Đêm Thứ Tư (1)
← Ch.084 | Ch.086 → |
Thư Khuynh Mặc ngồi hàng đầu tiên hơi chếch, dùng vị trí địa lý cực tốt được ưu ái của mình, cô một tay chống cằm, đôi mắt đẹp xoay chuyển, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm thầy giáo dạy số học vừa mới đến đang đứng trên bục giảng cách mình ba thước, thân thể thẳng tắp như ngọc, dáng người cao ngất, rất mê hoặc, anh tên là gì nhỉ?
Hoa Tỷ Thần sao? Dáng người tuấn tú, tên cũng rất đẹp rất dễ nghe.
Cô cầm chiếc bút đen trong tay, nhìn chằm chằm thầy giáo đẹp trai đến mức mất hồn.
Thầy giáo đẹp trai thật sự rất hợp khẩu vị cô, lông mi dài như móc câu trong tranh sắt, tròng mắt đen sâu sắc yên ả nhưng lại rực rỡ như sao, thần bí khó lường giống như bầu trời sao trong vũ trụ mênh mông, nhìn nhiều cũng không kiềm được chìm đắm trong đó, trời ạ, nếu mình chỉ là chấm nhỏ trong ánh mắt anh thì thật tốt biết bao!
Còn có sống mũi cao thẳng này, vừa cao vừa thẳng, môi mỏng hơi nhếch lên hai bên, ẩn chứa nụ cười như có như không, thật ấm áp...
Anh đứng trên bục giảng, dáng người giống như mặt trời gay gắt mùa hè, cao ngất khôi ngô, oai phong hiên ngang, giống như thiếu niên ấm áp tuấn tú từ trong truyện tranh bước ra, vai rộng mông nhỏ, lưng ong chân dài, mặc áo sơ mi trắng phổ thông mà quá đẹp mắt, quả thật là người tình trong giấc mơ của cô!
Nếu có thể dụ dỗ được anh vào tay mình, giống như tình tiết trong những quyển sách kích thích trước đây cô từng đọc, tuy nội dung cốt truyện thầy giáo đẹp trai và sinh viên nữ lặng lẽ cấu kết với nhau thường rơi vào tình cảnh buồn nôn dung tục, nhưng mà không chịu nổi kích thích đến mất mặt.
Cô chớp đôi mắt to long lanh đầy nước, trong lòng suy nghĩ nếu đổi nhân vật chính trong truyện tranh thành thầy giáo đẹp trai này và mình, hình như cực kỳ tốt đẹp rồi.
Vì bình thường mình đối xử mọi người cũng khá lạnh nhạt, thích đắm chìm trong thế giới ảo tưởng truyện tranh của mình, cho nên thường xuyên bị bạn học khác gọi đùa là người đẹp lạnh như băng.
Chẳng qua nếu khối băng như cô có thể được người đàn ông đẹp trai ấm áp giống như mặt trời này chiếu sáng sưởi ấm, cô cam lòng bị anh hòa tan!
"Mời mọi người lấy sách vở ra, hôm nay chúng ta học đến kiến thức ở trang một trăm bảy mươi ba trong sách giáo khoa..." Hoa Tỷ Thần mỉm cười dặn dò các học sinh lấy sách vở ra lật trang, ngắm nhìn xung quanh lướt mắt một vòng rồi chuẩn bị bắt đầu lên lớp!
Kết quả....
Nhìn lướt một vòng lại phát hiện ra ngay hàng đầu tiên có cô bé thờ ơ với anh, gương mặt xinh đẹp tinh xảo, động lòng người như ngọc như tuyết, bàn tay nhỏ bé chống lên quai hàm trắng nõn, chẳng qua ánh mắt nhìn chằm chằm về phía bảng đen có vẻ trống rỗng, ngón tay dài trắng nõn còn đang xoay bút vô ý thức, cũng không biết giờ phút này cô đang suy nghĩ chuyện gì?
Có lẽ con gái thỉnh thoảng cũng có chút tâm sự, có điều lên lớp cũng không thể để cô tiếp tục ngây người ra như vậy được, anh xuống khỏi bục giảng, đi đến trước mặt chiếc bàn của cô gái còn đang ngẩn người.
