Đêm Thứ Ba (22) Như Vậy Mới Là Lưu Manh Xấu Xa Đủ Tiêu Chuẩn
← Ch.075 | Ch.077 → |
Đáng ghét, Hoa Tỷ Thần vô lại này tại sao lại động tay động chân chứ, không phải hắn đang giả vờ ngủ đấy chứ! Không, không đâu, hắn không hề biết nàng là con gái mà!
Nàng nín thở, lắng tai nghe hơi thở đều đặn chậm rãi của Hoa Tỷ Thần, còn có tiếng ngáy khe khẽ, rõ ràng là hắn thật sự say rượu ngủ mê mệt, khi hắn ngủ thiếp đi còn mơ thấy nàng, Thư Khuynh Mặc đã bỏ qua chút nghi ngờ vừa dâng lên trong lòng.
Có điều cho dù là hắn đang nằm mơ cũng không thể để cho hắn sờ soạng lung tung được, năm ngón tay không ngừng vuốt ve trên ngực, lòng bàn tay leo lên eo nhỏ mông vểnh của nàng, thứ nóng hổi chọc thẳng vào chân tâm của nàng còn đang rục rịch ngóc đầu dậy, đều không thể khiến nàng thoải mái được, còn có âm thanh nho nhỏ trong miệng hắn còn đang mập mờ nói mơ, nghe thấy thôi cũng khiến người ta mặt đỏ tim run, xấu hổ và giận dữ lẫn lộn đan xen...
Thư Khuynh Mặc đỏ mặt nhẹ nhàng giãy giụa, bàn tay nhỏ bé cạy từng ngón tay đang năm chặt vú mềm của nàng không tha ra, vất vả lắm mới cạy ra được, hai tay chống lên lồng ngực Hoa Tỷ Thần đang định đẩy hắn ra.
Có điều cả đêm tên háo sắc này đều nhớ kỹ không quên mùi hương của nàng, nhớ kỹ thân hình của nàng, nhớ kỹ cảm giác của nàng, Hoa Tỷ Thần ghi nhớ trong lòng như vậy cũng hơi lấy lòng nàng, Thư Khuynh Mặc sờ khóe miệng đang không kiềm được hơi nhếch lên của mình, nhỏ giọng cười nhạo nói: "Nằm mơ còn có ý đồ xấu xa sờ qua sờ lại như vậy, miệng không sạch sẽ nói những lời hạ tiện, cũng là một tên lưu manh thối tha! Hư hỏng!"
Thân thể Thư Khuynh Mặc vẫn không di chuyển được chút nào, cánh tay dài của Hoa Tỷ Thần duỗi ra đã siết chặt vòng eo thon của nàng vào trong ngực, vòng ôm mạnh mẽ rắn chắc hoàn toàn không cho phép bất kỳ chống cự nào.
Hắn giống như nghe thấy lời nói của Thư Khuynh Mặc, lời mê sảng trong giấc ngủ vẫn còn nói tiếp: "Ta là lưu manh thối tha... Ta là lưu manh thối tha của một mình tiểu yêu tinh thôi, Hoa Tỷ Thần ta chỉ trêu chọc đùa giỡn với một mình tiểu yêu tinh thôi... Cuối cùng ta cũng tìm được nàng rồi, ôm chặt nàng... Không để cho nàng trốn nữa, ta muốn ôm mãi nàng như thế này... Ta muốn vĩnh viễn ôm nàng... Chúng ta vĩnh viễn không rời xa nàng..."
Nói xong, bàn tay to lớn của Hoa Tỷ Thần kéo bàn tay nhỏ bé của Thư Khuynh Mặc, quấn chặt lên phần gáy của mình, bàn tay vòng qua eo người đẹp cũng siết chặt hơn: "Ôm thật chặt như thế này, nàng sẽ không bao giờ rời khỏi ta được nữa... Còn có cái miệng thích nói lời linh tinh này cũng phải ngăn lại... Cứ luôn muốn oan uổng người ta, nói ta là lưu manh thối tha hư hỏng... Rõ ràng ta còn chưa làm gì mà, thế này mới là lưu manh hư hỏng đủ tiêu chuẩn..."
Vừa dứt lời, Hoa Tỷ Thần đã hôn xuống. Cho dù đang nhắm mắt, nhưng môi hắn dán vào rất chính xác, môi mỏng ngậm chặt hương vị ngọt ngào đỏ hồng khao khát đã lâu này, âm thanh đừng đừng trong miệng Thư Khuynh Mặc hoàn toàn bị bao phủ trong nụ hôn bá đạo vốn dĩ khiến người ta không cách nào tránh né không cách nào giãy giụa được.
Người đàn ông mặc sức liếm láp môi anh đào mềm mại ngọt ngào, đầu lưỡi giảo hoạt cũng chớp đúng thời cơ luồn vào miệng nàng, vội vàng hút lấy chất mật trong miệng đỏ của nàng. Hắn há to miệng nuốt xuống, dáng vẻ háo sắc này giống như sói dữ đã không ăn uống nhiều ngày gặp được thỏ trắng nhỏ nhắn ngon miệng tươi non vậy, gào một tiếng đã nuốt hẳn vào bụng.
Mà thỏ trắng nhỏ bé đương nhiên không cam lòng bị con sói to đáng ghét kia ăn sạch, nàng cố gắng ngoe nguẩy đầu định trốn khỏi vòng quấn quýt si mê bá đạo phiền não này, lại không ngờ rằng ngược lại còn khơi dậy khát vọng chinh phục của người đàn ông, đầu lưỡi lại nhân cơ hội này quét khắp môi ngọt ngào của nàng trêu chọc, lưỡi thơm đang trốn chạy cũng bị lưỡi to bắt được, lưỡi to lại trở mình vừa quấy đảo vừa liếm láp, cực kỳ tham ăn.
