Vay nóng Tinvay

Truyện:Đêm Nay Bao Giờ Sáng - Chương 18

Đêm Nay Bao Giờ Sáng
Trọn bộ 31 chương
Chương 18
0.00
(0 votes)


Chương (1-31)

Siêu sale Shopee


Một gian phòng quán bar, Lạc Trăn, Liên Ân, Thẩm Hạ Thụy, Thất Thất xiêu vẹo vắt người lên sô pha tán gẫu, hai cậu ấm ca hát ở bên trên, hát "Những bông hoa kia" của Phác Thụ.

"Thập Tam, đừng "la" nữa [1], tôi nghe sắp tắt thở đây này, đổi bài nào vui hơn đi!" Lạc Trăn ném một cái gối ôm qua.

"Được, vậy chị thích nghe bài nào?" Thập Tam kiềm lại giọng cao đã "la" đến phân nửa, nịnh nọt hỏi Lạc Trăn.

"Tao lại cảm thấy rất dễ nghe, tao thích giọng này, cái gì nhỉ, u buồn, đúng không A Thụy?"

"Đúng, quá đúng, chị Liên nói đều đúng!" Thẩm Hạ Thụy cười hề hề.

"Tao bảo này Thẩm Hạ Thụy, chân này của mày dỡ từ trên thân chó xuống à, sau đó lắp lên người mình hả [2]." Lạc Trăn giơ chân hung hãn chọc loạn trên đùi của Thẩm Hạ Thụy.

"Ơ hay, quấy rối tình dục."

"Tao đánh mày!"

Hai cậu ấm nhìn nhau, chủ động chọn một bài tình ca hát đôi.

"Nói đi nói lại, " Liên Ân nhìn về phía Lạc Trăn đang cuộn tròn trên sô pha đơn, "Bạch mã của mày đâu? Sao không nghe thấy mày nhắc đến nữa nhỉ, trước đây chẳng phải ngày nào cũng treo trên miệng sao?"

Thẩm Hạ Thụy vừa nghe liền cười hô hố, "Người ta sớm đã không cần nó rồi, chị Liên, chị cố ý đúng không?" Thẩm Hạ Thụy còn nhớ mình đã kể chuyện này cho Liên Ân, hơn nữa còn kể rất sống động đầy hình tượng.

Lạc Trăn lúc này không hô ứng với Thẩm Hạ Thụy nữa, ngẩng đầu nhìn trần nhà lộng lẫy vàng son, mắt chớp chớp.

"Không tiếp tục nữa à?" Liên Ân vô cùng kinh ngạc.

"Chị tưởng là tiểu thuyết nhiều kỳ à, đều là chuyện của hai năm trước, xong xuôi từ lâu rồi." Thẩm Hạ Thụy nâng ly rượu hướng qua Lạc Trăn làm điệu bộ chúc rượu.

"Không đúng, " Liên Ân ngồi thẳng dậy, cúi đầu trầm tư, "Tao nhớ hai năm trước, cái tên bạch mã ấy chạy đến hỏi tao Lạc Trăn xin học trường nào, vẻ mặt rất thành khẩn, rất tha thiết, rất đau khổ, rất tiều tụy, suýt nữa tao còn tưởng Lạc Trăn phụ hắn, đương nhiên lát sau tao lập tức tỉnh táo, nghĩ cái thằng nhóc như hắn, đã bắt nạt em gái nhà tao còn dám giả bộ si tình trước mặt chị đây, nhào lên đánh cho một trận, kết quả —-" Liên Ân ngừng lại ho hồi lâu, "Ba chiêu bị chế ngự, sau đó tao vì thân quên nghĩa cho hắn địa chỉ, hắn liên tục nói hai tiếng cảm ơn, xong quay người chạy luôn, tao trông theo bóng lưng nôn nóng ấy mà nghĩ, gã đàn ông tốt thế này chắc tám phần là em gái mình hiểu lầm rồi." Nói đến đây, Liên Ân ngẩng đầu ánh mắt hung ác, "Hóa ra là để hỏi chơi thôi à!"

Lạc Trăn vẫn nhìn lên trần nhà, không hề động đậy, tựa như đã cứng đờ ra.

"Em gái, không sao chứ?" Thẩm Hạ Thụy nghe xong cũng sững sờ, đoạn hoàn hồn đá người bên cạnh một cái.

