Truyện:Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến - Chương 137

Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến
Trọn bộ 194 chương
Chương 137
0.00
(0 votes)


Chương (1-194)

Động tác va chạm dưới háng Hoa Tỷ Thần không hề ngừng lại, ánh mắt tùy ý lướt qua đã nhìn thấy người đẹp bên dưới mặt mũi tràn đầy xuân tình, mà nơi tròn trịa phấn ngọc nặng trĩu trắng nõn trước ngực kia giống như hai con thỏ mập sống động nhảy lên, hai luồng đầy đặn tròn trịa đơn giản vì sức lực mạnh mẽ của anh va chạm đưa đẩy đến mức không ngừng sóng sánh, lắc lư tạo ra đường cong mê người trắng như tuyết.

Nhất là quầng vú màu hồng nhạt như trăng tròn rực rỡ dưới ánh sáng yếu ớt lại càng sáng loán mê hoặc, bao quanh hai nụ hoa yêu kiều non nớt nho nhỏ dáng dấp yểu điệu, trái cây màu hồng phấn đáng yêu run rẩy, vô cùng mê người muốn hái xuống...

Hầu kết anh di chuyển lên xuống, bàn tay không kiềm chế được dọc theo vòng eo mảnh mai dịu dàng không đủ một vòng tay của người đẹp trườn lên trên, cuối cùng mới đặt lên hình hài đẹp đẽ đầy đặn kia, năm ngón tay biến thành móng vuốt ve thành đủ các hình dạng 𝖉●â●𝖒 đãng, a, hình dáng vểnh cao đầy đặn, cảm giác trơn trượt mềm mại, thật sự cực kỳ đàn hồi khiến người ta yêu thích không rời tay được...

Hoa Tỷ Thần thở hổn hển nói: "Đừng sợ, Tiểu Mặc Nhi của anh... Để anh nếm thử bầu vú to của em có được không... Không ngờ được nhìn em không mập, nhưng dưới quần áo lại ẩn giấu hai bé thỏ mập đáng yêu như vậy... Mềm quá... Rất to... Lại còn rất vểnh nữa... Kích thước lớn như vậy một tay khó mà nắm hết được, cảm giác có lẽ còn chứa rất nhiều sữa tươi thơm ngọt... Để lớp trưởng mút xem có được không?"

Trong nháy mắt khi chữ cuối cùng vang lên, Hoa Tỷ Thần đã cúi đầu ngậm hai con thỏ tuyết mập mạp không ngừng nhảy lên trước ngực Hoa Tỷ Thần, môi lưỡi nóng ẩm đầu tiên trăn trở 𝖍ô·п nhẹ mấy cái lên đôi vú trắng mềm xốp như mỡ, lúc này mới mặc sức mút thịt vú trơn trượt thơm mềm non như tuyết này mấy lần, miệng lưỡi dịu dàng ngọt ngào lướt đến vú trắng cao ngất, hợp với va chạm bên dưới cũng không hề ngừng lại, thậm chí lần sau còn mạnh mẽ tàn nhẫn hơn lần trước một chút, giống như máy đóng cọc không biết mệt mỏi vậy...

Thư Khuynh Mặc bị liếm ngực cảm thấy cô thật khó chịu giống như đang phải chịu giày vò, Hoa Tỷ Thần hư hỏng quả thật là ánh mắt xấu xa, môi lưỡi linh hoạt ẩm ướt kia giống như chó con ăn kem vậy, biến trước ngực cô trở nên tràn đầy dấu vết nước bọt tỏa sáng lóng lánh, tê dại, ướt đẫm, thật đáng ghét buồn nôn...

Tên xấu xa bỉ ổi này, đại sắc lang!

Nói cái gì vậy! Lại còn dưới quần áo ẩn giấu hai con thỏ mập, so sánh ngu dốt gì vậy, cuồng tình dục! Sữa tươi cái gì, đây là cách nói gì thế hả, cô là con gái nhà lành còn chưa sinh con, sao có thể có sữa cho trẻ sơ sinh được chứ?

Mặc dù suy nghĩ lung tung mắng chửi tên đại sắc lang Hoa Tỷ Thần này giống như rất ghét bỏ, có điều Thư Khuynh Mặc không thừa nhận cũng không được, thân thể của cô vô cùng thành thật...

