Truyện:Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến - Chương 119

Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến
Trọn bộ 194 chương
Chương 119
Đêm Thứ Ba (16) Vì Sao Huynh Muốn Biết Điểm Yếu Của Ta
0.00
(0 votes)


Chương (1-194)

"Ưm... Nhanh lên... Ta thích..." Hoa Tỷ Thần cảm thấy hoa huyệt càng lúc càng sít chặt cùng nóng ấm, cảm nhận được ⓣ*𝐡â*n 𝐭*♓*ể ⓜề·ɱ ⓜ·ạ·i dưới thân đang co rút, cùng lúc đó, nộn thịt không chịu được 𝖐í*c*𝖍 †*♓íⓒ*𝐡 mà bắn ra nước tiểu tưới lên cây côn thịt cứng rắn, hoa huyệt 𝖗*⛎*ⓝ ⓡẩ*𝖞, gắt gao ⓢ𝐢ế.🌴 𝐜.𝒽ặ.✝️ cây côn thịt to lớn mà ռó𝓃-🌀 🅱️ỏ-𝖓-🌀, cây gậy thịt 𝖍ц*п*ℊ 𝐡*ăռ*🌀 ra vào, không ngừng nghỉ một chút nào, dường như rất gấp gáp.

Nững nộn thịt bên trong giầy mà ấm, bao chặt lấy dụ_𝐜 ✌️_ọ_ռ_🌀 cực đại của hắn không chút khe hở nào, một dòng chất lỏng trắng đục từ trong hoa huyệt chảy ra ào ạt, tỏa hương bốn phía, dồn dập khiến Hoa Tỷ Thần chạm đỉnh 🅓●ụ●𝖈 ✔️ọⓝ●ⓖ một cách mãnh liệt, làm cho lưng hắn cũng cứng đờ, cực kỳ thoải mái và vui thích không nói thành lời, báo hiệu sắp 𝖑ê.ռ đ.ỉ.𝓃.♓.

Vòng 𝐞·🅾️ ✝️♓ο·п thả mảnh mai của Thư Khuynh Mặc bị hai tay Hoa Tỷ Thần bóp, các cơ bắp phía trên co bóp căng thẳng, làn da màu mật ong cũng lấm tấm những hạt mồ hôi nhỏ, phần eo mạnh mẽ gấp gáp lên xuống, vật sưng tấy đâ·ⓜ ✔️à·⭕ càng lúc càng cuồng bạo theo độ ẩm ướt của xuân triều.

Mỗi một cú va chạm đều mạnh mẽ đi vào nghiền ép vào chỗ sâu nhất, cả.ⓜ 𝐠ⓘá.🌜 ⓣ.ê 🅓ạ.1 đến cực điểm nhanh chóng lan ra từng lỗ chân lông, liều mạng đâ_〽️ mấy chục cái, lần cuối cùng mới đ-â-𝐦 𝐯à-𝖔 cái miệng nhỏ hẹp ở sâu trong hoa huyệt, nguyện ý thả lỏng т·𝐡â·ռ ✝️·𝐡·ể kéo căng, lỗ nhỏ ở trên quy đầu to lớn phun ra dịch trắng đục sền sệt п·ó𝖓·🌀 ⓑỏ·𝐧·g, một lần đ_â_m ✅_à_⭕ chỗ sâu nhất trong tử cung, loại 🎋𝐡ⓞá·𝖎 c·ả·〽️ vui s●ướ●𝖓●𝐠 đầm đìa chưa từng thấy qua trong xương cốt khiến Hoa Tỷ Thần không nhịn được gầm nhẹ một tiếng: "Ưm..."

Hết đợt κ♓𝖔á-i ↪️ả-ⓜ này đến đợt 🎋·𝐡🔴á·ℹ️ 𝖈ả·〽️ khác kéo đến, Hoa Tỷ Thần mồ hôi nhễ nhại, niềm vui ⓢư●ớ●ⓝ●🌀 ngất ngây sau trận cá nước ✞𝒽_â_n Ⓜ️_ậ_† này khiến hắn vô cùng mãn nguyện, Hoa Tỷ Thần rất miễn cưỡng rút vật cứng rắn ra khỏi hoa huyệt ấm áp của giai nhân: "Thật ra ta nghĩ tác dụng của x𝐮â.п 𝐝ượ.ⓒ mà cô nương... Có vẻ như không có cách nào thực sự triệt để..."

