Truyện:Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến - Chương 139

Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến
Trọn bộ 194 chương
Chương 139
Đêm Thứ Sáu (11), Thật Sự Không Chịu Nổi Nữa, Anh Buông Tha Cho Em…
0.00
(0 votes)


Chương (1-194)

Tiểu mỹ nhân khóc lóc nũng nịu hồn nhiên không kiềm chế được, 𝐭♓-â-ռ tⓗ-ể tuyết trắng m_ề_ⓜ 〽️ạ_1 lúc này bủn rủn 𝖗𝐮_𝓃 𝐫_ẩ_𝐲 không ngừng. Ngay khi cô kêu khóc cầu xin tha thứ, cái quy đầu tròn trịa thô cứng kia lại nặng nề chọc vào nơi non mềm kia.

Miệng tử cung 𝐦ề·〽️ 𝐦·ạ·i nhạy cảm căn bản không thể phản vấn, đường hoa chật hẹp ngập nước ở giữa chân 𝐫⛎_ⓝ 𝓇_ẩ_y co rút, "póc póc póc" một tiếng, lại thêm một làn hoa thủy phun ra ngoài, bành trướng như hồng thủy vỡ đê liền trút xuống cái thứ đang tung hoành ngang dọc kia như mưa...

"Bụng bị xuyên thủng? Tiểu q*⛎*ỷ thích phá phách này, chủ ý này không tệ! Anh Thần sẽ nỗ lực, thêm chút sức mạnh khiên con 🌜*ặ*𝐜 của anh va chạm mãnh liệt vào trong huyệt nhỏ này của em. Tốt nhất là nên chọc thủng bụng em mới được... Tuy rằng đứa em này quấn thật nhanh."

"Vui vẻ phun nước thế này, khóc chọc rách lắm, nhưng anh cũng có thể toàn lực phối hợp. Như vậy em mới có thể ghi nhớ lâu một chút, đúng không? Em đã nói sẽ ngoan ngoãn, không gây sự... anh cũng không dám tin..." Mồ hôi lớn chừng hạt đậu bám trên trán Hoa Tỷ Thần cũng chậm chạp chảy xuống theo góc cạnh tuấn tú ấy. Nhất là khi nghe thấy tiểu mỹ nhân xưa nay vô cùng bướng bỉnh chịu thua gọi anh là lớp trưởng, anh tốt, anh Thần. Quả thực khiến thể xác và tinh thần Hoa Tỷ Thần sung 💲●ư●ớ●п●ⓖ muốn ngừng không ngừng được, thậm chí còn nói đùa.

Tiểu mỹ nhân dưới thân ɱề-𝐦 m-ạ-𝖎 không xương, 𝐭h●â●ⓝ т♓●ể như nước xuân yêu kiều quả thật như trời sinh với anh. Vật tráng kiện nóng hổi của anh và lỗ huyệt ấm áp yếu mềm sít chặt càng hoàn mỹ...

Con 🌜●ặ●c dưới bụng kích thước to dài hùng tráng mà có thể đi vào được toàn bộ, đều bị tiểu hoa Ⓜ️_ề_ⓜ m_ạ_ï giữa chân Thư Khuynh Mặc dung nạp trong đó. Đóa hoa nhỏ non yêu kiều mà không ngờ bên trong lại hệt như một động danh lam thắng cảnh. Không chỉ có đường hoa không ngừng ào ra nước hoa ấm áp hơn nữa còn cực kỳ co giãn bao lấy hoàn toàn cây gậy lớn của anh. Đúng là bảo bối mà!

Nhất là khi anh hung mãnh hữu lực xông tới đ*ú*🌴 vào, thỉnh thoảng còn có dòng hoa thủy ấm áp đón đầu giội lên. Vách tường mị thịt đẫy đà m*ề*𝐦 ⓜạ*i cực kỳ lanh lẹ quấn người. Chợt cảm thấy tiêu hồn thực cốt tràn trề thích thú hả hê, còn thiếu niên tốt bụng trẻ tuổi cường tráng là anh thì phải cố gắng giữ nguyên ý chí 🌜♓ıế*𝐧 đ*ấ*𝐮.

Vật sung huyết cứng rắn chiếm đoạt va đụng vào mảnh xốp xinh đẹp. Hoa thịt quấn xoắn giữa dòng thủy nộn run run, quả thực như hoa viên trên thiên đình. Κⓗ●🅾️●á●1 ↪️●ả●ɱ như chớp giật từ hông chạy thẳng lên não khiến anh tê dại da đầu, thiếu niên thể lực siêu tốt, huyết khí phương cương càng được tiện nghi không hề dừng lại...

◗ươ-𝖓-🌀 ⓥậ-t cứng rắn như sắt nhắm ngay vào lỗ huyệt sũng nước cực phẩm êm ái, càng phấn khởi va chạm đ_â_〽️ rút. Hoa Tỷ Thần vừa hưởng thụ ⓗ🔴.@.п á.ï triền miên, vừa t♓*ở h*ổ*𝐧 𝒽*ể*n đùa giỡn nói: "Anh cố gắng như vậy cũng là vì nghe lời em... Như vậy thì về sau em mới có thể nghe lời một chút... Trước kia em đi muộn về sớm, không làm bài tập, không tập thể dục buổi sáng, không tham gia hoạt động ngoại khóa. Lại còn thỉnh thoảng ngủ gật trên lớp hay khi làm làm bài tập... Em thích lường biếng ham ngủ như vậy, anh Thần sao có thể tin tưởng cam kết của em chứ? Có phải nên chọc thủng cái bụng này của em, chọc cho nước 𝖉â-Ⓜ️ chảy ra, 𝒹â●〽️ thủy ứa ra... Chắc chắn về sau sẽ không dám tiếp tục gây sự, tập trung vào học..."