Môi hai người lại càng dính sát vào nhau không lộ chút khe hở nào, người đàn ông lòng tham không đáy mút nước bọt ngọt ngào trong cái miệng nhỏ nhắn, không buông tha bất kỳ một giọt mật ngọt nào, nuốt sạch toàn bộ vào miệng...
Bàn tay người đàn ông nóng bỏng đặt lên eo, ngón tay to lớn đã im lặng mở rộng, quanh quẩn xoa nắn trên hai cánh mông vểnh khêu gợi như mật đào.
"Ừm..." Dưới nụ hôn nóng bỏng ngọt ngào kéo dài của Hoa Tỷ Thần, tấn công mạnh mẽ đơn phương khiến Thư Khuynh Mặc trở tay không kịp, dần dần cũng không kiềm chế được nữa, giữa những nụ hôn miệng nhỏ không ngừng thở ra từng hơi hổn hển mê người, mà ngón tay dài không ngừng vuốt ve trên cánh mông nàng lại khiến nàng tỉnh táo lại mấy phần.
Thư Khuynh Mặc không yên vặn vẹo thân thể, ý đồ thoát khỏi đầu lưỡi đang luồn vào quấn quýt không ngừng trong miệng mình, thoát khỏi móng vuốt sói đang vuốt ve mông mình, lại càng cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại từ trong nụ hôn say đắm này, nhưng không ngờ eo nhỏ mở rộng lại càng thuận tiện cho cây gậy to bên dưới Hoa Tỷ Thần đã ngóc cao từ lâu thăm dò vào.
Cây gậy lớn tỏa ra hơi nóng hầm hập đang không kịp chờ đợi tìm kiếm nước mật ong này để giải cơn khát, Thư Khuynh Mặc vặn vẹo đúng lúc đẩy nơi suối nước mật hoa róc rách kia vào chỗ cây gậy lớn, cây gậy lớn kích động hưng phấn, im lặng thăm dò chọc vào trong khe nhỏ giữa cánh hoa.
"... Đừng..." Cảm nhận được hoa nhỏ bên dưới bị một thứ to lớn nóng bỏng đẩy miệng nhỏ ra, vừa to lại vừa trướng, suýt nữa va chạm làm hai cánh hoa nhỏ đáng thương này bị thương, Thư Khuynh Mặc gương mặt tái nhợt không kiềm chế được kêu lên kinh ngạc.
Lại không ngờ rằng liên tục kích thích mấy lần, khi nàng để ý nơi nóng bỏng bên dưới kia, bàn tay to lớn nóng rực của người đàn ông đã rời khỏi hông nhỏ, lại nắm chỗ đầy đặn nặng trĩu trước ngực nàng lần nữa.
Hoa Tỷ Thần ngửi được hơi thở thơm ngát như hoa lan này tỏa ra, nghe tiếng thở dốc duyên dáng từ miệng anh đào phun ra, quả thật muốn hung hăng chà đạp bông hoa nhỏ mềm mại này: "Rất ngọt... Sờ rất thích... Ta rất thích..."
Bàn tay thô to mạnh mẽ còn có vết chai của người đàn ông này quyết đoán bò lên bộ ngực sữa cao vút, còn xấu xa siết chặt mạnh hơn một chút, năm ngón tay bao bọc nơi đẫy đà mê người mà một bàn tay hắn không có cách nào nắm hết được, vú thịt mềm mại đầy đặn trắng như tuyết mịn màng mềm yếu, hơn nữa thật sự còn cực kỳ no đủ, hơn nửa vẫn lọt ra ngoài qua kẽ ngón tay của người đàn ông.
"A... Đừng." Mặc dù cảm xúc thô ráp và bao chặt mạnh mẽ kích động khiến nơi đầy đặn trước ngực người đẹp hơi lâm râm đau đớn, theo nhịp thở cũng rung động lên xuống, giống như tặng nơi đầy đặn kia vào trong bàn tay người đàn ông vậy.
Hai điểm đỏ thắm kia lại kiêu ngạo vểnh lên cứng rắn chọc vào lòng bàn tay nóng rực của người đàn ông, dáng vẻ hiên ngang này càng giống như đang chào đón giống như quyến rũ, chào mừng sức lực mạnh mẽ đang xoa nắn.
Trong đầu nàng lại xuất hiện Xuân Cung Đồ đã từng được đọc, bàn tay to của người đàn ông duỗi vào trong yếm đỏ của cô gái, cảnh tượng bên dưới yếm, có phải cũng giống như Hoa Tỷ Thần bây giờ...
Không được nghĩ đến nữa... Không được nghĩ đến...
Nàng cố gắng ngăn bản thận mình nghĩ đến loại sách bẩn thỉu không chịu nổi kia...
Nhưng mà đã muộn rồi, phản ứng của thân thể quá nhạy cảm lại nhanh chóng, eo nàng căng chặt, trước ngực đột nhiên dâng lên khoái cảm tê dại không cách nào ngăn cản, cũng từ eo nhỏ chạy thẳng xuống nơi xấu hổ giữa hai chân, dòng nước tình dục phá vỡ đập nước lý trí, mật hoa dâng lên như dòng thác dùng khí thế không thể ngăn cản cố chấp chớm nở, chảy ra theo hoa kính ấm áp...
Nàng theo bản năng kẹp chặt hai chân, muốn dòng nước này ngừng lại, nhưng hoàn toàn không thay đổi được gì, có điều nàng quên mất quái vật khổng lồ này còn đang dừng ở miệng hoa, động tác này cứ thế đẩy nó chen vào cánh hoa chặt chẽ kia, thậm chí còn bị chen vào mất một tấc!
← Ch. 075 | Ch. 077 → |