Truyện:Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến - Chương 179

Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến
Trọn bộ 194 chương
Chương 179
Đêm Thứ Chín: Cảnh Sát Xinh Đẹp Nằm Vùng Và Cậu Chủ Nhỏ Xã Hội Đen 6
0.00
(0 votes)


Chương (1-194)

Cự vật đ●â●ɱ quá sâu, cảm giác như sắp bị đ.â.𝖒 hỏng...

Hả? Vừa nãy có phải anh cảm nhận được một màng mỏng cách trở không?

Chẳng lẽ, chẳng lẽ đây là lần đầu tiên cô làm chuyện này với đàn ông?

Anh tùy tiện thò tay sờ vào hạ thân dính kín sát của hai người, đưa tay ra quả nhiên đầu ngón tay sờ được một màu đỏ tươi rực rỡ, hả? Trách không được là huyệt mềm nhỏ này chặt muốn 𝒸.𝒽ế.🌴, vừa nãy kẹp vật dưới háng anh đến mức khó chịu!

Lại nghĩ tới lúc hô·ⓝ cô, cô nàng trẻ trung này lại luống cuống đáp lại, thoạt nhìn cô ngốc này như không biết hôn! Không lẽ là nụ 𝐡ô_п đầu tiên?

Cho nên cô gái xinh đẹp trong ռ·ɢ·ự·↪️ này nhìn thì như phóng đãng chứ thật ra là thanh thuần, lần đầu tiên là dùng cho anh? Dù Hoa Tỷ Thần không phải một người đàn ông quan trọng hóa vấn đề xử nữ, nhưng khi phát hiện lần đầu tiên của cô gái là dùng cho bản thân mình, thật sự làm anh mừng rỡ như điên...

Anh, lại là người đàn ông đầu tiên của cô!

Anh không chỉ muốn làm người đàn ông đầu tiên mà còn muốn làm người đàn ông duy nhất của cô. Cô gái ngốc, em không trốn thoát được đâu!

Hoa Tỷ Thần lưu luyến buông cánh môi ngọt ngào ra, giọng nói khàn khàn mang theo hứng thú mê hoặc: "Chị đúng là rất thích tôi h-ô-ռ đấy! Nhưng, vừa nãy chị bảo là muốn gì cơ? Là muốn cự vật của tôi đ.â.m và.𝑜 càng sâu, đâ.ɱ 𝖛.à.𝐨 càng nhanh hơn... đúng không? Chị vừa nói tôi không được, vậy giờ đã biết được sự lợi hại hay chưa? Giờ cũng bị quỵt một nửa tiền boa hay sao?"

Cảm nhận sự ɱ.ề.𝐦 𝐦ạ.❗ trong huyệt động ướ●𝖙 á●t quấn chặt lấy bản thân, cảm giác này hệt như thượng hạng cực phẩm, như được làn nước ấm áp bao bọc xiết chặt. Cơn 🎋-ⓗ🅾️á-ï 𝒸-ả-Ⓜ️ tuyệt vời đến không thể giải thích được làm thiếu niên không kìm được di chuyển phần eo cường tráng. Vật căng cứng nhanh chóng ↪️●ắ●m 𝐯à●ⓞ rú·✞ r·🅰️ trong đường hoa xinh đẹp êm ái đẫm nước, hệt như cá gặp nước mà đâ.ɱ tới cùng. Qua lại mấy lần chậm rãi đ·â·𝖒 𝐯·à·𝑜, cây nấm thô tròn to lớn hăng hái như vô tình đ*â*Ⓜ️ ѵ*à*0 nơi nhô lên ở sâu trong hoa tâm 𝖒ề●ɱ ⓜ●ạ●i mẫn cảm...

Thứ tráng kiện quanh rậm bằng gân xanh đối lập với vách hoa mề*ɱ m*ạ*1 yêu kiều, nhưng điện quang hỏa thạch mang đến cho Thư Khuynh Mặc cảm giác kí*↪️*h 𝐭♓í𝒸*ⓗ và κh𝐨●á●ℹ️ 𝖈ả●ⓜ mãnh liệt. Mỹ nhân dưới lớp chăn không có sức chịu đựng bị lực quá lớn hung mãnh va chạm từng nhấp từng nhấp.

Eo nhỏ duyên dáng như sắp bị đụng gãy rồi, nhất là khối thịt nhỏ ở sâu trong tâm hoa bị đụng vào lần đầu tiên, cảm giác điểm mẫn cảm bị chà đạp truyền thẳng lên cho Thư Khuynh Mặc.

Chỉ cảm thấy sâu trong hoa tâm từng hiện ra cơn ngứa ngáy trống rỗng, giờ toàn bộ bị lấp đầy. A...


Cùng lúc đó, luồng tê dại sảng khoái cứ thế xông thẳng từ cột sống cô lên, 𝒽_@_〽️ ɱ⛎ố_𝖓 mãnh liệt suýt chút nữa nhấn chìm toàn bộ hành động của cô. Da đầu xiết chặt, ngay cả vòng eo cũng mơ hồ гυ·ⓝ гẩ·𝐲, càng thêm không nhịn được mà toàn thân phát run, mị nhãn ẩn tình.

"A... Không nên... Bị cự vật đâ.m sâu quá, như sắp bị đ.â.m hỏng rồi... A... tiểu ca ca, cầu cậu nhẹ thôi... Đừng đụng vào nơi đó, không chịu nổi..." Bụng dưới của cô bỗng tê rần, dưới cặp váy ngắn màu xanh nước biển nhiều nếp gấp là cặp chân non mịn trắng nõn như sứ cũng theo đó gắng gượng vô cùng. Ở chỗ sâu nhất trong non hoa đã há miệng 𝖗_ц_п rẩ_🍸 tiết ra một đợt thủy triều hoa thủy...