"Không sao, có thể có chuyện gì được chứ." Lạc Trăn đứng dậy, cầm chai bia trên bàn trà dốc một ngụm, rồi đi lên bục hát nhận micro trên tay Thập Tam, tươi cười nói, "Đến tao, tụi mày ở dưới mà nghe, nghe luôn cho tao nhá, bổn tiểu thư cống hiến ca hát, quán quân top 10 danh ca của trường E lần đầu tiên tái xuất, nghìn vàng cũng khó cầu."

"Tao có nói chuyện gì đáng để vui mừng à?" Liên Ân nghiêng đầu hỏi Thẩm Hạ Thụy.

Thẩm Hạ Thụy nhấp ngụm rượu nhìn lên bục, không lên tiếng.

Lạc Trăn hát liên tiếp hai bài tiếng anh.

"Không ngờ vẫn có chút thực lực." Liên Ân đánh giá một cách khách quan.

"Không thế thì sao giành quán quân hả." Thẩm Hạ Thụy mỉm cười, cũng nhớ lại cuộc thi ca hát làm cho cả trường xôn xao vào năm thứ ba, khi ấy Lạc Trăn có thể tham gia được là do không cẩn thận nghe nói chủ tịch hội học sinh Mạc Hoành là một giám khảo của vòng sơ loại, mà cái con bé Lạc Trăn hay trêu chọc nam sinh làm thú vui cuộc sống đương nhiên sẽ không bở lỡ bất cứ cơ hội nào, lảo đảo chạy đi báo danh, còn về sau làm sao lại giành được giải nhất, Thẩm Hạ Thụy cũng mơ hồ, thực lực thì không kém nhưng chưa đến mức được giải nhất, trong đó có hai thí sinh cô thấy còn mạnh mẽ hơn cả Lạc Trăn, sau này Thẩm Hạ Thụy ngẫm lại cũng đã thông suốt, làm ca sĩ quan trọng nhất là gì, vẻ bề ngoài! Bề ngoài ổn tiếng quỷ gọi người cũng nghe như tiếng trời, còn ngược lại, chỉ có về nhà hát cho mình nghe thôi. Thật ra ký ức sâu đậm nhất về cuộc thi ấy chính là lễ trao giải, hôm đó Mạc Hoành bước lên tặng hoa, mỉm cười nói một câu vô cùng kinh điển, "Năm nay dù sao cũng ngoài dự đoán", toàn trường xôn xao.

Thẩm Hạ Thụy nghĩ đến đây, không khỏi cảm thán một tiếng, tuổi trẻ thật nhiều hoài bão.

Lạc Trăn lại hát một bài tiếng anh rồi đi xuống, vươn tay đón lấy ly soda Thẩm Hạ Thụy đưa.

"Chị Lạc Trăn, chị quả là chân nhân không lộ chân tướng." Thập Tam vỗ tay, mắt lấp lánh tim hồng.

"Tôi còn chân thật hơn nữa cơ, nào lại đây, uống rượu với chị, không say không về."

"Vâng, chị nói thế nào, Thập Tam cũng theo hầu."

"Thế này là thế nào?" Liên Ân cuối cùng đã nhìn ra chút bất thường.

"Thỉnh thoảng lại phát tác một lần, thường thôi." Thẩm Hạ Thụy cười hà hà hai tiếng, ngoảnh đầu nhìn di động của Lạc Trăn đặt trên bàn trà lại đang rung, "Có cần bảo với nó không, điện thoại của nó đã kêu năm lần rồi?" Thẩm Hạ Thụy cầm di động lên, nhíu mày, "Hạ Thiên Liên?"

Thẩm Hạ Thụy hất đầu thoáng liếc qua Lạc Trăn đang đua rượu cùng Thập Tam thiếu, bỗng nhiên mỉm cười nói với Liên Ân, "Chị Liên, có muốn xem trò vui không?"

Liên Ân như chìm trong sương mù.

Thẩm Hạ Thụy lại bật cười ha hả, tiếp đó lập tức cúi đầu mở màn hình di động của Lạc Trăn, gửi tin nhắn, hai tin.

Nội dung giống nhau, đều là, [Em uống say quá, cưng à, tới đón em đi. ] còn bổ sung thêm địa chỉ cụ thể.

