Truyện:Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến - Chương 036

Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến
Trọn bộ 194 chương
Chương 036
Đêm Thứ Hai 9 Thực Sự Rất Đau, Mau ℛ-ú-🌴 ℛ-🔼 Đi
0.00
(0 votes)


Chương (1-194)

Hai mép miệng của bông hoa nhỏ ɱ-ề-Ⓜ️ m-ạ-1 đỏ tươi không ngừng mấp mấy, tựa như không biết nguy hiểm sắp ập tới, nhưng cũng bởi vì xuân triều bất ngờ tuôn ra như trút này nên bông hoa nhỏ hồng hào mới bị tiêm nhiễm vào một thứ nước óng ánh, tựa như mộng ảo...

Ai ngờ lại bị một cự vật nóng hổi to to đột nhiên nhét vào, khóe mắt 🍳-⛎𝐲ế-ռ г-ũ mê người tràn đầy nước mắt, cô hét lên một tiếng thất thanh: "A!! Đau quá, chật quá?? A Tỷ, em ⓡ-ú-т 𝖗-ⓐ đi!!"

Mặc dù sự việc này là kết quả đúng như mong đợi cho kế hoạch đã trù tính từ lâu của Thư Khuynh Mặc, và cũng nghe nói rằng 🅿️●𝖍●á ⓣ𝓇●𝐢ⓝ●♓ là một chuyện đau đớn khó chịu được, nhưng bây giờ sau khi d-ụ ◗-ỗ thành công rồi cô lại thấy nao núng.

Không phải vì lí do gì khác, bình thường cô không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ đau, thường ngày nếu chẳng may bị rách da là cô đã thấy đau muốn khóc rồi.

Cô thật sự không ngờ ⓟ●h●á 🌴𝓇●ℹ️●п●𝖍 lại đau như vậy!

Bông hoa ở giữa chân vốn dĩ rất mỏng manh yếu ớt đột nhiên bị một vật lớn vừa dày vừa cứng ↪️*ắ*ⓜ ν*à*𝖔, lại còn nóng rực như một mỏ hàn!

Cái vật ⓗ-𝐮-п-🌀 𝒽ă𝐧-𝐠 và dữ tợn đó có vẻ rất kiêu ngạo và độc đoán, không có hạnh phúc và sung 𝐬-ướ-n-𝐠 như hành động trên phim tình yêu!

Đối với cô, thứ xấu xa đó tung hoành ngang ngược vào tận sâu trong hoa huyệt non nớt của cô, độ cứng và độ nóng tăng vọt gần như sắp đâ·ɱ hỏng bông hoa nhỏ của cô, kích thước hoàn toàn không phù hợp chút nào, lại còn h⛎.𝖓.🌀 𝒽.ăռ.ⓖ dùi vào dập vào, đau ⓒ·𝖍ế·𝖙 đi được, khó chịu ⓒⓗ-ế-𝐭 đi được??

Da thịt non mềm trong hoa huyệt dường như nghe được tiếng lòng của chủ nhân, гυ*п 𝓇ẩ*𝖞 bó lấy, siết lấy cây gậy thịt to lớn muốn tiến vào sâu, dường như muốn ngăn cản sự xâm phạm mạo muội của cự vật thô kệch kia.


Nhưng ngay từ đầu, khi cái đầu nấm khổng lồ được đư-𝒶 νà-ⓞ, điều này đã bỏ lỡ cơ hội ngăn chặn rồi, còn có cả nước xuân triều trơn nhớt như một trợ thủ đắc lực, chàng trai trẻ trung và tràn đầy sức sống đã đ●â●ɱ thủng lớp màng trinh mỏng manh đó bằng đà mạnh mẽ của mình.

"Ngoan!! Ngoan, đừng thắt chặt như vậy, Mặc Nhi, Mặc Nhi mà như thế này thì cả hai đều đau!" Hoa Tỷ Thần cũng đau kinh khủng, da thịt ⓜ●ề●m ⓜ●ạ●❗ mỏng manh vừa chặt vừa nóng ôm khít rịt lấy cây côn thịt cứng ngắc của anh, vừa đ_ú_ⓣ huyệt hoa nhỏ nóng ẩm này, là anh đã có cảm giác muốn bỏ ✔️-ũ 𝖐𝖍-í đầu hàng rồi.

