Anh tỉ mỉ săn sóc
← Ch.068 | Ch.070 → |
Tiếu Lãng nghe được lòi nói của Hàn Thi Du, có chút nghi ngờ.
Người khác sao? Sẽ là cô sao?
Không biết làm sao, trong đầu Tiếu Lãng không khỏi xuất hiện bóng dáng của Lãnh Tiếu Tiếu.
Chỉ là, cô không thể nào ở trong nhà Hàn tổng được.
Nhưng khi anh mang theo người vật lý trị liệu đi tới phòng khách, thấy Lãnh Tiếu Tiếu ngồi trên sofa, tất cả nghi vấn trong lòng anh đều đã được giải đáp.
Thì ra thật sự là cô sao?
Có thể xuất hiện tại nơi này, chứng mình cô ở bên trong lòng của Hàn tổng, không thể so sánh với những người khác là họ quan trọng. Xem ra, ý nghĩ ngây thơ của mình dùng không hơn rồi, hi vọng về sau cô có thể trôi qua hạnh phúc sao?
Tiếu Lãng nghĩ tới đây, con ngươi thâm thúy thật sâu có cô đơn không? Từ nhỏ đến lớn, cuối cùng anh chỉ có thể đứng xa nhìn cô thôi sao?
"Tiểu thư Lãnh, vị này là y sư Trần, là người mà Hàn tổng đặc biệt mời để làm vật lý trị liệu, chữa trị chân của cô phải không?"
Tiếu Lãng nhìn chân sưng thật cao của Lãnh Tiếu Tiếu, lúc nào cũng có vẻ lạnh lùng trên mặt, hiện lên một tia đau lòng trên mặt.
"Ông khỏe không? Tiếu tiên sinh, cám ơn anh, thay tôi cám ơn Hàn tổng được không?" Lãnh Tiếu Tiếu lễ phép cười cười, hướng Tiếu Lãng gật đầu một cái.
"Lãnh tiểu thư có thể gọi tôi trực tiếp là Tiếu Lãng là tốt rồi, đây là thuốc đã mua cho cô, trong sinh hoạt có gì cần thì trực tiếp gọi điện cho tôi, đây là số điện thoại di động của tôi được không?" Tiếu Lãng đã sớm đem số điện thoại di động tới tay Lãnh Tiếu Tiếu.
Mặc dù không thể ở bên cạnh chăm sóc cô, có thể vì cô làm những việc khác, anh đã cảm thấy hết sức thỏa mãn.
"Tiếu Lãng?"
Lãnh Tiếu Tiếu nghe được tên của anh, hình nhu có chút quen tai, nhưng cuối cùng nghĩ không ra.
Thấy nét mặt của Lãnh Tiếu Tiếu có chút suy tư, Tiếu Lãng mong đợi cô có thể nhận ra anh, nhưng Lãnh Tiếu Tiếu cuối cùng vẫn cười nhàn nhạt, để anh thất vọng, anh hiểu được, cuối cùng cô vẫn không nhớ ra anh.
"Tốt, Tiếu Lãng, cám ơn anh? Có gì tôi sẽ gọi điện thoại cho anh".
"Hàn tiểu thư, Lãnh tiểu thư, tôi đi trước, công ty còn có việc được không?". Tiếu Lãng nói xong liền vội vạ rời đi.
Bởi vì, nán lại chỗ này thêm phút nào được, tim của anh sẽ không chịu được nữa. Con ngươi cô ây đen nhánh, tia lửa đẹp mắt duy nhât trong sinh mệnh âm u của anh. Cho dù mười năm sau mới gặp lại, cũng chỉ cần liếc mắt 1 cái, anh có thể nhận ra cô.
Hứa hẹn ngày về."Chị Tiếu Tiếu, xem ra anh ấy đối với chị thật tốt nha? Em chưa bao giờ thấy anh ấy đối với người khác quan tâm như vậy, ngay cả trong công việc cũng nhớ tới vết thương của chị". Lòng của Hàn Thi Dư tràn đầy chua xót, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười.
"Chị cũng có chút bất ngờ?". Lãnh Tiếu Tiếu có chút cảm động, nói thẳng ý nghĩ trong lòng mình.
Cô thật không nghĩ tới rằng ngoài công việc anh còn có thể tỉ mỉ vì cô mà chuẩn bị những thứ này. Bình thường nhìn anh luôn là bộ dạng bá đạo lạnh lùng, nhưng thật ra tâm của anh rất nhỏ, ví dụ như lần trước chuyện mua quần áo cho cô, mặc dù lúc đó ngoài miệng cô không nhận tình của anh, nhưng trong lòng vẫn rất cảm động.
