Đêm Thứ 3 (15) Là Nam Nhân, Đọc Loại Sách Này Là Chuyện Hết Sức Bình Thường
← Ch.068 | Ch.070 → |
Hoa Tỷ Thân ngồi bất động như núi, nói: "Ta nói này, Khuynh Mặc không cần phải kiêng nể gì ta, hai người chúng ta ngồi chung một cái ghế đúng là có hơi chật một chút xíu, nhưng mà chúng ta là nam tử hán đại trượng phu lại xấu hổ chuyện này thì có khác gì là nữ nhân đâu chứ! Không phải chỉ cùng nhau xem một cuốn sách thôi sao, hai người cùng nhau ngồi trên một cái ghế cũng đâu co sao. Chậc, cánh tay của tôi đặt ở giữa thật sự khá khó chịu cho tôi vịn vào thành ghế bên cậu một lát!"
Hoa Tỷ Thần duỗi dài cánh tay ra, cánh tay vòng lên bờ vai Thư Khuynh Mặc rồi đặt lên tay vịn bên kia, hai người bọn họ, một cao lớn một gầy yếu, tư thế ngồi lại mờ ám như vậy, nhìn thân thiết như Hoa Tỷ Thần đang ôm Thư Khuynh Mặc vào lồng ngực vậy.
Thư Khuynh Mặc cảm thấy không được thoải mái, nàng khẽ nhích thân hình của mình lui ra nhằm tránh việc tiếp xúc quá gần gũi với cơ thể đối phương, bàn tay nhỏ bé vỗ mạnh vào cánh tay người nam nhân đang khoác lên vai nàng: "Này, huynh nói ai là nữ nhân, ta rõ ràng là một nam tử hán, còn có... Huynh đã đồng ý không tiếp xúc gần với ta, nhanh như vậy đã quên rồi, ta đánh chết huynh!"
"Ta đâu có, ta không có quên, sao câu nói của huynh lại giống như ta đang sờ mó vai huynh vậy, ta chỉ là muốn dựa vào tay vịn của ghế thôi!" Hoa Tỷ Thần không đánh trả Thư Khuynh Mặc, hắn cũng không giận dữ, mặt khác một bàn tay còn lại liền mở cuốn sách được bán lẻ kia ra, cố ý hướng về phía Thư Khuynh Mặc, đẩy vai nàng nói: "Đừng có làm loạn, đọc sách, đọc sách, quyển này chắc chắn Thư Khuynh Mặc huynh chưa từng xem qua, đảm bảo sẽ cung cấp cho huynh vô vàn kiến thức!"
"Ta chưa từng thấy một cuốn sách hay nào lại bán đơn lẻ cả, huynh cũng đừng vội khinh thường ta, biết đâu ta đã đọc cuốn này rồi!" Thư Khuynh Mặc thấy không lay chuyển được tính tình ngang ngược của Hoa Tỷ Thần, đành phải cúi đầu đọc tác phẩm, kết quả vừa nhìn đã biết đây là chuyện khiêu dâm, trang thứ nhất là một bức tranh, trong bức tranh là hình ảnh một người nam nhân cùng một nữ nhân đang trần trụi, này, cái này là một quyển sách dung tục, nàng vội nhắm chặt mắt lại: "Trời ạ, sao huynh lại cho ta xem... Này, cái này không phải là.... Huynh không biết xấu hổ! Đồ không biết xấu hổ!"
"Khuynh Mặc, phản ứng thẹn thùng của huynh sao giống với nữ nhân vậy, chúng ta là nam nhân, xem loại sách này cũng là hết sức bình thường, phải không? Đây chính là sách do một nhà thi họa nổi tiếng viết ra, cả kinh thành này cũng chỉ còn có một quyển, sao huynh lại kích động đến mức không dám nhìn chứ!" Hoa Tỷ Thần cố nén cười, lặng lẽ nhìn khuôn mặt thẹn thùng đến mức ửng đỏ của Thư Khuynh Mặc, hắn đã đoán trước được biểu cảm hiện tại của nàng, hắn đưa tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé đang che mắt của nàng.
