Vay nóng Homecredit

Truyện:Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến - Chương 017

Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến
Trọn bộ 194 chương
Chương 017
Đêm Thứ Nhất 15 Một Phát Không Đủ, Lại Thêm Phát Nữa
0.00
(0 votes)


Chương (1-194)

Siêu sale Shopee


"Vương gia, bây giờ đã sắp tới phủ Thượng thư..." Phu xe ngồi ngoài xe ngựa tập trung lái xe, đã đi đến đường lớn, cách phủ Thượng thư một con đường. Hắn thở dài một hơi, bận bịu lớn tiếng bẩm báo với vương gia. Xa phu vẫn luôn lo lắng đề phòng nên không hay ở trong xe cách một cánh cửa xảy ra chuyện gì.

Đường nhỏ, vũng bùn khó đi. Hắn chỉ chú ý tập trung tinh thần để điều khiển xe ngựa. Vốn không nghe được tiếng mưa rơi tí tách xe lẫn âm thanh như có như không trong xe. Huống chi mưa rào tầm tã tạt vào những tán cây lớn ven đường, tạt vào nhà, mái hiên lách cách hoàn toàn phủ kín tiếng gầm nhẹ triền miên.

Mà trong xe ngựa. tiểu nữ nhân bị phu xe ở ngoài lớn tiếng gọi bị dọa cho nhảy dựng. Tiểu nữ nhân bị hù sợ hãi không tự chủ mà co rút bụng dưới, siết chặt lấy vật cứng rắn đang rút ra rút vào trong tiểu huyệt. Nàng dùng đôi mắt hoa đào mông lung nhìn chằm chằm vào Hoa Dương vương gia. Tiểu nữ nhân vừa mới xác định vương gia muốn cưới mình, giờ phút này lại vô cùng đáng yêu.

Nàng hạ giọng khẽ hỏi: "Vương gia, phu xe hắn có nghe được âm thanh là lạ của ta không. Mắc cỡ chết người ta rồi, vừa rồi ta còn bị vương gia ngài làm cho khóc sướt mướt, xa phu hắn có cười cợt ta không. Cười ta lớn thế này mà còn khóc nhè nữa..."

Mà cự vật của Hoa Dương vương suýt nữa xụi lơ đang sửng sốt, nghe được lời này không kiềm được sắc mặt.

Khi đó bị nha đầu này co bóp làm cho đạt đến cao trào, mặc dù so với người ngoài cũng xem như bền bỉ không ngã, nhưng so với lúc bình thường thì cũng hơi mất thể diện. Cự vật mềm nhũn lập tức sừng sững, tiếp tục xông pha chiến đấu. Tiểu nha đầu này trời sinh phóng đãng, tiểu huyệt kia vô cùng co dãn, thủy quang đặc dính, thân thể nho nhỏ bị sờ vài cái đã mẫn cảm mềm như bùn, thật sự khiến hắn yêu thích không buông tay.

Lá gan của tiểu nha đầu này quá nhỏ, luôn sợ này sợ nọ, nhưng hắn lại rất thích dáng vẻ rụt rè kia. Đôi mắt to ngập nước nhìn qua, thật sự khiến cho người ta không nhịn được muốn che chở yêu thương, cũng làm dục vọng của người ta tăng cao.

Trước đó xe ngựa xóc nảy, bây giờ đã vững vàng hơn mấy phần. Lúc này đã đến đường lớn, cũng đến lúc sửa soạn một chút, hắn đành phải cắm nhanh vào trong đóa hoa hút hồn kia mấy lần, một lần nữa cho tinh hoa nồng đậm vào chỗ sâu nhất trong đóa hoa nhỏ. Nếu thành thân thì tốt biết bao, cũng không cần chịu đụng kiềm chế gian nan như thế.


Đã được toại nguyện, hắn nhìn xem thân thể nho nhỏ trong ngực mình run rẩy không thôi. Mà miệng nhỏ của tiểu nữ nhân cũng cong lên, môi đỏ cong lên, nước mắt đầm đìa, đôi mắt ngập nước mắt mới thôi. Hắn yêu thường sờ lên mái tóc dài, cúi đầu hôn khẽ lên cánh tôi kiều diễm khẽ nhếch lên, mới khẽ dụ dỗ mà nói: "Đồ ngốc ta đã nói muốn cưới nàng. Hắn là hạ nhân của vương phủ, sao lại dám bất kính với vương phi tương lai. Hơn nữa, nàng nghe tiếng mưa rơi bên ngoài lớn như thế, phu xe phải gân cổ kêu lên. Nàng lại rên rỉ như mèo con, sao hắn có thể nghe được..."

