Truyện:Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến - Chương 092

Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến
Trọn bộ 194 chương
Chương 092
Đêm Thứ Tư (8): Có Phải Là Ta Mới Chạm Phải Thứ Không Nên Chạm Không?
0.00
(0 votes)


Chương (1-194)

Suy nghĩ này vừa xuất hiện thì không biết ma xui 🍳𝖚●ỷ khiến như nào mà Hoa Tỷ Thần lại thẳng eo lên, không hiểu sao đúng lúc đó Thư Khuynh Mặc cũng dịch người đôi chút, lồng 𝐧-ɢự-c của hai người dính sát vào nhau, không có một khe hở nào cả.

Núi đôi trắng nõn, mịn màng, cao vút của thiếu nữ bị lồng ռ🌀·ự·ⓒ cân đối, săn chắc của Hoa Tỷ Thần ép lên, khiến thung lũng sâu không thấy đáy ở giữa n_🌀ự_↪️ kia càng trở nên sâu hơn.

Núi đôi săn chắc vốn khiến người ta phải thán phục lúc này lại càng trở nên to lớn hơn, căn phòng đẩy bay cả chiếc cúc áo thứ ba trên chiếc áo sơ mi đồng phục, vạt áo đột nhiên bị phanh rộng ra, khiến làn da trắng nõn bên trong lộ ra bên ngoài.

Hai hạt đậu đỏ kiểu diễm trên đỉnh núi cao vút kia cũng bị chèn ép, lộ ra khỏi lớp áo lót. Đột ngột lộ ra ngoài không khí khiến bọn chúng sung huyết, hơi sưng lên, giống như một đóa hoa nhỏ đáng yêu khẽ nở vậy, nó ngượng ngùng, 𝐫⛎●𝖓 гẩ●ⓨ, nũng nịu, khiến cho ai nhìn cũng phải động lòng.

Hoa Tỷ Thần cảm thấy bắp thịt toàn thân căng cứng, cậu em ở bên dưới vốn đã có mục tiêu để nổi dậy giờ thấy được hình ảnh n●ó●ⓝ●ℊ bỏ●ⓝ●𝐠 ở trước 𝐧-ɢự-↪️ áo học sinh thì nó càng thêm kích động, sôi sục, đứng thẳng dậy.

Anh cố gắng hết sức, muốn đè cậu em của mình xuống nhưng mọi nỗ lực đều chỉ là tốn công vô ích, cây gậy thịt kia bị sung huyết, ngày càng to hơn, muốn phá bỏ lớp vải vóc đang trói buộc nó.

Đương nhiên là Thư Khuynh Mặc cố tình làm như vậy rồi. Cô nhận cơ hội Hoa Tỷ Thần ưỡn thẳng lưng ra, giả vờ như không thoải mái, động đậy thân người để bộc lộ ra "vốn tự có" tràn trề của bản thân mình ra cho thầy mặt trời nhỏ nhìn. Đồng thời cô muốn lén lút cạ lên trên bộ n𝐠ự·↪️ săn chắc của thầy, không ngờ mọi việc còn nằm ngoài dự đoán, chiếc cúc áo ở trước п*ɢự*c bị bay mất, đây đúng là cơ hội trời cho mà!

Thư Khuynh Mặc diễn vẻ mặt thẹn thùng, cô hoảng hốt nhìn về phía Hoa Tỷ Thần, sau đó cúi đầu nhìn phần 𝐧🌀ự_ⓒ bị lộ ra, gương mặt nhỏ nhắn càng đỏ hơn, tỏa ra vẻ đẹp 𝐪⛎*ⓨế*ռ ⓡ*ũ vô cùng. Ngay cả vành tai nhỏ xinh của cô cũng khẽ ửng hồng...

Cô vội vàng dùng cánh tay nhỏ che phần da thịt lộ ra ở trước п-🌀-ự-𝐜, áp toàn bộ bộ ռ🌀ự_𝒸 mình lên trên lồng 𝐧ℊ·ự·🌜 của Hoa Tỷ Thần, sử dụng kỹ năng diễn xuất của bản thân ở cấp độ cao nhất, mắt hạnh trừng lên, giống như đang cuống cuồng sắp bật khóc vậy. Cô rưng rưng, lúng túng nói nhỏ, "Thầy... Thầy nhìn thấy ռ*𝐠ự*𝖈 của em rồi phải không... Thầy..."