*****

Tiếng di động vang lên, phá vỡ một cuộc hội nghị thảo luận nghiêm túc. Mạc Hoành ngồi trên ghế chủ tọa cầm lấy chiếc điện thoại màu đen siêu mỏng đặt trên mép bàn, hai giây sau, bàn tay nắm di động nhất thời siết chặt lại.

Lúc Hạ Thiên Liên chạy đến phòng quán bar đã thấy Lạc Trăn đang nằm trong lòng một gã đẹp trai, cong người không được thoải mái, nhớ lại khi nãy mình vượt ba cái đèn đỏ liên tiếp, không khỏi lắc đầu cười khổ.

Trên bàn trà bày la liệt bia bọt cùng mấy chai rượu ngoại cao cấp có niên đại lâu đời, trong ly rượu rót đầy những loại rượu hỗn tạp màu sắc không đồng nhất, hắn biết tửu lượng của cô không tồi, có thể nói là cực kỳ khá, nhưng pha rượu, không say cũng khó. Hạ Thiên Liên đứng ở cửa một lúc mới cất bước đến bên Lạc Trăn, hắn giờ này chỉ hy vọng cô không mượn rượu làm càn.

"Lạc Trăn."

Không trả lời.

"Chị Lạc Trăn uống say thường rất yên ổn."

Hạ Thiên Liên ngẩng đầu nhìn gã trai thanh tú vừa nói chuyện, "Cậu vất vả quá."

Thập Tam cười cười, "Không sao, đây là trách nhiệm của tôi."

Hạ Thiên Liên hơi nhếch khóe miệng, cúi người định nâng Lạc Trăn dậy.

"Để chị ấy ngủ một lát đã, nếu không chị ấy sẽ phát cáu." Thập Tam ngăn cản, câu này cũng coi như là thật lòng.

Hạ Thiên Liên ngừng lại, giơ cổ tay nhìn đồng hồ, "Năm phút nữa được không?"

Thập Tam híp mắt, cầm chai bia trên bàn uống mấy ngụm, không nói gì.

Một lát sau Hạ Thiên Liên vươn tay kéo lấy eo Lạc Trăn, chỉ là vẫn chưa đợi hắn có động tác tiếp theo, một bàn tay đột nhiên tách tay hắn ra.

"Để tôi." Giọng nói đạm nhạt có vị xa cách trời sinh.

Hạ Thiên Liên quay đầu lại nhìn, lập tức cười nói, "Mạc tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu."

Mạc Hoành nghiêng đầu, khẽ gật, "Tôi cũng vậy."

Hạ Thiên Liên cười lặng lẽ, "Có lẽ chúng ta nên ngồi xuống trò chuyện một lát."

"Cần thiết không?" Mạc Hoành hỏi, khẩu khí đã chối từ.

"Chí ít chúng ta có cùng một chủ đề."

Mạc Hoành nhìn lại Hạ Thiên Liên, vẻ mặt điềm đạm, "Tôi không cảm thấy cần thiết phải có cuộc đàm luận này."

"Thế ư?" Sắc mặt Hạ Thiên Liên chốc lát trở nên nghiêm túc.

Trong mê man, giọng nói trầm thấp quen thuộc khiến giấc ngủ của Lạc Trăn cực kỳ buồn bực, giữa lúc ngẩn ngơ có một cánh tay ôm lấy eo cô, vững vàng đỡ cô ngồi dậy, huyệt thái dương đau nhức, dưới chân lại yếu ớt vô lực, cơ thể khó chịu như thể bị tê liệt.

Lạc Trăn vươn tay vỗ lên trán, cô không dám chắc liệu mình có phải mơ mơ màng màng trong cơn say, vì thế lúc này mới cảm giác được người đang ôm cô là Mạc Hoành, mà cảm xúc này khiến cô bất an một cách khó hiểu.

"Tránh ra..." Lạc Trăn hơi lộ vẻ mệt mỏi đẩy người bên cạnh ra, ngã về sô pha, thật ra cô rất muốn nói với người này, không có việc gì thì đừng dùng nhãn hiệu sữa tắm, dầu gội ấy nữa, cho dù muốn dùng cũng không được tỏa ra cùng một loại cảm giác.

"Đừng chạm vào tôi, tôi rất khỏe." Mùi hương quen thuộc đến gần, Lạc Trăn lại đẩy người muốn đỡ cô một lần nữa.