Nghĩ tới đây, khóe miệng Lãnh Tiếu Tiếu không tự chủ được lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Hàn Thi Dư thấy vậy, lửa giận trong lòng bay lên. Cô thật muốn xông tới xé rách mặt hả hê của cô ta, nhưng, hiện tại cô nhất định phải nhẫn nại sao?
Hàn Thi Dư liếc mắt đứng một bên nhìn người trị liệu, điều chỉnh lại hô hấp.
"Xin hỏi vị này tên là gì? Chân của chị Tiếu Tiếu có thể bắt đầu vật lý trị liệu bây giờ sao?"
"Các vị có thể gọi tôi là Lý Y Sinh là được rồi, làm vật lý trị liệu tốt nhất nên nằm xuống, khiến toàn thân thả lỏng, như vậy có thể giúp huyết dịch trôi chảy". Lý Y Sinh thong thả ung dung nói qua.
"A, Chị Tiếu Tiếu, em đỡ chị trở về phòng nằm xuống được không?". Hàn Thi Dư ân cần hỏi thăm Lãnh Tiếu Tiếu.
"Tốt, vậy cám ơn em Thi Dư, hôm nay quả thật làm phiền em quá rồi phải không?". Lãnh Tiếu Tiếu cười nhiệt tình khả ái với Thi Dư, lòng tràn đầy cảm kích.
"Đừng khách khí như vậy, nói không chừng một ngày nào đó, chị trở thành chị dâu của em rồi, hiện tại em lấy lòng chị, đến lúc đó chị mới không bắt nạt em không phải sao?". Hàn Thi Dư trêu ghẹo nói đùa, vừa đỡ Lãnh Tiếu Tiếu đi lên lầu.
Lãnh Tiếu Tiếu nghe được lời nói của Hàn Thi Dư, mặt lập tức đỏ lên.
Trở thành chị dâu cô? Họ thật sẽ kết hôn sao?
Mặc dù lòng mình đã sớm cho anh, nhưng anh sẽ quan tâm sao? Bọn họ bây giờ là quan hệ gì đây? Hiệp ước ba tháng sắp đến kì, giữa hai người còn quan hệ nữa không?
Trên mặt Lãnh Tiếu Tiếu có chút mong đợi, hiện lên một chút mây đen.
Mà một bên đáy mặt sâu của Hàn Thi Dư cũng hiện một nét cay nghiệt, cô ở trong lòng thầm nói: Trạch Vũ là của tôi, tôi sẽ không để cho các người đi chung với nhau, tôi vĩnh viễn sẽ không cho phép bất kỳ người phụ nữ nào trở thành chị dâu của tôi, bởi vì người đàn ông kia phải trở thành chông của tôi.
---------------
Hàn Trạch Vũ làm xong công việc, đứng lên và giãn bả vai cứng ngắc, nhìn một chút.
"Tiếu Lãng, buổi chiều tôi không tới công ty, có chuyện gì gọi điện thoại cho tôi". Hàn Trạch Vũ nói qua, cầm lấy chiếc khóa xe trên bàn rất nhanh rời đi.
"Tốt, Hàn Tổng?"
Tiếu Lãng liếc mắt nhìn Hàn Trạch Vũ vọt nhanh đến cửa, lộ ra nụ cười khổ sở. Anh gấp gáp rời khỏi như vậy, là bởi vì trong nhà có cô sao?
Hàn Trạch Vũ vừa lái xe, vừa lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Lãnh Tiếu Tiếu, nhưng anh cứ cầm điện thoại không có bấm nút. Bởi vì, anh không biết anh muốn nói những gì với cô.
Hỏi cô chân còn đau hay không sao?
Đó không phải dài dòng lôi thôi sao? Sưng lên quá ột đêm cũng sẽ không được, khẳng định đau muốn chết.
Hỏi cô ăn cơm chưa sao?
Cô bị thương thành ra như vậy sao có thể nấu cơm được đây? Trong nhà chả có cái gì cả, hơn nữa buổi sáng anh đã nói trưa sẽ trở về đón cô.
Hỏi cô có muốn mình hay không sao?
Dường như ngoại trừ ở trên giường hai người nhiệt tình bốc lửa như vậy, ngoài cuộc sống căn bản cũng không có điểm gì chung, hơn nữa điểm quan trọng nhất, anh cũng hỏi không được.
Do dự nửa ngày, anh lộ vẻ tức giận lại để điện thoại xuống, cứ đi thẳng vè thôi, dù sao bây giờ cô bị thương thành cái dạng kia cũng không chạy được.
Quyết định xong, anh đạp mạnh chân ga, chiếc xe hướng về một điểm giống như được gió đưa bay đi vậy.
← Ch. 068 | Ch. 070 → |