình đang đau ê ẩm, cô lơ đãng lướt nhìn vết màu đỏ lớn bằng ngón cái ở dưới chân trên ra giường, cùng với những dấu hôn lớn nhỏ màu đỏ trước ngực, khoé miệng cô cong lên, lộ ra nụ cười tự giễu châm chọc.
Sau khi cô gia nhập giới giải trí vào năm 18 tuổi, không phải đã sớm biết sẽ có một ngày như vậy sao?
Lúc trước Tiêu Tiêu rất ngây thơ, cô mang theo ý chí mạnh mẽ tiến vào trong vòng tròn hào quang mê người này, cô cho rằng dựa vào kỹ năng diễn xuất và ngoại hình không tồi của mình, nhanh chóng có thể chiếm được một vị trí trước màn ảnh.
Đáng tiếc, nguyện vọng là tốt đẹp nhưng sự thật tàn khốc, cho tới bây giờ cô vẫn quanh quẩn ở một vị trí diễn viên hạng ba, thỉnh thoảng xuất hiện trên màn hình một vài phút đóng vai người qua đường giáp, nhiều nhất chỉ có hai ba câu thoại đã là tốt rồi.
Tiêu Tiêu tự hào về khả năng diễn xuất của mình, chẳng qua ở giữa phần đông những người có tiếng và thế lực như thế; trong rừng người đẹp như mây kia đều nhanh chóng bị chìm ngập bởi những người có chỗ dựa.
Đặc biệt là ở tuổi 23, đối với những người khác mà nói là lúc tốt nghiệp đại học, là thời điểm của những người trẻ tuổi bắt đầu lập kế hoạch chí lớn của mình.
Nhưng đối với một nữ diễn viên mà nói tuổi này không coi là còn nhỏ.
Những người bạn cùng khoá, có người đi theo con đường ở phía sau hậu trường, những người còn lại đã dành được vị trí nhất nhì giữa mớ hỗn độn này. Đặc biệt là Nguyễn Tình, đối thủ cũ của Tiêu Tiêu khi còn đi học, cô ta vừa nhận được giải thưởng nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất, giá trị tăng vọt, thẳng hướng đến con đường ngôi sao nữ ngày càng rộng mở.
Tiêu Tiêu đá văng bộ lễ phục dạ hội màu hồng nhạt nhăn nhúm xuống chân giường, đây là trang phục mà cô thuê từ phòng quản lý của công ty. Tuy rằng công ty đối với phúc lợi của diễn viên cũng tốt, không ngờ lại đặc biệt chiếu cố cho diễn viên nhỏ không nổi tiếng như cô, khi thuê chỉ cần đăng ký rồi lấy đi, trả về trong ngày hạn định là được.
Đương nhiên những ngôi sao lớn chẳng bao giờ thèm dùng trang phục cho thuê, nếu đụng phải người khác quả thực là một sự nhục nhã lớn.
Đối với Tiêu Tiêu mà nói, có một bộ quần áo để mặc đi ra ngoài là đủ rồi, liên quan gì đến việc mua hay là thuê chứ?
Cô đi vào phòng tắm tẩy rửa thân thể bằng nước nóng, Tiêu Tiêu dùng sức lau chùi những dấu vết ở trước ngực, cô hận không thể dùng dao mà cắt bỏ chúng. Cô chà sát những điểm đỏ không ngừng nghỉ, cho đến lúc làn da cảm thấy hơi đau, cô lại tắm rửa bằng nước nóng khiến cho làn da càng thêm đau đớn.
Ánh mắt của cô luôn luôn kiên cường nay cảm thấy đau nhức, ở giữa hơi nước nóng tầm mắt dần dần trở nên mơ hồ.
Tiêu Tiêu an ủi chính mình, là vì nước của khách sạn quá nóng, bốc hơi vào trong đôi mắt, chứ không phải là cô đang khóc đâu...
Dù sao chuyện tối hôm qua coi như là bị chó cắn, nên quên hết tất cả là được.
Tiêu Tiêu chậm chạp mặc bộ quần áo thường do người phục vụ mang đến, không hổ là khách sạn năm sao, phục vụ thật sự chu đáo.
Lúc đi ra khỏi khách sạn, cô cảm thấy ánh mặt trời đặc biệt chói mắt khiến cô phải đưa tay lên che.
Tiêu Tiêu thở dài, cô chưa từng có ý định làm như vậy, nếu không phải ly rượu cocktail chết tiệt tối hôm qua...
Chờ một chút, tửu lượng của mình cô hiểu rõ, tại sao lại có thể uống hết một ly rượu cocktail?