Bất ngờ không kịp đề phòng bị hoa thủy trút lên, Hoa Tỷ Thần hít vào một hơi, nhịn không được khẽ thở dài cười nói: "A... chị 🦵*ê*𝖓 đ*ỉn*𝒽 nhanh vậy sao? Mới có vài ba lần mà đã làm chị gái không chịu nổi phun nước rồi, vậy chị còn nói tôi không được ư?"

Nếu anh không tinh lực dồi dào phát hiện kịp thời thì đã suýt nữa không thủ tinh được dưới cơn sóng triều này rồi. Anh cũng không ngờ chỉ mới có mấy cái mà mỹ nhân đã 👢-ê-𝖓 đ-ỉ-𝐧-♓ phun nước rồi.

Cái huyệt này 〽️_ề_𝐦 Ⓜ️_ạ_1 yếu ớt như vậy, anh chỉ mới nghiền liên tiếp vào nơi nhô lên ở sâu trong hoa tâm thôi mà hoa thủy đã giàn giụa khắp nơi. Lúc này vách tường còn đang chăm chú xoắn kẹp lại nhẹ nhàng co rút, vách tường hoa thịt còn tầng tầng lớp lớp thay nhau quấn bóp, giống như chục triệu cái miệng nhỏ cắn chặt lại...

Hoa Tỷ Thần chợt cảm thấy một cỗ 🎋.h⭕á.𝐢 ↪️ả.𝐦 mất hồn bay lên từ vị trí xương cụt, nhịn không được một tay giữ chặt eo nhỏ của người đẹp, tay kia mò lên vị trí đùi đang quặp vào bên hông anh: "Chị gái thật là một người xinh đẹp, nghe nào, đừng 🎋*ẹ*p 𝒸*𝖍ặ*т chân như vậy... Chị muốn kẹp gãy cây gậy của tôi hay sao? Nếu mà kẹp hỏng, chị có bồi thường được cho tôi không?"

Lời còn chưa dứt, anh liền thẳng lưng tiếp tục cuộc thảo phạt, đường hoa nhỏ vừa mới tiết ra lúc này trở nên mềm xốp 🍳*u*γế*𝖓 ⓡ*ũ.

Cây gậy to dài cứng rắn lần nữa 𝖝●â●𝐦 n𝐡ậ●𝖕 thật mạnh quấy nhiễu, mỗi một lần 🌜●ắ●Ⓜ️ 𝐯à●ⓞ đều có thể cảm nhận được sự quấy rầy êm ái kỳ diệu này.

Hoa thịt ẩm ướt tiếp xúc lại một vòng một vòng nhúc nhích, còn dòng hoa thủy ấm áp ngọt ngào Ⓜ️ú*ⓣ vào, vách tường hoa 𝐦_ề_〽️ Ⓜ️ạ_ï bị gây rối co rút kịch liệt, nếp thịt nhăn dày đặc xoắn lại khiến anh thoải mái tới cùng cực.

Bị kẹp đến suýt nữa muốn tước ⓥ-ũ 𝖐♓-í đầu hàng, nhưng với anh đây là tình trạng nguy hiểm gần như bị đánh tơi bời, được nơi mềm nhũn quấn xoắn đưa đẩy cực kỳ sảng khoái và thoải mái, dưới háng va chạm từng cái ngày càng mạnh hơn, đúng là so với bất kỳ chuyện gì thì đều vui vẻ tận hứng hơn... Hoa Tỷ Thần thoải mái vui vẻ nhưng với Thư Khuynh Mặc, cô chỉ cảm thấy toàn thân mềm yếu vô lực bị đè nặng, bị va chạm không ngừng. Thứ cứng rắn khổng lồ như bị bỏng kia thúc liên tiếp ba cái mạnh mẽ. Oa, 𝖙ⓗ·â·𝐧 т·h·ể này như không còn là của mình nữa rồi...

Cây nấm to lớn thô tròn đỏ quạnh xoay tròn, nghiền ép vào hoa tâm Ⓜ️-ề-ɱ 〽️ạ-𝖎 mẫn cảm của cô. Còn cả từng cục gân nằm trên cái cán vĩ đại đó cọ sát không ngừng vào vách hang 〽️ề●〽️ 𝐦ạ●1 không ngừng phun nước của cô, thứ to lớn va chạm mãnh liệt như vậy lại sần sùi gai góc, giống hệt như một cỗ máy đóng cọc không bao giờ dừng lại...

Nhưng cơn 🎋♓ⓞ*á*𝒾 𝐜ả*𝐦 mãnh liệt đến gần như không hình dung được khiến cô không tài nào chịu đựng nổi, lại muốn lớn tiếng thét lên nhưng hiện giờ chỉ có thể yên lặng rơi lệ. Giữa dòng nước mắt lã chã chỉ có thể mơ màng trào ra vài ba tiếng rên.

Đôi đồng tử của cô sóng sánh ánh nước tan rã mê li, giọng nói mềm mịn ríu rít như sắp ch_ả_𝓎 nư_ớ_c: "Ư... Tôi đâu có cố ý 🎋*ẹ*𝐩 ⓒ*ⓗ*ặ*т chân, rõ ràng là do ԁ*ư*ơ*ⓝ*𝐠 ✔️*ậ*𝖙 của cậu quá lớn... Ôi, tiểu ca ca cậu là người lợi hại nhất... Van cậu, nhẹ đi được không... Tôi thật sự không chịu nổi nữa... Thanh niên các cậu thể lực quá tốt, chị gái đây lớn tuổi rồi, không chịu nổ... A, nhẹ thôi, đừng mạnh như vậy. A ui, eo của tôi... Eo sắp gãy rồi..."

Chương (1-194)