Thủ đoạn hèn hạ
← Ch.035 | Ch.037 → |
Khi Lãnh Tiếu Tiếu nhìn đến phần ghi tên cuối cùng thì nỗi nghi ngờ trong lòng cô bây giờ đã trở thành sự thật.
Bất động sản Hoa Lăng.
Nó là một công ty con thuộc tập đoàn Hàn thị, là công ty phát triển bất động sản xếp hàng đầu tại Đài Bắc.
Ánh mắt của họ rất độc đáo, hơn nữa cũng rất quyết đoán. Bất kể là khu dân cư hay trung tâm thương nghiệp, thậm chí ngay cả thôn làng hưu nhàn, chỉ cần là nơi mà họ nhìn trúng, nhất định đều có thể bị thu vào tay.
Lần này, bọn họ đưa ánh mắt liếc về nơi cằn cỗi này, thật là khu đất không có tiêu chuẩn. Mặc dù có ý niệm là trở về tự do phát triển, dễ dàng nghỉ ngơi, nhưng đây là nơi khiến giao thông cũng quá bất tiện, căn bản không thích hợp để khai phá.
Xem ra, cái kế hoạch này chính là do người nào đó thích hợp với chính mình mới làm được.
Lãnh Tiếu Tiếu nhớ lại ngày cô rời đi, Hàn Trạch Vũ đã nói câu sau cùng. Anh sẽ để cho cô can tâm tình nguyện!
Thật không ngờ tới, anh lại có thể dùng thủ đoạn hèn hạ thế này để bức ép cô, hơn nữa lại nhanh như vậy.
Cô vừa rồi thấy ngày tháng trên văn kiện, chính là ngày thứ hai sau khi cô rời khỏi công ty, mà ngày khởi công kế hoạch này chính là ngày mai, nói cách khác, chính cô phát hiện chỉ còn một ngày để suy xét.
Lãnh Tiếu Tiếu cau mày, nhíu lại nếp nhăn thật sâu.
Tần Tuế vô cùng kỳ vọng nhìn chằm chằm vào Lãnh Tiếu Tiếu, nhưng nhìn đến nét mặt phía sau của cô, cô buông xuống mí mắt, có chút thất vọng nói, "Tiếu Tiếu, nếu như làm khó tới con, mẹ Tần cũng không muốn bắt buộc con. Chúng ta nghĩ biện pháp khác đi!"
"Mẹ Tần, đừng nói như vậy, nếu như con có thể giúp được việc, con nhất định không đứng nhìn đâu, mẹ yên tâm đi, con sẽ suy nghĩ cân nhắc kỹ xem sao?"
Lãnh Tiếu Tiếu nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Tần Tuệ, có chút không đành lòng. Nhớ tới những đứa bé đáng thương kia không có chỗ để trú chân cũng không có, cô càng không đành lòng.
Thật ra thì cô tốt bụng, ở đáy lòng đã đặt ra quyết định, chỉ là, cô còn cần một chút thời gian nữa để chấp nhận điều này.
"Tiếu Tiếu, mẹ Tần thật xin lỗi con!"
Tần Tuệ hiểu rõ Lãnh Tiếu Tiếu, bà biết cô là người hiền lành tốt bụng, nếu như cô thật có thể cứu được viện phúc lợi này, cô nhất định sẽ làm.
Nhưng là, có thể trả giá lớn, đều là phụ nữ cả, bà hiểu ý trong lời nói của người đàn ông kia, nếu như muốn giải quyết chuyện này, Lãnh Tiếu Tiếu sẽ phải uất ức.
"Mẹ Tần, mẹ đừng nói như vậy, nếu như không phải là mẹ, con có thể đã sớm chết đói, đâu còn có ngày hôm nay chứ? Coi như là con báo đáp lại viện phúc lợi đi!"
Lãnh Tiếu Tiếu khổ sở nói, nước mắt không dừng được từ trong hốc mắt tràn ra ngoài.
"Không, Tiếu Tiếu, là mẹ Tần thực xin lỗi con, thật xin lỗi con!"
Ban đầu, nếu như không phải là tư lợi của chính mình, thì sao những năm gần đây Tiếu Tiếu sẽ trôi qua khổ cực như vậy? Nếu như không phải mình muốn, Tiếu Tiếu lại có thể bởi vì thân phận thấp kém mà bị người ta vứt bỏ như vậy chứ?
Hôm nay, lại muốn cô vì viện phúc lợi, vì chính bà mà hy sinh chính mình như vậy sao? Nội tâm Tần Tuệ xấu hổ và ân hận ôm Lãnh Tiếu Tiếu khóc rống lên.
← Ch. 035 | Ch. 037 → |