Chẳng biết tại sao thân thể mềm mại trơn trượt trắng như tuyết của cô luôn không tự chủ được theo tiết tấu va chạm của Hoa Tỷ Thần, cực kỳ chủ động hơi di chuyển về phía lồng ngực nóng như lửa của anh, tiếng rên rỉ uyển chuyển bật ra khỏi miệng cô dường như vì sự va chạm mãnh liệt của Hoa Tỷ Thần mà trở nên đứt quãng không liên tục được: "Đừng... Không được, không... Đừng... Anh nói linh tinh... Sao tôi lại, sao tôi lại có sữa được chứ... Không có, anh đừng mút... Nhẹ, nhẹ... Hoa, Hoa Tỷ Thần... Nhẹ một chút... Sắp bị đâ*𝖒 hỏng rồi... Cầu xin anh, xin anh... Nhẹ chút... A, anh đừng liếm... Ngứa quá... Không, đừng mà..."


Hơi thở của Thư Khuynh Mặc cũng biến thành vừa gấp vừa nhanh, Hoa Tỷ Thần hư hỏng, cô nói thế nào anh đều làm ngược lại.

Cô càng nói không muốn, không muốn thè lưỡi ra ⅼı●ế●Ⓜ️ vậy mà tên sắc lang này lại càng l𝖎ế·〽️ điên cuồng hơn. A... Sao anh ta lại còn cắn chứ... Ư... Muốn 𝐜_♓ế_𝖙 à, tên khốn nạn này, cô sẽ không bao giờ bỏ qua cho anh ta...

Hoa Tỷ Tanh nghe thấy Thư Khuynh Mặc ngọt ngào nói không muốn không muốn, lúc này mới hiểu thì ra ý không muốn của nữ nhân là gì rồi...

Mật ngọt dụ nhân tâm như thế hiển nhiên là mồm từ chối còn т.ⓗ.â.п 𝖙.ⓗ.ể thành thật rồi, rõ ràng trong giọng nói cực kỳ hưởng th!

Tiểu yêu tinh câu hồn đoạt phát còn khẩu thị tâm phi, khiến nam nhân hận không thể c●hế●𝐭 trên người cô!

Đồ yêu tinh dính người! Đến anh khi nằm trong mộng mà còn bị q⛎y●ế●𝐧 r●ũ mà quấn lấy cô!

"Có muốn hay không thì đợi vú được ɱ*ú*✝️ thì sẽ biết... Không biết chừng còn có thể 𝐦●ú●✝️ ra cái gì đấy..." Hoa Tỷ Thần hàm hồ nói xạo một câu. Đương nhiên anh biết Thư Khuynh Mặc không có sữa, anh chỉ vì muốn nhìn bộ dáng chu môi đáng yêu của nha đầu này mà thôi!

Anh không nhẹ không cô cắn nụ hoa hồng phấn xinh xắn, như là để hả giận mà l*ı*ế*ɱ 〽️-ú-🌴 mạnh vào miệng. Cảm nhận được nhũ thịt tinh tế, tỉ mỉ, yếu mềm trơn mịn cùng tiểu quả sưng cứng rắn. Hoa Tỷ Thần chợt cảm thấy miệng mình thơm ngát, không kìm được bấu vào hai bên vú, ăn càng tận hứng. Tiếng nước miếng chép chép phun ra nuốt vào nghe đến là thích thú...

Theo cái l.𝐢ế.𝐦 cắn châm lửa khắp nơi của Hoa Tỷ Thần, Thư Khuynh Mặc chỉ cảm thấy chỗ ռℊự.ⓒ mình bị môi lưỡi nóng ướt phun ra nuốt vào, đến mức tê tê như bị một dòng điện nhỏ xoẹt qua. Mà tất cả dòng điện như đều tập hợp thành một dòng chạy từ 𝓃🌀_ự_🌜 xuống nơi giữa chân. Cô không kiềm được 𝓇ê-𝓃 𝓇-ỉ một tiếng: "Ừm... Đừng ⓛ_𝖎ế_Ⓜ️... A, đừng căn... Ừm... Hoa..."

Thư Khuynh Mặc chưa dứt lời, bông hoa ở giữa chân đã bị một đầu nấm khổng lồ không chút trắc trở đột nhiên nặng nề đ●â●ɱ ☑️à●⭕ đóa thịt Ⓜ️*ề*ⓜ Ⓜ️ạ*1, eo trào ra một cỗ tê dại mãnh liệt, cùng lúc đó, dưới bụng cũng như bị pháo hoa bắn mạnh 𝖐í·ⓒ·h ✝️·ⓗ·í·c·♓ mãnh liệt như muốn n*ổ ✝️⛎*𝖓*🌀...


