Đêm Thứ Hai 6 Hắc Hắc, Gian Kế Đã Thành Công
← Ch.032 | Ch.034 → |
Hoa Tỷ Thần học và học, ánh mắt nhìn xuống sách luôn không tự chủ mà nhìn lén bộ ngực đầy đặn to cỡ hai quả dưa lê của ai đó, vì dạy học mệt mỏi mà đang tuỳ ý nằm gọn trên bàn.
Cạnh bàn bằng gỗ cứng ngắc tạo ra lực ép mạnh mẽ lên hai bầu vú mềm mại, bầu vú to đến mức thành thục bị nén thành nhiều hình dạng khác nhau, thậm chí thịt mềm còn tràn ra cả hai dây áo, tạo ra khe nứt sâu khiến người ta khô khốc miệng lưỡi.
Lướt qua một lần nữa, có thể thấy được đôi chân dài thon thả không an phận mà đặt lung tung, nếu như đôi chân dài trắng nõn mềm mại này mà kẹp vào eo của mình thì không biết hấp dẫn đến mức nào!
Phần viền rộng và sát thân của ống chân váy như chỉ có thể che được phần rau ria đang kẹp giữa hai chân, dường như chỉ cần vén váy lên vài cm là có thể nhìn thấy u cảnh bên dưới lớp vải. Môi trường trong đó chắc là vừa chật, vừa hẹp, vừa ẩm và vừa ấm??
Anh chỉ có thể nhắm mắt hít một hơi thật sâu, nhưng trí nhớ tuyệt vời của anh lập tức khiến anh hồi tưởng đến bộ quần áo lót ren nằm trên mặt đất mà anh nhìn thấy lúc nãy, anh biết dưới lớp váy mỏng manh kia, người phụ nữ xinh đẹp và gợi cảm bên cạnh mình chắc chắn là đang trần truồng như nhộng, không mặc nội y...
Vì vậy chân cô ấy mới kẹp chặt như vậy sao?
Nghĩ đến đây, anh càng cảm thấy quần lót của mình đang quấn chặt lấy cậu nhỏ đầy sức sống, cậu nhỏ cứ cố gắng ngóc lên trong đau đớn, ba nổi dày vò về tình cảm, lý trí và dục vọng thật sự khó mà chịu đựng được! Bàn tay to không khỏi trượt xuống chỗ chiếc lều nhỏ đang nhô cao rồi ấn mạnh nó xuống, trước giờ anh không phải là một tên biến thái động dục mọi lúc mọi nơi như vậy, sao khi gặp lại chị Mặc đã nhiều năm không gặp này lại mẫn cảm như thế không biết??
Hai người một tâm hai nhiệm, chị dạy em học, ít nhiều vẫn giữ được vẻ bình tĩnh vốn nên có trên bề mặt, thời gian tích tắc trôi qua từng giây từng phút, Hoa Tỷ Thần dần dần bình tĩnh lại, khả năng tự chủ tốt đã khiến có thể tập trung tám mươi phần trăm tâm trí vào cuốn sách trên tay, mặc dù có lúc anh mượn cơ hội đi vệ sinh để tranh thủ "xoa dịu" "thằng em " vốn đã như núi lửa muốn phun trào...
Ở đây cũng vậy, Thư Khuynh Mặc vốn đã bị anh chàng đẹp trai thu hút đến nỗi bị "lửa dục thiêu đốt", cô cũng đã học cách chuyển hướng chú ý, cô đỏ mắt mong chờ nhìn vào chiếc đồng hồ treo trên tường, nhìn chằm chằm vào kim phút và kim giây trôi đi cực kỳ chậm chạp. Cái miệng nhỏ nhắn hồng hào lẩm bẩm: "Giờ lên lớp chỉ còn có một phút, năm mươi tám giây, năm mươi bảy giây??"
"Chị Mặc, chị đang đếm gì vậy? Lẽ nào chị cảm thấy dạy em học một ngày dài như trăm năm hay sao??" Hoa Tỷ Thần không nhịn được ném sách đi khi nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên thấy Thư Khuynh Mặc chăm chú xem đồng hồ, cảm thấy đầu mình như nhũn ra, không khỏi nhướng cặp mày đẹp của mình lên: "Chị thật sự không muốn dạy kèm cho em thì cứ nói thẳng, đừng có khó chịu như thế này??"
