← Ch.33 | Ch.35 → |
Chu Tự sức cùng lực kiệt, cô mềm oặt nằm trên giường, đôi mắt ⓚ_𝒽_é_ⓟ ♓_ờ nhìn ra nhà bếp. Thỉnh thoảng anh lại lướt qua, trên eo chỉ quấn mỗi khăn tắm màu trắng, thân trên trơ trọi.
Chu Tự miêu tả anh bằng chính đôi mắt mình, vòng 𝑒*0 т*ⓗ*ⓞ*n hẹp, bờ vai vừa rộng vừa dày, từng đường cơ bắp rắn chắc, trong căn bếp mờ mịt, bờ vai anh như được nhuộm ánh sáng nhàn nhạt.
Mùi thơm của thịt bằm xào cà chua thoang thoảng trong không khí, là mì Ý ăn liền cô mua trong siêu thị.
Trong thời gian chờ mì chín, Hạ Nghiễn Châu dựa vào cửa, vừa bếp uống nước vừa nhìn sang Chu Tự.
Hai người nhìn nhau thật lâu mà chẳng nói một lời nào.
Cả căn phòng yên tĩnh, bầu không khí không thể tuyệt vời hơn được nữa.
Anh chậm rãi uống cạn ly nước, anh mới nói: "Uống thêm nước không?"
Chu Tự lắc đầu. Vừa nảy cô khàn cả họng chịu không nỗi, nên đã uống cả một ly đầy.
Hạ Nghiễn Châu không nói gì nữa, đôi mắt anh vẫn dừng trên người cô. Trên môi vẫn còn vương giọt nước, nên vô thức l**m môi, đầu lưỡi cứ lướt qua giữa cánh môi.
Bỗng Chu Tự trùm chăn kín mít, trên giường ụ lên một cục, lờ mờ phác họa đường nét cơ thể cô.
Hạ Nghiễn Châu biết cô đang nghĩ gì, bật cười một tiếng, nhớ lại những gì vừa xảy ra.
Anh bằng lòng thỏa mãn mọi yêu cầu của cô, cho dù là cô cố ý kiếm chuyện, hay là khao khát muốn được trải nghiệm.
Một chân anh quỳ dưới đất, ngửa mặt lên.
Quần tây đè dưới nước lập tức ướt đẫm, cảm giác ấm nóng lan tràn khắp cơ thể.
Sắc mặt cô thay đổi ngay, cô nhát hẳn: "Em đùa thôi mà."
"Trễ rồi."
Chu Tự lùi ra sau, "Năn nỉ anh đó, đứng lên đi." Cô tự ép mình lùi vào góc tường, lưng áp lên lớp gạch men lạnh băng, rùng mình ngay tức khắc.
"Nhưng anh thì rất muốn được trải nghiệm một lần."
Chu Tự đứng đờ ra, vì cô đã hoàn toàn cảm nhận được anh rồi.
"Hạ..." Hai tay cô vô thức ghì chặt đầu anh, vừa muốn đẩy ra nhưng chẳng còn sức, bị ép đến nổi nhón mũi chân lên: "Dừng..."
Hai tay Hạ Nghiễn Châu lên trên, thứ 〽️ề·ⓜ 〽️·ạ·𝒾 tràn đầy tay anh.
Ngón tay Hạ Nghiễn Châu 𝐛ấ*ⓤ ⓒ𝒽ặ*т, phối hợp theo tiết tấu từ miệng anh, cho đến khi nghe từng tiếng ê a cô van nài do mất khống chế.
Trong thời gian ngắn ngủi thôi, do cô vô dụng quá.
Tiếng nước chảy rả rích trong phòng tắm, hơi nóng còn nhiều hơn cả khi nảy.
Hạ Nghiễn Châu đứng lên, ôm cô đang xụi lơ vào lòng, đôi mắt ướ.t á.т nhìn sang anh, như thể bị ăn h**p lắm. Bao nhiêu 𝐦-á-⛎ huyết trong người anh dồn hết lên đầu, hận không thể nuốt cô vào bụng.