"Vương gia, ngài, ngài có thể dừng dùng sức như thế không, vừa rồi ngài muốn làm cho ta bay lên. Bình thường ta không thích khóc, nhưng mà không biết vì sao ngài làm ta như thế, nước mắt của ta không thể ngăn được mà rơi xuống. Trong miệng cũng sẽ phát ra âm thanh kì lạ, rất không thoải mái, thân thể cũng trở nên mềm nhũn, không biết ta có bị bệnh gì không... Khi trở về có nên bảo mẹ mời đại phu xem không..." Bị vương gia vụng trộm hôn, gương mặt Thư Khuynh Mặc đỏ lên, vô cùng mê người.

Nàng không hiểu sự đời mới nghiêm túc hỏi những chuyện nàng không hiểu. Tới bây giờ đây nàng còn cảm thấy chóng mặt, rõ ràng là nàng đắc tội vương gia, vương gia muốn trừng phạt nàng, nhưng mà không hiểu vì sao vương gia lại muốn cưới nàng. Vừa rồi, vương gia nói là vương phi tương lai, nói rõ vương gia muốn cưới nàng làm chính thê, là sẽ là vương phi chính thức trong hoàng thất. Giờ phút này, nàng vẫn cảm thấy như mình lọt vào trong sương mù, ngây ngốc mà hỏi: "Vương gia, ta thật sự sẽ trở thành Hoa Dương vương phi sao, cảm giác thật kỳ lạ..."

"Hoa Dương vương ta Hoa Tỉ Thần nhất ngôn cửu đỉnh, chưa từng nuốt lời... Một hồi sẽ đi gặp nhạc phụ bàn về chuyện cầu hôn, chọn ngày lành tháng tốt để hoàng huynh tứ hôn. Bảo bối đến đây nào, ta giúp nàng mặc quần áo..." Hoa Tỉ Thần cưng chiều cầm lấy quần áo đã chuẩn bị xong, cẩn thận mặc vào giúp tiểu mỹ nhân. Nghĩ đến vấn đề tiểu mỹ nhân hỏi, không quên giải thích: "Nàng không phải bị ngã bệnh, cũng không cần xem đại phu, chờ sau khi gả vào vương phủ sẽ tốt hơn. Không được nói cho nhạc mẫu biết, đây là bí mật của hai chúng ta có được hay không. Nếu để nhạc mẫu biết nàng đắc tội vương gia ta đây, suýt chút nữa còn ảnh hưởng đến đường làm quan của phụ thân nàng, sợ rằng nhạc mẫu sẽ dùng gia pháp trừng trị nàng đó..."

Chuyện này nếu giải thích không xong, để nhạc phụ nhạc mẫu tương lại biết mình đã chiếm thân thể của nữ nhi bảo bối, cho dù phải gả đi, nhưng sau này cũng sẽ không vui vẻ với mình. Hơn nữa, nếu tiểu mỹ nhân biết khi nãy mình vừa ức hiếp nàng, sợ là nước mắt sẽ rơi không ngừng...

Hắn lưu luyến rút cự vật mềm nhũn ra khỏi tiểu huyệt, tiểu huyệt kia đã đạt đến cao trào nhiều lần, nhưng vẫn mềm mại siết chặt vô cùng. Nếu như không phải hắn dùng sức mạnh, thì có lẽ cự vật mềm nhũn không thể ra được. Nếu không phải sắp tới nhà nàng, hắn sẵn lòng để cự vật dưới hông chôn trong hoa huyệt mềm mại kia cả đêm.

Từ trước đến nay, hắn không thích những tiểu thư mềm yếu như thế, nhưng khi đụng tới Thư tiểu thư này, thì lại làm thay đổi khẩu vị của hắn. Ngay khi nàng yểu điệu, tính tình dịu dàng thì hắn cũng vô cùng thích. Thậm chí hắn không tiếc nói những lời lừa gạt mà xưa nay mình không hay nói, không thể đánh không thể mắng, chỉ có thể đặt nàng vào lòng bàn tay mà dỗ dành. Giống như là nuông chiều một bé gái từ nhỏ, cũng rất thú vị.

Về phần vị trí vương phi, đối với người mình yêu thích thì đó chỉ là phân vị mà thôi, có gì mà không cho được. Đến nay, hắn có quyền lực ngập trời, không cần phải làm thông gia với ai, người hắn sủng ái thì có thể để vào lòng mà sủng ái yêu thương. Từ trước đến nay, những thiếp thất hầu hạ trong vương phủ cũng chỉ để giải tỏa dục vọng của hắn, sau đó đều được ban thưởng một chén canh tránh thai. Nhưng mà đối với tiểu mỹ nhân này, hắn lại có chút chờ mong nàng sẽ sinh cho hắn một hài tử...


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-194)