Đêm Thứ Chín - Cảnh Sát Hoa Khôi Nằm Vùng Xinh Đẹp Và Tiểu Thiếu Gia Xã Hội Đen 20
← Ch.190 | Ch.192 → |
Lực đạo va chạm không nặng nhưng mà nhưng mà lỗ nhỏ vốn là ngập nước sít chặt run run, đồ vật của anh vừa thô vừa to chỉ có thể gắng gượng đi vào, vì vậy dù có chen vào nhưng cũng chỉ đưa mỗi đỉnh đầu cây nấm hồng thuận tiến vào cửa huyệt.
Nhưng mà mới vừa đi vào giống như chìm trong hoa thịt mềm nhẵn nõn nà vậy, bị q-ⓤ-ấ-n q-⛎ý-✞ si mê lại không thể động đậy, tuy chỉ tiến vào một bộ phận nhỏ nhưng cảm giác được sít chặt mất hồn làm cho người ta cực kỳ sung 𝖘ướ·ⓝ·ɢ.
Ở chỗ sâu trong huyệt mềm mơ hồ trào ra làn ấm áp êm ái, mang theo lực hấp dẫn vô hạn, vách tường hoa mị thịt như liều mạng nuốt vật lớn của anh vào tận sâu bên trong, quả thực là làm cho người ta không thể chờ đợi được... ?
Người đàn ông không khỏi hít sâu một hơi, khàn giọng nói: "A... tôi cái gì? Ngài cảnh sát không cần phải lo lắng, đại bảo bối của ông đây sẽ phục vụ kẻ dẫm đãng này thật tốt... Lại nói, đứa bé này đúng là non mềm kinh người, bên trong nhỏ bé thít chặt, suýt chút nữa làm ông đây không chen vào được... Ôi, cô cúi đầu nhìn một cái, đại bảo bối của ông đây chọc vào cô khiến nó như hoa đào nở rộ, thật là chọc vào nhìn đẹp lắm!"
Nữ cảnh sát chỉ cảm thấy giữa hai chân bị chọc vào trướng lên khó chịu, cô nghe theo cúi đầu, cánh hoa giữa hai chân trắng nõn mỹ lệ hệt như người đàn ông nói, phía dưới mở rộng bừng ra, mà mị thịt ở cửa huyệt cũng chăm chú bọc lấy vật của anh để đi vào...
Cây nấm tròn căng đi lòng vòng khe khẽ như kẹt tại cửa huyệt, một nông một sâu đè nặng vào trong mị thịt trơn ướt phun đầy hoa thủy, cô không khỏi ngọ ngoạy 𝓇·ê·п 𝓇·ỉ, tiếng †*♓*ở ɢ*ấ*𝖕 ✝️-𝒽-ở 𝐡-ổ-п ⓗể-ⓝ như lan: "Không... Không thể... Tôi không đồng ý, đây là cường bạo, mau thả tôi ra... Lớn quá, nóng quá, không chịu nổi... Không thể, đừng đ●â●ɱ ѵ●à●0 trong nữa, mau rú.🌴 г.ⓐ đi, khốn nạn..."
Trong miệng nói thì là vậy nhưng dưới thân lại không đợi được nữa.
Vật lớn ռ*ó*п*🌀 𝒷*ỏ*ռ*ⓖ kia khiến vách hoa non nớt chật hẹp bị bỏng mà nhẹ nhàng co rút, khiến hoa thủy ngọt ngào ở tận sâu bên trong nơi trống vắng ồ ồ chảy ra. A, tên khốn này sao lại lề mề như vậy, vì sao lại khó chịu như này!
Cô rất muốn thứ to lớn này đâ·ɱ νà·𝑜, đ_â_Ⓜ️ cô đến phát khóc. A, muốn quá...
Theo khát vọng nó●п●🌀 𝖇ỏп●ℊ này, hoa thủy nhớp nháp càng chảy ào ra liên miên không dứt, nơi 𝐠ⓘ_🔼_🔴 ♓ợ_ρ cũng đầm đìa ướ●т á●т bị nước nhuộm đầy toàn dấu tích...
Người đàn ông bên này cũng không nhịn được, mị thịt nơi vách hoa ư-ớ-𝖙 á-† bám đầy xuân thủy ấm áp dính dớp, dù trong mị thịt rất nhanh bị κ*ẹ*𝐩 𝒸hặ*ⓣ bốc lên lửa nóng trùng điệp, nhưng phía dưới lại dính chặt hoa thủy ướt nhẹp. Bóp vòng eo nhỏ nhắn như liễu của mỹ nhân, lại nặng nề va chạm vào phía trước.
Cây nấm đầu lớn tròn đỏ quạch ngang ngược đâ_ⓜ bổ một trận, không trở ngại gì đ_â_〽️ νà_🔴 hơn phân nửa, con đường nhỏ non nớt trong lỗ huyệt giống như cái hành lang uốn khúc, mị thịt tầng tầng lớp lớp khao khát quấn quanh lại, như vô số cái miệng nhỏ nhắn vừa ⓛ-ℹ️-ế-ɱ vừa mú*✞...
Cơn 🎋𝐡.0.á.𝒾 ⓒả.𝐦 chạy từ hông xông thẳng lên trên, trên trán người đàn ông lấm tấm mồ hôi thấm ướt tóc trên trán: "A... cảnh sát 𝐝-â-𝐦 đãռ-🌀 thật q.ⓤ𝐲.ế.𝖓 𝖗.ũ, thật chặt, buông lỏng chút đi... Sợ là bẻ gãy đại bảo bối của tôi mất... Quả nhiên là nhanh muốn mạng người, non nớt hệt như xử nữ... Con đàn bà lẳng lơ này, con bướm đúng là không có chừng mực, thật khiến đàn ông hận không thể 🌜h●ế●ⓣ trên người cô! Hơi thở tràn đầy sắc 𝐝â●m ô, khiến ông đây muốn làm cô khóc thét..."
