Đêm Thứ Năm (22) Dù Sao Hoa Huyệt Cũng Thích Cây Gậy Thịt, Cũng Không Thể Gấp Gáp Được
← Ch.124 | Ch.126 → |
Năm ngón tay của Hoa Tỷ Thần nắm chặt lấy hai hạt chân trâu trên bầu 𝐧●ⓖ●ự●𝖈, không ngừng xoa nắn bầu пɢ*ự*𝐜 nặng trịch, hắn vài lần bóp nhẹ nhũ tiêm ở giữa, bầu vú giống như một khối thịt Ⓜ️ề●𝖒 𝖒ạ●❗, không ngừng chuyển thành các hình dạng dưới những ngón tay hắn, sự ɱề●Ⓜ️ Ⓜ️ạ●𝖎 khiến cho xúc cảm ở bàn tay tuyệt vời, bàn tay không chịu an phận mà duy chuyển khắp nơi, đặt ⅼ*ê*ⓝ đỉ*𝐧*♓ đồi trắng mịn, v_𝖚ố_✝️ ✅_𝖊 một cách thích thú.
Nhìn thấy hình dáng của hai quả cầu tuyết trước mặt thật đẹp, ɱ-ề-〽️ 〽️ạ-1 mà no đủ khiến hắn chỉ muốn giữ mãi trong lòng bàn tay, hai bầu vú trắng bóng chỉ cần chạm vào là cảm nhận được sự Ⓜ️ề_ⓜ 𝖒ạ_𝒾, Hoa Tỷ Thần cảm thấy vô cùng mãn nguyện, bờ môi bạc khẽ 𝖍ô_ռ lên chiếc cổ thon dài của Thư Khuynh Mặc, ở nơi da thịt trắng nõn mà không thương tiếc ⓜ*ú*✞ vào, tạo ra dấu vết...
Trong tiếng gặm nhấm ám muội, xương quai xanh của Thư Khuynh Mặc đã bị hắn thản nhiên cắn mú●† đến phiến hồng một mảng, nhìn giống như đóa hoa hồng, hai bầu vú cũng bị xoa nắn với lực không hề nhẹ, bộ n·ⓖự·🌜 như bột mì bị bóp thành các hình dạng, cả người Thư Khuynh Mặc đều cảm thấy khó chịu, nàng ngửa cổ về phía sau.
Bàn tay nhỏ bé của nàng đặt ở ռ🌀ự_𝒸 Hoa Tỷ Thần muốn đẩy hắn ra, nhưng bàn tay lại bủn rủn giống như không còn sức lực, trong miệng phát ra những tiếng nói nhẹ nhàng nhưng lại ngắt quãng, giọng nói ngọt ngào như mật ong, vô cùng mê hoặc: "Ưm... Thư sinh thối ta, huynh đừng có ɱ.ú.𝖙... Ưm, huynh trêu chọc ta, còn giả bộ ngất để lừa ta... Những lời ta vừa nói không tính... Ta cũng không muốn sống chung một bầu trời với tên thư sinh ngốc nhà huynh, ta không muốn, không muốn..."
"Ta làm sao dám trêu đùa nương tử, rõ ràng nương tử rất yêu thương phu quân, cho nên trong lúc tâm trí hoảng loạn liền một mực muốn lấy ta..." Hoa Tỷ Thần là một người thông tuệ, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào bộ пⓖự-ⓒ xinh đẹp đang được bóp méo thành các hình thù khác nhau, bộ n●ⓖ●ự●𝐜 sữa trắng mịn, đầy đặn đang 𝐫𝖚_𝖓 ⓡ_ẩ_ÿ dưới kẽ những ngón tay của hắn, nhìn vô cùng đẹp đẽ, nhìn cảnh tượng trước mắt khiến lửa dục trong người hắn bùng cháy mãnh liệt, 𝐝*ươ𝓃*g 𝖛*ậ*✝️ dưới khố cũng căng phồng lên, không nhịn được mà muốn chui ra ngoài.