Hắn tận tình khuyên nhủ, hướng dẫn nàng từng bước: "Ta vừa nhìn liền biết Khuynh Mặc đệ là người thật thà, khẳng định chưa nhìn thấy những thứ như thế này, ta nói cho đệ nghe, nam nhân coi trọng thê tử tương lai của mình không có gì là sai trái cả, nhưng cũng không nhất thiết phải giữ thân như ngọc thế, chẳng lẽ sau khi cưới, thê tử của đệ nằm trên giường, lại không biết phải làm gì sao, đệ chẳng lẽ không nghĩ đến chuyện động phòng hoa chúc à, chẳng lẽ cả đêm hai phu thê nằm đắp chăn nói chuyện phiếm rồi đi ngủ, chẳng lẽ không muốn để lại người nối dõi hương khói sao! Đệ đúng là một thiếu niên ngây thơ, cả người lẫn mặt mũi đều đỏ hết lên, đệ cũng đâu phải là nữ nhân!"
"Nói linh ta linh tinh, huynh mới là người nữ nhân ấy, tuy rằng ta yếu ớt một chút, nhưng thân thể là một nam nhân!" Thư Khuynh Mặc vừa nghe thấy những lời hoài nghi bản thân là nữ nhi của Hoa Tỷ Thần liền phản ứng lại, cố trấn tĩnh bản thân, nàng cúi đầu nhìn lại bản thân với ánh mắt như đang nghiên cứu dáng vẻ của chính mình, sau đó lại liếc sang quyển sách, nói: "Cũng chỉ là một quyển sách khiêu dâm thôi mà, huynh nói rất đúng, ai mà chả giống nhau, khụ khụ... Lời huynh nói đúng là thật, bức tranh này đúng là một kiệt tác, nét vẽ cùng kỹ năng hội họa đều rất tốt, hình ảnh vô cùng sinh động, chỉ vài nét bút ít ỏi đã khắc họa rõ ràng hình ảnh thân mật của hai bên..."
Hoa Tỷ Thần cười: "Khuynh Mặc đệ xem cái này cho có kiến thức, để xem xem nam nhân với nữ nhân làm loại chuyện đó sẽ như thế nào, họa sĩ vẽ ra bức tranh như thế này, chắc chắn sẽ khiến đệ mê mẫn! Để ta nói trước, ta thấy dáng người phụ nữ này cũng không được chuẩn cho lắm..."
Thư Khuynh Mặc nghe hắn nói liền chăm chú nhìn vào quyển sách, thấy trang thứ nhất không có cái khó coi kia trực tiếp tiến vào, cảm giác bức tranh này chỉ là giới thiệu, nhưng đập vào mắt lại vô cùng dung tục.
Chỉ thấy bức tranh vẽ một người phụ nữ lõa thể đang ngồi trong đình viện.
Trên mặt ghế đá, một mảnh voan mỏng bao trọn lấy thân thể yểu điệu hấp dẫn của nàng. Miếng voan này vừa nhẹ vừa xuyên thấu, có mặc hay không cũng không khác gì nhau, đều không che được cái gì cả.
Bên dưới lớp yếm voan mỏng manh có cái gì đều có thể thấy rõ mồn một. Thậm chí, cái yếm nho nhỏ có thêu một đôi uyên ương đang quấn quýt với nhau hoàn toàn không bao bọc được bầu vú căng phồng của nàng. Giữa hai vú là khe núi hoắm sâu càng thu hút ánh nhìn của người ta. Khiến người ta suýt nữa không để ý nữ tử còn cầm một tấm khăn lụa che nửa khuôn mặt lại, hệt như đang cầm khăn lau giọt lệ bên mắt. Khuôn mặt bị khăn lụa che lại, nước mắt lấp đầy, tay vẫn ôm một chiếc tỳ bà, lộ ra bộ dáng thùy mị, thướt tha.
Cách phía sau nàng không xa là một người đàn ông đang đứng. Người đàn ông có tướng mạo xấu xí, vạt áo ngắn cũn mở ra, lộ ra thân trên trần trụi. Lồng ngực là cơ bắp xúm xít, nhìn qua cực kỳ mạnh mẽ. Mà nửa người dưới chỉ độc mỗi một cái khố màu trắng, càng lồ lộ hơn là cái này như sắp chuẩn bị xông ra ngoài. Cái khố phình lên một vật khổng lồ, bên trong có một vật cộm dài đang vểnh lên...
Thư Khuynh Mặc vội vàng dời mắt đi, đặt tầm nhìn lên người phụ nữ kia: "Ta cảm thấy dáng người của cô gái này rất đẹp. Ngực đầy đặn, eo nhỏ. Vừa nhìn là biết đó là mỹ nhân. Vì cái gì mà huynh lại nói dáng người của nàng ấy không đẹp!"
← Ch. 068 | Ch. 070 → |