Giọng cô mềm nhũn: "Em buồn ngủ quá, em muốn đi ngủ."
Hạ Nghiễn Châu không ngờ cô nói thế, anh bật cười: "Còn anh?"
"Anh tắm đi đã, em lấy khăn tắm cho anh."
Thế mà Hạ Nghiễn Châu thả cô ra thật: "Ừm, em đi lấu đi."
Nhà này có bao lớn đâu, chẳng lẽ còn sợ cô độn thổ chạy trốn hay gì. Anh nhanh chóng tắm rửa, buộc khăn tắm rồi đi ra, trên giường là cái ụ nhỏ đang núp dưới chăn.
Hạ Nghiễn Châu đưa tay tắt đèn, cởi khăn tắm, vén chăn lên tìm cô, giờ đây một màn gió táp mưa sa mới chính thức bắt đầu.
...
Nước trong nồi sôi tràn ra ngoài, Hạ Nghiễn Châu quay vài tắt bếp, vớt mì ra.
Anh nấu hai phần, phần của mình thì nhiều hơn, của cô thì ít lại.
Chu Tự nói: "Em không muốn ăn."
Hạ Nghiễn Châu đem đĩa để ở đầu giường, anh rướ*𝓃 ⓝ*𝖌ườ*ï hô.𝓃 lên trán cô: "Không thoải mái chỗ nào?"
"Mỏi chân."
Hạ Nghiễn Châu nhắc cô: "Ăn bằng miệng."
Chu Tự nói: "Miệng cũng mỏi."
Hạ Nghiễn Châu không nhịn được bật cười thành tiếng: "Lần đầu nghe nói đó." Anh ngồi l·ê·ⓝ ɢℹ️ườ·𝖓·ℊ: "Đ·ú·✞ em ăn nhé."
Chu Tự vẫn lắc đầu.
Hạ Nghiễn Châu không miễn cưỡng cô nữa, anh qua sô pha ngồi, giải quyết hết phần của mình. Mì Ý ăn liền thì không so được với ở ngoài nhà hàng, nhưng anh vẫn ăn rất ngon miệng.
Chu Tự lại vùi mình vào chăn, chỉ để mỗi đầu ở ngoài, cô lặng lẽ ngắm anh.
Anh ăn uống rất nhãn nhặn, nhưng cũng không chậm chút nào, quấn mì vài vòng vào đũa rồi mới đ*ư*🅰️ và*0 miệng, chẳng mấy chốc đã ăn xong rồi.
"Để đó đi, ngày mai rồi rửa." Chu Tự mệt lắm rồi, chỉ muốn ngủ thôi.
"Nhanh lắm, đợi anh." Anh khom người xoa đầu cô, rồi cầm bát đũa đi vào bếp.
Chu Tự buồn ngủ đến mơ màng, loáng thoáng vẫn nghe tiếng nước chảy, cô híp mắt nhìn về nơi có ánh đèn màu vàng nhạt, không bao lâu sau, anh bước những bước chân mạnh mẽ đến nhà vệ sinh để súc miệng.
Chu Tự tự động nhích vào nhường chỗ cho anh.
Hạ Nghiễn Châu vén chăn nằm xuống, từ sau ôm cô vào lồng. Một tay anh lót ở sau ót của cô, tay còn lại che đi n** m*m m** đầy đặn, x** n*n thật mạnh tay.
Chu Tự hừ một tiếng, chẳng còn sức đâu mà vùng vẫy.
Đã nửa đêm rồi, vạn vật đã chìm vào giấc ngủ.
Trong phòng ngủ, ánh trăng in bóng be bé bên gối, Chu Tự thấy trên cổ tay anh vẫn đeo chiếc vòng bạc kia, trái tim cô thình lình như nảy lên.
Cô không thể kiềm lòng mà v**t v* chiếc vòng, vuốt chỗ lõm trơn nhẵn và lành lạnh trên vòng, chẳng ngờ trên đó lại có khắc chữ và hoa văn. Cô dừng tay, sờ ngón tay anh, dưới làn da ấy là xương cốt cứng rắn, từng mạch ɱ*á*𝐮 rõ ràng, rồi cô dừng lại, tiếp tục v**t v* đốt xương và ngón tay thon dài của anh, v**t v* cho đến khi chạm vào đầu ngón tay của anh.