Gương mặt cô trắng bệch, cô liền gọi điện thoại cho người quản lý Angel, Tiêu Tiêu thẳng thắn đi vào vấn đề nói: "Ngày hôm qua chị đã nói gì với đạo diễn Ôn?"
Từ lúc cô vào nghề thì Angel đã theo cô, với thân phận của Tiêu Tiêu thì không thể nào tự mình có một người quản lý, Angel còn quản lý thêm hai người mới, trong đó có một người còn lợi hại hơn cô, cô ta đã nhờ gia thế tốt của mình mà mở một con đường, gần đây được đóng vai nữ chính trong một bộ phim nhỏ, ngược lại Tiêu Tiêu "người thâm niên" này lại chưa bắt đầu sự nghiệp, cuộc sống khó khăn, mặt mũi của tiền bối lại không bằng với hậu bối.
Tiêu Tiêu không muốn tin người chị em vẫn luôn giúp đỡ mình lại lặng lẽ bán đứng cô.
Đáng tiếc, Angel đã tự phá vỡ lời nói dối của cô ta: "Tiêu Tiêu, em đã ra nghề được năm năm, chẳng lẽ năm năm tiếp theo em vẫn muốn diễn những vai nhỏ chỉ xuất hiện trên màn hình vài phút thì sẽ thoả mãn sao? Em có thể nhịn thêm năm năm, nhưng chị không thể chờ đợi lâu hơn nữa."
Lúc trước Angel nhìn một cái thì đã vừa ý Tiêu Tiêu bởi vì ngoại hình của cô.
Nét đẹp của Tiêu Tiêu không phải là cái đẹp đương thời, gương mặt to như lòng bàn tay, đôi mắt thật to, ở giữa sự thuần khiết lộ ra một nét quyến rũ, hơn nữa dáng người cong cong lả lướt, quả thật là báu vật trời sinh.
Thế nhưng Tiêu Tiêu không chỉ không biết sử dụng ưu điểm của mình mà còn cố hết sức che dấu, duy trì không muốn người khác biết.
Tiêu Tiêu trầm mặc, cô chưa từng nghĩ tới hoá ra chính mình là chướng ngại vật cản trở con đường tiến thân của Angel.
Mà người chị em tốt này cuối cùng cũng trở thành người không từ một thủ đoạn sao?
Chiếc vòng lẩn quẩn này giống như một thùng nhuộm lớn, chính mắt cô đã nhìn thấy bao nhiêu người khờ dại đơn thuần sau khi bước vào đều thay đổi hình dạng hoàn toàn. Nhưng mà Tiêu Tiêu không ngờ, ngay cả người ở bên cạnh cũng vô tình thay đổi.
Angel lắng nghe sự im lặng của cô, cho rằng Tiêu Tiêu đã bị thuyết phục, vì thế cô ta tiếp tục tận tình khuyên bảo: "Gần đây đạo diễn Ôn quay một bộ phim nghệ thuật, bên trong đang cần một nữ diễn viên chính. Không biết có bao nhiêu diễn viên nữ đang lo sợ mà cạnh tranh nhau để được lên giường với ông ta vì vai diễn lần này, nhưng ông ta đều gạt bỏ chỉ nhìn đến em..."
"Chỉ thiếu một bước là đến nơi, chị làm sao có thể để em lỡ mất lần nữa? Kịch bản của bộ phim lần này đều do những tác giả nổi tiếng viết, chỉ chừng đó cũng đã đủ, hơn nữa với tiếng tăm của đạo diễn Ôn, em có thể lập tức thành công một cách bất ngờ. Vì em, chị đã cầu xin đạo diễn Ôn bao nhiêu lần mới có được cơ hội như vậy."
Tiêu Tiêu nghe được thì thấy buồn cười, vì cô? Lời nói vô sỉ như thế mà Angel cũng có thể nói ra hùng hồn như vậy?
Năm năm nay, đây không phải là lần đầu tiên cô bị yêu cầu làm quy tắc ngầm, nhưng mà cô không muốn dùng phương thức này để đạt được thứ mà mình muốn. Cự tuyệt một lần lại một lần, đây cũng là nguyên nhân mà cô không được công ty trọng dụng, thế nhưng Tiêu Tiêu tự cảm thấy không thẹn với lương tâm.
Bây giờ, người hợp tác thân thiết nhất với cô, cũng là chị em tốt của cô đã tự tay đưa cô lên giường của một ông đạo diễn trung niên, nhưng lại luôn mồm nói là giúp đỡ chiếu cố mình?
Đây thực sự là trò cười lớn nhất ở trên đời này!
