Đêm Thứ Hai 10, Đàn Ông Đó Mà, Không Chỉ Tự Chủ Mà Còn Dũng Cảm Đổi Mới
← Ch.036 | Ch.038 → |
"Lần này là không thể trách em được nha, là do chỗ này của chị ra quá nhiều nước, vật này của em mới thuận thế chui vào được đấy, không thể trách em được..." Hoa Tỷ Thần cũng đã học được kỹ năng được nước làm tới, dù gì lúc nhỏ Tiểu Mặc Mặc cũng dùng kỹ năng này đến mức điêu luyện, là một nhân chứng sống và cũng là người bị hại, ít nhiều gì anh cũng học được một chút tinh tuý.
Trong lúc được nước làm tới, anh chuyển hướng chú ý của Thư Khuynh Mặc mít ướt, bằng cách này cơn đau sẽ thuyên giảm đi đáng kể. Bộ não anh quay cuồng hồi tưởng về những kỹ năng tình dục mà bạn bè đã nói chuyện trước đây.
Anh tiếp tục kiếm cớ đấu khẩu với cô, nhân cơ hội tung hoành trong thiên đàng ɱề●〽️ ⓜ●ạ●𝒾, trơn trượt, se khít và 𝓃.ó.𝐧.𝖌 𝒷ỏ.ⓝ.g đó lần nữa: "Hơn nữa, hình như chị Mặc ԁ·ụ ◗·ỗ em trước, cho nên em mới không kiểm soát được cái vật trong đũng quần này. Vốn dĩ nó đang ngủ ngon lành, ai ngờ đột nhiên chị Mặc lại để lộ ra cặp vú to trắng nõn ⓜ_ề_m 𝖒ạ_ℹ️, vả lại còn không mặc quần lót, vậy nên mới làm cho nó tỉnh dậy một cách tràn đầy sinh lực, đau muốn bùng nổ, mới khiến em không nhịn được mà nhét vào đó??"
Không đợi Thư Khuynh Mặc trả lời, bàn tay to của anh đã xoa nắn bầu vú sữa căng tròn và nảy nở, ngón tay thon dài kẹp lấy quả anh đào nhỏ bật ra khỏi viền cổ áo, hạt ngọc vểnh lên 𝖒ề-𝐦 𝖒-ạ-ⓘ đến lạ thường, rất kiều diễm và đáng yêu, lòng bàn tay lại tiếp tục xoa bầu thịt mềm trắng nõn, đàn hồi.
Anh thoã mãn nhìn thấy hai hạt anh đào kiều diễm ⓓâ-m ⓓ-ụ-↪️ này từ từ cương lên dựng đứng, trên khóe miệng Hoa Tỷ Thần nhếch lên một nụ cười xấu xa.
Lời nhận xét vô thức của Hoa Tỷ Thần tình cờ đánh trúng sự thật mà Thư Khuynh Mặc đang cố gắng che giấu cô, cô chột dạ nghĩ đến những lời lẽ ngụy biện mà mình đã chuẩn bị sẵn trước đó: "Tầm bậy tầm bạ, chị chỉ vô tình quên mang đồ lót vào trong phòng tắm, vì vậy nên mới không mặc! Làm gì có chuyện ◗-ụ 𝐝-ỗ em, em đừng có mà đổ thừa cho chị??"
Thư Khuynh Mặc chuyên tâm ngụy biện nên nhất thời quên mất nỗi đau mà bị xé rách ở chỗ bông hoa nhỏ, nhưng khi đầu ti bị ngón tay thô ráp vê nặn, cơ thể mẫn cảm của cô khẽ run lên.
Thứ nước sền sệt thơm tho lại từ nơi tận sâu trong hoa nhỏ tiết ra, chảy qua khe hở giữa vách hoa và cự vật, lúc này cự vật cương cứng đang vùi sâu trong đó giống như cá gặp nước, cộng thêm mặc dù huyệt hoa mềm vẫn ôm chặt lấy cây côn thịt to bự, nhưng đã dần thích ứng với sự tồn tại của ngọn lửa khổng lồ này rồi.
Thư Khuynh Mặc bất tri bất giác không còn cảm thấy đau đớn ở hạ bộ nữa, cô đã dồn hết tâm trí vào bàn tay của tên trộm đang vặn vẹo sờ nắn trên khuôn ռ𝖌ự-𝒸 đẫy đà của mình, lúc mạnh lúc nhẹ khiến cô cảm thấy lồng 𝓃.ⓖự.ⓒ tê tên ngứa ngứa, không kìm được mà xoay chiếc lưng đẹp, né tránh bàn tay to nóng hầm khiến cô ngứa đến tê dại kia, cái miệng nhỏ nhắn của cô tự nhiên phát ra tiếng 𝖗ê_𝓃 г_ỉ mà nữ chính trong các bộ phim 🎋𝒽ı.ê.ц 𝖉â.m hay phát ra: "Ứm...Đừng vê mạnh như thế!! Đừng sờ п.ℊ.ự.𝐜 của chị!! Chị chịu không nổi!! A Tỷ, nhẹ chút!!"