Động tác của cô dịu dàng nhẹ nhàng, cứ như có chú kiến đang bò tới bò lui làm lòng anh ngứa ngáy.
Hạ Nghiễn Châu: "Không phải buồn ngủ à? Anh không ngại chơi tiếp đâu."
Chu Tự lập tức rụt tay về, nhanh chóng nhắm mắt.
Nhưng chẳng được bao lâu, cô lại nhướn mi mắt: "Hóa ra mặt trong vòng có khắc chữ à?"
"Ừm."
"Anh coi bao giờ chưa? Khắc gì thế?"
Hạ Nghiễn Châu nói: "Một đời một kiếp thành một đôi."
Chu Tự cạn lời.
Mấy cửa hàng nhỏ đó thì thường chỉ bán những mặt hàng này, nghĩ thì chắc cũng không có ý tưởng gì mới lạ, nhưng, mặc dù rất quê mùa, cũng coi như là lời chúc phúc đẹp đẽ.
Chu Tự nói: "Tháo ra đi, rẻ tiền quá, không phù hợp với thân phận của anh."
"Muốn anh trả lời sao? Em tặng mà, anh thích lắm?" Cằm anh gác trên đỉnh đầu cô chà tới chà lui, anh thoải mái bày tỏ với cô: "Mà đúng thế thật, em tặng mà, anh thích lắm."
Chu Tự mím môi cười thầm.
"Thật ra, anh đeo cái này đẹp lắm đó." Cô quay người sang, cọ tới cọ lui trong lòng anh.
Sau khi chính thức bên nhau rồi Hạ Nghiễn Châu mới nhận ra.
Hóa ra, cô rất giỏi làm nũng.
Hạ Nghiễn Châu hưởng thụ lắm cơ, tim anh bay phấp phơi chẳng cách nào kiềm chế được, nhưng lại sợ cô cứ than mệt suốt, nên chỉ đành cố kiềm lại.
Hai người gần như là dính chặt vào nhau, Chu Tự dễ dàng nhận ra điều đó, cô ngẩng đầu: "Anh..."
"Nằm yên." Anh nhắc nhở nhẹ nhàng: "Đừng nhúc nhích."
Chu Tự lập tức ngoan ngoãn nằm lại chỗ cũ, đầu tựa vào ⓝ🌀ự*c anh, chẳng dám nhúc nhích gì nữa.
Qua một lúc sau, Hạ Nghiễn Châu mới trở lại như thường. Tay của anh đặt trên cánh tay cô, ngón tay v**t v* vết thương hình tròn của cô, ngay chỗ đó vẫn còn hai vết thương nữa, kích cỡ tương tự, bề mặt da không còn bằng phẳng. Biết là cô có hình xăm trên cánh tay: "Chỗ này", anh chạm nhẹ vào: "Xăm hoa gì thế?"
"Thược dược."
Anh hỏi: "Có ý nghĩa gì đặc biệt không?"
"Không có." Chu Tự bình tĩnh: "Lúc đó Hạ Tịch gợi ý đó, em ấy nói cánh hoa Thược dược phức tạp, sẽ che sẹo khá tốt."
Hạ Nghiễn Châu chẳng nói chẳng rằng, anh bỗng nhớ lại năm trước ở quán cà phê, anh ôm cô lên chỉ còn lại hơi tàn.
Khi ấy vừa gặp lại không lâu, anh chưa xác định rõ tâm ý của cô. Biết bao nhiêu năm nay, cô là sự tồn tại đặc biệt, những nuối tiếc thưở thiếu thời đã dần trở thành tình cảm không thể cắt đứt được, mới khiến anh cảm thấy cái tên bạo lực gia đình đó đáng bị róc xương lóc thịt.
Hạ Nghiễn Châu nhỏm cổ, ♓ô·n nhẹ bên má cô, rồi theo đó lướt xuống, nhẹ nhàng ♓●ô●ռ lên cánh tay cô.