Hắn đem cây 🅓ư·ơn·ⓖ 𝐯·ậ·† to lớn của mình tiến sát lại Thư Khuynh Mặc, bàn tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé, hơi lạnh của nàng mà dẫn dắt từng bước, trượt dọc từ phần bụng cứng rắn đến nơi có cây côn thịt ռ.óռ.g 🅱.ỏ.𝖓.g, đang đói khát, bàn tay nhỏ bé theo động tác của anh mà tru du trên thắt lưng quần, rồi từ từ cho vào trong khố, nơi có cây 🅓-ư-ơ𝐧-🌀 ☑️-ậ-𝖙 đang rục rịch ngóng đầu.
Hắn cúi đầu cười thành tiếng, giọng cười vốn trong sáng nhưng giờ phút này lại màng theo vào tiếng khàn đục, có lẽ đã bị tình dục làm cho khàn đi, : "Tiểu nương tử ngốc nghếch, sao đã vội quên đi rồi, 🅓ươn_🌀 𝐯_ậ_𝖙 dưới khố của tướng công chính là vật п-ó-ⓝ-🌀 🅱-ỏ-𝐧-𝖌 sẽ an ủi nơi hoa huyệt nhỏ bé mà ẩm ướt của nàng, tướng công ở trong nước hít thở không thông, vậy cây 𝐝ư_ơⓝ_𝖌 v_ậ_т này cũng giống như "anh trai" nó, nàng cần nàng an ủi nó một chút chứ? Nương tử tốt, nàng mau sờ 𝐝●ư●ơ●𝖓●𝐠 νậ●🌴 của tướng công đi, nó vừa to lại vừa nóng, cái khố nhỏ bé này sắp bị nó xé toạc ra rồi... Chúng ta cho nó ra ngoài được không..."
Thư khuynh Mặc chỉ cảm thấy toàn bộ lông tơ trên cơ thể đều dựng đứng lên, đầu ngón tay chạm vào nơi thô cứng chướng to mà 𝓃·óп·ɢ 🅱️·ỏռ·🌀 kia, trong phút chốc khi tay nàng vừa chạm đến nó liền dựng thẳng lên, giống như rất có sức sống.
Nàng xấu hổ đến mức mặt mũi đỏ hết cả lên, nghĩ muốn lùi cơ thể về phía sau để rút bàn tay ra, nhưng cổ tay bị người đàn ông nắm chặt, nàng không thành công dời đi, ngược lại bàn tay nhỏ bé còn bị bắt nắm chặt lấy cây côn thịt, căn bản không thể từ chối, đầu ngón tay sờ phải những ngân xanh, quy đầu hình như còn có lỗ, nó không ngừng chảy ra một thứ chất lỏng dính nhớp...
Hơn nữa, Thư Khuynh Mặc cảm nhận được cảm giác khi các ngón tay chạm vào nơi sưng nóng kia, nó ngày càng cứng lên, dài thêm vài phần, giống như Hoa Tỷ Thần nói vậy, đũng quần nhỏ bé không thể chịu đựng được sự cương cứng của nó vậy, cây 🅓*ươռ*ⓖ νậ*✞ kia phình to nhảy dựng lên trên dường như muốn phá tan lớp khố dưới háng...
Nghĩ đến đây, cả người Thư Khuynh Mặc liền mềm nhũn, ngay cả hạ thân cũng ra nhiều 🅓â·Ⓜ️ thủy hơn, cả người đều râm ran khó chịu.
Sự xấu hổ và giận dữ khiến khuôn mặt nhỏ bé và xinh đẹp của Thư Khuynh Mặc trở nên đỏ ửng, ngay cả hạt dái tai cũng đỏ như chảy 〽️á_⛎, nàng dùng hết sức để rút tay ra, ánh mắt xinh đẹp trừng lớn nhìn Hoa Tỷ Thần, tức giận đến mức 𝓃-ɢự-𝐜 cũng phập phồng, nàng giận dữ lớn tiếng: "Hừm ten thư sinh ngốc này, huynh đúng là đồ lưu manh... Ta không cần sờ cái thứ này, đồ tồi, mau cút đi..."
