Truyện:Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến - Chương 005

Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến
Trọn bộ 194 chương
Chương 005
Đêm Thứ Nhất 4
0.00
(0 votes)


Chương (1-194)

"Thư tiểu thư xuất thân đại gia khuê tú, sao lời nói và việc làm lại khác nhau đến thế... Nếu không phải hâm mộ bổn vương, thì cần gì phải nương nhờ trong 𝐧●🌀ự●𝖈 bổn vương không dậy nổi. Rõ ràng đã ép sát vào †ⓗâ●n 𝐭●♓●ể bổn vương... Nhưng trong miệng Thư tiểu thư lại từ chối mập mờ, cho nên chắc là muốn trêu ghẹo bổn vương rồi rời đi..."

Đột nhiên giọng nói của Hoa Tỉ Thần trầm xuống, trong giọng nói cũng mang theo vẻ bất mãn và tức giận, vẻ bề lại hiện ra rõ ràng. Giọng điệu lại h●ⓤп●🌀 𝒽ă𝓃●🌀 càn quấy, liên tục cẩn thận chụp mấy cái mũ lên đầu Thư tiểu thư.

Hắn chưa từng nghĩ tới, sẽ có một nữ nhân chỉ với vài động tác tùy ý lại có thể khơi gợi ԁ-ụ-𝐜 ѵọп-ℊ ngập trời của hắn dễ như trở bàn tay. Là một vương gia cao quý, với hắn mà nói nữ nhân chỉ là công cụ để giải phóng 🅓ụ.ⓒ ✌️ọ𝖓.🌀 mà thôi. Ngay cả vương phi đã c𝒽*ế*𝐭 kia cũng chỉ là làm theo thông lệ để nối dõi tông đường mà thôi.

Tiểu thư Thư gia rõ ràng chỉ là một tiểu thư khuê các có nhan sắc tuyệt vời lại e sợ xấu hổ mà thôi. Nhưng từ đầu đến cuối, ánh mắt của hắn lại không thể dút khỏi gương mặt xinh đẹp với sắc đẹp tuyệt trần kia, còn dáng người Ⓜ️ề-ɱ ɱạ-𝖎 kia nữa.

Chỉ tiếp xúc chưa được một khắc đồng hồ, đã để hắn thầm hạ quyết tâm dùng mưu kế lục đục trên quan trường để bắt lấy nàng.

Nữ tử nhát gan e lệ như thế, nhất định không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay hắn. Không có đồ vật nào mà Hoa Tỉ Thần hắn không có được, người cũng giống như thế...

Những khuê tú bình thường kín đáo, e lệ cẩn thận dè dặt thì trong mắt hắn chỉ là nhạt nhẽo vô vị, nhưng trong mắt hắn, một cái nhăn mày, một nụ cười của nàng cũng rất phong tình. Đặc biệt là ⓣ𝖍â●𝐧 †●𝖍●ể chỉ mới mười lăm tuổi lại phát dục chín muồi, làm cho cổ họng hắn khô khốc, dưới hông lại cứng rắn...

Cho dù lúc này đây, nàng dùng hai tay che 𝓃·🌀ự·c sữa đẫy đà vô cùng sống động, nhưng mà tiếc là п_gự_c sữa kia quá lớn, bàn tay lại quá nhỏ. Dù cho có thể che được nụ hoa đỏ bừng 𝖒●ề●𝖒 𝖒●ạ●i, thì cũng không che được thịt trắng phình lên dưới lớp áo mỏng ẩm ướt.

Lại thêm tay trắng che dưới n🌀*ự*𝒸, cứ thể mà nâng kiều nhũ đẩy đà to lớn kia lên. Nhũ phong đong đưa lại hơi ⓡ⛎●п ⓡẩ●ⓨ làm cho lòng người rung động.


Cứ che lấp như thế quả thật là làm lộ ra nhũ phong to lớn vô cùng. Nhũ phong 𝐦.ề.ɱ 𝖒.ạ.𝐢 nổi lên cao vút, càng cho eo theo tinh tế như không chịu nổi gập lại...

Đúng là chỉ nhìn xem mà trong lòng đã khô nóng, vật dưới hông cũng trở nên 𝖓óռ.ɢ 𝖇.ừ.n.g lên. Vì muốn để cho bớt nóng, hắn giả vờ cứng nhắc khẽ di chuyển 𝐭𝐡●â●𝖓 ✞●𝒽●ể Ⓜ️ề●m 〽️●ạ●❗ trong 𝐧*🌀*ự*𝒸 vài lần.

Ngón tay đang ôm trọn lưng đẹp làm như khẽ nhúc nhích, thừa cơ chậm chạp mà xoa nắn ռℊự*ⓒ sữa mấy lần. Vật cứng như lửa nóng ở dưới hông cũng mượn 𝖙ⓗâ.𝖓 𝐭.𝐡.ể lắc lư mà 𝐜ắ·〽️ ✅·à·🔴 𝐦●ôп●ℊ thịt 〽️ề*𝐦 𝖒ạ*ⓘ kia vài cái.

Mặc dù chỉ có mấy cái giống như là trong lúc lơ đãng lướt qua mà thôi, nhưng mà ít cũng còn hơn không... Đương nhiên, Hoa Dương vương gia cảm thấy rất thoải mái, nhưng hắn lại giả vờ giận dữ, sắc mặt tối đen.

"Không không không... Sao tiểu nữ lại dám trêu đùa vương gia... A..."

Rõ ràng Thư Khuynh Mặc đã nghe được sự tức giận trong lời nói của vương gia. Nhớ đến Hoa Dương vương gia hỉ nộ vô thường, tính cách gian xảo trong lời đồn đại, có phải vương gia đã tức giận rồi không. Nàng vội vàng khoát tay phủ nhận, hơi thở trở nên gấp rút, trái tim nhỏ cũng lo lắng mà đập "Thình thịch"...

Tuy rằng nàng cũng có nhớ nhung một chút về vị công tử tuấn lãng như tranh này, nhưng có bao nhiêu vị thiếu nữ khuê các đang tuổi mơ mộng không ngưỡng mộ chứ. Nàng chỉ là nữ nhi của một vị quan nho nhỏ, cũng không dám đùa giỡn với vương gia đương triều. Chỉ sơ sẩy một chút sẽ khiến cho mũ ô sa của phụ thân khó giữ được...

Tuy là giải thích trong bất an sợ hãi, nhưng đầu óc đang căng thẳng lại phát hiện sự khác lạ dưới thân.

Dường như bàn tay 𝓃ó-п-ⓖ 𝖇ỏ-ⓝ-ℊ của vương gia đã mò tới ռ·🌀ự·𝒸 sữa của nàng, cách lớp quần áo mỏng manh có thể cảm nhận được nhiệt độ của đầu ngón tay, hơi ngứa một chút, ⓜ-ề-m 〽️-ạ-ï, thật mắc cỡ.

Chương (1-194)