Mà cô rụt ở đó không nhúc nhích, đã ngủ từ lâu rồi.
Sáng hôm sau, cả căn phòng ngập tràn ánh sáng.
Chu Tự tỉnh giấc, đưa tay vén rèm cửa sổ, bất giác híp mắt. Đây là thành phố được ánh mặt trời ưu ái.
Hạ Nghiễn Châu đã đi làm rồi, điện thoại còn tin nhắn mà anh gửi, bảo đồ ăn sáng Trịnh Trị mang đến để trên bàn, dặn cô làm nóng lại rồi ăn, còn bảo tối gặp lại.
Chu Tự nhìn ba chữ đó, như thể cảm nhận được mật ngọt của tình yêu, cô để điện thoại xuống vươn vai một hồi, từ tận đáy lòng cảm thấy thật tươi đẹp.
Chín giờ rưỡi cô mới ra khỏi nhà, cô đến resort để kiểm tra tiến độ công trình trước, trưa đến mới về công ty, đi thẳng đến phòng tìm Triệu Tư Kiều. Cô nàng đang xét duyệt vài dự án trên máy tính, nhìn trạng thái khá lắm, có vẻ tâm trạng rất tốt.
Vốn định giải thích chuyện tối hôm qua, nhưng đột nhiên nhớ ra một chuyện, bèn hỏi: "Cái người đẩy đưa với cô trên hành lang là ai vậy?"
Một người lanh lẹ dứt khoát như vậy, nhưng lại úp mở cho qua: "Đồ điên."
Chu Tự nhận ra điều gì đó: "Cô... tối qua về một mình?"
"Đúng thế." Cô nàng đưa tài liệu cho cô: "Cô xem cái này đi, ký tên nữa."
Chu Tự nhận tài liệu: "Làm vậy không giống tác phong của cô."
Triệu Tư Kiều dựa người lên ghê, im lặng một lúc mới nói: "Thật ra thì, những chỗ đó đi nhiều rồi cũng chỉ có vậy thôi, quanh đi quẩn lại cũng vô vị vậy thôi."
"Xem ra có người muốn tu tâm dưỡng tính rồi."
Triệu Tư Kiều không thừa nhận: "Không có đâu nhé..." đang nói bỗng nhớ ra: "Tôi còn chưa hỏi cô đó, bên cô là sao hả, sao tự dưng hôm qua tự nhiên đi vậy? Còn Hạ Nghiễn Châu nữa, nhảy từ đâu ra vậy?"
Chu Tự vừa định giải thích, thì nhân vật chính của chủ đề này gọi đến, bảo còn vài phút nữa là đến chỗ công ty cô, bảo cô gửi vị trí cụ thể.
Chu Tự vừa trả lời điện thoại vừa đi ra ngoài, đến dưới cửa tòa nhà, từ xa đã thấy chiếc Porsche màu đen chạy về phía này.
Cô vẫy vẫy tay.
Cửa sổ ghế lái hạ xuống một nửa, Hạ Nghiễn Châu nhìn về phía cô.
Chu Tự chỉ anh chỗ đỗ xe, anh đánh tay lái chạy thẳng vào bãi đỗ xe, bình thường ít khi lái, nên không có cảm giác phải đỗ xe cho thẳng hàng, bánh xe thẳng thớm, anh lấy điện thoại, mở cửa xuống xe.
Chu Tự chạy bước nhỏ đến trước mặt anh: "Sao anh đến đây thế?"
Hai tay hạ Nghiễn Châu đú.✝️ túi, ngắm kỹ tòa nhà văn phòng sau lưng cô: "Ghé xem thử công ty em, tiện mời Giám đốc Chu đi ăn."
"Không dám." Chu Tự nói: "Nói thẳng ra thì chỗ em chỉ là văn phòng làm việc có xuất phát điểm hơi cao thôi, làm sao dám xưng Giám đốc trước mặt anh chứ."
Cô nói chuyện chậm rãi dịu dàng, đôi mắt trong trẻo sáng sủa, cả gương mặt cô tươi cười tràn đầy sức sống.
