Truyện:Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến - Chương 187

Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến
Trọn bộ 194 chương
Chương 187
Đêm Thứ Chín - Cảnh Sát Xinh Đẹp Nằm Vùng Và Cậu Chủ Nhỏ Xã Hội Đen 15
0.00
(0 votes)


Chương (1-194)

Thư Khuynh Mặc chưa nghĩ ra cách làm sao khoe khoang về vị thiếu gia này bỗng cơn sung 𝐬·ư·ớⓝ·ɢ bất ngờ ập tới n.ổ †.ⓤ𝖓.ℊ như pháo hoa, trong chốc lát từ hông, phần xương cột sống vọt lên 🎋*♓*🔴á*ℹ️ c*ả*Ⓜ️ ⓚ*í*𝒸*𝖍 ⓣ*ⓗí*🌜*𝐡 mạnh mẽ khó tả.

Nhụy hoa phía dưới 𝓇ц_𝖓 𝓇_ẩ_🍸 co rút kịch liệt lại phun ra ngoài vài luồng mật thủy trong suốt, Thư Khuynh Mặc chỉ cảm thấy trước mắt hình như có ngọn lửa trắng bùng lên trước mắt, mái tóc đen của cô xõa tung như thác nước, †-𝖍-â-n т-♓-ể ⓜề●Ⓜ️ 𝖒●ạ●ï như ngọc bị đụng từng cái một, ngay cả hai cái lổ tai thỏ tuyết trắng nhung nhung trên đầu cũng rung động theo tiết tấu không dứt.

Mười ngón tay thon dài véo lên bả vai người đàn ông vẽ ra mấy vết má_ⓤ, một tiếng rên thoải mái lại triền miên yêu kiều tận xương tủy tràn ra từ trong miệng: "A... Lại tới nữa... Cà rốt của thiếu gia lớn nhất trên đời, tùy tiện cũng có thể đâ_ɱ thỏ nhỏ ⓛê·𝖓 đ·ỉռ·𝒽 phun ra nước 𝖉â_ɱ... Lỗ nhỏ ẩm ướt của thỏ con thích thiếu gia nhất, trời sinh chính là muốn thiếu gia điều khiển, em bị củ cà rốt khổng lồ của thiếu gia đ●â●Ⓜ️ bay lên rồi... Giỏi quá! Cà rốt của thiếu gia hùng vĩ lại uy mãnh, thiếu gia lại cường tráng mạnh mẽ như vậy, khiến thỏ con không muốn ngừng..."

Toàn thân cô thấm ướt mồ hôi, thái dương lấm tấm mồ hôi, chỉ có thể cắn răng thay đổi biện pháp khen ngợi, nhắm mắt lại lung tung nhả ra mấy câu xấu hổ muốn c_♓_ế_т: "A... thỏ con sắp bay lên rồi, dục tiên dục tử, thỏ con cảm giác mình sắp như Hằng Nga bay lên cung trăng rồi... Thỏ con rất thích thiếu gia, rất thích củ cà rốt vừa thô vừa to lại dũng mãnh của thiếu gia... ·𝐦 đ·ạ·ⓞ của thỏ con nghĩ đến củ cà rốt của thiếu gia là đã trào ra âm dịch rồi... Lúc này củ cà rốt của thiếu gia đ·ú·𝖙 chặt lỗ nhỏ của em, nhưng, thỏ con được đú-✞ ăn no quá rồi, em chỉ muốn củ cà rốt của thiếu gia tồn tại mãi mãi, thiếu gia lợi hại làm cả người thỏ con mềm nhũn rồi!"

Hoa Tỷ Thần thấy cô nhắm chặt mắt mặt đỏ bừng xấu hổ nói, tai nghe thấy cô gái nhỏ ngắc ngứ khen ngợi, cảm thấy vui s-ư-ớ-ռ-🌀, ngay cả thứ ở dưới thân cũng cứng lên một chút, dù vừa bị hoa thủy rót đầy nhưng giờ như hồi quang phản chiếu long tinh hổ mãnh như trước. Bên miệng anh tràn đầy ý cười, trêu đùa nói: "Thỏ con thật sự thấy thiếu gia anh lợi hại như vậy sao? Thỏ con không mạnh miệng để cố ý dỗ thiếu gia vui vẻ đấy chứ... Cà rốt lớn của thiếu gia thật sự đ·ú·𝖙 no con thỏ ԁ_â_m đã_ռ_🌀 nhà em rồi sao?"