"Được rồi, Angel." Tiêu Tiêu thở dài, cảm thấy trong ngực mình mơ hồ có chút đau. Loại cảm giác bị phản bội này chẳng dễ chịu chút nào, nhất là đối với một người đã làm việc chung được năm năm.
Angel còn tưởng rằng cô đã nghĩ thông suốt, giọng nói của cô ta mang theo ý cười: "Em suy nghĩ cẩn thận là tốt rồi, đợi chị liên lạc với đạo diễn Ôn để xem khi nào có thể đến hoá trang..."
"Xin lỗi, Angel, quan hệ hợp tác của chúng ta hôm nay nên dừng lại ở đây thôi." Tiêu Tiêu nhẹ nhàng ngắt lời người quản lý, mặc kệ đối phương ngạc nhiên, cô nhíu mày cúp điện thoại.
Có lẽ tựa như lời Angel nói, nếu cô không tiếp nhận quy tắc ngầm, tiếp tục tự cho mình thanh cao trong mớ hỗn độn này thì năm năm nữa cô cũng không được gì.
Nhưng mà nếu làm như vậy, năm năm kiên trì của Tiêu Tiêu coi như là gì đây, chỉ là một trò cười khôi hài sao?
Nếu bằng lòng thì năm năm trước cô đã làm rồi, cần gì phải chờ tới bây giờ!
Tiêu Tiêu không sợ gì cả chỉ là hợp đồng của cô với công ty vẫn còn thời hạn một tháng.
Bây giờ trở mặt với Angel, cô cũng không thể tiếp tục ở lại công ty.
Thực ra nếu vẫn ở lại thì sẽ rất phiền, nếu có thể tìm được một nơi khác để nương tựa thì tốt hơn.
Đáng tiếc, lấy giá trị hiện giờ của Tiêu Tiêu, có thể dựa vào một công ty nhỏ là đã được rồi, những công ty lớn thì đừng nghĩ đến.
Coi như cho mình nghỉ ngơi một tháng vậy, dù sao cô cũng chi tiêu rất tiết kiệm, tiền gởi trong ngân hàng vẫn còn đủ dùng. Tuy rằng là ngôi sao nữ hạng ba, nhưng so với tiền lương của những người ở giai cấp bình thường, tiền lương của cô xem như là cũng không tệ, đủ để nuôi sống bản thân mình.
Tiêu Tiêu rẽ trái ở cửa khách sạn, cô dự định ngồi xe buýt về nhà.
Đùa à, cho dù tiền gởi trong ngân hàng còn đủ, nhưng mà nên tiết kiệm những chi tiêu không cần thiết.
Vừa vặn ở ven đường có một chiếc Ferrari dừng ở trước mặt, Tiêu Tiêu kinh ngạc ngẩng đầu lên, sau đó cô ngây ngẩn cả người.
Người ngồi chỗ lái xe đeo kính râm, nhưng vẫn có thể nhìn ra khuôn mặt tuấn tú của anh ta. Anh tiện tay tháo kính râm xuống, gật đầu với Tiêu Tiêu: "Đi nơi nào? Để tôi đưa cô."
Tiêu Tiêu không ngờ tới ở cửa khách sạn lại tình cờ gặp được Chung Thụy, người đàn ông chiếm giữ vương miện ảnh đế ba năm nay.
Anh là thần tượng của Tiêu Tiêu, mỗi một quảng cáo, mỗi bộ phim điện ảnh và mỗi bộ phim truyền hình, chỉ cần có sự xuất hiện của Chung Thụy, cô sẽ cẩn thận và vui vẻ thâu lại tất cả.
Chung Thụy ở trên màn ảnh, khi thì là quý công tử anh tuấn lạnh lùng, khi thì là sĩ quan ác nghiệt khôi ngô, khi thì là người bạn trai thâm tình chân thành, khi thì là hoạ sĩ có cuộc sống lận đận và chán chường.
Mỗi lần nhìn thấy anh, đều không phải cùng một hình tượng, Chung Thụy có thể đem lại cho từng vai diễn những biểu đạt vô cùng nhuần nhuyễn, sinh động, giống như tự mình đã trải qua những việc như vậy.
Vì thế không ít lần khi xem những bộ phim của Chung Thụy đã khiến cho Tiêu Tiêu cảm động đến rơi nước mắt.
Đây mới là ngôi sao chân chính, cảnh giới cao nhất mà Tiêu Tiêu theo đuổi.
Điều quan trọng nhất là, Chung Thụy dùng kỹ năng diễn xuất và thực lực để leo lên vị trí bây giờ, mà không phải dựa vào mớ hỗn độn của quan hệ và quy tắc ngầm!