Hạ Nghiễn Châu kiềm lòng không đặng dùng ngón trỏ vén mấy sợi tóc lòa xòa trước trán cô: "Khi nảy đi ngang qua sảnh resort, nhưng đang đi ngang rừng vậy đó, anh nhìn tôi cũng thấy vui vẻ hẳn, huống hồ chi là khách ở lại."
"Thật không?" Chu Tự rất vui.
Hạ Nghiễn Châu cười nhìn cô: "Thật mà."
"Cảm ơn đã khen." Chu Tự nói: "Dự án vẫn chưa hoàn thành, sau đó còn có thác nước và tạo sương nữa, sẽ có không khí hơn."
"Trông chờ vào những lần hợp tác sau."
"Được." Chu Tự cười.
Hai người vừa trò chuyện vừa đi vào sảnh.
Chỗ này không giống với tòa nhà văn phòng ở khu trung tâm, môi trường xung quanh khá kém, bày trí cũng bình thường, được cái ưu điểm là giá rẻ và khá gần với chợ bỏ sỉ hoa, mua đồ và nhận hàng rất tiện.
Cả tòa nhà có hai tầng, hai cô gái thuê nửa tầng dưới, không gian coi như là đầy đủ.
Vừa vào cửa, góc bên phải là vật liệu từ đá, cây trồng trong chậu, cát trắng và vật liệu chống nước, bày đầy ra đó, tạm thời dùng để làm nhà kho, góc bên trái để chừa ra vài ô, giấy tờ để đầy trên bàn, đang giờ nghỉ trưa, không ai ở văn phòng.
Đi vào trong nữa, có hai căn phòng kế nhau, là phòng làm việc của cô và Triệu Tư Kiều.
Chu Tự khom người nhặt một chồng giấy A4 rớt dưới đất lên, đặt trên bàn bên cạnh.
Cô lén nhìn Hạ Nghiễn Châu, hai má hơi ửng lên: "Dạo này đang chạy quảng cáo trên mạnh, hiệu ứng khá là tốt, mọi người bận lắm, nên không có thời gian dọn dẹp chỗ này."
"Không khí làm việc tốt lắm."
Chu Tự nhếch môi: "Anh thật lòng đó hả?" Cô đẩy cửa, mời anh vào văn phòng.
Hạ Nghiễn Châu nhìn ngắm xung quanh, anh ngồi xuống sô pha ở góc trái: "Thật mà, chưa có cơ hội trải nghiệm niềm vui khi bắt đầu từ con số không, hâm mộ lắm đấy."
"..." Chu Tự bĩu môi: "Vậy Cẩm Đồ là gì? Rồi cả resort nghỉ dưỡng nữa."
"Nối nghiệp gia đình nhẹ nhàng hơn bắt đầu từ con số không nhiều, em phải biết rằng, có nguồn vốn hùng mạnh có thể làm được những được không có khả năng." Anh nhìn cô nói: "Thế nên, em đã làm rất tốt rồi."
Chu Tự nghe anh nói vậy mà ấm cả lòng. Thật ra do anh khiêm tốn quá thôi, chỉ để khẳng định mọi cố gắng của cô dành cho sự nghiệp của mình.
Cô đứng dối diện anh, tay để sau lưng, mím môi cười.
Hạ Nghiễn Châu ngẩng đầu nhìn cô một lúc, cô cột tóc thấp, mặc áo sơ mi chắn và quần tây ống rộng nhìn rấy phong cách, cái e-⭕ 𝖙-𝒽0-п gọn, vòng ռ_🌀ự_↪️ đầy đặn. Không giống như cách điểm trang thoải mái đại đùa như trước đây, giờ đây cô càng thêm hấp dẫn khi thêm phần tự tin xinh đẹp.
Anh vỗ xuống chỗ ngồi cạnh mình: "Qua đây ngồi."
Chu Tự vòng qua bàn trà, ngồi xuống đầu kia của sô pha.
Hạ Nghiễn Châu nhìn khoảng tróng giữa hai người, anh hất cằm: "Xích vào trong đây."