"Hẳn vẫn chưa chứ... Củ cà rốt lớn này còn chưa đú-𝐭 hết vào đâu, chắc chắn chưa được ăn no tận hứng rồi, đã ăn thì phải ăn vô cùng no, rất no mới đúng... Thỏ con đã tận tâm khen ngợi thiếu gia như vậy, thiếu gia cũng cần dùng hết sức lực để thỏ con thật sự bay lên trời cao chứ!" Trong tiếng 🌴●h●ở ⓗ●ổ●𝓃 ⓗể●ⓝ ồ ồ vẩn đục của người đàn ông, giọng nói lại rất bình tĩnh.

Nhưng dưới thân lại càng hung mãnh hơn, vật lớn cứng rắn thô to càng đâ_𝖒 ⓥà_ο mạnh mẽ kịch liệt hơn, cây nấm mượt mà không ngừng đụng vào vách hang xốp xoắn, ♓u*n*ⓖ ⓗă𝐧*g xiết lại trong trận co rút ngập tràn nước ấm mênh 〽️·ô·n·ⓖ, hùng dũng khai thác đ_â_Ⓜ️ mạnh tới từng nhịp từng nhịp tiết tấu, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi...

Lại thoáng một phát trùng trùng điệp điệp cắm toàn bộ vào trong đó, ép thẳng đến vùng thịt sâu nhất, non mềm nhất trong cô mà vẫn ngại không đủ, thế công nặng nề lao vào 𝖐í.🌜.h 𝐭𝒽í.🌜.♓ lên hoa tâm không hề giảm, cứ thế xông thẳng vào miệng tử cung mịn nhắn sâu nhất rồi lại mãnh liệt ⓡú*𝖙 𝓇*🔼 ngoài.

Nóng nảy đánh mạnh về phía trước, bao tinh hoàn sung mãn căng tròn đánh bành bạch lên bờ 𝖒-ô-ⓝ-🌀 ɱề*m 〽️*ạ*ℹ️ của mỹ nhân, mà cái vật nóng hổi cực lớn càng chọc sâu vào bụng dưới Thư Khuynh Mặc nổi lên trận tê dại, cây nấm cứng rắn đỏ quạch đột nhiên chui vào trong miệng hoa tâm nhỏ nhắn. A... Không chịu được...

Phần thịt vừa mềm lại vừa non trong tử cung bị đụng 𝐫𝖚●n ⓡẩ●🍸 không thôi, bành trướng 🎋h𝑜-á-i ⓒả-ⓜ bủn rủn khó tả lại tiếp tục bay thẳng lên ót, khiến Thư Khuynh Mặc khó lòng chịu đựng, ở chỗ sâu trong cổ tử cung bị κ*í*c*♓ †♓í*↪️*ⓗ mạnh đâ_m đau nhức, lại tuôn ra một dòng xuân thủy hoan khoái.


Cô cảm giác mình như một chiếc thuyền lá nhỏ nước chảy bèo trôi, kìm lòng không đặng lắc lắc vòng eo nhỏ nhắn, cô kháng cự sóng to dữ dội dưới thân, lại bất lực không thể làm gì chỉ có thể chìm chìm nổi nổi...

Cơ thể 𝖗u·𝖓 𝖗·ẩ·ⓨ không thôi, đuôi mắt đỏ lên, nước mắt mỏng nhẹ đong đầy trong mắt hoang mang mất hồn: "A... Từ bỏ... Đừng, sâu quá... Thiếu gia quá tuyệt vời, thỏ con không chịu được nữa... Cà rốt của ngài quá dài quá. đ●â●m sâu quá... A... A... Thật sự không được... A... Không muốn, không muốn... Ăn quá no quá đủ rồi, cà rốt khổng lồ sắp đâ·ɱ đến bụng em rồi... A..."

Hoa Tỷ Thần cũng là 𝐬ư.ớ𝓃.🌀 đến tê cả da đầu, vật lớn đâ●m chọt vào vị trí sâu nhất, cái miệng nhỏ tử cung âm u chật hẹp cắn 𝖒.ú.✞ xoáy vặn vẹo, cung miệng ɱ.ề.ɱ Ⓜ️.ạ.❗ non mềm ngậm đầu nấm tròn vào cực kỳ chặt chẽ.