"Phụt" một tiếng, đầu nấm ban đầu cắm chặt chẽ bên trong đến mức miệng hoa huyệt gần như trong suốt cuối cùng cũng được 𝓇.ú.† r.a, Hoa Tỷ Thần liền liếc xuống nhìn thấy cánh hoa Ⓜ️.ề.𝖒 m.ạ.1 𝐫⛎-n 𝓇ẩ-🍸 kia hơi sưng đỏ lên do vừa rồi bị ma sát quá mạnh mẽ, còn miệng hoa huyệt tinh xảo huyền bí thì đã bị rách, rất đáng thương... Bây giờ dưới đôi mắt thiêu đốt của hắn, miệng hoa hơi mở không khỏi mấp máy mấy cái, khẽ run một cái, ✞ℹ️𝓃·𝒽 d·ị↪️·ⓗ trắng đục đặc sệt tuôn ra khỏi kẽ hở của đóa hoa nhỏ nhắn xinh đẹp, Hoa Tỷ Thần cảm thấy rất đau lòng, vươn cánh tay dài ra để lấy chiếc khăn ướt chuẩn bị từ trước trong chậu đồng ở bên cạnh giường, định lau giúp Thư Thư sau đó bôi thuốc, kết quả cái khăn ướt mới vừa được lấy đến trong tay, liền cảm thấy vùng 𝐧*🌀ự*ⓒ hơi mát lạnh, sau đó cả người cứng đờ không nhúc nhích được nữa: "Cô nương làm như vậy là có ý gì? Tại sao phải điểm huyệt đạo của ta?"

Thư Khuynh Mặc thừa dịp lúc Hoa Tỷ Thần phân tâm, liền trực tiếp vươn tay điểm huyệt Thiên Trung của Hoa Tỷ Thần, việc này cũng làm nàng hao hết một nửa sức lực, nàng cũng mồ hôi nhễ nhại, cả người mềm nhũn т-𝒽-ở ♓-ổ-𝐧 ⓗ-ể-𝐧, dùng hết sức lực đẩy con mọt sách xấu xa nằm trên 𝖙-♓â-𝖓 ✝️h-ể trần truồng của nàng sang một bên, thấy làn da như ngọc như tuyết ban đầu của mình bị bao phủ bởi những chấm nhỏ màu đỏ như hoa đào, nàng tức giận đưa tay ra xé toạc chiếc rèm lá trúc treo trên giường của Hoa Tỷ Thần và quấn nó lên người.

Nàng thử đưa chân xuống giường, cơ thể đau nhức và yếu ớt đến nỗi bàn chân gót sen vàng nho nhỏ của nàng vừa chạm vào bục để chân đã cảm thấy không có sức lực, suýt chút nữa thì loạng choạng ngã xuống, Hoa Tỷ Thần vội la lên: "Cẩn thận..."


Thư Khuynh Mặc luyện tập võ thuật từ nhỏ, cơ thể khỏe mạnh, mặc dù bây giờ cơ thế rất đau nhưng cũng không bị ngã xuống, tuy nhiên khi nghe thấy sự quan tâm của Hoa Tỷ Thần liền quay lại trừng mắt: "Không cần cái đồ Đăng Đồ Tử bại họa nhà ngươi quan tâm, ngươi khinh bạc ta bắt nạt ta, vô sỉ hạ lưu, lại còn hỏi tại sao ta điểm huyệt ngươi... Không biết xấu hổ, đồ lưu manh! Đồ, mọt sách xấu xa... Đồ lưu manh, y phục của ta đâu!"

Hoa Tỷ Thần nhìn Thư Thư, nàng quấn cơ thể trong một tấm rèm trúc mỏng manh, quấn rất chặt, có thể nhìn rõ bộ п𝖌ự_↪️ đẫy đà, vòng eo bé nhỏ và cái ɱôⓝ●🌀 vểnh của nàng di chuyển lả lướt ở bên dưới lớp vải, còn cái trừng mắt của nàng cũng không có một chút tác dụng uy 𝒽ıế·ⓟ nào, bởi vì vành mắt nàng đỏ hồng, trên đôi mi dài dường như vẫn còn vấn vương những giọt nước mắt, nhìn rất giống hoa lê mùa xuân gặp mưa, lửa giận bừng bừng trong ánh mắt, không khỏi khiến người ta nhớ đến đêm qua và màn yêu điên cuồng đầy lưu luyến vừa nãy, lòng Hoa Tỷ Thần bắt đầu nhộn nhạo, vật đang mềm và mệt mỏi dưới thân dưới lại bắt đầu sưng lên sung huyết và bắt đầu có dấu hiệu ngẩng đầu.