"Tôi... Không cố ý, bạn học Thư, ta..." Gương mặt tuấn tú của Hoa Tỷ Thần đỏ bừng lên, hiện giờ anh đang cảm thấy ɱề·𝐦 ɱạ·1, êm ái vô cùng, hơn nữa lồng 𝓃ℊ●ự●ⓒ săn chắc của anh đang chèn ép hai quả cầu thịt căng tròn kia biến dạng, thậm chí anh còn có thể cảm nhận được rõ ràng hai viên đậu đỏ lộ ra bên ngoài đang nở ra, rц-ⓝ 𝖗-ẩ-🍸.

Anh vất vả lắm mới dùng nước bọt thấm bờ môi khô nứt, khát vọng lẫn dụng vọng từ trong tận xương tủy đang thiêu đốt chút lý trí còn sót lại của anh. Anh là một người đàn ông chân chính, sao anh lại không có cảm giác cho được? Cậu em tràn ngập ý chí 𝐜●♓𝖎●ế●п đấ●υ ở bên dưới đã căng lên tới sắp 𝐧-ổ †-ц-п-𝐠 rồi!

Đúng vào lúc này, ✝️𝒽·â·𝖓 т·𝒽·ể Thư Khuynh Mặc trượt xuống bên dưới, 𝐦_ôп_𝖌 cô chạm lên cây gậy thịt đang cao ngạo chọc thẳng lên trên kia.


Trong nháy mắt lại, dường như có một dòng điện đồng thời chạy qua cơ thể hai người, Thư Khuynh Mặc và Hoa Tỷ Thần không khỏi tự chủ giật mình, run lên.

Thấy sắc mặt mặt trời nhỏ trở nên mất tự nhiên, 🌴ⓗ_ở 𝖍ổ_ռ hể_𝖓, hồng hộc, cô nhẹ nhàng cọ ⓜ-ô𝐧-ℊ một cái, lập tức cảm nhận được có thứ gì đó to lớn, nóng hôi hổi ở dưới 𝖒_ô_n_𝐠 mình, đang cứng rắn chọc vào 𝐦ô-n-🌀 của cô.

Quả nhiên là anh vẫn có phản ứng trước cô...

Chờ đã, bây giờ phải làm gì đây? Không thể vui mừng được, nhất định phải nhịn cười, cô muốn sờ một cái ghê...

Cô giả vờ như không biết gì cả, đưa tay sờ một cái, bàn tay bé nhỏ chạm vào thứ to dài, nóng hôi hổi như bàn ủi kia, hình như nó rất lớn thì phải...

Cô cảm thấy tò mò, sờ nhẹ thêm vài lần, cảm thấy thứ kia dường như lại lớn thêm một vòng, vừa cứng lại vừa mềm, đúng là thần kỳ ghê. Cho dù cô muốn sờ nắn thêm nhưng cô không thể vứt bỏ lớp vỏ ngoài thiếu nữ cao ngạo lạnh lùng được!

Lúc ban đầu Thư Khuynh Mặc tỏ vẻ mặt mơ màng, giống như không biết thứ mình đang 𝖘.ờ 💲.o.ạ.п.g là cái gì, sau đó dường như cô nghĩ đến chuyện gì đó, vội vàng bỏ tay ra, toàn thân cứng ngắc co quắp, sắc mặt đỏ bừng.

Phản ứng cứng ngắn, đỏ bừng này không phải do cô giả bộ ra mà là phản ứng tự nhiên của cơ thể.

Cho dù Thư Khuynh Mặc to gan nhưng chung quy thì cô cũng là một thiếu nữ chưa hiểu sự đời, đây là lần đầu cô chạm vào bộ phận sinh dục của đàn ông. Cô cố bỏ qua cảm giác đau nhức ở bụng dưới, một cơn sóng lớn trào ra từ giữa hai chân khiến chiếc quần lót của cô ướt nhơm nhớp.

Nếu như trước đó sắc đỏ trên gương mặt thẹn thùng của cô phớt hồng như hoa anh đào, như áng mây bay, như trái đào chín, vậy hiện giờ thì nó sáng rực lên màu đỏ thắm của hoa hồng, hai gò má đỏ thẫm, xinh đẹp 𝐪⛎𝐲ế·𝖓 r·ũ, hấp dẫn vô cùng.

Cô giương mắt lên nhìn chằm chằm Hoa Tỷ Thần, hốc mắt đầy nước, dường như chỉ ngay sau đó nước mắt sẽ lăn dài trên gò má, cô ấp úng cắn bờ môi mình, "Hoa... thầy Hoa, nếu như được thì liệu... liệu em có thể cựa người một cái được không? ✝️*𝐡â*𝐧 ⓣ𝒽*ể em tê dại đi rồi... Với lại khi nãy có phải là em đã chạm phải... chạm phải thứ không nên chạm vào không? Em... em không hề cố ý đâu..."

Chương (1-194)