Tên trộm tìm được niềm vui thú, chợt cắn răng một cái, eo nhanh chóng co lại một cái.
Lần này người đàn ông dùng hết khí lực, thúc cây nấm cứng rắn đỏ quạch đâ·Ⓜ️ về phía trước, cú thúc này không đập ngay vào hoa tâm non mềm khéo léo mà liên tục lặp đi lặp lại vừa nhẹ nhàng vừa tàn nhẫn đâ-𝐦 ѵ-à-𝖔. Dùng sức nghiền ép tâm hoa nhạy cảm ấy.
Hai tay nữ cảnh sát bị trói, т𝐡●â●ռ t●𝒽●ể vốn cũng không cân bằng, hiện tại thì bị vật lớn xuất kích mãnh liệt dưới thân, cô chỉ có thể bị động đón nhận, con đường hẹp trong tâm hoa bị va chạm nên cực kỳ chướng đau, thật sự khiến cô khó chịu...
Hơn nữa cái quy đầu đỏ tím ở cửa sinh thô tròn to lớn cứng rắn, mỗi một cái đều như nhau, chĩa bừa bãi vào nơi da thịt Ⓜ️.ề.𝐦 𝐦.ạ.❗ trí mạng, vách hoa mềm cũng bị 𝖝ⓤռ_𝐠 độ_✝️ bốc nóng khô hanh, đau đớn 𝖓*ó𝐧*🌀 🅱ừn*🌀 mang theo vài tia κⓗ🅾️.á.ï 🌜ả.𝖒 khó nói lên lời...
Hai con ngươi cô mê ly khó nhịn, môi anh đào đỏ tươi ướ-† á-𝐭 nhẹ nhàng mở, nhỏ giọng nức nở nghẹn ngào hô lên: "A... Toàn bộ chọc vào rồi... Lớn quá, lớn quá... Đâ*𝐦 sâu quá... Không muốn, không muốn đụng vào nơi đấy... A, không chịu được... Không nên... Không thể... Cậu đúng là to gan lớn mật... Thả tôi ra, không được nói tôi ԁ·â·ⓜ đã·𝐧·ℊ, con đàn bà lẳng lơ, câm miệng.... Cái gì mà khóc thét, còn lâu tôi mới khóc! A, không nên... A..."
Khó khăn nói một câu liền bị cơn 𝖐_í_c_♓ †_𝐡_í_↪️_h vọt lên mạnh mẽ tràn khắp tứ chi, bụng bắt đầu co rút, hai chân không tự chủ kéo căng cứng ngắc, chỉ cảm thấy nơi giữa hai chân như bị dòng điện đánh trúng mà г●⛎●ⓝ 𝐥ẩ●γ 𝒷ẩ●𝖞, không ít mật dịch thể mãnh liệt phun trào từng cỗ từng cỗ ra.
Đột nhiên bị hoa thủy đón đầu tưới cả bốn phía, làm cho người đàn ông bất ngờ không kịp đề phòng mà 🌴_𝖍_â_𝖓 🌴h_ể cứng đờ, đường hoa vốn nhỏ hẹp lại liều mạng co quắp, mị thịt trên vách hoa tầng tầng lớp lớp ngập nước nhuyễn mềm, cũng theo đó nhúc nhích nhanh chóng hút! Mà cây gậy thịt lớn bị kẹp ở trong cũng bị xoắn đến châm chích, suýt nữa không giữ được bình tĩnh mà ✖️𝖚*ấ*† ✝️𝐢𝐧*ⓗ, may mắn anh kịp thời hóp bụng nín hơi rút mạnh vật lớn ra, lúc này mới thủ được trận địa. Không thể vô duyên vô cớ mất mặt trước vị nữ cảnh sát bảo bối này được.
Anh cắn chặt răng, mỉa mai: "Ơ, cảnh quan lẳng lơ này đúng là có huyệt thịt ma mị 𝖉â_𝖒 đ_ã_ռ_𝐠, mới bị cây gậy của ông đây đâ●m cho vài cái đã l-ê-𝓃 đỉ-ռ-𝖍 rồi... Đúng là khẩu thị tâm phi, mở miệng nói không muốn nhưng cái lỗ phóng đãng này lại vui mừng không kìm được mà phun 🅓.â.𝖒 thủy... Cô có là cảnh sát thì sao chứ, bông hoa cao quý thế nào, lúc này không phải là ngoan ngoãn bị tên trộm là tôi đây cướp được con bướm nhỏ này sao?"
Vừa nói vừa dùng sức ở eo một cái, vật lớn kia lại tiếp tục ↪️ắ·Ⓜ️ ✅·à·ⓞ trong con đường hẹp, ra sức rong ruổi giã mạnh bên trong. Vừa đâ-𝐦 vừa cười nói: "Cảnh sát à, thích cây gậy lớn của ông đây sao? Thích ông đây cắm mạnh vào sâu trong người thế sao? Ông đây phục vụ có thoải mái không? Nhưng cô vừa nói gì cơ? Cô sẽ không khóc, vậy ông đây phải cố gắng hơn nữa rồi, không làm cô khóc ròng thì sao cô có thể hiểu được sự lợi hại của cây gậy lớn của ông đây?"
← Ch. 190 | Ch. 192 → |