Hắn cảm thấy cực kỳ không tự nhiên, mặt mày bối rối, nói có chút lắp bắp: "Cô... y phục dạ hành của cô nương... ở thư phòng, nhưng bởi vì tối qua... quần áo đã... bị làm nhàu, có chỗ còn bị xé rách, hình như cũng bị... dính... bẩn một ít, chắc cô nương không mặc được nữa... Cho dù cô nương không chê rách không chê bẩn, thì bây giờ trời đã dần sáng, cô nương mặc y phục dạ hành cũng không thích hợp để xuất hiện ở ngoài đường..."

Thư Khuynh Mặc cũng nhìn cơ thể trần trụi của Hoa Tỷ Thần, thấy vật thô dài dưới đũng quần dường như lại muốn thức dậy, nàng vội vàng vươn tay kéo áo ngủ bằng gấm sắp rơi xuống chân giường qua đắp lên phần dưới của Hoa Tỷ Thần, ánh mắt hoảng hốt vô định, lỗ tai 𝖓ó𝐧·🌀 𝒷·ừ𝐧·𝐠.

Nhìn sắc trời bên ngoài, nếu nàng không về nhà, có thể bị nha hoàn phát hiện tối qua không về nhà! Nàng cố chịu đựng sự khó chịu giữa hai chân, xoay người tìm cái tủ nơi Hoa Tỷ Thần cất quần áo của nàng, tiện tay lấy ra một cái khoác lên người nhưng lại thấy nó vừa rộng vừa dài, cánh tay như bơi trong tay áo, vạt áo quệt dài xuống đất, giống như diễn hí khúc... Thư Khuynh Mặc tìm quần áo nhưng không thấy cái nào hợp, nghĩ đến mình bị mất đi sự trong sạch lại càng cảm thấy bực bội, viền mắt lại đỏ lên, giọng nói thút thít: "Đồ đê tiện, không biết xấu hổ... Ngươi mau che lại thứ xấu xí đó... Hừ, công tử Thừa tướng cái gì chứ, trạng nguyên lang gì chứ, công tử khiêm tốn gì chứ, là đồ vô sỉ! Hạ Lưu thì có! Làm ta bị mất hết sự trong trắng của nữ tử, đồ hạ lưu, đê tiện!"

Hoa Tỷ Thần nhìn Thư Khuynh Mặc, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng rầu rĩ không vui như sắp khóc, trong lòng không chịu được, nhắc nhở: "Cô nương, dáng người của nàng không mặc vừa quần áo bây giờ của ta, bên tay trái tủ đầu tiên, có quần áo ta mặc lúc trẻ, mặc dù hơi cũ, nhưng ta nghĩ cô nương sẽ mặc hợp..."

Hắn không muốn mình có hình tượng hạ lưu vô sỉ trong lòng Thư Thư của hắn, càng không muốn Thư Thư giận, nàng giận nàng về nhà sẽ từ 𝐡-ô-𝐧 với hắn, hắn muốn thổ lộ hết tấm lòng của mình cho Thư Thư biết... Khoan đã, hắn không phải là không thể!

Trong đầu vừa lóe ra ý hay, Hoa Tỷ Thần đắn đo mở miệng nói: "Cô nương, nàng đừng khóc, cũng đừng giận... Mặc dù đêm qua là do nàng hạ 𝐱⛎â.ռ 𝒹.ư.ợ.🌜 ta, nhưng ta và nàng đã thực sự làm chuyện đó, tại hạ sẽ không bao giờ chối bỏ điều đó! Hoa Tỷ Thần ta làm chuyện tổn hại sự trong trắng của cô nương, không cần biết nguyên nhân, không cần hỏi xuất thân, như tại hạ vừa nói, Hoa Tỷ Thần ta sẽ phụ trách, sẽ lấy nàng, tam môi lục sính cưới hỏi đàng hoàng lấy nàng vào nhà, Hoa Tỷ Thần ta nguyện ý lấy nàng - tên trộm nhỏ vô danh trên xà nhà làm thê tử, nguyện ý vì nàng mà từ bỏ ♓*ô*п sự với con gái của Tướng quân, từ bỏ Thư tiểu thư mà ta đã luôn ái mộ từ xưa."

Chương (1-194)