Lẽ nào chị ấy cảm thấy việc giúp mình bổ túc rất lãng phí thời gian của chị ấy sao? Lẽ nào chị ấy không thích mình hay thậm chí là ghét mình? Hoa Tỷ Thần cảm thấy rất khó chịu khi nghĩ đến khả năng này, khó khăn lắm mới có "dục tính" mạnh mẽ như vậy với một người phụ nữ, anh bất lực liếc nhìn thằng em vẫn còn hơi vểnh cao dưới đáy quần, sao người phụ nữ này lại sợ hãi tránh né mình như vậy chứ?
"Ba mươi mốt giây, ba mươi giây?? A Tỷ em nói gì vậy, không phải chị không muốn giúp em bổ túc đâu nha, chị thấy em học rất nhanh đó?? Hai mươi ba giây, hai mươi hai giây??" Thư Khuynh Mặc không quay đầu nhìn lại, tập trung đếm ngược, trả lời một cách rất tự nhiên.
Hoa Tỷ Thần cũng chăm chú nhìn khuôn mặt thanh tú mềm mại của cô, nghiêm nghị hỏi: "Vậy thì sao chị lại đếm ngược? Giống ra việc kết thúc dạy học là một chuyện rất đáng mong ngóng. Lời này em dùng có đúng không?"
"Mười sáu giây, mười lăm giây?? Bởi vì thời gian học bổ túc kết thúc thì chị có thể làm một việc khác nữa??" Thư Khuynh Mặc cong môi và mỉm cười. Cô chuyển đề tài cuộc trò chuyện về hồi ức thời thơ ấu của mình: "Thám tử lừng danh Conan mà hồi nhỏ chúng ta cùng đọc, em có còn l đang xem không??"
"À?? Từ khi tôi đến Hoa Kỳ thì em không còn xem nữa??" Không hiểu tại sao chủ đề lại thay đổi nhanh như vậy.
Thư Khuynh Mặc cười ngọt ngào hơn, cô ấy nói: "Chị vẫn đang theo dõi nè, ưu điểm lớn nhất của chị chính là làm việc có đầu có đuôi, không bao giờ bỏ cuộc giữa chừng. Một giây thôi, vừa nãy sờ vào đầu em còn chưa được, làm sao chị lại dễ dàng từ bỏ cơ chứ?? A??"
Cô ấy chưa kịp nói cho hết thì đã đứng dậy quay về phía Hoa Tỷ Thần, một tay giữ chặt tay phải đang để trên đùi của Hoa Tỷ Thần, tay còn lại thì duỗi ra giơ lên cao, chính là muốn sờ cho bằng được vào đầu của Hoa Tỷ Thần.
Đương nhiên Hoa Tỷ Thần không ngờ tới một cái kết như vậy, khi bàn tay nhỏ bé chạm vào đầu anh, cơ thể anh đã phản ứng theo bản năng, đầu hơi nghiêng ra, cánh tay chặn lại, sau khi bàn tay nhỏ bé mềm mại vồ vào không thì cơ thể mỏng manh cũng mất thăng bằng.
Cả người ngã vào trong lòng của Hoa Tỷ Thần, là một cái ôm trọn vẹn, ngay cả bộ ngực căng đầy cũng bị gửi vào trong lồng ngực của người ta, bờ mông trắng hồng cũng bị đưa vào lòng bàn tay của người ta??
Thư Khuynh Mặc trước nay luôn làm việc có đầu có cuố, tuyệt đối không bao giờ bỏ cuộc giữa chừng, chạm vào đầu anh chỉ là cái cớ, quan trọng nhất là làm sao để trao một cái ôm tự nhiên không dấu vết và tạo ra một cơ hội!
Cô làm gia sư, cô không mặc nội y, ngồi trên ghế sô pha hình trụ cao ngang với tay vịn của sô pha đơn, cô âm thầm tạo ra động tác sờ đầu không thành công, chỉ là muốn xem anh có còn phản ứng nhanh như trước không!
Mọi thứ đều là vì để tạo ra tư thể rơi vào vòng tay anh như hiện tại và những việc sẽ xảy ra tiếp theo...
← Ch. 032 | Ch. 034 → |