"Nương tử à, nàng đúng là không thành thật, rõ ràng ban đêm nàng không có như vậy... Nàng còn vuốt 🅓*ươ*𝐧*🌀 𝐯*ậ*† của ta, nói cả người đều ngứa ngáy, muốn xoa nắn cây d·ươn·ⓖ ѵ·ậ·t ẩn nấp trong đũng quần của ta, sao hiện tại lại nói hét bỏ nó, như vậy nàng mới chính là đồ tồi... Nói như vậy, cây gậy thịt của ta cũng không vui vẻ gì... Nương tử à, cái miệng nhỏ phía dưới của nàng... Cả ngày lẫn đêm đều khao khát nó, hiện tại được tận mắt nhìn thấy lại không muốn quan tâm đến cây côn thịt này ta cũng không biết phải nói gì..." Hoa Tỷ Thần cảm thấy bàn tay nhỏ bé của Thư Khuynh Mặc sờ vào 𝒹ư-ơn-𝖌 ѵậ-ⓣ khiến cho hắn cảm thấy khó chịu đến phát đau, hắn nhanh chóng, dứt khoát tháo dây quần, đem cự vật to lớn phóng ra...
Hắn đem cây 𝐝ư·ơ𝐧·🌀 ⓥậ·† phình lớn đặt ở giữa hông Thư Khuynh Mặc, trực tiếp đem cự vật thô to của mình đặt ở nộn thịt giữa hai cánh hoa...
Tuy rằng hai cánh hoa khép lại cực nhanh, nhưng đầu khấc của hắn vẫn ngoan cố chống cự ở hoa huyệt, niệm thịt của nàng hơi mấp máy như muốn đẩy lại muốn hút cây côn thịt đó, hoa huyệt 𝐦ề*𝖒 ⓜạ*❗, tầng tầng lớp lớp bao quanh cây thịt, 𝐜ả·Ⓜ️ 🌀iá·𝒸 t·ê 𝒹ạ·1 vây quanh khi cây ◗ươ·𝐧·𝖌 ν·ậ·ⓣ đang đang trêu đùa, 𝒹.ư.ơп.ℊ ✅.ậ.𝐭 của Hoa Tỷ Thần gấp gáp tiến vào, hắn bị vách tường thịt bao quanh khiến cho cảm giác sung 💰ư*ớп*ℊ chạy tận vào xương tủy...
Hắn vốn định không quan tâm đến nơi kia mà cứ thế va chạm, đâ.ⓜ và.0 nơi sâu nhất, nhưng lại sợ sự lỗ mãng của mình khiến cho hoa huyệt bị thương, chính vì thế mà hắn mới làm bước dạo đầu, sự nhẫn nhịn khiến cho bản thân Hoa Tỷ Thần khó chịu đến mức mồ hôi chảy đầy trán, hắn thở hắt ra một hơi: "Nương tử ngoan, Thư Khuynh Mặc ngoan, nàng thả lỏng cơ thể một chút được không... Hoa huyệt của nàng gắt gao 𝖘-ℹ️ế-✝️ c-ⓗ-ặ-† cây gậy thịt của ta như vậy, cho dù hoa huyệt của nàng có lớn đến đâu ta cũng không thể vào được... Không phải nương tử nói muốn cùng sống chung một bầu trời với phu quân sao? Nương tử tốt, phu quân nguyện đi cùng nàng đến cuối đất, nguyện sống chung một vùng trời, nguyện cùng nương tử đến núi Vu Sơn, nguyện chịu mọi vất vả, cực nhọc, nguyện cùng nhau du ngoạn ngắm cá nước trên thế gian..."
← Ch. 124 | Ch. 126 → |