← Ch.02 | Ch.04 → |
Trong cơn ⓜ·ê 𝖒·a·n Chu Tự nghe có tiếng người gọi điện thoại, cố nhấc mí mắt cô chỉ thấy được đồng hồ treo trên bức tường đối diện, tốn mất mấy giây cô mới nhìn rõ giờ.
Hóa ra cô chỉ ngất mười phút thôi.
"Bây giờ tôi nên làm gì? Miêu tả vết thương à... Có khả năng vợ tôi chỉ chấn thương não sau, bây giờ đang trong trạng thái h_ô_n mê... không biết nên xử lý thế nào, tôi còn chưa hỏi rõ cô ấy... đợi chút, vợ tôi tỉnh rồi, chắc bên mấy người không cần đến nữa đâu..." Lương Hải Dương vội vàng nói, đi nhanh đến ngồi xổm trước sô pha, nắm lấy tay Chu Tự. Đầu bên kia vẫn đang dặn dò gì đó, anh ta nói: "Được rồi, tôi sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện. Làm phiền rồi."
Anh ta cúp điện thoại.
Chu Tự kịp thấy bốn chữ "trung tâm cấp cứu" trên màn hình.
Lương Hải Dương đặt tay cô lên môi mình, tay còn lại vuốt tóc cô, đôi mắt tràn ngập sự dịu dàng, cứ như thể người vừa mới phát điên khi nảy không phải là anh ta vậy.
Anh ta nhẹ nhàng hỏi: "Vợ ơi, em sao rồi? Chỗ nào không thoải mái? Bây giờ mình đến bệnh viện nhé."
Chu Tự muốn rụt tay về, nhưng thử vài lần, vẫn không thành công. Cô cũng thấy phục mình đến giờ phút này mà vẫn còn tâm trạng để chế giễu, cô nói: "Anh nói dối chẳng cao cấp chút nào."
Lương Hải Dương im lặng rất lâu: "Xin lỗi em, anh không nên đánh em." Anh ta trượt người xuống sô pha, nửa quỳ dưới đất, "Vợ ơi, em đừng giận mà, anh sai ra, tha thứ cho anh lần này nhé."
Bỗng nhiên Lương Hải Dương nắm tay cô, tát lên mặt mình.
Cánh tay của Chu Tự đang bị thương còn bị lôi kéo, đau đến nỗi trán đổ đầy mồ hôi lạnh, hai má căng nhức hơn, cô chớp chớp mắt nhìn quanh, cứ cảm giác như trời đất quay cuồng. Cô chỉ đành nhắm mắt, lòng cũng thấy buồn cười, lưu trình và lời nói gần như hệt hai lần trước.
Sau khi tự trách xong, Lương Hải Dương vẫn nắm tay Chu Tự để ngay trán: "Anh gọi điện cho Giang Nhiêu, cô ấy nói đúng là khi nảy ăn cơm chung với em. Hôm nay bên em họp lớp, em đi về trước rồi, muốn về nhà sớm... Anh biết, người kia là bạn học của em."
Chu Tự vẫn nhắm mắt cho bớt chóng mặt.
Lương Hải Dương ngẩng đầu nhìn cô: "Thật ra em giải thích là hết hiểu lầm thôi, nhưng tại sao em lại..."
Anh ta không nói tiếp.
Chu Tự cũng giữ im lặng.
Trong nhà im phăng phắc, chỉ có chiếc đồng hồ treo tường kêu tích tắc không nghỉ.
Một lúc sau, Lương Hải Dương nhẹ nhàng hỏi: "Em đang nghĩ gì thế?"
Chu Tự nói: "Nghĩ xem lần này anh tặng gì."
"Em muốn gì, anh mua hết cho em."
"Vậy mua Bentley đi."
Lương Hải Dương ngơ ngác, sau đó lại cười rất khó coi: "Anh biết em đang giận dỗi thôi, là anh có lỗi với em, anh hiểu lầm em rồi." Ngập ngừng một lúc, anh ta nói: "Có điều nếu em muốn, anh sẽ cố gắng kiếm tiền mua cho em."
Chu Tự cũng chẳng còn lạ lùng gì, những thứ này có được trên nền tảng làm đồ bồi thường cho cô, đúng là khiến cô thấy thật kinh tởm.