Ai ngờ cô gái xinh đẹp kiều diễm đau muốn khóc kia lại không nghe lọt tai lời anh dỗ, cái 𝐦-ô𝖓-🌀 nhỏ vặn vẹo, cơn đau đơn như da thịt vừa bị xé rách, dường như còn có một chút ⓜá*𝖚 trinh tiết đỏ tươi hoà lẫn với chất nhầy chảy ra từ miệng của bông hoa nhỏ.

Cái miệng nhỏ màu đỏ anh đào cong lên, những giọt nước mắt to như hạt ngọc đã lăn ra lã chã, đôi bàn tay nhỏ bé 〽️_ề_𝖒 ɱạ_𝒾 nắm chặt thành quả đấm nhỏ, đánh về phía n.ɢự.𝖈 anh, giọng nói êm ái mang theo tiếng nức nở, vừa đánh vừa mắng: "Đau quá! Mau ⓡú.т г.ⓐ đi!! Đồ xấu xa, chị ghét em!! Nói cái gì mà giúp chứ? Giúp là như vậy sao? Em còn chưa có sự đồng ý của chị mà đã tự ý làm rồi! Tùy tiện nhét như thế người ta chưa chuẩn bị gì hết, đau 🌜_♓_ế_ⓣ đi được!!"

Thư Khuynh Mặc vì quá đau nên trở nên ngổ ngáo vô lý, đại não tự động tiết ra cơ chế phòng vệ nhưng cơ n·🌀ự·𝒸 được luyện tập của anh quá rắn chắc, nên tự làm đau tay nhỏ của mình. Càng khóc càng to, nước mắt đầm đìa, càng khóc càng cảm thấy đau, bông hoa nhỏ giữa chân của mình sắp bị thứ to lớn đáng ghét làm cho nứt toạc ra, nghĩ đến đây bụng dưới vô thức co rút lại, muốn đem rút cái thứ to lớn làm đau cô ra!

Đầu của Hoa Tỷ Thần cũng thật sự rất lớn, không chỉ vật dưới đũng quần của anh bị siết đau điếng, mà cái đầu cũng ong ong chóng mặt vì tiếng khóc của cô, nghĩ đến hồi còn bé, cô gái mít ướt này luôn vì những việc nhỏ như đậu xanh mà khóc thét lên, mà anh thì không bao giờ từ chối được những giọt nước mắt của cô.

Nhưng lần này, không thể nghe lời cô ấy được, anh đã bất chấp mọi khó khăn và nguy hiểm đ*ú*† vào rồi, há có lí gì lại tuỳ tiện 𝖗ú.ⓣ r.🔼 chứ? Anh muốn đánh lạc hướng sự chú ý của cô, thậm chí còn dùng biệt danh buồn cười hồi nhỏ: "Tiểu Mặc Mặc mít ướt, lần này là lỗi của em chưa nhắc trước mà đã nhờ chị giúp đỡ?? Nhưng lúc nãy chị chạm vào đầu em cũng đâu có báo trước đâu, vậy coi như chúng ta hoà được không nè??"

"Nói bậy?? Không được gọi chị là Tiểu Mặc Mặc mít ướt, chị không có mít ướt đâu, chị đã lớn từng này rồi nha?? Chị không biết, không biết đâu, làm gì có chuyện hoà được, thậm chí chị còn chưa được chạm vào đầu em, còn em thì sao, em đã nhét cái thứ to lớn xấu xa đó vào trong chị luôn rồi?? Đau quá, 𝐫*ú*𝐭 ⓡ*🅰️, 𝐫ú●𝖙 𝐫●𝒶 đi, ai da, em đừng động đậy, đừng đ-â-Ⓜ️ sâu vào trong nữa, đừng!! Sao em không kiểm soát được cái thứ dưới háng đó hả, ối... Đi ra đi!!" Thư Khuynh Mặc nghe thấy biệt danh đã mất tích từ lâu này, suýt nữa thì bật cười, ai ngờ khi định đưa tay lên lau nước mắt, cơn đau đớn của hạ thân lại tiếp tục truyền đến.

Có điều Hoa Tỷ Thần cũng đang rất đau, lần này tranh thủ lúc cô thả lỏng, dám lén lút làm việc, ngay lập tức chọt thằng em tới chỗ sâu nhất của bông hoa nhỏ, lúc này cả đóa hoa nhỏ Ⓜ️_ề_𝖒 Ⓜ️_ạ_𝐢 đã bị nhét đầy, chật cứng.

Chương (1-194)