Ngón tay thô dài nhấc lên, nhẹ nhàng gõ xuống bàn cô, cầm quyển sách giáo khoa cô còn chưa mở, lật đến trang một trăm bảy mươi ba, trả lại sách cho cô gái vừa bị anh làm giật mình, còn đang ngẩng đầu nhìn anh, anh cười dịu dàng: "Bạn học này, em đọc một lần kiến thức mà chúng ta sắp học hôm nay, nếu đọc xong có thể tổng kết ý chính thì càng tốt!"
"A! Vâng! Nội dung của trang một trăm bảy mươi ba là, à..." Chính sự dịu dàng quan tâm như vậy đã đánh thức cô khỏi trạng thái suy nghĩ mông lung, Thư Khuynh Mặc vội vàng đứng dậy không kiềm được cực kỳ xấu hổ đỏ mặt, gương mặt lạnh lùng trong trẻo kiêu ngạo từ trước đến nay cũng hơi nóng lên, cô cố gắng bình tĩnh nghĩ phải thể hiện tốt trước mặt thầy giáo đẹp trai một chút, kết quả khi mở miệng đọc những khái niệm số học phức tạp xui xẻo kia, làm thế nào cũng không thể đọc trôi chảy được, đáng chết!
Hoa Tỷ Thần nói xong lại xoay người quay về bục giảng, nghe cô gái trúc trắc đọc khái niệm số học khô khan, trong lòng anh cũng dâng lên chút thương tiếc nho nhỏ...
Vừa nãy trong nháy mắt khi cô chợt ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, bất ngờ không kịp đề phòng nhìn thấy một đôi mắt to trong vắt như nước hồ, hơi nước mờ mịt dập dờn, trong sóng nước lưu chuyển đều có tình yêu từ chỗ chân mày đang mặc sức chảy xuôi...
Đuôi mắt cô hơi nhướn lên, con ngươi trong veo phối hợp với khuôn mắt quyến rũ, trong thuần khiết mơ hồ mang theo mấy phần quyến rũ mê hoặc người khác, có điều trên sống mũi khéo léo của cô lại gác một đôi gọng kính tròn màu đen, ngược lại cũng che đậy đi mấy phần yêu kiều quyến rũ tự nhiên trên gương mặt cô, lại thêm mấy phần non nớt của học sinh!
Anh hơi lắc đầu, mình đang nghĩ gì vậy?
Cái gì gọi là mang theo quyến rũ mê hoặc chứ, đây chính là học sinh! Mới mười bảy, mười tám tuổi thôi!
Anh ngẩng đầu nhìn cô gái có phần bối rối đọc sách, cố gắng biểu hiện như không có chuyện gì xảy ra, nhưng mà hai má lộ ra màu hồng nhàn nhạt như đào mật vì ngại ngùng, mũi ngọc trắng trẻo tinh xảo khéo léo, đôi môi đầy đặn lúc khép lúc mở đọc sách.
Cánh môi phấn mềm giống như đóa hoa anh đào thành thục ướt át kia, vẫn còn là hoa anh đào màu hồng vừa nở lúc sáng sớm, đầy đặn đến mức cắn một cái sẽ chảy nước ra, không giờ phút nào không quyến rũ người ta đi hái xuống, mặc cho ai nhìn thấy cũng sẽ có khao khát muốn nhấm nháp...
Hoa Tỷ Thần cố gắng làm mình tỉnh táo lại giữa những suy nghĩ mông lung, anh cảm thấy trái tim trong lồng ngực kia đang đập thình thịch, tốc độ đập cũng nhanh hơn nhịp tim bình thường rất nhiều, anh ho khẽ một tiếng che giấu vẻ khác thường của mình: "Khụ, được rồi, bạn học này, em có thể ngồi xuống được rồi, những gì em vừa đọc đều là chữ in đậm trong sách giáo khoa, đều là ý chính của sách, cũng không cần em tổng kết nữa, bây giờ chúng ta cùng xem ý chính đầu tiên trong sách..."
← Ch. 084 | Ch. 086 → |