Nhớ lại trước đây, họ thật sự đã trải qua những tháng ngày ngọt ngào ấm áp. Thời còn yêu nhau, cho dù họ bận đến cỡ nào, thì mỗi tuần đều sẽ dành thời gian để cùng nhau coi một bộ phim hoặc kịch nói, cùng ăn một bữa thịnh soạn, đi khu vui chơi, đi hóng gió, có hoa tươi, có quà, chưa từng bỏ lỡ hay qua loa bất cứ ngày kỉ niệm đáng nhớ nào.
Mỗi kỳ cô đau bụng kinh, anh ta chưa từng dặn cô uống nhiều nước ấm, mà lúc nào cũng tự mình nấu nước gừng đường đỏ và mang kèm túi nước ấm đến cho cô; lúc đi ăn món ngon nhất hợp vị nhất lúc nào cũng không nỡ ăn, ăn dưa hấu vừa chừa phần ruột giữa ngon ngọt nhất đú·† cho cô, nhớ rõ những thói quen nhỏ của cô, biết cô ăn đào bị dị ứng; biết cô sợ mắt mèo, thế nên khi gặp mèo hoang trên đường chưa bao giờ anh ta cưng nựng đùa giỡn với nó, lúc nào cũng nắm tay cố dắt cô đi qua thật nhanh.
Trung thu năm đó, đột nhiên bố cô trúng gió gục trên bàn mạt chược, mà đúng lúc mẹ kế Thẩm Quân và em trai đã đăng ký đi du lịch cách xa cả ngàn cây số, trong lúc lòng cô hoảng sợ bất lực nhất, là anh ta nhanh chóng gọi cấp cứu và đợi xe đến, sau đó anh ta cực khổ ngày đêm, ở bệnh viện chăm sóc suốt ba ngày ba đêm, còn tận chức trách hơn thân cô là con gái ruột đây.
Thế nên không lâu sau khi bố cô khỏe lại, họ bắt đầu bàn tính đến việc cưới xin.
Lúc đó Chu Tự đấm chìm trong hạnh phúc, Lương Hải Dương gần như đạt đến tiêu chuẩn của một người đàn ông tốt, và cũng tạo cho cô những ký ức tươi đẹp về tình yêu, thế là cô mang theo quyết tâm không còn gì để tiếc, được anh ta nắm tay, bước chân vào cung điện ♓*ô*n này.
Nhưng sau này thì điều gì đã khiến cuộc 𝐡ô·𝖓 nhân này biến chất, là củi dầu mắm muối hằng ngày, hay là những điều vụn vặt hằng ngày không chút 𝖌ợ_n ⓢ_ó𝓃_🌀, Chu Tự cảm thấy, đều không phải mấu chốt.
Lương Hải Dương bắt đầu không vừa lòng với tổ ấm năm mươi mét vuông nữa, không vừa lòng với chốn công sở â.Ⓜ️ m.ư.⛎ toan tính, không vừa lòng với chức vụ và mức lương của mình, anh ta mang hết những tiêu cực và xấu tính của mình về đến nhà, không còn những buổi hẹn, không còn hoa tươi quà tặng, nhưng lại có thêm tranh chấp và ⓧ.𝐮.ⓝ.ⓖ độ.𝐭.
Ban đầu Lương Hải Dương chỉ đẩy cô trong những cuộc cãi vã, là khi anh ta từ chức xong cuộc sống như rơi vào bế tắc. Sau này anh ta xin lỗi hổ thẹn, Chu Tự cũng tha lỗi cho anh ta cô không hề để trong lòng.
Nhưng cô khoan nhượng nhẫn nhịn, thì về sau chỉ đổi lại những lần bạo lực gia đình.
Khi anh ta nắm tóc đập đầu cô thật mạnh vào bàn trà, thì lòng Chu Tự lại cảm thấy bất ngờ kinh ngạc hơn là tức giận hay sợ hãi.
Chỉ vài phút ngắn ngủi đó, mà cô cứ tưởng mình rơi vào địa ngục.
Mà cơn giận của Lương Hải Dương cứ đến như vũ bão, đến nhanh mà đi cũng nhanh. Sau khi bình tĩnh lại, anh ta thấy Ch u Tự ngã vào đóng kính vỡ nát, hệt như một chú mèo vỡ nát. Anh ta hoảng hồn.
Lương Hải Dương quỳ hai chân dưới đất, nước mắt tèm lem, liên tục tát lên mặt mình, khẩn cầu xin cô tha thứ.
Đầu Chu Tự 𝐦.á.𝐮 me, nhưng lại mềm lòng đến ngu ngốc.