Dù biết Hoa Tỷ Thần đang nói đùa mà thôi, gì mà muốn dùng con ↪️ặ●c lớn đâ·𝖒 thủng bụng là không thể nào...

Nhưng cơ thể Thư Khuynh Mặc không tốt, không tốt một chút nào! Cô cảm thấy bụng bị giày vò quá mức, bị đ.â.𝖒 không chịu được nữa rồi!

Thậm chí còn cảm thấy †●ⓗ●â●п †𝒽●ể này không còn là của mình nữa, giống như bị Hoa Tỷ Thần va chạm hữu lực khiến cơ thể mệt rã rời. Có đến mấy lần nếu không được tay Hoa Tỷ Thần giữ chặt thì đầu mình suýt thì cụng vào giường, bị đ_â_〽️ đ_ầ_⛎ r_ơ_❗ Ⓜ️á_𝖚 c_𝐡_ả_ÿ...


Hơn nữa, hơn nữa khi hai người họ đang mây mưa không ngừng nghỉ trên giường lớn, khi hai chân cô mở rộng ra không có sức thừa nhận, 𝖙.ⓗ.â.ⓝ ✝️.𝖍.ể m*ề*〽️ ⓜạ*𝒾 lung lay sắp đổ bị Hoa Tỷ Thần mang tới κí.𝖈.ⓗ т.𝖍.í.ⓒ.♓ mãnh liệt khiến khiến cao trào này nối tiếp cao trào kia nổi lên, lay động theo chiều gió. Ngay cả tiểu hoa giữa chân cũng há miệng phun ra nhiều lần, Thư Khuynh Mặc vô lực nghe thấy Hoa Tỷ Thần tính toán từng cái từng cái "việc xấu" của cô ở trường học, Thư Khuynh Mặc đúng là vừa thẹn vừa xấu hổ. Nhưng, nhưng...

Nhưng tên bại hoại này là Hoa Tỷ Thần!

Đại sắc lang đúng là có ý đồ xấu!

Cái gì mà vì tốt cho cô nên muốn dùng con ↪️ặ-c lớn chọc hỏng lỗ nhỏ của cô chứ!

Cái kia, quả nhiên con c.ặ.𝐜 lớn càng đâ_𝐦 càng hăng. Xỏ xuyên này tạo ra 🎋h𝐨á●i cả●m quá mãnh liệt làm cô khó có thể chịu đựng được. Cảm giác thoải mái tràn trề lan ùn ùn kéo đến, tỏa ra khắp tứ chi. 𝒦í_𝒸_𝖍 𝖙𝒽í_c_𝐡 tê dại mất hồn đúng là khiến cô muốn 𝐜●h●ế●t mà. Cô cảm giác mình dần dần không giống đám mây nữa, mà như linh hồ dần dần bay lên...

Thư Khuynh Mặc thật sự không chịu nổi nữa, tiểu mỹ nhân nũng nịu khóc đến mức cuống họng khản đặc, tứ chi cô bủn rủn không còn khí lực. Hai chân như ngọc kéo căng thẳng tắp không còn sức bám vào eo Hoa Tỷ Thần. Đầu cũng theo tiết tấu va chạm hung tàn đưa đẩy từng phát từng phát. Tóc dài như tảo biển sau lưng cũng rối tung. Đôi mắt của tiểu mỹ nhân điềm đạm đáng yêu như tơ như đóa Hải Đường dưới mưa. Xinh đẹp vô cùng, mị hoặc vô cùng!

Thư Khuynh Mặc đỏ bừng mặt, hơi thở tựa mùi đàn hương, lại như lan ngọc bật ra tiếng 𝓇ê●n г●ỉ a a, khóc lóc nước mắt rơi liên tục. Xương cốt quá yếu ớt không chịu nổi cuồng phong bão táp như vậy, con mắt ngập nước nửa khép, giữa chừng bật ra tiếng rên nhỏ vụn chỉ có thể ngoan ngoãn chịu thua Hoa Tỷ Thần: "Đừng... Nhẹ... anh... em nghe lời, nghe lời... Về sau em không, không đi muộn về sớm... Làm một học sinh ngoan ngoãn... Nghiêm tú làm bài... Sẽ tham gia hoạt động ngoại khóa... Không được... Không chịu nổi, sắp bị đụng hư rồi... A... Buông tha cho em được không... A... A... A... Cứu mạng... anh, anh Thần... Nóng quá... A..."

...

Trong phòng ngủ lớn tối tăm.

Trên chiếc giường rộng lớn, thiếu niên anh tuấn đang đè lên 🌴.hâ.𝖓 t𝒽.ể thiếu nữ xinh đẹp, 🌀*ℹ️*🅰️*𝖔 ♓ợ*🅿️ 🍳●𝖚ấ●п 𝐪●цý●✞ như một thể. Chỉ nghe thấy âm thanh "A, đừng... không chịu nổi" kêu lên như tiếng chim hoàng anh, du dương nhu nhược khóc nức nở ríu rít của cô gái. Nam sinh thì "tiểu yêu tinh... muốn 🌜𝐡ế_𝖙..." trầm khàn từ tính т𝐡●ở ⓖ●ấ●🅿️. Lẫn vào đó là tiếng va chạm "bạch bạch" như có như không cùng tiếng nước "póc póc" dâ*〽️ mỹ. Lại nghe kỹ hơn thì tựa như nghe ra âm thanh "kít kít" nho nhỏ từ cái giường kiểu dáng châu Âu có chất liệu tốt nhất.

Hòa lẫn vào nhau vào sắc lửa dục...

Đêm, còn rất dài! Huyết khí cương dương của thiếu niên vẫn còn dồi dào đây!

Chương (1-194)