Thần tượng đột nhiên xuất hiện, gương mặt quen thuộc nay gần trong gang tấc, Tiêu Tiêu không khỏi thẹn thùng, cô nói cà lăm: "Không, không cần, nhà của tôi gần đây, đi hơn mười phút là đến... Không làm chậm trễ thời gian của Chung tiền bối."
Chung Thụy nhìn cô, trong mắt anh hiện lên ý cười: "Nếu ở gần đây thì không phiền toái, cũng tiện đường thôi, lên xe đi."
Tiêu Tiêu có chút do dự, chỉ sợ thần tượng ở bên cạnh cô sẽ không kiềm chế bản thân mình mà muốn nhảy qua...
Trông thấy cô còn muốn từ chối, Chung Thụy hơi nheo mắt lại: "Nếu cô không lên xe, đợi đến lúc chúng ta muốn đi cũng không được."
Tiêu Tiêu sửng sốt, cô quay đầu phát hiện xung quanh có không ít người đang nhìn về hướng này, hiển nhiên đã có người phát giác Chung Thụy ở trong xe. Điều ngôi sao sợ nhất chính là đội chó săn.
Cô lập tức theo bản năng chui vào ghế phụ, Chung Thụy liền phối hợp mà đạp chân ga.
"Chung tiền bối tại sao lại ở đây?" Tiêu Tiêu hỏi xong lại cảm thấy mình có ý tứ dò xét hành trình của anh, phạm vào kiêng kị của người cùng nghề, cô không khỏi chán nản vì sự lỗ mãng của mình.
Chung Thụy nhìn cô một cái: "Tối hôm qua là họp báo công khai bộ phim mới, ngay tại lầu hai của khách sạn."
Lúc này Tiêu Tiêu mới nhớ tới, nơi tổ chức tiệc rượu hàng năm của công ty là đặt ở khách sạn này, họ vừa có ý muốn mời Chung Thụy cùng tham dự. Đáng tiếc đến lúc cuối cùng, sau khi kết thúc buổi họp báo, từ đầu đến cuối Chung Thụy chưa từng xuất hiện ở tiệc rượu.
Cô còn thất vọng một hồi, không ngờ tới lại gặp được Chung Thụy trong buổi sáng lúng túng này.
Nhớ đến chuyện hoang đường và phản bội đêm qua, cả người Tiêu Tiêu cảm thấy không được tự nhiên, cô chỉ sợ Chung Thụy sẽ nhìn ra.
"Tiền bối, anh đưa tôi đến đường giao lộ phía trước là được."
Chỗ ở của Tiêu Tiêu nằm trong khu vực nội thành cũ kỹ, bức tường bên ngoài căn hộ đã bị tróc ra nghiêm trọng, màu sắc lúc đầu từ lâu đã mờ mờ không thấy rõ, nhưng bên trong đã từng được đổi mới, điều kiện cũng không tệ lắm, quan trọng nhất là cho thuê với giá rẻ.
Chung Thụy nhìn thấy căn hộ bé nhỏ này mà không khỏi nhíu mày.
Cô trông thấy anh mất hứng, cho rằng Chung Thụy không chịu nổi nơi lộn xộn thế này, Tiêu Tiêu cười trừ muốn đi, nhưng chân tay cô lúng túng khiến dây an toàn bị mắc kẹt.
"Đừng nhúc nhích, để tôi." Chung Thụy thấy cô khẩn trương, hơi nước trên chóp mũi, cô lại thất thần không tháo dây an toàn ra được, vì vậy anh nghiêng thân trên về phía trước, đến gần cô.
Người mà mình sùng bái ở ngay trước mắt, khuôn mặt của hai người rất gần nhau, Tiêu Tiêu có thể nhìn thấy hàng lông mi dày đặc của Chung Thụy, cô cảm giác được hơi thở nóng của anh phả vào đôi má của mình, toàn bộ cơ thể cô như bị đốt cháy.
Dây an toàn đã mở ra, nhưng Chung Thụy không vội vã lùi về phía sau, anh cúi đầu thật sâu mà nhìn Tiêu Tiêu.
Hai đôi mắt nhìn nhau, trong phút chốc Tiêu Tiêu nghĩ rằng Chung Thụy muốn hôn mình.
Nhưng ngay sau đó, Chung Thụy từ từ lùi lại, đáy lòng Tiêu Tiêu dâng lên một chút mất mát hoảng sợ, cô bỏ lại một câu "Cám ơn", rồi giống như trốn tránh mà nhanh chóng xuống xe và chạy đi.
Có thể cùng thần tượng tiếp xúc gần gũi thân mật, tất cả lo lắng lúc sáng của Tiêu Tiêu đều đã bị thổi tan!
Ch. 02 → |