Không lâu sau đó, Lương Hải Dương tặng cho cô một chiếc BMW.
Lần thứ hai anh ta động tay động chân, chỉ cách lần đầu hai tháng, cứ như 𝐦_á_u me bạo lực sẽ bị nghiện vậy, có thể giúp anh ta giải tỏa áp lực tìm được chỗ để trút hết bực dọc, anh ta ra tay càng thuần thục tàn nhẫn hơn, anh ta nhấn đầu cô vào bồn tắm đầy nước lạnh không chịu buông, mãi cho đến khi cô chỉ còn giãy dụa yêu ớt, rồi té xuống.
Cả người Chu Tự lạnh lẽo đến thấu xương, cuối cùng cũng tỉnh táo.
Lâu đài ⓗô.ⓝ nhân trong cô sụp đổ trong phút chốc, mỗi điều nhỏ nhặt từ trước đến nay đều mất hết ý nghĩa, chỉ còn lại nỗi hận đang lớn dần.
Cô đề nghị ly ⓗô𝐧-, nhưng Lương Hải Dương lại bắt đầu vở diễn vụng về của anh ta, quỳ xin khóc lóc đau đớn, cho dù thế nào cũng không chịu ly ⓗô-п-.
Trong khoảng thời gian này còn kéo dài rất lâu, Chu Tự không cách nào thoát thân được, sống với anh ta như giẫm trên lớp băng mỏng, vừa sợ sệt vừa bất lực để tiếp diễn cuộc sống không còn cách nào bù đắp được.
Thế nên nhanh thôi, cô lại tiếp đón lần bạo hành tiếp theo.
Im lặng rất lâu.
"Ly 𝖍ô·𝐧 đi."
"Chúng ta sinh con đi."
Hai người nói cùng lúc.
"Tôi sẽ gửi đơn."
"Có con rồi mọi chuyện sẽ khác thôi."
Hai người mạnh ai nấy nói.
"Nếu như anh đồng ý ly 𝒽ô●ռ●, thì sẽ đơn giản hơn nhiều."
"Anh thích con gái, sinh con gái được không?"
Lương Hải Dương nói: "Ngày mai mình đi kiểm tra sức khỏe sinh sản, em với anh đi kiểm tra chi tiết xem thế nào. Cũng có thể là anh có vấn đề, anh sẽ phối hợp điều trị điều tiết cho phù hợp. Kết h_ô_ⓝ lâu vậy rồi, mình cũng nên có con thôi, cuộc sống sẽ dần tốt hơn..."
Chu Tự không nói tiếng nào, cô nhịn đau rút tay mình ra, chậm chạp đứng dậy.
Vẫn như lần trước, Lương Hải Dương không cho cô ra ngoài hay động vào điện thoại, cô cũng chẳng còn sức đâu mà giằng co. Cô vào phòng sách, khóa trái cửa, lê người ngồi lên ghế, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, mãi cho đến khi trời hửng sáng.
Bên ngoài chẳng còn chút âm thanh nào, Lương Hải Dương vẫn còn đang ngủ say.
Chu Tự tìm được điện thoại mình dưới gọi của anh ta, tháo sim cầm trong tay, cô mặc áo khoác phao rồi lặng lẽ đi ra ngoài.
Bánh bao ở quầy ăn sáng bên đường nóng hỏi mới ra lò, hơi nóng hầm hập này khiến cô cảm nhận được chút ấm áp ít ỏi. Cô mua bốn cái bánh bao và một bát canh trứng gà, ngồi ở sạp ăn sáng nhỏ hẹp không mái che bên đường ăn từng ít một. Ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh xám u ám, cô thấy hơi nhớ mẹ, nếu như bà còn, thấy cô gặp phải những chuyện như vậy, sẽ đau lòng lắm đây.
Cuối cùng còn lại ba cái bánh bao, Chu Tự đẩy đĩa ra xa một tí, cô xin ông chủ chút lửa, chậm rãi hút hết một điếu thuốc.
Trời vẫn còn sớm, cô gọi xe đến vùng ngoại ô phía Tây, ngôi nhà trước đó vẫn còn để trống, trong nhà vẫn còn phải đồ gia dụng cụ và một ít đồ dùng sinh hoạt.
Chu Tự tìm được điện thoại cũ trong ngăn tủ phòng ngủ, cô sạc pin, phát hiện vẫn còn dùng được.