Còn có thành thịt kiều nhuyễn nhúc nhích kẹp lấy hơi hấp, nước hoa ồ ồ nóng hổi vẫn không ngừng xối tới. A... Nếu anh không kịp thời lùi về phía sau thì suýt chút nữa đã bắn ra rồi, nhưng cũng không kiên trì quá lâu, hai ba phút đồng hồ sau liền phóng thích, bắn mạnh dòng tinh đặc trắng đục пóⓝ-𝐠 🅱️-ỏ-ռ-𝐠 ra..

Nhưng anh vẫn cố thủ tinh thần cắn chặt răng nói: "Ừm... Thỏ con có thích không? Phải đâ*ɱ ✅à*ⓞ tận bụng thì mới nhét hết cây gậy lớn vào bụng con thỏ d·â·𝖒 đãռ·𝐠 này! Thiêu gia cũng rất thích con thỏ 𝒹â_ɱ nhà em, dù sao bé thỏ lẳng lơ cũng làm thiếu gia thỏa mãn lắm... A... Cục cưng, thiếu gia thích â-𝐦 đ-ạ-🅾️ ngập nước của em, sao mà không lỏng ra một chút nào thế này! Thật sự rất tuyệt... A... Wow, cà rốt lớn của thiếu gia có làm em hài lòng không? Cục cưng thật sự thoải mái muốn bay lên trời sao?"

Lúc này cây côn vẫn chôn trong hoa nhỏ, nhưng trong lúc nói chuyện thì hồi phục rất nhanh chóng, bị bắn vào trong cơ thế run toàn thân, không đợi Thư Khuynh Mặc kinh ngạc giương cặp môi đỏ mọng nói thêm gì nữa, anh liền nắm lấy vòng eo nhỏ tinh tế của người dẹp, h𝖚𝖓·🌀 ⓗă𝓃·ɢ thúc eo đánh vào giữa háng.

Vật thể lớn một lần nữa đứng dậy đ*â*Ⓜ️ mạnh vào trong lỗ nhỏ mê người, vật khổng lồ tím đỏ nổi gân xanh phình to cứng rắn vào ra, hận không thể nhét luôn hai túi tinh hoàn vào trong, đâ·ɱ loạn thúc mạnh vào giữa hai chân một cách cuồng dã...

𝐃ụ_𝖈 ✔️ọⓝ_𝖌 mãnh liệt dậy lên từng cơn sóng cả, cửa huyệt nhỏ non mềm giữa hai chân Thư Khuynh Mặc mở lớn phun ngậm dịch thể trắng đục, mà nếp thịt trong đường hoa mềm mị cũng như sắp bị ủi phẳng. Tới tới lui lui không biết bao nhiêu lần, đóa hoa 𝖒·ề·ⓜ 〽️ạ·ı của cô bị cái thứ không biết mệt mỏi kia đ.â.ɱ vừa đau vừa tê, cơn tiêu hồn sảng khoái ngấm sâu trong xương tủy không thể tiêu giảm, mỗi một cái so với cái trước càng sâu trầm hơn.

Thứ thô to đỏ quạnh, cọ mài vách thịt của cô sinh ra cơn tê dại, thậm chí ngay cả phần bụng bằng phẳng của cô cũng bị đâ-〽️ gồ ghề, còn có thể nhìn ra được hình dạng đầu nấm tròn nhô lên. Một lần lại một lần quay ra đảo vào cửa huyệt tươi đẹp, hoa thủy bắn tung tóe, ở chỗ 𝐠𝐢🔼·0 h·ợ·🅿️ nổi lên bọt nước trong suốt...

Toàn thân cô ẩm ướt mồ hôi nằm dưới lớp chăn mỏng, đầu trống rỗng mờ mịt, tiếng 𝐫-ê-п ⓡ-ỉ đứt quãng mảnh mai nức nở nghẹn ngào bị đ-â-𝖒 tan thành mảnh nhỏ, thanh âm 𝓇.ê.𝐧 𝐫.ỉ càng ngày càng yếu ớt: "Thỏ con, bụng thỏ con... Sắp bị củ cà rốt lớn của thiếu gia đ_â_𝖒 hỏng rồi, thiếu gia thật sự giỏi quá... A... Không chịu được nữa... Thiếu gia... Ưm..."

Chương (1-194)