Chu Tự hơi xích vào trong một chút, còn chưa ngồi vững đã bị anh kéo đến cạnh mình, trong lúc vô ý còn đập vào lồng 𝓃●𝖌●ự●c anh.
Trái tim cô vẫn đập loạn mà chẳng thể nào khống chế được, chóp mũi cô còn ngửi được cả hương thơm trong hơi thở của anh.
Hạ Nghiễn Châu cụp mắt, chậm rãi hỏi cô: "Chân còn nhức không?"
Hai má Chu Tự ռóⓝ_g 𝐫_a_𝓃, cô hỏi lại: "Hồi đi học anh có tham gia thi chạy marathon không?"
Hạ Nghiễn Châu nhớ lại, gật đầu.
Cô nói: "Sau khi ngủ dậy, chắc chắn anh đã có trải nghiệm sâu sắc với cái cảm giác hai chân đau nhức."
Hạ Nghiễn Châu biết rõ là do lúc đó anh mất khống chế, sau khi kết thúc đã cảm thấy có chút áy náy, bèn nói: "Xin lỗi nhé, lần sau anh sẽ chú ý."
Chu Tự lắc lắc đầu, rồi bỗng nhiên cô rướn cằm ghé sát người anh: "Đừng có cứ giơ chân em lên là được." Hơi thở của cô nhẹ như gió thoảng, bờ môi như có như không dán vào d** tai anh.
Hạ Nghiễn Châu nhướn mày, liếc nhìn cô.
Đồng thời anh cũng dẹp hết chút hối hận vừa trào dâng trong lòng, anh nói nhỏ: "Xin lỗi sớm rồi."
Hai người đang thì thầm với nhau thì có người đẩy cửa vào.
Triệu Tư Kiều cầm ly cà phê bước đi như vũ bão, thấy hai người đang 𝐭_𝖍â_𝖓 〽️_ậ_🌴 với nhau thì đột ngột dừng chân, cười gượng gạo: "Đáng ra tôi phải gõ cửa đã."
Hạ Nghiễn Châu không quan tâm, cánh tay anh vòng từ sau lưng Chu Tự sang, ung dung nắm tay cô để trên đùi mình.
"Hai người vậy là..." Triệu Tư Kiều nói: "Chúc mừng nhé."
"Cảm ơn." Hạ Nghiễn Châu tươi cười.
Triệu Tư Kiều để ly cà phê trước mặt anh, ngồi xuống ghế tiếp khách ngay bàn làm việc, nói đùa: "Giám đốc Hạ đại giá quang lâm, chỗ chúng tôi tài lực hạn hẹp, chỉ có thể tiếp đãi bằng ly cà phê, đừng có chê nhé."
"Không cần khách sáo." Hạ Nghiễn Châu ngỏ lời mời: "Trưa nay có rảnh không? Đi ăn trưa?"
Triệu Tư Kiều rất biết điều: "Tôi ăn rồi, hai người đi đi."
Ba người trò chuyện một lúc nữa, Hạ Nghiễn Châu ngồi thêm chút là đi.
Gần đây chẳng có gì ngon, nhân lúc mọi người trò chuyện, Chu Tự lên mạng tìm kiếm một hồi mới tìm được một quán ăn Hồ Nam có đánh giá khá tốt, đợi chốc nữa dẫn anh đi.
Hạ Nghiễn Châu đứng lên chào Triệu Tư Kiều, nghĩ gì đó rồi nói: "Có vẻ sau này Chu Tự phải chia ít thời gian cho tôi rồi, công ty các cậu vừa mới bắt đầu, có khó khăn gì chỉ cần nói." Anh tự giễu mình: "Hạnh phúc của bạn học cũ là quan trọng nhất, còn tiếp khách gì đó thì cậu chịu khó đảm đương nhiều chút."
Chu Tự bất giác liếc anh một cái, không ngờ anh còn nhỏ nhen nhớ chuyện đó, cô giơ tay lén nhéo một cái sau lưng anh.