Cô lắp sim vào, đăng nhập các tài khoản mạng xã hội và tài khoản thanh toán, miễn cưỡng thì vẫn dùng được.
Lúc này trời đã sáng hẳn rồi, những tia nắng đầu tiên chiếu vào phòng xuyên qua ô cửa sổ thủy tinh.
Chu Tự ngồi trên giường, giơ tay chạm vào những tia nắng rọi trên tường.
Bỗng nhiên trong phòng vang lên âm thanh chói tai, cô hoảng hốt giật mình, tìm khắp nơi mới phát hiện âm thanh phát ra từ chiếc điện thoại cũ.
Chu Tự nhìn màn hình, nhấn nút nghe.
Giọng Giang Nhiêu vẫn còn ngái ngủ: "Cậu dậy rồi à?"
"Dậy rồi." Chu Tự trả lời.
Giang Nhiêu hỏi: "Cậu sao rồi? Hôm qua về nhà không sao chứ?"
"Còn cậu? Uống nhiều không?"
Giang Nhiêu ngáp dài: "Mình còn đỡ, còn Lưu Sấm đấy, cái tên 𝐜●h●ế●✞ giẫm đó uống 💲.ướⓝ.𝖌 ngất ngây luôn, cậu biết mình tốn bao nhiêu sức mới lôi được anh ấy về nhà không. À đúng rồi, tối qua Lương Hải Dương nhà cậu gọi cho mình đấy, hỏi có phải cậu đi ăn với mình không. Hai người không cãi nhau đấy chứ?"
Bỗng chốc Chu Tự chẳng nói gì.
Đối diện giường có dựng một giá sách cũ, trên mặt kính phản chiếu bộ dạng thê thảm của cô lúc này. Bỗng nhiên nhớ lại tối qua Giang Nhiêu còn bảo cô vẫn còn cảm giác như thiếu nữ, e rằng chỉ sau một đêm, mà đã già hơn mười tuổi.
"Mình muốn ly ♓*ôn*."
"... Cái gì?" Giang Nhiêu không thể tin được, "Cậu nói lại lần nữa?"
Chu tự biết cô bạn nghe rõ cả, nên không lặp lại.
Không ai lại lấy chuyện này ra đàu giỡn hết, Giang Nhiêu mất một lúc để hiểu: "Sao lại ly ♓●ô●𝓃●, không phải tình cảm của hai người vẫn rất tốt sao? Lương Hải Dương là người vừa tận tâm mà lại rất chu đáo, còn biết giữ mình trong sạch biết chăm sóc gia đình, nếu như anh ta không phạm lỗi gì vượt nguyên tắc, thì cậu suy nghĩ cho kỹ rồi hãy quyết định."
Chu Tự không trách cô bạn hiểu nhầm, vì đối với người ngoài thì Lương Hải Dương đã đủ hoàn mỹ rồi, giống hôm qua gặp hàng xóm chẳng hạn. Nếu như hai người xảy ra vấn đề gì, suy nghĩ đầu tiên của người ngoài là do cô kiếm chuyện.
Cô nói: "Sau này mình kể cậu nghe, giờ mình phải ra ngoài."
Chu Tự bắt xe đến bệnh viện giám định thương tật, chỉ không biết là đã lâu vậy rồi còn hiệu lực hay không.
Ngay sau đó, cô đến văn phòng luật tìm luật sư.
Luật sư họ Vương, là một người đàn ông trung niên mang kính, là người có tiếng trong việc thụ án các vụ ly ♓_ô_𝐧 dân sự.
Luật sư Vương xem hồ sơ mà cô mang đến, nói: "Chứng cứ dẫn đến việc 𝖍ô.𝓃 nhân sụp đổ không đủ."
"Còn cần thêm những gì?"
"Ghi chép báo án, bản ghi lời khai hoặc hình ảnh video chứng minh bị bạo lực gia đình." Luật sư Vương nói: "Bây giờ chỉ có một bản báo cáo thương tật, không đủ để chứng minh hành vi của tên bạo lực."
Chu Tự nghe mà lạnh lòng: "Nếu tôi không có những cái đó thì thế nào?"
Luật sư Vương nói: "Theo như lưu trình ly 𝖍ô.ռ bình thường, nếu như đối phương không thừa nhận tình cảm đã rạn nứt, sợ là sẽ khá rắc rối, thời gian cũng phải dài hơn."
← Ch. 02 | Ch. 04 → |