Toàn thân Thư Khuynh Mặc bắt đầu run sợ kịch liệt, cảm thấy giờ khắc này như đang ở đầu ngọn sóng của thất tình lục dục...

Đau đớn tan rã, từng đợt 🎋_h_𝖔á_ℹ️ 𝖈_ả_𝐦 bốc lên xen lẫn tia khao khát dần dần chiếm trọn toàn bộ xương cốt tứ chi của cô để cuốn vào những cơn sóng cuồn cuộn mà Hoa Tỷ Thần mang đến bên trong cô. Con ngươi của cô ư_ớ_t á_✝️, thần sắc tan rã, cao trào cố nén đã lâu lần nữa bất ngờ ập tới.

Giờ phút này Thư Khuynh Mặc không còn gì để nói, đôi mắt hạnh ngập nước như làn thu thủy bị buộc tràn ra nước mắt, thậm chí còn cắn thật chặt cánh hoa hồng môi dưới. A... Không nổi được... Cứu mạng! Cứu mạng!

Cái lưng tuyết trắng xinh đẹp của cô như một dây cung bị kéo căng cong lên căng cứng, trong hoa huyệt đột nhiên lại thêm một trận nước thơm 𝓃·ó·𝖓·𝐠 𝒷·ỏ·𝖓·𝖌 trào ra. Mị thịt trên vách hoa cũng há miệng 𝖗ц●𝐧 𝖗ẩ●𝓎 rung động, tầng tầng lớp lớp quấn quít xoắn chặt. K●ẹ●𝓅 ↪️●hặ●t cây gậy thịt nóng hổi sít sao.

Mà Hoa Tỷ Thần vẫn đang rất hưởng thụ cái vách hoa nõn nà yếu mềm ẩm ướt mà vẫy triền miên bên trong, không ngừng 𝖗●ú●✞ ⓡ●🔼 đú_ⓣ vào nơi mất hồn này. Nhưng một dòng hoa thủy thình lình phun trào, đổ ập vào đầu nấm của anh. Tiếp đó chính là mị thịt càng xoắn càng chặt, càng quấn càng xiết. Trời ạ! Tiểu yêu tinh dính người! Tiểu tao huyệt 𝖗.⛎.𝖓 𝖗.ẩ.γ lại còn quấn chặt như thế khiến anh tê dại cả da đầu, đúng là muốn 🌜*♓*ế*ⓣ!

Hoa Tỷ Thần chỉ cảm thấy có vô số cơn sung s·ướ·п·🌀 đột cùng 🎋í𝒸.𝖍 ✝️.♓í.𝖈.♓ từ xương cụt bay lên. A, như sắp bắn vậy.

Anh ra ngoài hít một ngụm khí trọc thật sâu, cắn răng nói: "Tiểu yêu tinh dính người nhà em! Muốn mạng của trưởng lớp tiểu ca ca này sao! A... Sảng khoái! Tiểu tao huyệt của tiểu yêu tinh κ_ẹ_𝖕 𝖈_♓ặ_𝖙 nhanh như thế, chẳng lẽ muốn ăn 🌴ı𝐧.𝖍 𝒹.ịc.♓ ư! Cho em, cho em hết..."

Rõ ràng bình thường anh rất bền bỉ, sao, sao lần này lại nhanh như vậy!

Tiểu yêu tinh dính người này đúng là quá hại người, tiểu tao huyệt nóng ấm ngập nước sẽ cắn rồi lại hấp, còn phun ra ngoài nước mật nữa chứ. Nhưng không đến mức câu người, dính người vô cùng, không làm anh nhất thời lơ đáng mà mắc lừa...

Hông cường tráng của Hoa Tỷ Thần nhanh chóng đứng thẳng động, bất chấp đâ*𝐦 thẳng vào trong vách tường mị thịt ngập tràn mật nước, nhưng chỉ mấy chục lần đã thành nỏ mạnh hết đà, cây gậy lớn nặng nề đâ*Ⓜ️ lần cuối liền trào l_ê_n đỉ_𝖓_𝒽 cao ԁụ·𝒸 ☑️ọ·n·g. Cây gậy nóng bịt chặt tại nơi sâu nhất của hoa huyệt, giữa làn da thịt ⓜ●ề●𝐦 ɱạ●ï phun ngập tràn dịch thể trắng tuyết, nóng hổi đặc sệt...

Chương (1-194)