Một lúc lâu sau, thanh âm ấm áp mộc mạc vang lên, "Lạc Trăn, anh đưa em về, em uống say rồi."

Lạc Trăn thấy quái lạ, sao hôm nay đâu đâu cũng toàn cảm giác có người quen, cố gắng mở to hai mắt, tầm nhìn mơ hồ, nhưng rõ ràng khuôn mặt hiện ra trước mắt chính là Hạ Thiên Liên, "... Hạ Thiên Liên?"

"Ừ." Hạ Thiên Liên cười một cách ý vị mù mịt, nhân tiện nắm lấy tay cô.

"Sao anh lại ở đây..." Ý thức hãy còn hơi tỉnh táo.

"Đến đón em." Hạ Thiên Liên đỡ lấy bờ vai Lạc Trăn.

Lạc Trăn đứng dậy, đầu nặng như đeo chì, "Em muốn ngủ."

"Về lại ngủ tiếp, nhé?"

Lạc Trăn bỗng nhiên bật cười hì hì, "Hạ Thiên Liên, anh có tình ý với em à?"

Bốn phía tĩnh lặng ba giây."Ừ, về điểm này anh đã thể hiện rõ ràng rồi." Ngữ điệu chứa ý cười chậm rãi nói ra, mang theo sự thẳng trắn triệt để hiếm thấy.

Lạc Trăn cúi đầu khẽ cười, "Có tình ý... ha... em cũng cảm thấy con người anh rất thú vị..." Lạc Trăn lắc lắc đầu, đầu càng nặng, không quản nổi mạch suy nghĩ, vẫn tiếp tục lẩm bẩm nói mớ, "Đi thôi... đưa bổn tiểu thư... về nhà, em muốn ngủ..." Lồng ngực phiền muộn khó chịu, từng đợt buồn nôn trào lên, não bộ co rút ngày càng sít chặt, giống như muốn nứt toác ra.

"Vâng, đại tiểu thư, lập tức đưa em về nhà đây." Không khỏi bật cười, quả thực cá tính hơi ầm ĩ, nhưng hoàn toàn có thể chấp nhận, Hạ Thiên Liên ôm Lạc Trăn bước ra bên ngoài.

Lạc Trăn cảm giác như mình đang giẫm lên bọt biển, chỉ có thể yếu ớt tựa vào Hạ Thiên Liên, mặc cho hắn kéo đi.

Đôi vợ chồng son dựa sát vào nhau rời đi, trong gian phòng chìm vào một mảnh tĩnh mịch, đến khi Mạc Hoành ở một bên bình tĩnh đứng lên, đưa một chiếc thẻ cho Thập Tam.

Thập Tam phản ứng lại liền vội vàng xua tay, "Chi phí của chị Lạc Trăn đều được miễn phí." Thần sắc Mạc Hoành đạm nhạt, nhưng tia lạnh lùng tiềm ẩn trong con ngươi lại vô cùng rõ nét. Thập Tam đang muốn lên tiếng nói gì đó, Mạc Hoành đã đẩy cửa ra ngoài.

"Quan hệ tam giác điển hình, một từ thôi, tầm thường." Thẩm Hạ Thụy vẫn nép trong góc tối gặm nửa quả dưa hấu xong, phun ra một từ trần thuật mang tính tổng kết, "Liên Ân, thấy thế nào?"

Liên Ân ngồi xổm bên cạnh sau một lúc im lặng mới trầm mặc gật đầu, "Cô gái thì quá tầm thường, nhưng đàn ông lại không tầm thường, nếu có thể hốt vào trong quán —-"

Hạ Thiên Liên dìu Lạc Trăn lên xe, giúp cô cài dây an toàn, "Có thể biến mình thành thế này, em cũng lợi hại đấy."

"Mạc Hoành..."

Hạ Thiên Liên sững sờ, ngồi trở lại vị trí của mình, khẽ cười thành tiếng, "Đây có thể coi như một mũi tên trúng hai đích trên một giá trị nào đó không?"

Ngoảnh đầu nhìn gương mặt mang vẻ thuần khiết vô cùng trong mê man, bất đắc dĩ thở dài, "Cố nhóc này quả đúng là một tai họa." Bất thình lình, Lạc Trăn vươn tay túm lấy áo người trước mắt, đôi mắt mở to, tiêu cự giãn cách, "Mạc Hoành... anh là đồ khốn nạn..."


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-31)