"Đây là lỗi của em. Suýt chút nữa đã véo cặp vú to của Mặc Nhi đỏ lên rồi. Hãy để em ♓-ô-𝓃 cặp vú đỏ ửng lên của Mặc Nhi nhé, của bạn, rất nặng và 〽️●ề●Ⓜ️ 𝖒ạ●ℹ️, phải là một nụ ⓗô-𝓃 tốt??" Hoa Tỷ Thần cơ bản là không quan tâm Thư Khuynh Mặc có thực sự 𝐪_𝐮𝓎_ế_ⓝ 𝓇_ũ anh hay không, anh chỉ tuỳ ý kiếm chuyện để nói không ngờ rằng Thư Khuynh Mặc lại trả lời mập mờ như vậy lập tức khiến anh cảm nhận được â·Ⓜ️ ɱ·ư·⛎.
Có điều hiện tại nghe lời cầu xin nỉ non kiều mị kia, xem ra không phải là lúc để tìm hiểu chân tướng!
Làm sao có thể phụ lòng ánh mắt 🍳.⛎.🍸.ế.п ⓡ.ũ ấy được? Làm sao mà một thiếu niên tuổi dậy thì sung mãn như anh lại có thể chống cự nổi tiếng rên q·u·𝐲·ế·n 𝖗·ũ như vậy được? Anh gọi Mặc Nhi một cách trìu mến, nếu hai người đã có mối զ𝐮𝖆_ռ 𝐡_ệ thế này, anh vẫn thích biệt danh Mặc Nhi riêng tư 𝖙-h-â-𝖓 ɱậ-✞ này hơn!
Anh ghi nhớ một câu lúc nãy của Thư Khuynh Mặc, nhất định phải nhớ xin phép trước khi làm. Anh cúi người ngậm bầu vú trắng mềm của giai nhân và hỏi một câu: "Vật đó của em bí bách muốn ռ·ổ ⓣ⛎·ⓝ·ɢ rồi. Không 𝒸ⓗ●ạ●ɱ 𝖛●à●𝐨 𝐧●𝖌●ự●c cũng được, vậy bây giờ di chuyển phía dưới một chút có được không, em coi như là chị đã đồng ý rồi nhé??"
Môi lưỡi linh hoạt 🦵𝐢ế*ⓜ lên trên, anh còn cố ý dùng răng 𝐜·ắ·п п·𝖍·ẹ hai quả anh đào đỏ mọng, anh thỏa mãn nghe thấy tiếng 𝖗*ê*п г*ỉ như gió mùa xuân, sau đó anh dứt khoát bắt đầu hành động. Vì cô không nói gì mà chỉ "ưm" một tiếng, vậy khác gì là đồng ý đâu!
Lòng bàn tay to vững vàng ôm lấy bờ 𝐦.ô𝖓.🌀 trắng hồng, côn thịt to lớn chôn vùi trong một mảnh mề-ɱ 𝖒ạ-ï, ươn ướt, trơn trượt cũng bắt đầu ào ào 𝖗ú.t 𝐫.𝐚 đẩy vào, dũng mãnh va đập giống như đang đóng cọc. Đa số đàn ông đối với việc ⅼà_m 🌴ìռ_ⓗ đều rất tự chủ, thậm chí là dũng cảm đổi mới, Hoa Tỷ Thần cũng đã thêm vào những chi tiết nhẹ nhàng dịu dàng trong khi bá đạo mạnh mẽ xung kích.
Lúc thì va đập dữ dội, bất khả chiến bại như cuồng phong bão táp, lúc thì ra vào nhẹ nhàng êm dịu như cơn mưa mùa hạ!
Trong lúc tiến hành nhẹ nhàng, anh cố ý dùng gờ cứng của gân xanh trên thân trụ lặng lẽ mài nhẵn từng tầng từng lớp thịt mềm mềm đang bó, đang ép lên cự vật bên trên tường hoa, anh đẩy hông đi vòng tròn khiêu khích thịt mềm 𝖗-⛎-ⓝ 𝓇-ẩ-🍸 co bóp, khiêu khích giai nhân rên lên liên tục, trong lúc tình mê ý loạn, cơ thể mềm nhũn như bùn, hai bàn tay nhỏ bé đặt trên bờ vai vững chắc của anh, miệng khẽ cầu xin lòng thương xót.
← Ch. 036 | Ch. 038 → |