Triệu Tư Kiều "yo" một tiếng, "Thế là Giám đốc xa lạ quá rồi." Cô vỗ ռ🌀·ự·🌜: "Cô ấy đối nội, tôi đối ngoại, mấy cái chuyện lằng nhằng này tôi rành lắm."
"Cảm ơn." Hạ Nghiễn Châu hơi gật đầu: "Có thời gian thì mời cậu ăn cơm."
Triệu Tư Kiều đồng ý, vui vẻ tiễn ông thần tài này đi, trong lòng nhảy nhót líu lo, thầm nghĩ sau này không phải lo vấn đề tái ký hợp đồng rồi. Cô đi về phòng, nhảy số trong đầu, bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Được, là đang trách cô dắt Chu Tự đến quán bar đó mà. Cứ tưởng Chu Tự độc thân, ai ngờ hai người đó tới lui với nhau mà lại có tình cảm thật.
Triệu Tư Kiều bĩu môi lắc đầu, lầm bầm phàn nàn vài câu.
Thật ra chính cô cũng thấy vô vị. Mấy chỗ như thế, bỗng dưng chán ngấy.
Hạ Nghiễn Châu ở Bắc Đảo vài hôm thì về thành phố Lâm một chuyến.
Anh cứ ở luôn tại nhà Chu Tự, bảo Trịnh Trị mang va li đồ qua, bên trong là vài bộ đồ vest và đồ dùng hằng ngày.
Chu Tự nhường anh nửa tủ quần áo, để mắc hết áo quần của anh lên.
Vì nhà quá nhỏ, đôi khi đi lại cũng có thể va trúng vai nhau, nhưng anh lại thích nghi rất tốt, vui vẻ chen chúc với cô.
Sau khi chia ra hai nơi thì mạnh ai nấy bận rộn việc của mình.
Thỉnh thoảng sẽ gửi tin nhắn cho nhau, trước khi ngủ sẽ gọi video để chúc ngủ ngon.
Bên phía công ty của cô, sau khi đầu tư vào tuyên truyền quảng cáo thì vốn xoay vòng có hơi khó khăn, mặc dù có chút hiệu quả rồi, nhưng vẫn chưa hoàn toàn đánh bóng được tên tuổi, toàn ký được hợp đồng nhỏ thôi.
Triệu Tư Kiểu bảo cứ để cô ấy xử lý vấn đề tiền bạc, Chu Tự cứ yên tâm dẫn dắt mọi người thực hiện dữ án, khách hàng hài lòng mới là hiệu quả quảng cáo tốt nhất.
Mặc dù đã chia công việc ra là thế, nhưng Chu Tự không muốn để một mình Triệu Tư Kiều gánh hết khó khăn, cũng chính lúc này thì vừa hay Giang Nhiêu gọi điện thoại đến, bảo có người vừa ý căn nhà của cô ở thành phố Lâm, nhắn cô mau về một chuyến.
Chu Tự mừng trong lòng: "Thấy người ta có ý muốn mua lắm không?"
"So với mấy người mua trước thì lần này đáng tin hơn." Giang Nhiêu nói: "Cậu còn do dự cái gì? Đáng ra đã bảo sau Tết sẽ về, nhưng đến giờ vẫn chẳng thấy bóng dáng cậu đâu, cho dù không bán được, thì về thăm mình không được à?"
Nghe cô bạn giận rồi, Chu Tự đành kể khổ: "Giờ đang bận lắm. Chín giờ rồi mà mình còn chưa được ăn cơm tối này."
Giang Nhiêu lập tức xuống giọng: "Mau ăn đi, còn gì quan trọng hơn sức khỏe nữa chứ. Cậu cứ nghỉ ngơi vài hôm đi, nói không chừng lần này bán được đó."
"Biết rồi mà, để mình về." Chu Tự nhìn lịch làm việc: "Tầm ngày mốt chắc đi được."
"Vậy tốt quá." Giang Nhiêu nói: "Vừa hay kịp tham gia họp lớp ngày mùng ba, cách lần trước cả năm hơn rồi, mọi người nhắc bảo kêu cậu đi đó."
← Ch. 33 | Ch. 35 → |